Hàn Mạc chỉ ngây ngốc ngồi đó, biểu tình có chút cứng ngắc.
Cậu đột nhiên ý thức được, cho dù quan hệ của cậu và Thiệu Văn Phong thay đổi thế nào, cũng chạy không thoát cái tiếng anh em trên danh nghĩa.
Khủng hoảng, là loại sợ hãi tổn thương cha, còn có hoang mang không muốn mất đi người đàn ông vừa mới quyết định ở chung một chỗ.
Cha Hàn nhìn biểu tình biến hóa trong nháy mắt của cậu có chút trợn tròn mắt, không rõ tại sao Hàn Mạc sẽ lộ ra dáng vẻ thương tâm khổ sở như vậy.
Trái tim thít chặt một cái, ông không hi vọng nhìn thấy con trai bảo bối duy nhất của mình lộ ra loại biểu tình này, Mạc Mạc của ông nên là vui vẻ, nên là tràn đầy tự tin, nên là giảo hoạt xấu xa, sẽ không nên là như vậy.
Ông giơ tay lên khoát trên vai Hàn Mạc, vỗ vỗ, "Con trai? Cha chỉ là muốn biết, tiểu bảo bối có phải đứa nhỏ mà con sinh với Tiểu Phong hay không."
Ông đã sớm có hoài nghi.
Hàn Mạc là con trai ông, cho dù trên tính cách có chút không hiểu rõ lắm, nhưng dù sao cũng sống cùng nhiều năm như vậy.
Cha Hàn tự hỏi trước khi chưa về hưu gặp qua không ít bộ mặt thành phố, người muôn hình muôn vẻ ông cụ gặp qua nhiều, chỉ trong khoảng thời gian Hàn Mạc từ nước ngoài trở về tới hiện tại phát sinh nhiều thay đổi, ông làm sao có thể sẽ không biết.
Thằng nhóc kia nói là lớn lên giống tướng mạo Hàn Mạc, nhưng mũi cằm khuôn mặt giống Thiệu Văn Phong hơn, ông cũng không phải ngu, vẻ ân cần mà Tiểu Phong đối với ông từ sau khi Mạc Mạc về chả lẽ là giả dối?
Hàn Mạc mím chặt môi, sắc mặt có chút trắng bệch.
"Cha...... Con với anh ấy...... Bọn con......" Hàn Mạc mím môi hít sâu một cái, nhưng lắp bắp không biết nói như nào.
Loại phản ứng này của cậu đã xác nhận suy đoán của cha Hàn, ông cụ mặc dù đã mơ hồ đoán được điểm này, nhưng chính tai nghe thấy loại hành động tương đương với cam chịu này của Hàn Mạc, vẫn là có chút nhịp tim tăng nhanh.
Thiệu Văn Phong gõ gõ cửa, thò đầu vào.
Anh liếc mắt liền thấy Hàn Mạc cúi thấp đầu ngồi ở đó, lại nhìn thấy ông cụ ở bên cạnh Hàn Mạc xụ mặt không nói chuyện, trong lòng có dao động.
Đóng cửa lại đi vào, anh đứng trước cửa không động đậy.
"Tiểu Phong, tiểu bảo bối có phải con của con và Mạc Mạc hay không." Ông cụ ngẩng đầu nhìn về phía Thiệu Văn Phong, không có biểu tình gì.
Hàn Mạc vẫn luôn cúi thấp đầu ngồi ở đó, Thiệu Văn Phong nhìn không rõ biểu tình trên mặt cậu, cũng không biết vấn đề này Hàn Mạc trả lời thế nào.
Nhưng anh nhìn nhìn ánh mắt nghiêm túc của ông cụ, hít sâu một cái, đi tới đứng trước mặt cha con hai người, nặng nề gật đầu.
"Vâng, bảo bối là con của con và Mạc Mạc, cha Hàn, bảo bối là Mạc Mạc sinh, con trai của con."
Thanh âm nam nhân kiên định chân thật đáng tin, Hàn Mạc chợt ngẩng đầu, sau đó liền nhìn thấy cha già đã 60 tuổi của cậu, nhảy lên một cái tát vung ở trên mặt Thiệu Văn Phong.
Bộp một tiếng.
Thiệu Văn Phong không tránh, trực tiếp bị đánh một cái, quay mặt sang anh hít lỗ mũi, cúi thấp đầu, "Cha Hàn, cha nếu cảm thấy đánh con có thể trút giận, cha chính là đánh chết con con cũng không phản đối, nhưng khẩn cầu cha đừng giận Mạc Mạc, lỗi đều là ở con."
Cha Hàn tay run run, quay đầu nhìn nhìn, một cái liền liếc thấy nghiên mực đặt ở trên bàn sách.
Ông cụ lúc rảnh rỗi còn thích làm một chút văn nghệ, luyện chữ hun đúc tình cảm. Bất quá bây giờ bởi vì phải mỗi ngày dẫn tiểu bảo bối ra ngoài phơi nắng, cho nên ông đã có một đoạn thời gian rất dài không sử dụng qua nghiên mực.
Đi tới cầm lấy nghiên mực bên kia, vung tay lên liền đập vào trên đầu Thiệu Văn Phong.
Bang một tiếng, nghiên mực không vỡ, đầu Thiệu Văn Phong cũng không chảy máu, ngược lại nện ông đầu váng mắt hoa.
Hàn Mạc đơ một lát, vội vàng đi qua ngăn lại ông cụ muốn nện cái thứ hai, "Cha! Cha, cha đừng như vậy!"
Cha Hàn tức run rẩy mãi, lúc đó con trai ông bị mình đánh một cái, vừa nãy một cái tát kia đã đánh trả lại Thiệu Văn Phong, lần này nghiên mực bất quá chính là vì mấy tội xấu kia của Mạc Mạc mà đòi lại. (Chỗ này tui không hiểu lắm, hay là tại tui không nhớđằng trước nhỉ?)
Thiệu Văn Phong lắc đầu, nhếch miệng.
Không cần sờ anh cũng có thể cảm nhận được, khẳng định sưng u lớn thế nào.
Thở hổn hển, ông cụ dưới lôi kéo của Hàn Mạc ngồi xuống trở lại trên ghế salon, hừ một tiếng nhìn Thiệu Văn Phong.
Hàn Mạc quay đầu lại nhìn anh, thấy sắc mặt anh có chút trắng bệch cũng hơi lo lắng, không phải bị nện ngu rồi chứ?
"Anh không sao chứ? Thiệu Văn Phong?"
"Không sao......" Lắc lắc đầu, Thiệu Văn Phong nhìn về phía ông cụ, "Cha Hàn, con muốn ở cùng một chỗ với Mạc Mạc, cha đồng ý chứ?"
Cha Hàn trừng mắt, cộp cộp cộp gõ ghế sa lon, "Ta không đồng ý!"
Hàn Mạc sửng sốt, mím môi.
Cậu...... Không muốn từ bỏ Thiệu Văn Phong.
"Cha Hàn, cho dù cha không đồng ý cũng vô dụng, con sẽ ở cùng một chỗ với Mạc Mạc." Thiệu Văn Phong đột nhiên câu lên khóe miệng, ôm vai Hàn Mạc ngồi ở một bên, nhìn dáng vẻ cha Hàn không có khắc nghiệt và căng thẳng lúc nãy.
Sẽ cùng, không phải là muốn cùng, không phải là cần phải cùng.
Chỉ chênh lệch một chữ, đã làm cho cha Hàn ngầm thừa nhận sự tồn tại của đứa con rể Thiệu Văn Phong này. Ông già rồi, có vài thứ nhìn vô cùng rõ ràng, con cháu tự có phúc của con cháu, ông không muốn áp đặt suy nghĩ của thế hệ trước lên người con cái.
Bọn nó đã trưởng thành, bọn nó có tiêu chuẩn cuộc sống của riêng mình.
Ngoại trừ hạnh phúc của con trai, cha Hàn không biết mình sinh thời còn muốn yêu cầu xa vời cái gì. Ông muốn để cho đứa con trai độc nhất vui vẻ hạnh phúc, ông sẽ không ngăn cản.
Bất quá......
Cha Hàn liếc nhìn bọn họ, thở dài.
"Chuyện này trước đừng nói với mẹ con, bà ấy khả năng cần quá trình tiếp nhận." Kỳ thực nếu như không phải là dì Khương liên tiếp nói với mình tiểu bảo bối giống Thiệu Văn Phong còn có nghi ngờ của ông, e rằng mình cũng sẽ không dễ dàng như vậy đoán được chuyện hoang đường này.
Ông có thể tiếp nhận con trai mình sinh con, là bởi vì ông tiếp nhận sự lựa chọn của Hàn Mạc.
Dì Khương không thể tiếp nhận, đoán chừng có một phần nguyên nhân rất lớn là ở luân lý có lẽ có (*) kia.
((*) từ"có lẽ có" (mạc tu hữu) xuất phát từ một điển cố, thời Tống, Trung Quốc, gian thần Tần Cối vu cho Nhạc Phi là mưu phản, Hàn Thế Trung bất bình, bèn hỏi Tần Cối có căn cứ gì không, Tần Cối trả lời "có lẽ có". Về sau từ này dùng theo ý nghĩa bịa đặt không có căn cứ)
Nói trắng ra là, có đôi khi chuyện phụ nữ quan tâm không giống đàn ông, cho nên chuyện này...... Vẫn là từ từ thẩm thấu với bà tốt hơn.
Hiển nhiên, hai người Hàn Mạc và Thiệu Văn Phong cũng đồng ý lời cha Hàn nói, nhất là Thiệu Văn Phong.
Ngày đó mình chỉ là thừa nhận tiểu bảo bối là con mình, mẹ anh cũng đã có chút hoang mang lo sợ kiếm cớ cho mình phủ định lời này, nếu thật sự để cho mẹ anh biết, e rằng cũng có thể dọa xỉu.
Chả lẽ phải nói với bà cụ, "Mẹ, bảo bối là con của con và Mạc Mạc, Mạc Mạc mang thai 10 tháng sinh ra." Lời này......
Chậc, đoán chừng nếu nói, trong nhà liền náo nhiệt.
Chờ thêm đi, ít nhất hiện tại thời cơ vẫn chưa chín muồi.
Thiệu Văn Phong gật gật đầu, đứng dậy cùng kéo Hàn Mạc lên, "Cha Hàn, cha yên tâm, con sẽ đối tốt với Mạc Mạc, con biết con trước kia rất khốn khiếp, nhưng sau này con sẽ không."
Nói xong lời này, còn thật sâu bái một cái.
Hàn Mạc đứng ở một bên nhìn anh, ngậm miệng không nói chuyện.
Cậu không biết phải làm thế nào biểu thị sóng động hiện tại trong lòng, biểu hiện của Thiệu Văn Phong hôm nay, làm cho cậu có cảm giác khác.
Ấm áp, rất thoải mái, rất vui vẻ.
Cha Hàn hừ một tiếng, khoát khoát tay để cho bọn họ đi ra ngoài.
Ông phải bình tĩnh, chuyện hôm nay biết có chút nhiều.
Dì Khương đang ôm tiểu bảo bối ngồi ở trên ghế salon trong phòng khách xem TV, bà cụ gần đây thích nghe kinh kịch, giọng hát ê ê a a từ trong TV truyền đến, tiểu bảo bối ngồi trong ngực bà tò mò trái nghiêng đầu nhỏ, phải nghiêng đầu nhỏ, trong miệng nhỏ màu phấn hồng còn thỉnh thoảng hừ hừ theo hai tiếng.
Nghe thấy tiếng bước chân, dì Khương xoay mặt nhìn, cười với Hàn Mạc chỉ chỉ phòng bếp, "Nấu xong bánh trôi nhỏ làm bữa khuya cho bọn con rồi, tự mình đi múc ăn."
Hàn Mạc vâng một tiếng tới phòng bếp, múc thêm cho cha cậu một bát đưa qua, sau đó bưng ra ba bát nhỏ đặt trên bàn trà.
Tiểu bảo bối ngửi thấy mùi, động động mũi nhỏ mắt to xoay tròn nhìn chén nhỏ bốc hơi nóng, quơ tay thịt nhỏ liền muốn túm.
Vẫn may Thiệu Văn Phong ngồi ở một bên đưa tay chụp tới kéo nhóc vào trong ngực, tiểu bảo bối bất mãn lắc lắc mông, hừ hừ hừ kêu.
Hàn Mạc lúc ăn cơm tối vẫn luôn nghĩ cha cậu muốn tìm cậu nói cái gì, cho nên khẩu vị không quá tốt không ăn được bao nhiêu, lúc này ngửi thấy mùi vị ngọt ngào, cậu thật sự có chút đói bụng.
Múc bánh trôi nhỏ nhét vào trong miệng, thỏa mãn híp mắt lại, ăn liền hai miếng mới xoay đầu qua, cười hì hì nhìn dì Khương.
Thiệu Văn Phong bĩu môi, anh không thích mấy thứ đồ ngọt sắc này, thấy Hàn Mạc ăn mặt mày hớn hở vội vàng đẩy bát qua ngẩng ngẩng cằm, "Đều cho em."
Tiểu bảo bối u u hai tiếng, không hài lòng vểnh vểnh miệng.
Hàn Mạc quay đầu qua, đút một miếng nhỏ bánh trôi nhỏ cắn trong miệng cho tiểu bảo bối, nhóc con mím miệng nhỏ, còn biết dùng răng mài bánh trôi mềm mềm.
Ăn xong rồi, há miệng, a a hai tiếng còn muốn ăn.
Hàn Mạc nhìn nhìn ba bánh trôi nhỏ còn lại trong bát, có chút luyến tiếc, nhưng con trai bảo bối vểnh miệng nhỏ mắt to long lanh nước đang mong đợi nhìn mình, khiến cậu không lỡ.
Lại cắn một nửa đút cho nhóc con, Hàn Mạc nhìn dáng vẻ nhóc vểnh miệng nhỏ nhai nhai nở nụ cười, chơi thật vui, khuôn mặt mặt nhỏ núc ních thịt trắng hồng, ăn xong liền mở miệng nhỏ, giống như chim non kêu gào đòi ăn đang đòi đút.
Đút cho tiểu bảo bối hai viên bánh trôi nhỏ liền, Hàn Mạc ăn viên còn lại cuối cùng vào trong miệng, cậu vểnh vểnh miệng với tiểu bảo bối, nuốt xuống một miếng há miệng cho nhóc nhìn, "Hết rồi."
Tiểu bảo bối chớp chớp mắt to, dẹt miệng nhỏ, hít hít mũi nhỏ, hơi ngửa đầu, oa một tiếng khóc lên.
Nhóc còn muốn ăn, còn muốn ăn ~~!!
Dở khóc dở cười nhìn con trai bởi vì không được ăn bánh trôi thất thanh khóc rống, Hàn Mạc bất đắc dĩ múc hai thìa canh đút cho nhóc uống, sáp tới hôn hôn mặt, "Không được khóc, mèo tham ăn."
Dì Khương nghiêng đầu nhìn cậu, thở dài, "Mạc Mạc dẫn tiểu bảo bối đi ngủ đi, con vừa ra viện phải nghỉ ngơi thật tốt."
Hàn Mạc gật gật đầu, liếc nhìn Thiệu Văn Phong: "Anh vẫn về sao?"
Vừa nãy nam nhân bị cha mình hung hăng nện một cái, trên mặt cũng chịu một chưởng, cũng không biết nam nhân này da mặt dày hay là thế nào, trên mặt cư nhiên không sưng lên.
Thiệu Văn Phong lắc lắc đầu, ôm tiểu bảo bối đứng lên.
Nhóc con đã ngừng khóc, mỗi lần đều là tiếng sấm to hạt mưa nhỏ, thấy Hàn Mạc không để ý mình cũng liền tiêu tan ý tứ khóc, chỉ là vành mắt có chút đỏ.
"Mẹ đi ngủ sớm chút, bọn con nghỉ ngơi trước."
Dì Khương ừ một tiếng, ngược lại không cảm thấy lời này của anh nói có gì không đúng.
Có thể là thói quen thành tự nhiên, bà cụ đã đối với hành động cọ giường không da không mặt của con trai tỏ vẻ rất quen, dù sao 8 trên 10 ngày đều ở đây, thật sự nên suy nghĩ một chút chuyện cần thu tiền thuê nhà với con trai bà hay không.
Hàn Mạc đi tắm rửa, cậu hiện tại vừa cắt chỉ không nên tắm ngâm, dùng vòi hoa sen dán lên bên phải bụng, nhanh chóng xối người liền ra ngoài.
Thiệu Văn Phong đã dỗ ngủ tiểu bảo bối, thấy cậu ra ngoài nam nhân khơi mi, huýt sáo.
"Em đây là định quyến rũ anh?"
Chỉ vì một cái khăn tắm ở bên eo, Hàn Mạc trợn mắt trắng với anh, vừa lau đầu vừa đi tới vươn tay sờ sờ chỗ vừa bị nện của anh, thật sự, một cái u.
"Có phải rất đau hay không?"
"Ừ, đau." Thiệu Văn Phong nhẹ nhàng gật gật đầu, cười khổ giơ tay lên vòng ở eo cậu, "Cha Hàn nếu dùng thêm chút lực, anh đoán chính là anh đi ở viện em tới chăm sóc anh."
Hàn Mạc hừ nhẹ một tiếng, bĩu môi.
Được rồi, nhìn ở trên phần anh bị nện, cậu gắng gượng nhu nhu cho anh ta đi.
______________
Eo ơi ghét thời tiết Hà Nội mùa này thế -_- mưa nắng thất thường như kiểu thời tiết tới dì cả vậy =.=