• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit + Beta: Vịt

Hàn Mạc đặt điện thoại xuống, chẹp chẹp miệng, quay đầu nhìn Tống Tân Kế bưng đĩa trái cây đi tới, chớp chớp mắt.

"Tần Thụy tìm tới rồi, buổi tối hẹn bọn em ăn cơm." Đầu ngón tay chỉ chỉ tiểu bảo bối nằm nhoài trên mặt đất chơi đùa với Thiệu Văn Phong, lại chỉ chỉ mình."

Tống Tân Kế mím môi nhìn Hàn Mạc, ngồi ở một bên vỗ vỗ tay hấp dẫn lực chú ý của tiểu bảo bối.

Tiểu bảo bối nghe thấy âm thanh, quay đầu qua nhìn y, dẩu dẩu miệng nhỏ, ê ê a a lắc lắc đầu bò về phía Tống Tân Kế.

"Anh đây là gọi cún con hả?" Hàn Mạc đập y một cái, trợn mắt trắng.

Thiệu Văn Phong khom lưng giơ cao tiểu bảo bối lên, tiểu bảo bối ngơ chút, oa một tiếng khóc lên, làm kiểu sét đánh mà không có mưa.

Hàn Mạc trong lòng cả kinh, vội vàng đi qua nhìn, kết quả nhóc con oa oa hai tiếng, sau đó liền biến thành cười khà khà khà, còn phát ra âm tiết bo bo bo bo

(nhưđã giải thích, bo bo ởđây là "ba ba")

Tống Tân Kế lắc lắc đầu, nhìn Thiệu Văn Phong.

Người đàn ông này một thân tây trang hưu nhàn nổi tiếng, khí chất nhân sĩ thành công nhìn một cái không sót gì. Ôm tiểu bảo bối nhưng một chút không hợp cũng không có, y bĩu môi, "Thiệu tiên sinh coi như thật sự là dáng vẻ người chồng rồi."

"Ừm, cám ơn khen ngợi." Thiệu Văn Phong nhìn y một cái, khẽ cười gật đầu.

Hàn Mạc trợn to mắt trắng, cầm lấy khăn ướt lau miệng cho tiểu bảo bối, đút nhóc một miếng thanh long, thấy nhóc nhai nhai nuốt xuống sau đó bĩu miệng nhỏ nghiêng đầu, rõ ràng là không thích.

Thiệu Văn Phong buồn cười nhìn Hàn Mạc dẩu miệng trợn mắt, ôm tiểu bảo bối ngồi ở bên cạnh Tống Tân Kế, "Hai người tiếp tục nói, vừa nãy không phải nói chuyện cái tên...... tên Tần Thụy mời ăn cơm tối sao."

Hàn Mạc co rút khóe miệng, lườm Thiệu Văn Phong, tự vạch áo cho người xem lưng.

Tống Tân Kế khe khẽ thở dài, sờ sờ bụng, "Hai người đi thôi, tôi không có ý định đi gặp cậu ta."

Ít nhất y hiện tại vẫn chưa muốn gặp Tần Thụy, luôn cảm thấy gặp mặt cái tên đàn ông không nói được 3 câu kia nhất định sẽ nổi nóng đánh. Y hiện tại phải vì đứa nhỏ trong bụng suy nghĩ, không dám đảm bảo gặp mặt Tần Thụy không chọc y tức giận động thai khí.

Ding ling ling hai tiếng, Hàn Mạc lấy điện thoại ra lật tin nhắn, chớp chớp mắt, không hiểu ngẩng đầu nhìn về phía Thiệu Văn Phong, "Chỗ này là đường Tùng Giang? Đường phía trước có phải có một khách sạn Tùng Giang hay không? Tần Thụy này là chó điện tử hả? Tống Tân Kế trên người anh có phải bị cậu ta lắp GPS hay không, sao có thể bé như vậy chứ!"

"......" Tống Tân Kế cười khổ nhìn cậu, thân thể nghiêng dựa vào trên ghế salon, im ắng không lên tiếng.

Y rốt cuộc là tiến vào trong vòng luẩn quẩn gì, làm sao trùng hợp như vậy! Nếu y ra ngoài đi bộ hít thở không khí, khó tránh khỏi có thể đụng mặt Tần Thụy.

Thiệu Văn Phong ngược lại cảm thấy còn không bằng trực tiếp gặp mặt nói rõ ràng, giống như anh và Hàn Mạc, đi bao nhiêu đường cong.

"Anh còn không bằng nói chuyện rõ ràng, kéo dài mãi có ý nghĩa?" Ôm ngang tiểu bảo bối ngủ gà ngủ gật trong ngực đổi thoải mái, Thiệu Văn Phong nghiêng đầu nhìn Tống Tân Kế, khơi lông mày, "Trốn tránh tới lúc vẫn là anh tự hối hận."

Hàn Mạc bĩu môi, ngược lại cảm thấy lời này của nam nhân nói không sai.

Một dựng phu thế nào cũng phải có người chăm sóc, Tống Tân Kế mặc dù không thiếu tiền mời bảo mẫu, nhưng đó dù sao cũng là bảo mẫu không phải cha của con y, chăm sóc không chu đáo.

Bất quá có một điểm cậu cũng suy nghĩ, Tống Tân Kế và Tần Thụy khẳng định không phải là sinh hoạt tình cảm hài hòa, bằng không Tống Tân Kế sẽ không biến thành như bây giờ.

Vốn là nam nhân rất dương quang ôn nhu, lúc này thoạt nhìn tối tăm không ít.

"Tống Tân Kế......" Hàn Mạc sáp tới ngồi ở bên cạnh Tống Tân Kế, khơi lông mày, "Anh với Tần Thụy rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"

Hàn Mạc kỳ thực không quá quan tâm loại bát quái tình cảm này, nhưng nhìn bộ dáng sống dở chết dở của Tống Tân Kế luôn cảm thấy không an lòng. Nếu không phải cậu cho Tống Tân Kế danh thiếp của Tần Thụy, đoán chừng hai người bọn họ cũng sẽ không có liên hệ.

Tống Tân Kế nếu như biết Hàn Mạc sẽ bởi vì chuyện này khổ sở tâm bất an, e rằng sẽ cười chết.

Tấm danh thiếp mà Hàn Mạc cho y, y xuống máy bay liền hiến cho thùng rác sân bay nước M rồi, căn bản không định dùng. Chuyện của y và Tần Thụy căn bản là ngoài y muốn, kết quả ngoài ý muốn này lại làm cho y hãm sâu vào.

"Hai bọn anh...... Haizz, nghiệt duyên."

Hai chữ, khái quát bất đắc dĩ và chua xót của Tống Tân Kế đối với tình cảm luân hãm của mình, còn có luyến tiếc đối với người đàn ông Tần Thụy kia.

Y biết y thích Tần Thụy, khả năng y chính là thụ thể ngược, bằng không làm sao người ta mỗi lần đối với mình hung bạo như vậy y ngược lại khoái cảm liên tục? Nói trắng ra, y chính là con mẹ nó tiện.

"...... Vậy buổi tối anh đi không?" Hàn Mạc nhìn y một cái, bĩu môi duỗi tay cầm quả cam bóc bóc bóc. Nghiệt duyên? Cậu và Thiệu Văn Phong cũng coi như nghiệt duyên.

"Đi, nói rõ ràng." Hít sâu một cái, Tống Tân Kế gật đầu.

Được, dù sao trốn cũng không được, vậy thì dứt khoát ngay mặt xuất kích.

Y đã chạy trốn một lần, cho dù y thật sự muốn kết thúc với Tần Thụy, cũng không thể sợ hãi rụt rè như vậy.

Hàn Mạc cúi đầu cạch cạch cạch gửi tin nhắn, sau đó nhìn Tống Tân Kế, "Thu dọn, đi, dù sao em cũng ở đây, cậu ta nếu dám rống to la to với anh em gọt cậu ta."

"Được rồi được rồi, mày tỉnh lại đi, anh thế nào cũng là đàn ông, không cần mày giúp anh ra mặt." Dở khóc dở cười ngẩng đầu nhìn Hàn Mạc hầm hừ, lắc lắc đầu đứng dậy thay quần áo.

"Ừ." Đối với nam nhân sẽ nói ra lời như vậy Hàn Mạc đã nghĩ đến, dù sao anh và Tần Thụy không quen biết, cộng thêm tiểu bảo bối ở chỗ nhiều người cũng sẽ không quen, lát nữa nếu ầm ĩ cậu còn sợ dọa tới con trai bảo bối nhà mình đấy.

"Xe em lát đi, anh đón xe." Thiệu Văn Phong ôm tiểu bảo bối đeo túi, thò người qua hôn hôn khóe miệng Hàn Mạc, lại từ trong túi quần đưa chìa khóa xe cho cậu, "Đừng uống rượu, đừng kích động."

Hàn Mạc trợn mắt trắng hừ một tiếng, khom lưng hôn hôn khuôn mặt ú thịt của tiểu bảo bối, lại hôn hôn cằm nam nhân, "Ừ, biết rồi, ông xã."

Tống Tân Kế thay xong quần áo đi ra ngoài không nhìn thấy Thiệu Văn Phong và tiểu bảo bối, không hiểu nhìn Hàn Mạc đã đi tới cửa thay giày, khiêu mi hỏi: "Nam nhân với con trai nhà mày đâu?"

"Về rồi, tiểu bảo bối ngủ, Thiệu Văn Phong chiều nay còn sốt đấy, giờ mới vừa hạ sốt, đi thôi, thời gian sắp đến rồi". Mở cửa quay đầu nhìn y, Hàn Mạc chớp mắt một cái, đột nhiên nói: "Tống Tân Kế, anh thích Tần Thụy hay không."

"......" Tống Tân Kế sửng sốt, cười khổ nhìn cậu, "Mày nói anh thích cậu ta không?"

Nếu như không thích, làm sao sẽ quyết định sinh con.

Nhưng mà thích thì thích, cùng nhau sống vẫn là có khác biệt. Y không biết có thể cùng Tần Thụy tiếp tục sinh sống trong một không gian hay không, y cảm thấy nếu như sau này mình mang theo con, hoặc là sẽ tìm thêm người khác, cũng không phải là không có khả năng. Nhưng từ tình huống trước mắt mà nhìn, cái này vẫn không dễ nói, không phải vấn đề y hiện tại nên suy nghĩ.

Khách sạn Tùng Giang, Hàn Mạc dừng xong xe nhìn Tống Tân Kế sắc mặt có chút trắng bệch, lo lắng cau mày, "Anh say xe?"

"Anh nôn nghén." Tống Tân Kế che miệng, xe vừa đứng im liền mở cửa xe chạy xuống, một đường chạy về phía WC đại sảnh khách sạn.

Hàn Mạc sshh một tiếng, thở dài.

Thôi vậy, cậu biết nôn nghén là không thoải mái cỡ nào, trước đi xem xem thằng cha Tần Thụy kia biến thành dạng gì rồi nói sau.

Vào khách sạn, một cái liền nhìn thấy Tần Thụy ngồi ở trong đại sảnh đang cúi đầu xem tạp chí thỉnh thoảng bưng ly rượu đỏ uống ngụm nhỏ, cậu híp mắt, quay đầu nhìn về phía chỗ Tống Tân Kế vừa mới biến mất, cau mày.

"Yêu Quái!" Tần Thụy vốn định gọi nhân viên phục vụ khách sạn lấy thêm cho hắn chai rượu đỏ tới đây, không nghĩ tới vừa quay đầu liền nhìn thấy Hàn Mạc, giơ tay lên chào hỏi một tiếng.

Hàn Mạc chẹp chẹp miệng, đi tới trên dưới đánh giá Tần Thụy đã đứng lên, khẽ hừ một tiếng, câu lên khóe miệng, "Cầm thú huynh, mấy năm không gặp chiều cao của mày sắp vượt qua cây giống bên ngoài rồi, tồng ngồng a."

"Chậc, anh sau này trổ mã tốt, không phải nói dẫn theo con mày tới sao, nhóc con đâu!" Tần Thụy cười giơ tay lên kéo cậu ngồi xuống, nhìn về phía sau cậu, không có người khác.

Trong lòng có chút thất vọng.

Hắn vốn cho rằng, Hàn Mạc sẽ mang theo Tống Tân Kế cùng đi gặp hắn.

Trước khi đến, hắn nghĩ, nếu như nhìn thấy Tống Tân Kế, nhất định không nói hai lời đánh nam nhân chạy trốn kia một trận rồi lại nói, nhưng ngồi lên máy bay hắn đã đổ suy nghĩ, luôn cảm thấy chỉ cần có thể nhìn thấy người Tống Tân Kế là được rồi, nhưng hiện tại không nhìn thấy, cảm giác thất vọng tràn ngập trong lòng, rất không thoải mái.

"Nhìn gì đấy?" Hàn Mạc xùy cười một tiếng, cũng nhìn về phía WC, có chút lo lắng Tống Tân Kế.

Lâu như vậy rồi, làm sao còn chưa ra.

"Không a, Yêu Quái, mấy năm nay sống thế nào?" Tần Thụy cười cười, giơ tay lên gọi nhân viên phục vụ tới chọn món.

"Ba người, còn có một người đợi lát nữa tới đây." Hàn Mạc thấy hắn chỉ chọn phần hai người, nhàn nhạt lên tiếng nhắc nhở.

Nam nhân sửng sốt, sau đó biểu tình trên mặt là kinh hỉ bản thân hắn cũng không biết, "Có phải Tống Tân Kế hay không?"

"Đúng rồi, anh ấy tới phòng vệ sinh, cũng không biết có phải gặp phiền toái hay không, sao lâu như vậy còn chưa đi ra, mày ngồi một lát, tao đi xem chút." Hàn Mạc nhún vai một cái, giống như không nhìn thấy biểu tình xoắn xuýt trên mặt Tần Thụy, đứng lên cất bước.

"Tao đi với mày." Kéo cánh tay cậu lại, Tần Thụy đứng lên.

Xoay người còn chưa đi, liền nhìn thấy Tống Tân Kế cúi đầu từ phía phòng vệ sinh đi ra, sau đó......

Tống Tân Kế nhìn nam nhân đứng ở trước mặt mình, sửng sốt, sau đó lộ ra vẻ mặt vui mừng, giang hai tay ra kiễng mũi chân, trực tiếp cùng nam nhân cao lớn trước mặt mình ôm.

"Nhớ anh muốn chết, sao nhiều năm như vậy cũng không về."

Nam nhân cao lớn chiều cao gần 2m, đứng ở chỗ đó giống như một ngọn núi che khuất y kín mít, khom lưng, ôm y vào trong ngực, cọ cọ má, cười khẽ, "Đây không phải về rồi sao, cha mẹ khỏe không?"

"Ừ, rất tốt, anh lần này về còn đi chứ?" Gặp được nam nhân nhiều năm không gặp, Tống Tân Kế rất vui vẻ, Chỉ là lời còn chưa nói hai câu, lại xoay người vọt vào WC.

Nam nhân sửng sốt, theo cậu đi vào.

Ánh mắt Tần Thụy âm lãnh nhìn Tống Tân Kế và nam nhân biến mất, khuôn mặt tuấn tú đen sì đều có thể làm mực nước dùng.

"Chậc, nam nhân kia là ai nhỉ, rất đẹp trai nhe, không nghe anh ấy nói qua, thả nào không nói tiếng nào đã từ nước ngoài trở về, hóa ra là có anh đẹp trai làm bạn a." Hàn Mạc ở một bên chậc chậc chậc phát ra âm thanh, nói mát.

Tần Thụy quay đầu nhìn về phía Hàn Mạc, cau mày, "Yêu Quái, mày có phải đã bàn bạc với y hay không?"

"Tao bàn bạc cái gì? Anh ấy mang thai, Tần Thụy, đứa nhỏ này á, thật sự không biết được là của mày, hay là của nam nhân kia." Hai tay xòe ra, nhún vai, Hàn Mạc xoay người đi trở về, vừa đi còn vừa ở chỗ Tần Thụy không nhìn thấy nhếch miệng thoải mái cười to.

Tống Tân Kế, người có chí!

Bất quá cậu phải nhanh chóng gọi điện thoại cho Tống Tân Nghiệp báo một tiếng, anh cả nhà mày về rồi, nhanh giấu Trương Mạo đi đừng để anh ta nhìn thấy, bằng không, êu êu êu, hành hạ chết mày.

Oa hahahaha, có trò hay xem rồi.

______________

Đoán đi, các thím hãy đoán đi =)))) Anh đẹp trai kia là ai?????

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK