• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một khúc nhạc kết thúc, Karen tựa vào trán Tô Túc rồi thân mật nói: “Một khúc nữa không?”

 

“Vẫn là thôi đi.” Từ lúc vừa mới bắt đầu Tô Túc đã có loại cảm giác vạn tiễn xuyên tâm, cô cũng không muốn chết không minh bạch.

 

“Vậy đi ăn gì đó một chút nhé. Chỗ này hẳn là có loại đồ ngọt chị thích ăn.” Karen nhớ tới đã lâu như vậy mà cô còn chưa ăn gì, cậu cũng cũng không ép buộc cô, chỉ nắm tay cô đi tới khu đồ ăn. “Ủa, sao lại không nhìn thấy Eisen? Anh ấy không phải là đi cùng với chị sao?”

“A, vừa mới không cẩn thận đi lạc mất rồi.” Tô Túc rũ mắt nói.

 

“Tô Tô,” Karen rất là bất đắc dĩ, “Ở chỗ này mà chị lại không để ý như thế? Chị nên cẩn thận đi theo Eisen mới đúng chứ.” Mấy phu nhân, thiên kim đó mà muốn tới bới lông tìm vết cô thì cũng sẽ rất là vô cớ.

 

Karen còn đang suy nghĩ thì ở sau lưng hai người chợt truyền đến tiếng hô to lạnh băng: “Alex thân vương điện hạ.”

 

Hai người xoay lại, chỉ nhìn thấy một mỹ nữ cao gầy người Tây Ban Nha ăn mặc chiếc váy bồng hoa lệ, đang kiêu ngạo mà nhìn hai người bọn họ.

 

“Chào buổi tối, tiểu thư.” Karen lộ ra nụ cười ngoại giao tiêu chuẩn.

 

“Chào buổi tối, tôi là con gái duy nhất của thân vương Andreas ở Tây Ban Nha, Isabella Fernandez Andreas.” Cô vươn ra tay phải.

 


Trong mắt Karen hiện lên một tia sáng khác lạ nhưng vẻ mặt cậu vẫn bình thường như cũ “Thật vinh hạnh được quen biết cô, Andreas tiểu thư.” Cậu nhẹ nâng tay cô ta rồi cúi đầu hôn lên.

 

Hoàn mỹ lễ nghi! Tô Túc ở một bên âm thầm khen ngợi, cũng không có giác ngộ là đáng lẽ ra cô phải ghen tuông mới đúng.

 

Dung nhan mỹ lệ lại lạnh như sương băng của Andreas tiểu thư sau cử động này của cậu mà thoáng trở nên hòa hoãn, đôi mắt to thâm thúy của cô nhìn thẳng vào Karen mà nói: “Alex thân vương, cả ngài và tôi đều biết quan hệ tương lai của chúng ta”, cô ám chỉ nói “Tôi sẽ không để ý thú vui cá nhân của ngài, nhưng mời ngài suy xét tới lập trường của tôi ở trên trường hợp như vậy.”

 

Tô Túc nghe được ý ở ngoài lời này, cô cười lạnh một tiếng, liền biết cậu ta không làm ra chút chuyện cho cô thì giống như là không cam tâm.

 

Bị một tiếng cười lạnh này dọa tới mức hồn bay phách tán, Karen vội vàng giải thích cho cô nghe: “Ông ngoại già rồi nên hồ đồ làm bậy, tôi chưa từng có đồng ý qua, thật đó Tô Tô!” Trời đất chứng giám, cậu cũng là vừa rồi mới nhớ tới dòng họ của cô ta là đối tượng mà ông ngoại vừa ý liên hôn.

 

Tô Túc nhìn cũng không thèm nhìn cậu.

 

“Tô Tô, bảo bối…… Đừng tức giận có được không, tôi thật sự là vô tội……” Gấp đến độ chảy cả mồ hôi lạnh, Karen đầy mặt tươi cười mà trấn an bảo bối nhỏ ở trong ngực.

 

Quý tộc tiểu thư đây kiêu ngạo nhìn thấy mọi chuyện trong mắt, cô tức giận đến nỗi mặt lúc xanh lúc trắng “Alex thân vương, ngài nhất định phải làm trò trước mặt thứ bình dân đê tiện này để vũ nhục tôi như thế sao?”

 

Đang tức giận mà không có chỗ phát tiết, khi cô ta vừa nói câu này thì Karen cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, cho Andreas tiểu thư sự chú ý mà cô ta yêu cầu.

 


Nhưng Karen vừa nhấc đầu lại làm cho Andreas tiểu thư không khỏi rùng mình một cái. Cô không nghĩ tới…… đôi mắt xanh lục tuyệt mỹ kia, vậy mà sẽ lạnh lẽo giá rét khiếp người như thế.

 

“Andreas tiểu thư,” Ngữ điệu của Karen tuy nhẹ nhưng lại làm cô sởn tóc gáy, “Theo tôi thấy thì cô hẳn là một người phụ nữ thông minh, nhưng vì sao lại ngu xuẩn như thế đây?”

 

“Ngài đây là có ý gì?” Cứng rắn chống giữ sự kiêu ngạo của quý tộc, cô lớn tiếng phản bác.

 

Khóe môi Karen nhếch lên một độ cong lạnh như băng “Cô rõ ràng biết người con gái này là bảo bối mà lòng tôi yêu không thôi, vậy mà còn dám mở miệng khắc khẩu, một câu của cô ấy thôi đã có thể làm cho tôi điên cuồng, chọc giận cô ấy thì có lợi gì cho cô?”

 

“Ngài sẽ không.” Andreas giơ lên chiếc cằm nhòn nhọn, cô chính là con gái của thân vương Tây Ban Nha, bất luận như thế nào thì Karen cũng không dám gây ra tranh chấp quốc tế.

 

Ý cười bên môi Karen mở rộng, ngay cả Tô Túc cũng cảm thấy cậu đang phát ra hàn ý lạnh như băng.

 

“Đừng ảo tưởng nghĩ bản thân mình quá quan trọng, chỉ là một quân cờ liên hôn mà thôi, sao lại có thể tự cho là đúng mà tưởng bản thân có tư cách so với Tô Tô của tôi.”

 

Ngoại trừ đỏ bừng mặt, Tô Túc thấy cảm khái nhiều hơn, mấy chục năm như một ngày, thằng nhóc này vẫn thật là độc miệng nha.

 

“Alex thân vương!” Ngay cả thục nữ huấn luyện có bài bản cũng phải hét lên một tiếng.

 


“Suỵt —— Andreas tiểu thư, mời bình tĩnh, đã là thục nữ thì không thể mất lễ nghi.” Đôi mắt xanh lục của Karen sâu thẳm giống như một đầm nước, vừa mỹ lệ lại vừa vô tình.

 

Andreas tiểu thư liền cứ như vậy mà ngơ ngác đứng tại chỗ cũ.

 

Tô Túc đối với vẻ mặt của Andreas tiểu thư cũng không có bao nhiêu cảm tưởng, tình cảm của cô không nhiều lắm nên cũng không tràn lan lòng đồng tình như nhiều cô gái khác. “Đi thôi, tôi mệt rồi.” Muốn làm mỹ nữ thì quả nhiên cũng phải trả một cái giá rất lớn, Tô Túc cảm nhận được thể lực cần thiết để ăn mặc cung trang, đây còn là lần đầu tiên cô có nhận thức sâu sắc giống như vậy.

 

“Được.” Karen không có dị nghị gì, cậu gọi một nhân viên phục vụ tới rồi nhìn thoáng qua Quốc vương đang bận ngoại giao bên kia “Thay ta chuyển lời cho bệ hạ mấy người một câu ——‘không có lần sau’.”

 

Nói xong cậu liền ôm lấy Tô Túc rời đi đại sảnh yến hội, đầu cũng không thèm quay lại một cái.

 

Lăn lộn hết nửa ngày, cuối cùng cũng trở lại lâu đài ở Italy, tính tình mà Tô Túc nhịn xuống một ngày cuối cùng cũng bùng nổ “Karen Modi! Tự cậu thẳng thắn hay là muốn tôi hỏi cung?”

 

Chiếc áo khoác quân phục giá trị xa xỉ mà Karen đang cởi cũng bị cậu tùy tay ném qua một bên, cậu vừa chạy đến trước mặt cô liền biến trở lại thành chú cún con đáng thương muốn chết kia “Tô Tô, tôi thật sự không biết đứa con gái ban nãy, chị tha thứ cho tôi đi…… Tôi chỉ cưới chị thôi.”

 

Sắc mặt Tô Túc ửng đỏ “Trát vàng lên mặt, ai nói với cậu chuyện này.”

 

“Vậy chị nói muốn tôi thẳng thắn chuyện gì?” Karen nghi hoặc.

 

“Thân phận khoa trương kia của cậu kìa! Vì sao tôi chưa bao giờ biết cậu có……thân phận kỳ quái như thế.”

 

“Cái đó có gì mà kỳ quái.” Karen khó hiểu, ngay sau đó cậu giống như tranh công mà nói “Chị cũng cảm thấy loại thân phận này thật phiền đúng không? Vốn dĩ ông ngoại muốn cho tôi kế thừa vị trí của ông nhưng tôi ngại phiền toái nên không cần. Hì hì.”

 


Tô Túc cạn lời.

 

“Nếu không phải ông ngoại thương tôi từ nhỏ thì lần này tôi mới không dễ dàng buông tha cho tên kia.” Karen tựa đầu vào vai Tô Túc, lẩm bẩm tự nói.

 

“Cái gì?” Tô Túc không nghe rõ nên thuận miệng hỏi lại.

 

“Một năm trước lúc tôi được mấy chị nhặt được, là bởi vì tôi bị con trai của ông ngoại, cậu lớn của tôi, thái tử Monaco phái người ám sát. Khi đó tôi bị hắn thừa cơ hại thảm như vậy……”

 

“Cậu của cậu…… Ám sát cậu?”

 

“Đúng vậy, ông ngoại vẫn luôn cho rằng hai người con trai của ông không có tư chất làm quốc vương nên vẫn luôn chú ý tôi.” Karen nhẹ nhàng bâng quơ mà giải thích cho cô nghe nội tình ít người biết trong cung đình.

 

Trái tim của Tô Túc đập lỡ một nhịp, cô kinh sợ nhớ lại chuyện của một năm trước. Nếu khi đó mà…… Ông trời!

 

“Bất quá bởi vì hắn ta nên tôi mới có thể gặp được chị, vừa nghĩ như vậy liền không thể hận hắn được nữa. Cho nên tôi định thuận nước đẩy thuyền, nể mặt ông ngoại nhưng mà Eisen không hài lòng nên mới có thể đi Monaco với chúng ta.”

 

“Cậu có một người anh trai tốt.” Tô Túc gật gật đầu.

 

“Các anh trai của tôi đều rất thương tôi, Tô Tô chị mà thương tôi bằng một nửa bọn họ thì tốt rồi.” Cậu oán giận như đang làm nũng với cô.

 

“Hừ hừ.” Thương cậu, cô liền thành nơi trút giận. Leo cũng vậy, Eisen cũng vậy. Khẳng định là đời trước cô đã làm rất nhiều chuyện có lỗi với Karen nên đời này cậu mới có thể lăn lộn cô như thế.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK