• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

  

Phòng ăn của nhà chính——

 

“Được rồi mà Tô Tô, đừng nóng giận” Karen trơ trẽn mà cười, cậu nắm tay cô lôi lôi kéo kéo như muốn lấy lòng.

 

“Cút!” Tô Túc lạnh mặt hất tay cậu ra không lưu tình chút nào. Con sói dâm dê đáng chết này, dám làm trò hôn cô ở trước mặt anh trai của cậu thôi còn chưa tính, chờ sau khi bọn họ đều đi rồi xong, cậu vậy mà vừa hôn cô vừa kéo cô vào phòng, hơn nữa, hai người còn làm ở ngay đằng sau cánh cửa kia, cậu vì gấp gáp mà cứ như vậy……Cô quả thực muốn giết cậu ta! Vừa nhớ tới chuyện đó, Tô Túc liền càng thêm nghiến răng nghiến lợi.

 

Karen rõ ràng ý tứ của tia sáng rét lạnh trong cô, không khỏi rụt rụt cổ, cậu cũng không định xúc động như vậy nha, nếu để Tô Tô ở trên giường thì khẳng định sẽ thoải mái hơn rất nhiều, nhưng mà…… Ai bảo cô quá mê người làm chi, cậu căn bản là không nhịn nổi……

 

Isidore chống cằm, híp mắt nhìn trò hay anh chưa bao giờ thấy ở đối diện, đứa em trai hoa hoa công tử của anh, vậy mà sẽ ăn nói khép nép như vậy để lấy lòng một đứa con gái, hơn nữa còn cam tâm tình nguyện đến nỗi giữa hai hàng lông mày đều là ngọt ngào?

 

“…… Karen, em không định giới thiệu cho anh một chút sao?” Anh ngồi im nhìn nửa ngày, sau khi xác định được là Karen đã quên đi sự tồn tại của người làm anh trai như anh đây thì mới chậm rãi mở miệng.

 

Lúc này Karen mới đem lực chú ý dời qua phía Isidore “A, xin lỗi Isidore, đây là em dâu của anh nha, người Trung Quốc, tên là Tô Túc.” Mặt mày cậu hớn hở ôm lấy Tô Túc nói.

 

Tô Túc phát hiện ra chuyện bản thân mình lựa chọn ở bên Karen còn phải cần da mặt dày mới được. Cô nỗ lực làm cho bản thân trở lại bình thường để chào hỏi với Isidore nhưng vẫn không có kết quả.

 

Thế là Tô Túc liền âm thầm nhéo Karen một cái để giải hận.

 

“Tô…… Túc?” Isidore nhướng mày, dùng giọng Anh quốc nồng đậm nói ra tên nước khác “Tên này hình như anh đã nghe qua ở nơi nào…… A, chính là tên cái người mà năm trước em cứ kêu mãi lúc té xỉu đúng không? nói cái gì mà ‘Tô Tô, tuyệt đối không tha thứ cho chị’?”

 

Khóe môi Tô Túc nhếch lên một độ cong không rõ.

 

Thân mình Karen cứng đờ “Isidore, anh đừng có nói bậy.” Cậu như cảnh cáo mà trừng anh một cái.

 

“A, vậy có thể là do anh nghe nhầm.” Isidore không chịu trách nhiệm mà nói, nếu Eisen và Leo đều chấp nhận Tô Túc, vậy anh cũng không có lập trường gì để phản đối. Chỉ là……vì sao chỉ có mình anh bây giờ mới biết? Thật khó chịu mà……

 

“Karen, năm trước vì sao cậu lại té xỉu?” Lời này cô đã nghe hai người nói qua, Tô Túc rất là tò mò.

 

“Cái gì mà vì sao……” Ánh mắt của Karen dao động “Còn không phải là tôi không cẩn thận chơi quá hăng say thôi.” Đánh chết cậu cũng không chịu thừa nhận là bởi vì cậu nhớ cô, nhớ tới nỗi muốn quên đi cũng quên không được.

 

“A——” Tô Túc kéo dài âm điệu. Hóa ra một năm đó không phải chỉ có một mình cô là khổ sở. Khóe môi cô nhếch lên.

 

“Là thật sự!” Karen trừng mắt nhìn gương mặt tươi cười của cô, lại cường điệu thêm một lần nữa.

 

Tô Túc liền không vui “Ý của cậu là sau khi chia tay với tôi xong, cậu chơi thật sự rất vui vẻ, đến nỗi suy nhược luôn?”

 


“Đương nhiên là không phải!” Karen lại trừng mắt liếc cô một cái.

 

“Vậy là cái gì?” Tô Túc lạnh nhạt nhìn.

 

“Là tôi nhớ chị nha!” Trên mặt Karen nổi lên màu đỏ hồng khả nghi, tâm không cam tình không nguyện mà lớn tiếng nói.

 

“Sao mà cậu phải nói tủi thân như thế, tôi ép cậu sao?” Tô Túc nghiêng đầu, liếc mắt nhìn cậu một cái.

 

“……Tiểu yêu tinh này.” Karen vừa yêu lại vừa hận mà dùng sức lấy môi mình chặn môi cô lại .

 

Isidore cười như không cười mà nhìn màn biểu diễn đầy cảm xúc mãnh liệt trước mắt. Bảo bối nhà anh hình như thật……dục cầu bất mãn(*).

 

Cô sai rồi, cô thật sự sai rồi! Sao cô lại vì hả giận mà khiêu khích cậu làm gì! Tô Túc khóc không ra nước mắt.

 

Đang ở ngay lúc này thì điện thoại của Tô Túc ở trong túi reo lên, lúc này Karen mới bừng tỉnh mà không tình nguyện buông cô ra.

 

“Alo?” Tô Túc vội vàng nhấc điện thoại.

 

“Tô Tô! Xảy ra chuyện rồi!” La Tử Sơ la lớn ở trong điện thoại bên kia.

 

“Xảy ra chuyện gì?”

 

“Đêm qua lúc Dương Dương đi dạo phố thì bị trộm, cả chìa khóa két sắt cũng mất rồi.” La Tử Sơ than một tiếng, “Tối nay chúng ta còn phải lấy bản vẽ ở bên trong để đưa cho khách hàng.”

 

Chìa khóa két sắt trong văn phòng tổng cộng có hai chìa, La Tử Sơ tự hiểu được bản thân rất sơ ý nên không có cầm.

 

“Tớ lập tức trở về.” Tô Túc nhanh chóng quyết định.

 

“Đã xảy ra chuyện gì?” Thấy cô cúp điện thoại, Karen hỏi ngay.

 

“Xảy ra chút việc nhỏ, tôi phải lập tức trở về mới được.”

 

“A, vậy chúng ta đây đi thôi.” Karen cũng không hỏi nhiều.

 

“Như vậy lại không được.” Eisen đã bận chuyện xong liền khoan thai tới muộn mà đi vào nhà ăn “Karen, em ở lại.”

 

“Vì sao?”


 

“Ngày mai là nghi thức chuyển đổi Thái Tử của Monaco, em cần phải ở lại đây.”

 

Lúc này Karen mới nhớ tới mục đích chính của cậu khi trở về “Hứ!” Cậu nhíu mày.

 

“Vậy tôi về trước một mình.” Tô Túc thấy cậu có việc nên cũng không nói nhiều, lập tức đứng lên chuẩn bị xuất phát. Lúc gần đi, mặc dù cô còn thấy xấu hổ khi nhìn về phía Isidore, người vẫn luôn cười như không cười “Xin lỗi đã cướp đi em trai của anh, trong lòng anh hẳn là rất không vui” suy bụng ta ra bụng người, có một đoạn thời gian cô cũng hận chết Leo “Eisen cùng với Leo tôi đều không nợ, nếu anh đột nhiên thấy quá khó chịu thì cứ tới tìm tôi là được.” Nói xong cô gật đầu với anh một cái, lôi Karen đi ra ngoài.

 

Isidore còn sững sờ ở chỗ cũ, hồi lâu sau anh mới điên cuồng cười thành tiếng “Karen tìm được một cô gái thật thú vị.” Anh nhịn không được mà nở nụ cười rồi nói với Eisen.

 

Eisen gật đầu đồng ý.

 

Máy bay riêng đáp xuống một sân bay lớn ở vùng ngoại ô, Tô Túc mới vừa ngồi vào trong chiếc xe mà Karen phái tới đón cô thì di động liền reo lên “Tô Tô, tới chưa?” Phía bên kia truyền đến giọng nói quan tâm của Karen.

 

“Vừa mới đến.”

 

“Có mệt không?”

 

“Không mệt.”

 

“Nhớ tôi không?”

 

Tô Túc ho nhẹ một tiếng, anh giai, nãy giờ mới bao lâu?

 

“Tôi rất nhớ chị……” Giọng nói của cậu đột nhiên trở nên khàn khàn “Tôi mất ngủ rồi. Không ôm được chị, tôi căn bản là ngủ không được.” Cậu tủi thân nói.

 

Tô Túc lại ho nhẹ một tiếng nữa.

 

“Tôi vẫn là không đi tham gia điển lễ gì nữa đâu, tôi đi về tìm chị.” Cậu đột nhiên nói.

 

“Dừng, Karen, đừng có xằng bậy!” Tô Túc vội vàng quát bảo cậu ngừng lại, “Làm xong hết mọi chuyện rồi mới được trở về.” Cô không muốn nghe được tin cậu lại bị ai ám sát nữa.

 

“…… Vậy chị phải nhớ tôi.” Im lặng hồi lâu, Karen mới mím môi thỏa hiệp.

 

“Tôi biết rồi.” Ánh mắt của Tô Túc nhu hòa xuống, bị cậu nói như thế, cô thật là có chút nhớ cậu nha.

 


Hai người lại nói rất nhiều lời âu yếm không liên quan, mãi đến khi Tô Túc tới nơi rồi, Karen mới lưu luyến không rời mà cúp điện thoại.

 

Sau đó suốt cả một ngày, Karen lấy tần suất bình quân bốn mươi lăm phút một lần gọi điện thoại cho Tô Túc, mà người vẫn luôn ghét bỏ mấy hành vi yêu đương buồn nôn này như Tô Túc, tuy rằng có xấu hổ với ánh nhìn của mọi người nhưng lại vẫn là cảm thấy trong lòng đã ngọt đến muốn nổi bong bóng.

 

Cô đã sa đọa rồi sao? Buổi tối, khi Tô Túc nằm ở trên giường, ngửi chiếc gối đầu có vương hơi thở của Karen, khóe môi liền không tự giác mà nhếch lên, cô nhìn điện thoại chăm chú được một lúc hồi lâu thì bỗng nhiên trong mắt chợt lóe qua tia sáng lạ, sau đó bấm gọi cho số điện thoại gọi tới nhiều nhất trong lịch sử danh bạ.

 

“Tô Tô?” Karen vừa nhìn thấy số điện thoại, nụ cười đã phải kéo đến tận vành tai “Sao mà chị lại chủ động gọi điện thoại cho tôi thế?”

 

“Cậu không thích?” Tô Túc vùi khuôn mặt có chút nóng cháy vào gối đầu, thấp giọng nói.

 

“Bảo bối……Đừng nói bậy.” Giọng nói sủng nịch mang theo từ âm khàn khàn cách xa ngàn dặm truyền vào trong tai Tô Túc, làm cho tim cô rung động một trận .

 

Trước đây không lâu mới phát hiện, Karen khi thì giống một đứa bé, khi thì lại giống một người đàn ông trưởng thành, làm cô có chút……rung động đến không biết phải làm sao.

 

“Bây giờ chị đang làm gì?” Karen miễn cưỡng cười, đôi mắt xanh lục ôn nhu mà nhìn bức hoạ ở trên tường còn trong đầu hiện lên bóng dáng người mình yêu bộ dáng.

 

“Ngủ.” Tô Túc ngoan ngoãn trả lời.

 

“Vậy chị sướng hơn tôi rồi, bây giờ tôi đang phải tham gia một buổi lễ nhàm chán.” Karen tố khổ.

 

Tô Túc khẽ cười một tiếng, “Vậy tôi cũng không quấy rầy cậu……”

 

“Không được cúp, tôi muốn nghe giọng của chị.” Karen bá đạo mà cắt ngang lời cô “Tôi đang chán lắm, chị phải ở với tôi.”

 

“Anh giai, đây là đang gọi đường dài quốc tế đó……” Tô Túc rên rỉ một tiếng.

 

“Ý của chị là tôi không quan trọng bằng tiền?” Ngữ điệu của Karen cực kỳ mềm nhẹ mà hỏi lại cô.

 

Đây là trắng trợn chơi đổi khái niệm với cô! Tô Túc giận mà không dám nói gì.

 

“Alex, đang làm cái gì?” Một giọng nói ngọt ngào xuyên qua di động truyền vào tai Tô Túc.

 

Ngữ khí nghe qua còn rất quen thuộc nha. Tô Túc nhướn mày.

 

“Tới liền.” Karen cao giọng trả lời một câu, sau đó mới quay lại nói với Tô Túc “Tô Tô, vậy tôi cúp điện thoại đây.”

 

Tô Túc còn chưa kịp nói chuyện thì đã nghe thấy tiếng cúp điện thoại bên tai.

 

Không hiểu sao mà lòng ghen tuông mạnh mẽ bùng lên, người nào mà chỉ cần một câu đã làm cho cậu vội vã cúp điện thoại của cô như thế, vừa mới còn không cho cô cúp điện thoại……Là một em gái trẻ tuổi lại kiều mỹ nha…… Tô Túc căn cứ vào thanh âm mà bắt đầu không chịu trách nhiệm đi suy nghĩ lung tung, sắc mặt cô không vui ném điện thoại di động qua một bên rồi “Hừ” một tiếng, sau này đừng có mơ cô gọi điện thoại cho cậu nữa.

 

Tự dưng lại nổi giận, Tô Túc xoay người đi ngủ.

 

Hai phút sau thì tiếng chuông điện thoại vang lên, Tô Túc duỗi tay cầm lấy, nhìn tên người gọi rồi lại ném đi chỗ khác. Cô quay người tiếp tục lăn ra ngủ.


 

Tiếng chuông điện thoại vẫn vang lên không ngừng, sau đó chợt ngừng lại rồi mười giây sau lại bắt đầu vang lên tiếp.

 

Tô Túc cau mày, bĩu môi cầm lấy di động “Alo?” Cô rất không tình nguyện mà bắt máy.

 

“Tô Tô, vừa nãy chị đi đâu vậy? Vì sao lại không bắt máy?”

 

“…… Đi rửa mặt.”

 

“Chị thật sự chuẩn bị đi ngủ? Chị là đồ không có lương tâm, chị tiếc tiền thì tôi liền gọi lại cho chị, chị còn muốn như thế nào?” Karen tức giận nói.

 

“……Cậu cúp điện thoại của tôi là để gọi lại đây?” Không biết làm sao, cơn tức của cô “Vụt” một cái liền biến mất.

 

“Không thì để làm gì?” Karen hỏi lại.

 

“…… Không phải bởi vì có tiểu thư xinh đẹp gọi cậu sao?” Câu từ vừa hỏi ra miệng là Tô Túc đã lập tức muốn tát bản thân hai cái, rõ ràng bị cậu bắt được……chứng cứ rồi.

 

Quả nhiên, bên kia đầu điện thoại im lặng xuống.

 

“Tôi đùa thôi.” Cô như mất bò mới lo làm chuồng mà nói.

 

“Tô Tô của tôi ghen tị.” Đáng tiếc là Karen đã hoàn toàn hiểu rõ nên không để ý tới lời giải thích của cô, giọng nói sung sướng kia làm cho trong lòng Tô Túc nổi từng gợn sóng.

 

“Chỉ là tùy tiện hỏi một chút……” Cô vẫn còn hấp hối giãy giụa.

 

“Tô Tô, tôi chỉ yêu một mình chị thôi.” trong tai nghe truyền tới giọng nói quyến rũ nồng đậm tình cảm của Karen “Chị ghen như vậy, tôi thật sự rất vui nhưng chị nhất định không thể hoài nghi tôi.”

 

Lúc này mặt Tô Túc đã đỏ đến giống như mây lúc chiều tà “…… Ừ.” Cô nhẹ nhàng lên tiếng.

 

“Ngoan lắm, bảo bối.” Giọng nói của cậu đầy sủng ái mang theo ý cười.

 

Từ lúc nào mà…… Karen trở nên đàn ông như vậy chứ? Đây mới là khuôn mặt thật của cậu sao? Tô Túc bị nói mấy câu liền đỏ mặt tới tận mang tai, cô căm giận mà nghĩ.

 

“Bảo bối, chị vừa nói chuyện vừa ngủ đi, chị ngủ rồi tôi liền không làm ồn chị nữa.”

 

“Cái đó thì chắc không được, lỡ như tôi ngáy rồi bị cậu nghe thấy thì làm sao?”

 

“Tôi thề, chị không có ngáy, lúc ngủ yên tĩnh giống như một bé mèo vậy.” Karen đeo tai nghe vào, một bên nhẹ giọng nói chuyện với cô một bên đi vào chính điện của hoàng cung với mọi người.

 

(*): dục cầu bất mãn: ham muốn dục vọng không được thỏa mãn.


 


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK