Chương 4:
Sau khi Tô Túc dọn dẹp xong thì nhìn thấy Karen đang nhàm chán xoay người nằm xem tivi, trong mắt cô hiện lên sự đấu tranh một chút, sau cùng Tô Túc vẫn đi vào phòng, một lát sau lại cầm theo một chiếc mũ thể thao đi ra "Đi thôi, tôi đưa cậu ra ngoài chơi. "
"Thật sao?" Karen ngay lập tức hưng phấn nhảy dựng lên, trên khuôn mặt tuấn mỹ tràn đầy niềm vui sướng.
"Ừ, đội mũ lên." Cô cười nhẹ rồi ném cho cậu một chiếc mũ.
Sau khi hai người xuống lầu thì Tô Túc dắt ra một chiếc xe đạp và nói "Ngồi lên đi." Cô nhìn Karen rồi chỉ vào yên sau.
"Chị chở tôi?" Karen chỉ vào cậu.
"Không thì sao, cậu biết đường chắc?" Tô Túc nhướn mày hỏi.
"Vậy thì chị chở tôi sẽ tốt hơn." Karen cười khúc khích, lưu loát mà nhảy lên yên sau ngồi.
"Bám chắc vào, đi đây." Dùng lực đạp một cái, Tô Túc chở cậu ra khỏi khu nhà trọ.
"Tô Tô, chúng ta đi đâu vậy?" Ôm lấy eo của cô, Karen hỏi.
"Đến nơi thì cậu sẽ biết." Tô Túc cố tình che giấu không nói.
"Ồ." Nhìn chăm chú vào bóng lưng nhỏ gầy của Tô Túc, đôi mắt xanh lục của cậu xẹt qua một tia sáng lạ, cánh tay đang ôm eo cô cũng siết chặt hơn.
Khoảng mười lăm phút sau thì bọn họ dừng xe ở trước một sân bóng rổ ngoài trời.
"Có người đang thi đấu kìa!" Karen hưng phấn nói. "Chúng ta qua xem có được không?"
"Được nha." Dù sao thì chỗ cô định mang cậu tới cũng chính là chỗ này.
Hai người cùng nhau đi qua, vừa lúc gặp trúng thời gian nghỉ giữa hiệp của trận đấu, Tô Túc dẫn cậu đi từ đường tắt vào khu nghỉ ngơi của đội bóng áo đỏ, tới nơi rồi cô vỗ nhẹ vào vai một người con trai cao lớn còn đang uống nước và nói "Tiêu Hải."
Người nam sinh được gọi quay đầu lại, khuôn mặt anh thô lỗ cương nghị nhưng khi vừa nhìn thấy người tới là ai liền lộ ra chút kinh ngạc, anh bông đùa cười nói: "Hôm nay mặt trời mọc đằng tây hay sao? Nếu không thì sao mà Tô đại tiểu thư có thể đến chỗ này phơi nắng vậy?"
Không muốn để ý đến lời chế giễu của anh, cô chỉ chỉ vào Karen đang tò mò nhìn trái nhìn phải khắp nơi rồi nói: "Anh cho cậu ta một slot đi."
Tiêu Hải nhìn về phía cậu trai đang bị chiếc mũ thể thao che hết nửa khuôn mặt kia, chiều cao trên một mét bảy lăm mà thân hình cậu ta cũng không tệ. "Ai vậy?"
"Em trai tôi." Tô Túc tùy ý nói.
Nhìn cô bé đã chơi với anh từ nhỏ đến lớn ở trước mặt, Tiêu Hải thô lỗ kẹp lấy cổ cô "Tất cả thằng đàn ông nào khả nghi mà bà không muốn giải thích cho tôi cũng đều bị bà gọi là em trai hết, bà cũng từng giới thiệu tôi như vậy với hai người bạn cùng phòng của bà đó!" "
"Vì căn bản chính là như vậy mà, đừng có phủ nhận sự thật là ông nhỏ hơn tôi một ngày." Tô Túc khoanh tay, lộ ra một nụ cười nghịch ngợm.
"Tôi còn lớn hơn bà 1 tuổi!." Con nhóc này!
"Tô Tô?" Giọng nói ẩn chứa một tia không vui vang lên.
A, lỡ quên mất cậu ta. Tô Túc nhớ lại mục đích tới đây, cô nói: "Nhanh, đổi một người để cậu ta lên đi."
"Vậy tôi đi nghỉ ngơi nhé."
"Không được, cậu ta từ trước tới nay chưa nghe loại thi đấu này bao giờ, ông phải đi với cậu ta chứ."
Anh còn chưa thấy cô ấy để ý ai tới như vậy bao giờ. Tiêu Hải liếc nhìn cô một cái, sau đó mới nâng giọng hô: "Béo!"
Một nam sinh thô tráng ngay lập tức đi qua, sau khi nhìn thấy Tô Túc liền nở một nụ cười lớn thiệt lớn. "Tôi còn đang nói không biết người đi với đội trưởng là ai, hóa ra là Tô đại mỹ nữ."
"Ông nên đi khám mắt lại là vừa." Tô Túc cười giả lả.
"Tô Tô nói muốn để em trai bà ấy lên chơi một lúc, cậu đi nghỉ ngơi đi." Tiêu Hải nói.
"Em trai bà?" Nam sinh có biệt hiệu là béo nhìn về phía Tô Túc "Được nha, cơ mà…..." Anh lộ vẻ mặt khổ não. "Tôi lại không bị thương.…..Ai ya!" Béo đột nhiên ôm lấy chân phải nhảy lò cò.
"Được rồi, bây giờ bị thương rồi đó." Cho nên đừng có nói mấy câu vô nghĩa nữa. Tô Túc quay đầu nói với Karen: "Một người của bọn họ bị thương rồi, cậu lên thay cậu ta đi."
"Nhưng mà…..." Người ta rõ ràng là bị cô giẫm vào chân mà. Cho dù cậu rất muốn chơi, nhưng khi nhìn thấy người kia đang đau đến độ muốn hôn mê, Karen muốn nói lại thôi.
"Muốn lên chơi hay là không?"
"Muốn." Trong mắt cậu lộ ra sự khát khao, từ lâu cậu đã muốn chơi loại bóng rổ đường phố như thế này rồi, nhưng vẫn luôn không thể nào làm được.
"Vậy là được rồi, sau khi ra sân thì đừng nói chuyện với ai, nếu như vào rổ được thì cứ vui vẻ mà cười với đồng đội, còn lỡ đụng phải người khác thì phải cười xin lỗi, hiểu chưa?"
Nhìn Karen gật gật đầu, "Tốt, giờ cậu đi theo anh giai này ra sân đi." Cô đẩy cậu về phía Tiêu Hải. "Phải nhờ ông rồi, đội trưởng Tiêu." Cô cười như một đóa hoa cúc rồi vỗ vỗ vai anh.
Nghe tiếng còi, Tiêu Hải đặt chai nước khoáng xuống để chuẩn bị ra sân, nhưng mà trước khi ra sân anh còn ném lại cho Tô Túc một câu. "Ở yên đấy, lát nữa có chuyện muốn hỏi bà." Nếu không phải anh nghe lầm thì lúc nãy hình như là họ đã thì thầm bằng tiếng Anh, không nghĩ tới thằng nhóc này còn là người nước ngoài, từ khi nào mà bả có em trai là người nước ngoài vậy?
Tô Túc gần như hiểu được anh muốn hỏi chuyện gì, cô lè lưỡi lêu lêu,= rồi quay sang hỏi Béo vẫn còn đang xoa chân "Còn đau không?"
"Hết đau, hết đau rồi." Cũng là bạn chơi từ nhỏ với Tô Túc, Béo ngay lập tức vẫy vẫy tay tỏ vẻ không sao. Anh đơn giản là tự làm tự chịu, rõ ràng anh cũng biết là lòng kiên nhẫn nại của bả không tốt mà còn cố tình.
"Ha ha." Tô Túc thỏa mãn ngồi xuống bên cạnh anh rồi nhìn trận đấu đang dần dần bắt đầu, khi nhìn thấy người nào đó cho dù đang ở giữa một đám nam sinh cao lớn cũng cực kỳ thu hút ánh nhìn của người khác, cô khóa chặt tầm mắt của mình vào cậu rồi nở một nụ cười tươi.
Tiêu Hải ở trên sân cướp được bóng rồi chuyền qua cho Karen đang không bị ai kèm. Chỉ thấy cậu nhanh chóng tăng tốc rồi vượt qua hàng phòng thủ của đội đối thủ, ba bước chạy lưu loát úp rổ rồi ghi điểm luôn.
"Giỏi!" Mấy người đồng đội cười hô to, Karen nhớ lại lời Tô Túc dặn, cậu cũng lập tức đáp lại họ bằng một nụ cười thật tươi.
Trận đấu tiếp tục diễn ra, Karen đã tiến vào trạng thái hưng phấn rồi, cậu như một con thoi chạy ngang chạy dọc khắp sân, biểu hiện cực kỳ sôi nổi. Mặc dù cậu không cao bằng những đội viên khác nhưng nhờ có tỷ lệ thân hình hoàn hảo cùng với động tác tiêu sái đẹp trai, cho nên mặc dù không nhìn thấy mặt mũi ra sao nhưng với nụ cười xán lạn kia thì cũng đủ làm các nữ sinh tới cổ vũ của cả hai đội, đều không nhịn được mà chú ý đến cậu.
"Tư chất cậu ta không tồi, bước chân khỏe, sức bật cũng rất tốt" Béo khen ngợi nói. "Nhưng mà sao cách chơi của cậu ta lại giống người phương tây thế?" Rất ít người Đông phương nào lại có cách đánh hăng hái còn mang theo chút không để ý tất cả như vậy.
Không nghĩ tới nhãn lực của tên này còn rất tốt. "Có lẽ là do xem TV nhiều đi." Tô Túc chột dạ mà ánh mắt trôi đi một chút, sau đó mở miệng nói đại cái gì đó.
"Wow----giỏi!" phía trước truyền tới một trận ồn ào kích động, cô vô thức mà nhìn theo, chỉ thấy Karen một tay nắm rổ bóng, cậu lắc lư hai cái rồi mới nhảy xuống sân.
"Soái chết rồi!" Nhóm cổ vũ của đội đỏ hưng phấn hét lớn lên.
Thằng nhóc này còn biết úp rổ!
"Nhóc này giỏi, linh hoạt cực kỳ!" Béo nhịn không được mà nói.
"Ha ha." Tô Túc cũng đồng cảm cười nhẹ. Cô nhìn thấy Karen đập tay với đồng đội rồi quay sang đây ngó cô, Tô Túc liền mỉm cười rồi giơ ngón cái lên.
Được Tô Tô khen ngợi, Karen cực kì vui vẻ hưng phấn mà gửi lại một nụ hôn gió.
"Oa-----" nhóm nữ sinh cổ vũ đứng ở một bên hét lên kỳ quái.
Cảm giác thấy mình bị chú ý tới, Tô Túc mới ho nhẹ một tiếng rồi vuốt vuốt trán để chắn ánh mắt của người khác.
"Tô Tô, hóa ra cậu ta là bạn trai của bà à." Béo như chợt ngộ ra.
Tay của Tô Túc trượt khỏi đầu gối, cô ném cho anh một ánh mắt cực kì khó hiểu. "Con mắt nào của ông cho ra được kết luận buồn cười như vậy thế?"
"Cả hai mắt này" Béo ngây thơ nói. "Ánh mắt bà nhìn cậu ta có hơi……kỳ quái, hơn nữa lúc nào cậu ta cũng nhìn về phía bà." Cả anh khi thi đấu cũng thích quay đầu nhìn cô gái mình yêu, để xác nhận xem cổ có đang nhìn anh hay không. "Đừng lừa tôi nữa, tôi là người từng trải mà."
"...…Béo, tiền tôi trả, ông đi khám mắt sớm đi, gì mà chưa già đã lão." Hay là bị cái gì linh tinh rơi vào mắt rồi? Cứ luôn nói mấy thứ linh tinh.
Béo lại bày ra bộ dạng anh em tốt mà vỗ vỗ lên vai cô "Khỏi cần xấu hổ, chúng ta đều là anh em, tôi sẽ không nói với ai đâu."
"Ông không được đi nói linh tinh đâu đấy?" Hai má Tô Túc cũng nhịn không được mà đỏ lên.
"Yo, còn đỏ mặt này……Au!" Một quả bóng rổ chính xác đập vào đầu anh, Béo đau quá hét lên một tiếng, sao hôm nay lại có nhiều tai nạn xảy ra vậy chứ?
"Xin lỗi, tôi không cẩn thận trượt tay."
Mặc dù không hiểu cậu ta đang nói cái gì nhưng anh cũng nghe ra trong giọng nói của cậu không có một tí xíu chân thành nào, Béo xoa xoa đầu yên lặng nói thầm trong lòng, khoan đã, nghe không hiểu? Béo đột ngột ngẩng đầu lên, đập vào mắt anh là một khuôn mặt tuấn mỹ tới quá đáng cùng…… một đôi mắt xanh lục thâm thúy băng lãnh "Cậu…..."
"Xin lỗi Béo, cậu ta nói cậu ta không cẩn thận lỡ tay." Nhanh chóng kéo thấp chiếc mũ thể thao của cậu xuống, Tô Túc quay sang cười gượng với anh.
"Tô Tô, đội mũ nóng quá, tôi bỏ ra được không?" Một giọng nói nũng nịu truyền tới từ dưới mũ.
"Dùng giọng bình thường để nói chuyện được không?" Tô Túc không nhịn được mà vung tay đập vào đầu cậu, tự dưng làm nũng với cô, da gà da vịt đều nổi lên hết rồi.
"Á, đau!"
"Không cho cởi mũ ra" Một chút ý thức về khuôn mặt hại nước hại dân của mình cũng không có. "Đi nhanh lên, mọi người đang đợi cậu kìa." Cô đá cậu về cho mấy người trong đội bóng.
Karen bất mãn ồn ào với cô hai câu rồi lại ngay lập tức nhảy nhót đi chơi.
"Trời! Tô Tô, bạn trai của bà là người nước ngoài à!" Béo như thần kinh thô mà hô nhỏ.
"Béo" Tô Túc nắm lấy cổ áo của anh, híp mắt nói "Cậu ta không phải bạn trai tôi, còn dị nghị gì nữa không?"
"Không có." Khuất phục dưới dâm uy của cô, Béo cười khan trả lời.
" Rất tốt." Cô thả anh ra.
Mới là lạ. Béo len lén lè lưỡi, thứ dám làm không dám nhận.
Trận đấu đã tiến vào giai đoạn cao trào, các đội viên trên sân đều đã nhễ nhại mồ hôi, mà không ngừng chạy ngang dọc khắp sân, Karen cũng chưa thấy mệt tới như vậy bao giờ, cơ mà kỳ diệu là đầu óc của cậu lại hoát nhiên khai lãng(*) đến kỳ lạ .
Chỉ vừa lơ đãng một giây thôi thì quả bóng trong tay đã bị cướp đi, Karen chửi thầm một tiếng, nhưng đội đối diện vừa truyền bóng thì lại bị Tiêu Hải cướp về, anh ra hiệu đừng có sơ ý với cậu, Karen mỉm cười và hô to với anh ta một câu "Thanks."
Cảm giác này thật sự quá tuyệt rồi!
Cuối cùng, đội Tiêu Hải nhờ hơn hai điểm mà chiến thắng đối thủ, Karen cùng đồng đội vui vẻ hoan hô và đập tay với nhau.
"Tô Tô, chúng tôi thắng rồi!" Cậu giống một đứa trẻ, vui vẻ chạy tới trước mặt Tô Túc nói to.
"Ừ, chúc mừng." Tô Túc như bị sự hạnh phúc của cậu cảm nhiễm, cô mỉm cười vui vẻ nói.
Nhìn chăm chú vào nụ cười quyến rũ của cô, đôi mắt xanh của Karen trong chớp nhoáng trở nên sâu sắc hơn, "Thật là quá tuyệt rồi!" Cậu kiềm chế không được sự kích động trong nội tâm, đầu nghiêng qua một bên rồi ôm chặt lấy Tô Túc.
Người bị ôm cứng ngắc lại, ánh mắt cô kỳ quái giống như là bị kinh hách.
Oa! Tô Tô thật là mềm, thật là thơm nữa, Karen thầm cảm khái, cũng vô thức mà dùng lực ôm cô chặt hơn.
"Tô Tô." Tiếng của Tiêu Hải truyền lại từ sau lưng làm cho Tô Túc hồi thần, cô đột nhiên đẩy Karen ra, rồi một giây sau lại kinh hoảng lúng túng lôi kéo cậu chạy tới chỗ để xe đạp. "Xin lỗi Tiêu, tôi đột nhiên nhớ ra có chuyện quan trọng phải làm, ngày khác lại nói chuyện." Vị đại ca này mà bắt đầu lảm nhảm thì tuyệt đối đạt tới đẳng cấp của Oba-san, cô chắc chắn không muốn nghe về mấy suy nghĩ linh ta linh tinh của anh ta đâu.
Mặc dù không hiểu vì sao cô lại đột nhiên bất an chạy đi, nhưng Karen vẫn rât phối hợp mà nhảy lên ghế sau, sau đó cậu cởi mũ ra rồi vui vẻ hét lên với Tiêu Hải, người đang lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ, đứng ở tít đằng xa: "Rất vui được gặp mọi người, tôi là Karen Modi, lần sau chúng ta lại cùng nhau thi đấu nhé! "
Tiêu Hải ngẩn người, mà những người khác do chợt nghe thấy có người nói tiếng Anh nên cũng quay sang nhìn về hướng phát ra tiếng, sau đó tất cả đều sững sờ, đập vào mắt họ là một mái tóc vàng dưới ánh nắng mặt trời càng lộ ra vẻ chói lóa hơn, cùng với nụ cười quyến rũ trên khuôn mặt tuấn mỹ, một lúc sau mà bọn họ vẫn chưa hồi thần lại được. Mãi tới khi bóng dáng của hai người kia biến mất khỏi tầm mắt mọi người, các nữ sinh mới từ từ hồi thần lại, bọn họ im lặng mà trao đổi ánh mắt “không thể tin được” với nhau, rồi cuối cùng hét lên chói tai:
"Á———-" Soái ca đẹp trai đến nỗi mù cmn mắt đó là ai vậy!
(*) Hoát nhiên khai lãng: 豁然開朗: có ý là một cái gì đó hẹp hòi, u ám nhưng đột nhiên lại trở nên rộng mở, sáng ngời, ám chỉ việc mình suy nghĩ mãi không ra nhưng đột nhiên lại thông suốt, hiểu được điều ẩn sâu trong đó
Danh Sách Chương: