• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 

Buổi hòa nhạc của Nolan Modi cuối cùng cũng bắt đầu rồi. Các nhóm fan ca nhạc ở các nơi trên thế giới đều chen chúc tới đây, dưới sân khấu đã sớm ngồi đầy những người may mắn mua được vé, bọn họ ôm tâm tình phấn khởi kích động mà mong chờ bữa đại tiệc có đủ thị giác và thính giác sắp tới.

 

Mà vai chính được mọi người chờ đợi lại đang vừa hoá trang vừa đòi kẹo ăn “Tô Tô, tôi run quá, chị hôn tôi một chút có được không?” Cậu nhìn về phía Tô Túc qua chiếc gương trang điểm, chỉ thấy cô đang thật nhàn nhã mà ngồi đọc sách ở một bên.

 

“Ừm, nếu cậu thật sự khẩn trương thì tôi sẽ.” Trước khi tới đây còn đòi đi đua xe một trận, cậu thật sự cho rằng mình là siêu nhân sao?


 

“Tô Tô, chị thật vô tình!” Karen lên án cô.

 

“Vậy sao? cảm ơn đã khích lệ.” Tô Túc lại lật một trang sách, đầu cũng không nâng mà nói.

 

“Bess, làm sao bây giờ, Tô Tô không yêu tôi.” Karen ai oán mà đi nói với chuyên viên trang điểm của cậu.

 

“Ha ha.” Bess một bên sửa sang lại tóc của cậu, một bên bo bo giữ mình rồi cười khẽ, cô gái Đông Phương kia là người duy nhất có thể áp chế được vị tiểu hoàng đế này, cô cũng không dám đắc tội với cô ấy.

 

“Cậu có thể lại vô nghĩa thêm một chút, tôi sẽ rất vui lòng đi tìm La La với Dương Dương.” Tô Túc thông qua chiếc gương liếc cậu một cái. La Tử Sơ với Dương Gia hiện tại đang ngồi trong phòng VIP. Ban đầu Tô Túc định theo chân hai người ngồi chung với nhau nhưng sau đó cô lại bị Karen nhõng nhẽo dây dưa giữ lại ở hậu trường.

 

Karen rụt cổ lại, cậu tủi thân mà hức hức hai tiếng. Yên phận được một lát, cậu lại mở miệng nói lần thứ hai “Tôi nói thêm một câu nữa có được không?”

 

Tô Túc im lặng.

 

“Đêm nay có thể đừng đuổi tôi ra ngoài nữa được không? Tối hôm qua tôi đã xém bị dục hỏa thiêu cháy.” Sau khi hưởng qua sự ngọt ngào của cô, cậu giống như là đã nghiện một thứ gọi là “Tô Túc”, mỗi ngày gần như là chỉ có hôn cô, ôm cô thì mới có thể vuốt phẳng sự xao động trong lòng, nhưng là càng ôm cô lại càng trở nên thích cô hơn, cậu cũng sắp không biết phải làm gì bây giờ.

 

Nhân viên công tác ở đây đều không khỏi ái muội nhìn về phía Tô Túc, trong nháy mắt mặt của cô liền đỏ bừng, cô che mặt lẩm bẩm rủa thầm một câu rồi hít một hơi thật sâu, đang muốn mắng cậu thì người đại diện của Karen lại vội vội vàng vàng chạy vào phòng “Nolan, không hay rồi!”

 

“Chuyện gì?” Karen đang thưởng thức bộ dáng đỏ mặt đáng yêu của Tô Túc qua tấm gương thì bị gián đoạn, cậu liền không vui mà hỏi.

 

“Tay trống của chúng ta, buổi sáng hôm nay lúc đi qua đây đã bị đâm xe với một ông tài xế say rượu, mặc dù không gặp nguy hiểm về tính mạng nhưng mà tay cậu ta gãy xương rồi!”

 

Tay trống? Là tay trống có kỹ thuật tuyệt hảo, Bert · Lori? Trong mắt Karen hiện lên sự kinh ngạc nhưng rất nhanh đã trở lại bình thường, “Vậy kêu Paolo đi chuẩn bị đi.” Paolo là tay trống thứ hai trong dàn nhạc của Karen.

 

“Trình độ của cậu ta chỉ có thể miễn cưỡng chắp vá thôi! Yêu cầu về trình độ của buổi biểu diễn lần này đặc biệt cao, kỹ thuật của cậu ta căn bản là không thể đảm nhiệm được, chỉ tính đoạn độc tấu kia thì Bert đã dạy cậu ta hai tháng rồi mà còn chưa thuần thục nữa!” Người đại diện đã gấp đến độ bắt đầu cào đầu tóc, chết tiệt thật mà, thế mà ở ngày quan trọng như vậy lại chọc ra loại rắc rối này cho ông!

 

Chuyện giống như có chút không xong rồi. Karen cau mày “Tiêu Hải đâu?”

 

“Cậu ta cũng không được nha!”

 

“Hiện tại có thể liên lạc với tay trống nào?”

 

“Nói thật, hiện tại mấy tay trống giỏi nhất, xếp top đầu thế giới có thể so được với Bert thì đều không liên hệ được.”


 

“Ý của anh là…… dưới tình huống không có tay trống như vậy, kêu tôi tổ chức concert?” Karen híp mắt.

 

Khi tất cả nhân viên đều bắt đầu trở nên sốt ruột, không có một ai phát hiện trong mắt Tô Túc xẹt qua một tia sáng lạ.

 

“Nếu thật sự không được thì chỉ có thể gọi Paolo.” Lake bất đắc dĩ mà buông tay.

 

“……” Đáng chết! Lông mày Karen cau chặt lại, chẳng lẽ cậu phải tổ chức một buổi biểu diễn không hoàn mỹ sao?

 

“Gọi người tuyên bố trả vé đi.” Trầm tư hồi lâu, Karen mới đứng lên phất phất tay. Kể từ khi còn nhỏ, tất cả mọi thứ đều là đồ tốt nhất đã nuôi cho cậu tính cách cầu toàn như vậy, cho nên Karen căn bản là không thể chịu được loại tì vết này.

 

“Nolan!” Lake mất khống chế mà trừng lớn đôi mắt, ông sợ hãi hô lên. Thượng đế! Ai có thể tới giúp ông ngăn cản tên tiểu hoàng đế tự quyết định theo ý mình này được không?

 

Ai ngờ đương sự hoàn toàn không để ý tới ông, “Đi thôi, Tô Tô.” Cậu nắm tay Tô Túc xong liền muốn đi ra ngoài.

 

Nhưng Tô Túc chợt giữ cậu lại “……Quần áo cậu mặc tới đây có thể cho tôi mượn được không?” Bộ quần áo hip-hop kia hẳn là đủ lớn.

 

“Hả?” Karen khó hiểu mà nhìn về phía cô “Có thể, nhưng mà……” Tô Túc cần quần áo của cậu làm cái gì?

 

“Ừ, mũ cũng có, rất tốt.” Tô Túc tự nói rồi gật gật đầu.

 

“Tô Tô, chị đang nói cái gì vậy?” Cậu không hiểu ra sao hỏi.

 

“Để tôi lên đánh thay nha” Tô Túc đương nhiên mà nói “Cậu cũng mau đi chuẩn bị đi, sắp tới lúc lên sân khấu rồi nha.” Cô đẩy hắn vềi chỗ ngồi.

 

Đánh thay? “Tô Tô, chị là nói……” cô muốn thay thế Bert? Karen không thể tưởng tượng mà nhìn về phía cô.

 

Tô Túc bất đắc dĩ mà thở dài một hơi, nhìn thế này, bí mật của cô có khi là giữ không nổi nữa, Tô Túc chậm rãi mà nói “Lúc trước không phải cậu luôn hỏi tôi, vì sao lại biết tới đĩa nhạc chỉ phát hành ở Âu Mỹ của cậu sao?”

 

“Đúng vậy.” Hơn nữa, mãi mà cô cũng không chịu nói cho cậu biết.

 

“Nguyên nhân tôi không có nói cho cậu là bởi vì nếu cậu biết rồi thì nhất định sẽ tức giận, ngay từ đầu, người tôi chú ý cũng không phải cậu mà là tay trống hàng đầu trong ban nhạc, Bert Lori.”

 

“Cái gì?”

 

“Ý là tôi vẫn luôn lấy Bert Lori làm đối tượng để học chơi trống mười mấy năm nay.”

 

Thời gian bắt đầu đếm ngược, Tô Túc dùng tốc độ nhanh nhất để lật xem hết nhạc phổ, sau đó cô đội mũ lên rồi đi theo nhân viên công tác vào chỗ của tay trống. Cô nhìn về phía Karen đang được nhân viên công tác mang tai nghe cho ở cách đó không xa, chỉ thấy cậu hơi lo lắng mà nhìn sang phía cô, Tô Túc nhẹ nhàng cười một cái rồi đưa tay ra dấu “OK”, sau đó cô liền bước lên sân khấu tối đen như mực.

 

“Lúc nào cũng có thể bắt đầu.” Trong tai nghe truyền đến tiếng nói của giám đốc âm thanh ở hậu trường. Tô Túc hít sâu một hơi, “three” chỉ hy vọng đám La La không nhận ra cô, “two” nếu không lại bị bọn họ cười nhạo một phen, “one” nói cô đã yêu Karen muốn chết rồi. Theo tiếng “go” bắt đầu, cô nâng cánh tay lên rồi dùng sức đánh xuống. Buổi biểu diễn của Nolan Modi chính thức bắt đầu!


 

Nghe một tiếng trống mạnh mẽ hữu lực như thế, ở trong bóng đêm, nhóm fan mê ca nhạc bắt đầu hưng phấn mà thét chói tai.

 

Ánh đèn xoẹt một cái sáng lên, mỗi người trong dàn nhạc đều bước vào vị trí của mình, những thành viên khác ngay từ đầu còn đang lo lắng không biết tay trống gầy yếu từ đâu ra kia có thể gánh vác được nổi không, nhưng ngay sau khi nghe được tiếng trống kia xong, họ đã hoàn toàn yên tâm, tiết tấu và âm thanh của cậu ta vậy mà giống y hệt của Bert, hơn nữa lại còn có một loại mị lực độc đáo chỉ thuộc về chính cậu trai đó.

 

Karen ở trên giàn giáo cũng nghe được thanh âm kia, trong mắt cậu hiện lên sự kinh diễm cùng tự hào, Tô Tô của cậu……thật sự là quá tuyệt vời!

 

“Tô Tô quả nhiên là rất lợi hại……” Tiêu Hải ở trong hậu trường không kìm được mà lẩm bẩm tự nói. Kỹ thuật của anh từ đầu đến đuôi đều là do Tô Túc dạy.

 

“Tiếng trống này……hình như là Tô Tô……” Ở trong phòng riêng, Dương Gia cũng không chắc chắn mà nói.

 

“Đúng nha, hơn nữa ngoại hình cũng giống……” La Tử Sơ chợt ngừng nói, cô kinh ngạc mà trao đổi ánh mắt với Dương Gia “Tô Tô!”

 

Không đợi bọn họ phản ứng lại, giọng hát tựa như chứa ma lực vô hạn còn hơi mang theo từ tính kia của Nolan Modi, thông qua dàn loa mà hoàn mỹ dần dần truyền ra, nhóm fan lập tức lâm vào cuồng nhiệt, điên cuồng hò hét.

 

Theo ánh lửa hiện ra cùng với một tiếng tiếng nổ mạnh, cả Nolan Modi và bạn nhảy của cậu bỗng chốc xuất hiện ở trên sân khấu! Karen với gương mặt tuấn mỹ không ai sánh bằng. giống như một vật phát sáng tiến vào trong tầm mắt của mọi người, dưới đài bắt đầu sôi trào lên tiếng hoan hô, reo hò.

 

Âm nhạc ngừng một giây rồi đột nhiên tiết tấu trở nên nhanh hơn,dáng múa soái khí, tiêu sái từ những động tác giơ tay nhấc chân của Karem được hoàn mỹ triển lộ ra, hoàn toàn không thua gì vũ công chuyên nghiệp ở sau lưng. Một khúc 《WELCOME》nhẹ nhàng kéo ra tấm màn của buổi biểu diễn.

 

Buổi biểu diễn ở dưới sự tập trung chưa từng có của Karen đã được tiến hành không một vết tì. Cậu khi thì trong trẻo đọc rap, khi thì đầy từ tính hát ca khúc trữ tình, hoặc là một bài nhạc dance sôi động hăng hái, đều như đang triển lãm cho mọi người xem giọng hát hoàn mỹ cùng quãng âm rộng lớn và kỹ thuật ca hát lô hỏa thuần thanh(*) của cậu. Cả những fan âm nhạc đang xem trực tiếp ở hiện trường hay vô số công chúng đang theo dõi qua TV, thậm chí là vô số ca sĩ có thực lực đặc biệt rút thời gian ra xem buổi hòa nhạc, ai cũng đều sâu sắc cảm nhận được lĩnh vực của thần mà không người nào có thể vượt qua của vị cha nuôi nhỏ giới âm nhạc này.

 

Sắp đến nửa buổi diễn, nguyên bản dự định là Bert Lori sẽ độc tấu để đưa Karen xuống, nhưng khi cậu lén đưa mắt nhìn thân hình nhỏ xinh ngồi ở chỗ tay trống kia, trong đôi mắt xanh lục hiện lên một tia lo lắng. Đánh trống vốn là hoạt động hao thể lực nhất, cho nên mới có rất ít con gái sẽ lựa chọn nhạc cụ này, huống chi là ở trên sân khấu concert trực tiếp không thể gián đoạn, Tô Tô……có mệt hay không?

 

Thảm! Lâu lắm rồi không có luyện tập thể lực nên cô có chút chống đỡ không nổi. Mồ hôi từ trên gương mặt chảy dài xuống dưới, Tô Túc bị nhiễu loạn một chút nhưng khi cô khẽ nâng đầu nhìn về phía Karen cũng đang đầm đìa mồ hôi……bỏ đi, bất chấp thôi.

 

Hát xong một khúc, Karen mới giới thiệu tất cả thành viên trong ban nhạc của cậu, sau đó cậu đi tới trước mặt Tô Túc nói “Người thay thế Bert Lori hôm nay là Sue, cô ấy vì tôi mới bước lên sân khấu” cậu dừng một chút rồi kiêu ngạo giới thiệu  “My love.” Sau đó Karen nở một nụ cười có thể mê hoặc lòng người.

 

Ở dưới chiếc mũ thể thao, cả khuôn mặt của Tô Túc đã đỏ bừng lên.

 

Nhưng là các fan cũng không có nghe ra thâm ý trong câu nói của cậu, bọn họ chỉ cho là bởi vì người “con trai” nhỏ gầy này đã đánh trống giúp mình nên cậu mới nói như thế, bởi vậy tất cả mọi người đều nở nụ cười.

 

Một bệ đỡ khác liền ở ngay bên cạnh người chơi trống, Karen lặng lẽ đè nhẹ vai cô rồi mới từ từ xuống sân khấu.

 

“Được mà.” Không muốn làm cho cậu lo lắng, Tô Túc vực lại tinh thần. Cô giơ tay lên cao, một màn xoay gậy xinh đẹp liền thu hút ánh mắt của mọi người, rồi cô nâng gót chân, làm cho tiết tấu dưới chân nhanh hơn, giai điệu càng lúc càng nhanh lập tức hấp dẫn sự chú ý của người xem.

 

“Ông trời, cậu ta vậy mà có thể làm ra được hiệu quả Double Bass!” Một ít fan cũng chơi trống không kiềm chế được mà bội phục kêu lên.

 

“Hơn nữa, ở tiết tấu nhanh như vậy nhưng cậu ta lại có thể chuẩn xác mà nắm được các phách nhỏ!”


 

“Wow —— thật là lợi hại!”

 

Không chỉ có khán giả là đang kinh ngạc cảm thán, Paolo ở trong hậu trường cũng tán thưởng không thôi, người yêu của Nolan chỉ là khi anh tập luyện có nghe qua Bert đánh vài lần mà thôi, vậy mà cô có thể hoàn toàn nhớ kỹ giai điệu hơn nữa còn biểu diễn lại được hoàn mỹ không một khiếm khuyết!

 

“Nolan, Tô tiểu thư giỏi quá!” Ngay từ đầu Lakechỉ là nghĩ chữa ngựa chết thành ngựa sống(*) nhưng giờ phút này ông cũng cực kỳ hưng phấn mà nói với Karen đang thay quần áo. Ông thật sự không nghĩ tới một cô gái mà có thể đánh trống giỏi như thế, hoàn toàn có thể sánh được với Bert.

 

“Ừ.” Karen nguyên bản đang vui vẻ nhưng vừa nhìn tới vệt nước không phải của cậu trong tay liền lộ ra ánh mắt phức tạp. “……Bob, điều giúp tôi một cây dương cầm tới đây đi.”

 

“Hả?” Cần dương cầm làm gì?

 

“Nhanh lên, trước khi Tô Tô biểu diễn xong thì phải mang lên sân khấu.”

 

“A, ừ, ừ.”

 

“Với giúp tôi đổi một bộ quần áo khác.”

 

Ngắn ngủn mười phút độc tấu làm lưng Tô Túc ướt đẫm mồ hôi, một phách cuối cùng, cô tung gậy đánh trống lên, ở trong tiếng hét chói tai của mọi người lại đưa tay tiếp được, sau đó dùng lực tiếp tục đánh tiếp!

 

“Ahhhhhhh ——” dưới đài truyền đến tiếng vỗ tay nhiệt liệt, tiếng hò hét cùng với tiếng ủng hộ của khán giả, Tô Túc gắng sức giơ tay lên vẫy vẫy để hưởng ứng sự nhiệt tình của mọi người. Ông trời, còn cả nửa buổi diễn nữa, cô cúi đầu há mồm thở dốc, cuối cùng cũng hiểu được hàm ý của câu: một ngày không học thì tốn công(*) rồi.

 

“Tô Tô thật là liều nha.” Dương Gia không kìm được mà nói, cho tới bây giờ cô cũng chưa thấy qua người luôn luôn lười nhác như Tô Tô sẽ vì một chuyện nào đó mà liều mạng như thế.

 

“Cậu ấy yêu Karen đến muốn chết luôn sao?” La Tử Sơ cười khẽ nhưng cũng không khỏi lo lắng Tô Túc có thể giữ được cả một buổi diễn hay không, màn độc tấu vừa nãy rõ ràng là đòi hỏi rất nhiều về cả kỹ thuật lẫn thể lực.

 

Chỉ thấy lúc này chỗ ngồi của Tô Túc cũng bắt đầu được hạ xuống, trong mắt cô hiện lên một tia kinh ngạc, không phải là tới lúc bọn họ đi lên sân khấu sao?

 

Đợi về lại hậu trường, Karen vừa thấy cô đã nhào lên trước, cậu đau lòng hỏi Tô Túc đang nằm liệt trên ghế dựa, toàn thân cô đều ướt đẫm mồ hôi: “Tô Tô, chị có sao không?”

 

“Ừm.” Cô miễn cưỡng nhếch lên một nụ cười.

 

Thấy cô mỏi mệt như thế, cậu liền nhíu chặt lông mày “Nếu chị mệt thì cũng không cần lên sân khấu lại đâu.”

 

Cô im lặng mà lắc lắc đầu.

 

“Tô Tô……” Karen muốn khuyên cô lại đột nhiên bị cô kéo xuống hôn thật sâu, cậu sững sờ một chút, sau đó cũng nhắm mắt hưởng thụ giây phút cô chủ động hiếm có.

 

Hôn một cái xong liền thôi, Tô Túc cười khẽ nói “Được rồi, nạp điện xong, tôi cũng đã hồi phục lại sơ sơ rồi.”

 

Karen nhìn cô chăm chú rồi bật cười.

 

“Đi nhanh đi, tôi lập tức tốt liền mà.”

 

“Chị nghỉ ngơi cho tốt đi, để một mình tôi đi lên được rồi. Nếu thật sự quá mệt thì chị không cần miễn cưỡng nữa, tôi sẽ đau lòng.” Cậu khẽ hôn lên mép tóc của cô.

 

“Không sao mà, tôi rất vui mình có thể giúp được cậu.” Cô dịu dàng cười.

 


Cậu yêu say đắm mà chăm chú nhìn cô một hồi, sau đó ôm chặt lấy cô rồi nói “Hình như từ lúc bắt đầu đến giờ, vẫn đều là chị sủng tôi không điều kiện nha.”

 

Lúc trở lại trên sân khấu, Karen đã mặc một thân tây trang màu trắng ngồi bên cạnh cây dương cầm, nhóm fan bị kinh diễm mà bắt đầu thét chói tai.

 

“Thank you.” Karen nhếch lên một nụ cười mê người làm chúng sinh điên đảo.

 

Dưới sân khấu lập tức cuồng nhiệt đáp lại Karen.

 

“Rất cảm ơn mọi người hôm nay đã tới tham gia concert của tôi, đối với tôi mà nói, hôm nay là một ngày rất quan trọng.” Nhớ tới bảo bối làm cho cậu yêu thương không thôi, ánh mắt Karen liền trở nên ôn nhu.

 

Sự biến hóa rất nhỏ này lại lập tức làm nhịp tim của fan ở dưới sân khấu đập nhanh hơn, bọn họ chưa từng nhìn thấy bộ dáng thành thục, ôn nhu như vậy của Nolan bao giờ, cậu tựa hồ……đã biến thành một người đàn ông có mị lực sâu sắc nha. Thật làm cho người khác mê mẩn…… Nhóm fan nữ không kiềm được mà vỗ vỗ gương mặt đang nóng lên của mình.

 

“Trước kia tôi chưa bao giờ biết rằng bản thân mình sẽ mê luyến một người đến như thế, tới nỗi không thể tự kiềm chế được.” Cậu đột nhiên công khai tỏ tình làm cho dưới sân khấu ồn ào một trận, bên trong còn lẫn lộn cả âm thanh ghen ghét của một số fan “Bài hát tiếp theo này là bài tình ca chị ấy yêu nhất, nhưng đáng tiếc là không phải là của tôi, mỗi lần nhìn thấy chị ấy nghe bài hát kia xong, tôi liền thấy cả người đều không thoải mái, bởi vì tôi không muốn chị ấy nghe người đàn ông khác hát tình ca.”

 

“Á á ——” dưới đài rộ lên tiếng cười, tiếng khóc, tiếng còi cùng tiếng trêu chọc, cái gì cần có cũng có, nhưng bọn họ đều không nghĩ tới một người phóng đãng không kiềm chế như Nolan sẽ lại yêu một người con gái sâu đậm như vậy.

 

Tô Túc đang ở hậu trường nghỉ ngơi cũng không khỏi nhếch lên một nụ cười nhàn nhạt.

 

“Cho nên, tôi chưa từng hát qua bài hát của người khác bao giờ nhưng hôm nay, lần đầu tiên tôi sẽ làm thử chuyện này, chỉ mong chị ấy thích tôi hơn người kia.” Nhóm fan đồng loạt nở nụ cười.

 

“Đồng thời, bài hát này cũng muốn tặng cho những người đang ngồi ở đây, cảm ơn tình cảm của mọi người với tôi, tuy rằng không thể nào lại lấy tình yêu mà tôi đã cho chị ấy tất cả ra để chia cho mỗi người đang ngồi ở đây, nhưng ít ra tôi còn có thể dâng lên một bài hát.” Từ sau khi yêu Tô Tô xong, cậu mới hiểu được ngọt ngào cùng với thống khổ khi yêu một người.

 

Nolan của bọn họ…… Một ít fan đã bật khóc, vì sao cậu dù đã có người yêu nhưng vẫn còn có thể làm cho người ta càng yêu mến hơn chứ?

 

Sau khi nói xong, Karen đối mặt với đàn dương cầm, cậu thử hai âm phù xong, giai điệu mở đầu của bài hát “Kiss from a rose” mới chậm rãi lướt ra, Karen vừa đánh đàn, vừa hồi tưởng lại cảnh lúc Tô Túc nghe bài hát này nhưng lại luôn bị cậu quấy rối, trong mắt cậu trồi lên ý cười nhàn nhạt. Ngay sau đó, một bài tình ca tiếng Anh thâm tình, chậm rãi xuyên thấu qua dàn loa truyền tới mỗi một góc của buổi hòa nhạc, bọn họ chưa bao giờ biết Nolan vậy mà có thể diễn dịch một ca khúc tình yêu thành thục đến như thế, fan đều ôm tâm tình phức tạp mà lẳng lặng nghe Nolan yêu dấu của bọn họ tỏ tình với người con gái may mắn kia ở trước mặt mọi người.

 

Nhân viên công tác trong hậu trường đều dừng công việc đang làm lại, ai cũng lộ ra ý cười ôn hòa mà nhìn về phía Tô Túc vẫn đang nghỉ ngơi. Tuy là cô nhắm cả hai mắt nhưng Tô Túc vẫn có thể tinh tường cảm nhận được ánh mắt của mọi người, và mặc dù cô cảm thấy xấu hổ cực kỳ nhưng khóe miệng lại không chịu khống chế mà nhếch lên

 

Tiết tấu của nửa buổi biểu diễn sau lại nhanh hơn, các fan lại lâm vào cuồng nhiệt một lần nữa, sau khi nghỉ ngơi một hồi xong Tô Túc mới hơi khôi phục lại thể lực của mình, sau đó cô cũng kiên trì đánh xong toàn bộ sân khấu của buổi hòa nhạc. Sân khấu của ban nhạc Tiêu Hải cũng được các fan tán thành, mọi người đều nhiệt liệt vỗ tay cho bọn họ. Tới khi bài hát tạm biệt vang lên, mọi người đã gần như trở nên điên cuồng, các fan cuồng nhiệt mà hò hét, Karen đã ướt đẫm mồ hôi nhưng cậu vẫn thật hưng phấn mà đáp lại sự nhiệt tình của các fan. Cậu chạy khắp sân khấu để kính chào fan ở bốn phía, cuối cùng khi trở lại trung tâm sân khấu, cũng là chỗ của tay trống thì ai nấy đều như muốn hò hét vang tận chân trời, sau đó Karen liền hung hăng ôm hôn người đánh trống gầy yếu kia, hai người trình diễn một màn hôn lưỡi thật nóng bỏng!

 

Thế là buổi hòa nhạc ấy đạt được thành công chưa từng có, mà nụ hôn nóng bỏng phút cuối của Karen cũng trở thành tiêu đề cho mọi người bàn tán. Hóa ra, “chị ấy” trong miệng Nolan là “cậu ấy” nha(*). Thật tiếc là không có nhìn thấy tướng mạo của tay trống kia…… Các fan tham gia buổi biểu diễn hôm ấy đều tiếc nuối thật lâu.

 

Mãi đến rất nhiều năm sau, khi một fan hâm mộ cuồng nhiệt dùng hết các loại phương pháp đối lập rồi so sánh mới tìm ra được, người vợ mà Nolan Modi cực kỳ cưng chiều chính là tay trống thần bí năm nào đã làm mấy chục ngàn fan tìm muốn rách đầu, chuyện này lại tạo ra một trận oanh động điên cuồng. Đương nhiên, chuyện này sau hẵng nói.

 

(*): Dục hỏa đốt người:”欲火焚身” ý chỉ dục vọng giống như một ngọn lửa làm thân thể cháy bỏng, đau khổ.

 

(*): Lô hỏa thuần thanh: “爐火純青”: là dùng để hình dung kỹ nghệ/ học vấn đã đạt đến cảnh giới tinh túy hoàn mỹ, hoặc là làm việc gì đó tới mức cực kỳ thuần thục.

 

(*):Đem ngựa chết chữa thành ngựa sống: “死馬當活醫”: là phương pháp so sánh với những vấn đề không thể giải quyết được, cho dù không có khả năng cũng muốn thử một lần xem sao.

 

(*): Một ngày không học thì tốn công: “一日不學則殆” xuất phát từ câu “学而不思则罔,思而不学则殆”, có nghĩa là: Học mà không nghĩ thì không thông, nghĩ mà không học thì tốn công. Cho nên Tô Túc có kiến thức ở trong đầu nhưng không luyện tập thì cũng chỉ là tốn công thôi.

(*) Về “chị ấy” và “cậu ấy”, trong tiếng Trung, đại từ nhân xưng về người thứ ba chỉ chia “他” cho nam và “她” cho nữ, hơn nữa cách đọc của hai chữ này đều là “ta” cho nên khi Karen nhắc đến Tô Túc, ban đầu các fan đều nghĩ là nữ, sau đó lại tưởng là nam.

 

[Nhặt được một tiểu ác ma] hoàn chính văn.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang