Elaine không đồng ý Kiều Vi Nhã mang theo Đồng Đồng rời đi, lần này trở về, đối mặt là cái gì, trong lòng bọn họ rất rõ ràng, huống chi, em Đồng Đồng và anh Đồng Đồng, dường như đã như hình với bóng, thay đổi của anh Đồng Đồng rất lớn, không tới một tháng, hai đứa bé đã thân với nhau như anh em ruột thịt, trừ lúc ngủ, cả hai đều đi chung với nhau, mỗi một câu nói của em gái, cậu đều có thể nghiêm túc lắng nghe.
Đã bảy tám ngày rồi Đồng Đồng không có cắn người, cũng không ăn những cục đá kia nữa, mỗi lần giáo viên dạy kèm đến nhà, cậu rất lễ phép chào hỏi, hai đứa bé đi học chung, chỉ cần Đồng Đồng ở bên cạnh cậu, là cậu có thể kiên trì nghe giảng suốt nửa tiếng.
Biến hóa đáng kinh ngạc như vậy, hai vợ chồng đều thấy cả, trong lòng cũng rất vui vẻ.
Lúc này, nếu Đồng Đồng rời đi, đối với cậu nhất định là một đả kích, sự lệ thuộc của cậu đối với em gái vượt qua tất cả mọi người, bao gồm người mẹ nuôi cậu sùng bái nhất.
Suy tính theo hai phương diện này, Elaine hi vọng Kiều Vi Nhã đi về trước, mấy ngày nữa, xử lý chuyện bên này xong xuôi, bọn họ liền mang theo hai đứa bé đến thành phố B, Albert đã sai người mua một biệt thự bên bờ biển, trong lúc chuyện của Kiều Vi Nhã vẫn chưa thể kết thúc, bọn họ sẽ ở bên đó.
Mặc dù họ rất muốn tham gia, nhưng họ phải tôn trọng Kiều Vi Nhã, dù sao, đây là hôn nhân của cô, chuyện họ có thể làm chính là yên lặng chú ý, cũng bảo đảm cô sẽ không bị thương tổn.
Ở chung gần một tháng, họ cũng hiểu Kiều Vi Nhã đôi chút, cô gái này có sự kiên trì khác hẳn người thường, cô sống thuần túy và thiện lương, làm bạn với cô chính là niềm vui khó có được.
Kiều Vi Nhã nhìn con gái, lần này, không giống như xưa, mỗi lần đi công tác, cô đều phải gửi gắm Đồng Đồng, trên cơ bản cô luôn chọn lúc con gái đi nhà trẻ rồi mới ra ngoài, thứ sáu chạy về đón bé, dù không về kịp, cô cũng sẽ nhờ hai vợ chồng chú Lâm hoặc là Tiểu Vương chăm sóc Đồng Đồng.
Kiều Vi Nhã nhìn Đồng Đồng, thấp giọng hỏi: "Đồng Đồng, nếu như mẹ đi về trước, con, dì và anh trai qua ít ngày nữa mới về, có được không?"
Đồng Đồng nhìn mẹ, lại nhìn anh Đồng Đồng, anh Đồng Đồng nắm tay bé thật chặt, chỉ sợ bây giờ bé sẽ đồng ý theo mẹ đi mất.
Truyện edit bởi Hạ Y Lan dd££l£qd.com không mang đi nơi khác.
Đồng Đồng do dự, bé không bỏ được mẹ, nhưng cũng không nỡ xa anh trai, có anh trai thật là tốt, hai ngày trước, anh và bé đi KFC, anh chơi với bé suốt cả buổi trưa, bé đi KFC chưa từng chơi lâu như vậy, mặc dù, ngày đó chỉ có bé và anh chơi với nhau thôi, cảm giác có phần là lạ, nhưng bé vẫn rất vui.
Nhưng mẹ đi rồi, buổi tối bé không thể ôm mẹ ngủ, có một lần bé phải ngủ ở nhà trẻ suốt bốn buổi tối cùng với mấy người bạn nhỏ, bé hy vọng biết bao, mỗi ngày đều có thể ở cùng mẹ, mỗi tối mẹ sẽ kể chuyện xưa cho bé nghe, mẹ kể chuyện thú vị hơn cô giáo rất nhiều.
"Mẹ, con và anh đi với mẹ được không? Con muốn anh cũng ở một chỗ với con, nhưng con cũng không muốn rời xa mẹ, con muốn ban ngày có thể gặp anh trai, buổi tối nghe mẹ kể chuyện xưa ngủ."
Elaine cười nói: "Đồng Đồng, mấy ngày nữa chúng ta sẽ đi tìm mẹ, chỉ là chờ lâu mấy ngày mà thôi, mẹ có chuyện rất quan trọng muốn làm, mang theo Đồng Đồng sẽ có rất nhiều bất tiện. Đồng Đồng của chúng ta ngoan như vậy, nhất định không......"
"Em gái không đi!" Anh Đồng Đồng ôm lấy em gái, ngửa đầu nhìn Kiều Vi Nhã: "Mẹ nuôi, con muốn em gái."
Đồng Đồng bị cậu ôm không thở nổi, hô lớn: "Anh trai, buông em ra, em không thở được......"
Đồng Đồng buông em gái ra, lại nắm tay bé như cũ.
"Anh trai, nếu anh không muốn em đi, anh phải đồng ý với em một chuyện, em sẽ ở lại với anh."
Anh Đồng Đồng gật đầu.
Đồng Đồng xoay chuyển con ngươi, đôi mắt sáng rỡ lấp lánh, tựa như ngọc thạch sáng chói, sau đó cái miệng nhỏ nhắn khẽ vểnh lên:"Anh trai, em thích nhất là bơi lội... nhưng anh lại không dám bước vào nước, làm hại em không thể bơi được, người ăn uống tốt như em mà không rèn luyện, chắc chắn sẽ mập, con gái béo rất khó coi, phải hay không?"
Hai người lớn đứng một bên, không biết nên khóc hay cười.
Anh Đồng Đồng dùng sức gật đầu: "Em dạy cho anh."
Em Đồng Đồng bĩu môi: "Học ở đâu, đến con sông phía sau sao? Nước rất bẩn, còn không bằng biển rộng sạch sẽ ở nhà em, anh nhìn thử xem, mấy người đó còn ném đồ vào nước, cô giáo em có nói phải yêu thiên nhiên, không thể ném đồ lung tung như mấy người lớn đó, Hừ!"
Ngày hôm qua hai đứa bé ở trước cửa xem vịt con, kết quả vừa đúng lúc gặp phải du khách ném một lon bia vào nước, em Đồng Đồng muốn tiến lên ngăn cản thì bị bảo mẫu vội vàng ôm trở về.
Anh Đồng Đồng nhìn mẹ một chút, Elaine vừa mừng vừa sợ, nhìn Đồng Đồng, thận trọng hỏi: "Đồng Đồng, con dám xuống nước thật sao?"
Anh Đồng Đồng kiên định gật đầu.
Elaine ôm con trai, nước mắt tràn mi.
Đồng Đồng trời sinh sợ ngâm mình trong nước, bác sĩ cũng không tìm được nguyên nhân thằng bé sợ nước, cậu có thể tắm gội nhưng tuyệt đối không ngâm mình, bởi vì em gái cô chết đuối, cho nên, cô cảm thấy đây là trời cao đang trừng phạt cô, vì vậy, cô chưa bao giờ dám hy vọng xa vời con trai sẽ có một ngày xuống nước, không biết bơi, cũng không có gì là không được.
Em Đồng Đồng nhìn mẹ, lại nhìn anh trai: "Anh à, anh cũng đừng đến chết vẫn sĩ diện, hơn nữa, anh có dám đảm bảo, sau khi xuống nước sẽ không cắn người? Nếu anh cắn người thì làm thế nào đây? Em rất sợ bị anh cắn."
Đồng Đồng lắc đầu, đẩy mẹ ra, lôi kéo em gái chạy về phía phòng của cậu.
Hai người lớn đi theo phía sau, Kiều Vi Nhã nhỏ giọng nói: "Chị, chị xem......"
"Tiểu Vi, chị muốn thử một chút, dù kết quả thế nào, chị cũng muốn thử một lần."
"Anh à, anh chỉ cần đứng ở trong nước năm phút thôi, em sẽ ở lại với anh, nhưng mà anh cũng phải theo em đến KFC nữa đấy." Đồng Đồng ghé vào lỗ tai cậu đè thấp giọng nói.
"Được, mẹ, đồ bơi."
Kiều Vi Nhã và Elaine đồng thời hỏi: "Sao vậy?"
"Mẹ, con nói nếu anh có thể ở trong nước năm phút đồng hồ, con sẽ ở lại với anh ấy."
Đồng Đồng đã cởi giày, chuẩn bị vào bồn tắm, nghe tiếng nước chảy ào ào, hai người lớn so với bọn nhỏ khẩn trương hơn.
Cả hai đứa đều thay đồ bơi, Đồng Đồng còn ríu ra ríu rít nói: "Anh à, nhà của em có một nơi là suối nước nóng Kim Thái Dương, ở đó chơi rất vui, chờ anh học bơi xong rồi, em sẽ dẫn anh đến đó tắm suối nước nóng, ở trong đó còn có một cái thang trượt rất cao, chơi vui lắm......"
Em Đồng Đồng vẫn cứ nói, hai người lớn ở một bên nhìn biến hóa của anh Đồng Đồng, nhất là Elaine, cảm giác cả trái tim như muốn nhảy ra ngoài.
Em Đồng Đồng bước vào nước trước, bé ngửa mặt nằm lên, nụ cười trên mặt ấm áp, xem ra hết sức vừa lòng.
Anh Đồng Đồng cắn môi, nhấc chân lại buông xuống.
Kiều Vi Nhã không nhịn được nói: "Đồng Đồng, con không vào cũng không sao." Cô thật sự sợ xuất hiện tình cảnh như lần trước.
Anh Đồng Đồng do dự, em Đồng Đồng vẫn ở trong nước chơi tiếp: "Anh trai, không phải anh rất thích ăn cua sao? Chờ anh học bơi rồi em liền dẫn anh đi bờ biển, trên bờ biển có rất nhiều cua, chúng ta có thể đi bắt con cua để mẹ em làm cua hấp, mẹ em giỏi làm món cua nhất đấy."
Anh Đồng Đồng đã lộ vẻ xúc động.
Đồng Đồng là một đứa bé có tính nôn nóng, thấy cậu vẫn bất động liền đứng lên từ trong nước, lỗ mũi khẽ hừ, chuẩn bị ra ngoài.
Anh Đồng Đồng có chút suốt ruột, lập tức bước vào trong nước.
Đồng Đồng vừa vào nước, liền nắm chặt em gái, có thể tay dùng sức quá nhiều, em Đồng Đồng đau đến kêu to lên: "Anh, nhẹ một chút!"
Ngược lại cậu càng nắm chặt hơn, cũng nhắm hai mắt lại, sắc mặt trắng bệch.
Kiều Vi Nhã muốn ôm cậu ra ngoài, bị Elaine kéo lại: "Tiểu Vi, xin em, không cần."
Đồng Đồng loạng choạng, hai đứa cùng ở trong nước, một đứa đứng không vững liền làm cả hai lảo đảo hướng muốn ngã.
Kiều Vi Nhã không nhịn được, mỗi tay ôm lấy hai đứa.
Đồng Đồng đứng trên mặt đất, mắt còn nhắm lại, bờ môi run rẩy.
"Anh trai, anh mở mắt ra, mở mắt ra ....."
Anh Đồng Đồng từ từ mở mắt ra, em Đồng Đồng cười hì hì một tiếng: "Anh trai, lần này anh rất tuyệt, chỉ là vừa rồi anh nắm làm đau tay em, ngày mai anh phải mời em đi ăn KFC."
Elaine vui đến phát khóc, đây đã là một tiến bộ rất lớn rồi, thằng bé vì muốn giữ em gái lại mà vào nước, cho dù như thế nào, cô cũng muốn con bé ở lại, trong lúc cô tuyệt vọng chợt thấy được tia sáng này, sao cô có thể buông tha hi vọng chứ.
"Tiểu Vi, Tiểu Vi, em thấy không? Đồng Đồng vào nước rồi, thật sự vào nước rồi......"
Đồng Đồng nhún nhún vai: "Dì à, không phải dì từng nói, tuyệt đối sẽ không vì anh trai mà khóc trước mặt cháu sao? Tại sao lại khóc? Dì biến thành Lâm Đại Ngọc rồi."
"Đồng Đồng, sau này dì sẽ không khóc, bây giờ dì đi gọi điện cho bọn họ mua thức ăn ở KFC được không?"
"Dì, cháu chỉ thích đến KFC chơi thôi, không phải muốn ăn đâu, mẹ cháu nói, ăn nhiều đồ ăn không tốt cho sức khỏe sẽ ảnh hưởng vóc dáng."
Truyện edit bởi Hạ Y Lan dien£$%dan&%le”£$quy£$don.com các web khác đều là copy.
Trong lòng Elaine khẽ động: "Đồng Đồng, cháu ở lại với anh trai, dì sẽ cho người lắp bàn đu dây và thang trượt được không?"
Đồng Đồng mừng rỡ: "Dì à? Có thật không? Cháu rất thích đu dây, cháu còn biết một bài thơ nữa ấy:
Vừa nhún đu xong,
Đứng dậy nắm ngón tay nhỏ xíu.
Hoa gầy sương trĩu,
Rơm rớm mồ hôi thấm áo.
Thấy có người,
Chân không trượt xuống.
Thẹn chạy vào,
Tựa cửa ngoái đầu,
Lại ngửi cành mai nhỏ.
Như thế nào? Cháu rất giỏi phải không?"
Giọng nói của Đồng Đồng trầm bổng du dương, tựa như một chú chim sơn ca nhỏ, uyển chuyển êm tai.
Cảm xúc khẩn trương của anh Đồng Đồng cũng biến mất, lôi kéo em gái nói: "Em gái, anh học."
Đồng Đồng quay lưng lại, cười nói: "Anh trai, anh cũng thích đu dây sao? Nhà bên kia của em, có một chỗ là Tiên Tung Lâm, ở trong đó vừa có thể ăn uống, vừa nhảy dây, chơi cũng vui, mỗi ngày ở nhà anh thật buồn bực, cũng muốn nổi mốc luôn rồi, bây giờ em đồng ý ở lại với anh, sau đó về nhà của em, anh phải đi theo em ra ngoài chơi, chúng ta đi bắt cua, đi bơi lội, đi Tiên Tung Lâm, đi rất nhiều rất nhiều nơi, được không? Anh đồng ý với em thì em mới đáp ứng anh."
Đồng Đồng gật đầu, nhìn Kiều Vi Nhã: "Mẹ nuôi, hẹn gặp lại."