• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Hạ Y Lan

Lên xe, Đài lão tiên sinh ngồi giữa hai đứa con trai, nhịn không được tò mò hỏi: "Tiểu Vi, rốt cuộc con muốn dẫn chúng ta đi đâu?"

"Cậu còn nhớ tàng thư của ông ngoại không? Ông ngoại đã đoán trước, ông dự cảm sắp tới sẽ có chuyện xảy ra, nên ông đã lưu giữ chúng ở một hộ nhà nông, để có thể bảo vệ bộ sách này. Sau đó, ông ngoại qua đời, liền do mẹ con thay thế bảo quản, trước khi mẹ tự vẫn đã căn dặn con vô số lần, nhất định phải giữ gìn chúng thật kỹ, cố gắng đi học, sau đó đến Mỹ tìm cậu, trao trả tất cả tàng thư và những chiếc hộp này cho cậu."

Ánh mắt Đài lão tiên sinh bắt đầu ướt, mặc dù ông ở Mĩ, nhưng lúc nào cũng chú ý đến động thái trong nước, những năm tháng đó ông đều biết.

Kiều Vi Nhã cười nói: "Khi còn bé, lúc năm hết tết đến con sẽ cùng ông ngoại phơi sách, sau đó thì đi theo mẹ, sau nữa thì......" Giọng nói của cô trở nên nặng nề: "Sau đó thì… hàng năm đều chỉ còn mình con, vừa đến tháng sáu, con thật sự mong muốn có một người cùng con phơi sách, tìm được cậu và mấy anh thì tốt rồi, sau này, không cần một mình con chịu cực khổ nữa."

"Tiểu Vi, chẳng lẽ con chưa từng nghĩ tới, những thứ đó cũng có thể cho con một phần, theo cậu được biết, con từng có những tháng ngày gian khổ, tùy tiện bán một quyển sách, một bức tranh chữ, đủ để con cơm áo không lo." Đài lão tiên sinh nhịn không được mở miệng hỏi.

Kiều Vi Nhã liếc mắt nhìn ông qua kính chiếu hậu, nghiêm mặt nói: "Cậu à, ông nội con nói, lúc nào cũng không được quên mình mang họ Kiều, con là con cháu của Kiều gia, vĩnh viễn không thể mơ ước đồ của người khác, có thể khinh người nhưng không thể lừa gạt tâm."

Đài lão tiên sinh chỉ cảm thấy như có thứ gì đó chắn ngang ngực, hồi lâu nói không ra lời.

"Tiểu Vi, cậu nên về đây sớm hơn, để con một mình ở lại chỗ này, thật sự là khổ cho con."

"Cậu, bây giờ không phải con đã khổ tận cam lai rồi sao, con đã thấy đủ." Kiều Vi Nhã cười đến xinh đẹp rạng rỡ.

Đài Thế Văn chen miệng nói: "Tiểu Vi, sau khi Lộ về nước có nói với anh, em nói đến mười sáu chữ, thịnh càng cầu thịnh, khi nào mới đủ, tham tất hại thân, biết đủ không nhục. Lúc đó nó không hiểu rõ nên vẫn nhớ kỹ rồi trở về hỏi anh là có ý gì, lúc ấy anh chỉ muốn biết cô gái này là người như thế nào? Bây giờ anh biết rồi, Tiểu Vi, em luôn miệng nói mình là con cháu nhà họ Kiều, anh họ rất không vui, đừng quên, trên người em cũng chảy một nửa dòng máu của Đạm Đài gia, em cũng là người nhà Đạm Đài."

Đài lão tiên sinh gật đầu: "Không sai, con cũng là người nhà Đạm Đài ta, Tiểu Vi, chúng ta là người một nhà."

Không khí trong xe ngày càng ấm áp, chói lọi như ánh mặt trời của ngày xuân chiếu thẳng tắp vào lòng Kiều Vi Nhã, đã bao năm rồi? Cô cho rằng mình vĩnh viễn sẽ không có ngày này. ( Hạ Y Lan)

Xe chạy đến huyện Q, điện thoại vang lên… là Khương Hạo.

Khương Hạo nói bọn họ đang ở nhà của Lâm Khai Nguyên chờ cô, bởi vì cha con họ Đài có thân phận ngoại tịch, cho nên không thể vào quân doanh, vì để cho bọn họ thấy tàng thư, Khương Hạo liền chuyển chúng đến nhà Lâm Khai Nguyên.

Hôm nay trong nhà Lâm Khai Nguyên được quét dọn rất sạch sẽ, nghe nói là Kiều Vi Nhã tìm được người thân, so với chuyện anh trúng độc đắc còn vui mừng hơn.

Đẩy cửa lớn ra, Lâm Khai Nguyên vội vàng tiến lên đón, anh bảo vợ mình dẫn mấy đứa nhỏ về nhà mẹ đẻ, tránh để bọn nhóc quấy rối.

Kiều Vi Nhã giới thiệu cậu với mọi người.

Lâm Khai Nguyên và Khương Hạo nhiệt tình nghênh đón mấy người vào phòng khách.

Dâng trà, Lâm Khai Nguyên cười nói: "Đài lão tiên sinh, có lẽ ngài không biết, mấy năm nay cuộc sống của chị Tiểu Vi cũng không dễ dàng, vì tàng thư này mà suýt chút nữa chị ấy phải mất mạng."

Kiều Vi Nhã cười ngắt lời Lâm Khai Nguyên: "Khai Nguyên, đừng nói khoa trương như vậy chứ, cậu, cậu nghỉ một lát rồi chúng ta đi xem tàng thư."

Khương Hạo vẫn thầm quan sát cử chỉ của Kiều Vi Nhã và Đài lão tiên sinh, một lát sau, Khương Hạo âm thầm thở dài một hơi, trong lòng an tâm một chút, thái độ người nhà họ Đài đối với Kiều Vi Nhã hình như là chân thành.

Tiểu Vi có khúc mắc, đáy lòng của cô vẫn không thể có ánh mặt trời nào soi sáng vào, cho dù cô cười vui vẻ cỡ nào, vẫn không thể che giấu được đau thương đằng sau nụ cười đó.

Anh biết, bản thân không thể là ánh mặt trời kia của cô, những người cô biết, cũng không phải.

Cuộc đời của anh vẫn luôn yên bình, cho nên, đối với việc gặp Kiều Vi Nhã, anh vẫn không thể tin được, hình như tất cả vận rủi đều trút hết vào người cô.

Anh rất muốn biết, ai mới là ánh mặt trời đó đây?

Kiều Vi Nhã và anh chẳng phải tình yêu, giữa bọn họ, là chiến hữu, là anh em, đối với Kiều Vi Nhã còn là thưởng thức và kính nể.

Kiều Vi Nhã mở chiếc rương gỗ ra, thỉnh thoảng Đài lão tiên sinh rút ra một quyển sách, hoặc là mở một cuộn tranh, mỗi lần đều lệ rơi đầy mặt.

Ba luôn yêu thương ông và cũng đặt nhiều kỳ vọng, mỗi ngày tan học về, dù ba bận rộn thế nào vẫn phải kiểm tra bài vở của ông, mặc dù chỉ ở bên cạnh ba được mười bốn năm, nhưng mười bốn năm này đã ảnh hưởng sâu sắc đến cả đời ông.

Ba là người ông sùng bái nhất nhưng cũng hận nhất, ông không hiểu vì sao năm đó ba lại vứt bỏ hai mẹ con ông, kiên quyết ở lại cùng bà ngoại Kiều Vi Nhã.

Loại tình cảm yêu hận đan xen thế này khiến mỗi đêm ông đều giật mình tỉnh giấc, nước mắt tuôn rơi.

Nào có ai không yêu ba của mình, nào có ai không muốn trở lại quê hương, chỉ là có quá nhiều bất đắc dĩ.

Mở chiếc rương cuối cùng ra, Đài lão tiên sinh kìm lòng không được quỳ xuống, bên trong rương, hơn phân nửa đều là chân dung của ông, hình ảnh trong bức tranh, có ông và ba đánh cờ trong hoa viên, có ông đi theo chú Kiều luyện tập quyền cước, có ông theo ba đến trường vào sáng sớm, tất cả hình ảnh khiến ông nhớ lại những ký ức của ông và ba mình, thì ra mấy mươi năm nay, ba chưa từng rời xa ông, dù không thể sống bên nhau nhưng tình thương ba dành cho ông không hề ít đi.

Ông nên trở về sớm một chút, ông sẽ đến đón ba, Tiểu Vi nói, nửa đời sau của ba buồn bực sầu não mà chết, chẳng lẽ? Chuyện này không có trách nhiệm của ông sao?

Ơn cha mẹ như biển rộng trời cao, nhưng bởi vì ông nhất thời mê mang, bản thân đã đánh mất hiếu đạo.

Kiều Vi Nhã không đi qua an ủi cậu mình, loại tâm tình này, cô hiểu, có lẽ, năm đó ông ngoại cũng có tâm trạng giống cậu bây giờ.

Đợi đến Đài lão tiên sinh khôi phục lại bình tĩnh, cậu cả và cậu hai dìu ba mình lên, đậy rương trở lại phòng khách.

"Cậu uống ly trà trước đã."

"Bằng không cắt một trái dưa hấu, đây là ông ngoại thằng bé nhà cháu trồng, rất ngọt."

"Khai Nguyên, để chị." Kết quả, là Kiều Vi Nhã và Lâm Khai Nguyên cắt dưa hấu đặt trên khay.

"Cậu, ăn miếng dưa hấu." Kiều Vi Nhã cười đưa cho ông một miếng dưa hấu: "Tâm trạng của cậu đã tốt hơn chưa?"

"Tiểu Vi, cậu không sao, dưa hấu rất ngon, giống như mùi vị ngày bé cậu từng ăn."

Kiều Vi Nhã suy nghĩ một chút, cười nói: "Cậu, trưa nay, chúng ta ở nhà Khai Nguyên ăn cơm, để con làm cơm, có được không?"

"Đương nhiên được, Lộ, con đi giúp một tay, ngày thường Lộ cũng hay làm mấy món rất đa dạng, mỗi lần về nhà, đầu bếp cũng sẽ nghỉ một ngày."

Khai Nguyên cười nói: "Em cũng sẽ hỗ trợ."

Như thế, thật là hợp tâm ý Khương Hạo, anh muốn cùng ông cụ Đài nói chuyện một chút. ( Hạ Y Lan)

"Đài lão tiên sinh, cháu muốn cùng ngài nói chuyện một chút, không biết ngài có thể cùng cháu chuyển sang nơi khác?"

Đài lão tiên sinh mỉm cười nói: "Dĩ nhiên có thể."

Nhà của Khai Nguyên có một khoảng sân sau, phía sau có giàn nho, ánh mặt trời xuyên thấu qua từng kẽ lá, hóa thành điểm sáng rực rỡ chiếu vào giàn nho, hai người ngồi bên băng đá dưới rặng nho, lập tức cách xa thành phố ồn ào, tâm cũng tĩnh lặng theo.

Đài lão tiên sinh như tự lẩm bẩm: "Khi còn bé, vườn hoa nhà chúng ta cũng có một giàn nho như thế."

"Đài lão tiên sinh, mời uống trà." Khương Hạo rót một ly trà, đôi tay nâng lên cho Đài lão tiên sinh.

"Cám ơn, Khương tiên sinh, cậu muốn nói chuyện với tôi, không ngại có lời nói thẳng, thật ra thì, tôi đã đoán ra tám chín phần.”

Khương Hạo chợt nhíu mày, nhìn Đài lão tiên sinh: "Lão tiên sinh đã đoán được, cháu cũng không quanh co lòng vòng nữa. Mặc kệ lão tiên sinh trở về đây với mục đích gì, chúng cháu cũng rất hoan nghênh, cháu chỉ muốn nói rõ với tiên sinh một chuyện, không nên thương tổn Vi Nhã."

"Khương tiên sinh, cậu cho rằng tôi sẽ thương tổn cháu gái của mình ư?"

Khương Hạo gật đầu, nghiêm mặt nói: "Lần này tiên sinh trở về là bởi vì Bảo Mặc cầm công sức mồ hôi và nước mắt mấy năm qua của cậu ta làm giao dịch, mà không phải thật lòng từ thân tình, đương nhiên cháu có lý do hoài nghi."

"Xem ra cậu rất để ý cháu gái của tôi, chẳng lẽ......?"

Khương Hạo lắc đầu, đứng dậy, thuận tay hái một quả nho bỏ vào trong miệng: "Cháu rất để ý, nhưng cũng không phải loại quan hệ như Đài tiên sinh nghĩ, chúng cháu là anh em, là chiến hữu, nói như vậy, Đài lão tiên sinh có thể hiểu được không?

Nói thật, lần đầu tiên cháu gặp Vi Nhã, ấn tượng đối với cô ấy cũng không quá tốt, nhưng lâu ngày ở chung, cháu phát hiện, cô gái ở trong xã hội bị vẩn đục này, tựa như dòng suối trong veo, cô ấy trọng tín nghĩa, giữ chữ tín, tâm địa thiện lương, sẽ không dựa vào quyền thế mà dọa nạt người khác, vẫn luôn kiên định là chính mình. Nếu như Đài lão tiên sinh làm thương tổn cô ấy, cháu nhất định sẽ thay cô ấy đòi lại!"

"Nếu như tôi nói với Khương tiên sinh, trước và sau khi tôi về nước gặp được Vi Nhã, suy nghĩ trong lòng tôi không giống nhau, Khương tiên sinh có tin không?"

Khương Hạo hít sâu một hơi, lạnh nhạt nói: "Thời gian quá ngắn, không đủ để nghiệm chứng thành ý trong lời nói của Đài lão tiên sinh, cháu biết rõ, tháng sau Đài lão tiên sinh sẽ trở lại tiếp quản công xưởng của Bảo Mặc, cứ để cho thời gian chứng minh tất cả."

"Tiểu Vi có thể có người bạn như cậu, tôi rất vui mừng."

"Hai mươi mấy năm qua, Tiểu Vi đã trải qua cuộc sống nhấp nhô, cháu cũng rất vui mừng khi cô ấy tìm được người thân, thời đại học, cháu đã học qua tâm lý học, sau khi tiếp xúc với Tiểu Vi, cháu phát hiện, trong lòng cô ấy vẫn có bóng ma, chỉ tiếc, cháu không thể ra sức. Cho nên, Đài lão tiên sinh, nếu như ngài không xuất phát từ thật lòng, xin đừng đến gần cô ấy!"

Đài lão tiên sinh im lặng nửa ngày, gật đầu: "Khương tiên sinh yên tâm, trong lòng tôi, Tiểu Vi là Tiểu Vi, không liên quan đến bà ngoại con bé, chắc hẳn, Khương tiên sinh muốn nghe câu này nhất."

Khương Hạo không khỏi nhoẻn miệng cười, vỗ hai bàn tay, cười nói: "Đài lão tiên sinh, Khương Hạo thật tâm bội phục ngài, có câu bảo đảm này của ngài, cháu liền yên tâm."

Ngay sau đó, Khương Hạo chuyển đề tài khác, Khương Hạo nói chuyện khôi hài, nói năng tài giỏi, đối với mọi chuyện rất có kiến giải, hai người trò chuyện với nhau thật vui, lại trở thành vong niên tri kỷ.

Kiều Vi Nhã làm xong thức ăn, Đài Thế Văn đi tìm ba mình, thấy ông cười ha ha, anh liền ngẩn ra.

Phòng khách đã dọn xong thức ăn, Lâm Khai Nguyên còn cầm hai chai rượu trắng và vài chai bia. 

Kiều Vi Nhã phát hiện Đài lão tiên sinh và Khương Hạo lại trở nên thân thiết, hồ nghi nhìn Khương Hạo mấy lần, Khương Hạo cười nói: "Tiểu Vi, cô còn phải lái xe, đừng nên uống rượu."

Kiều Vi Nhã cười nói: "Tôi uống nước dưa hấu."

"Tiểu Vi, con làm món ăn này rất ngon, cậu cảm thấy rất giống...... Có phải ông ngoại đã dạy con?"

Kiều Vi Nhã gật đầu: "Ông ngoại nói lúc ông còn du học ở nước ngoài, không quen thức ăn Tây bên đó, sau đó liền bắt đầu học nấu ăn, con nhớ khi đó ông nội luôn nói, mẹ con nấu ăn quá khó ăn, còn không bằng bảy phần tài nghệ của ông ngoại."

Bốn anh em rối rít nhấc đũa, cậu cả cười nói: "Ba, so với mẹ nấu thì ngon hơn nhiều."

Đài lão tiên sinh liếc mắt nhìn con trai, không vui nói: "Vợ của con cũng biết nấu ăn sao? Chỉ biết làm trứng chiên cà chua, ban đầu thông gia nói con bé rất thường nấu ăn, ba còn cho là con bé tinh thông tài nấu nướng!"

Mọi người rối rít cúi đầu cười trộm.

Ăn cơm xong, Lâm Khai Nguyên dọn dẹp sạch sẽ phòng ngủ, mời Đài lão tiên sinh đi nghỉ ngơi một lát.

Khương Hạo cáo từ trước, đám người Kiều Vi Nhã ở phòng khách nói chuyện phiếm, chờ Đài lão tiên sinh tỉnh lại.

Đài lão tiên sinh thức giấc, ngồi tỉnh táo một lát, Kiều Vi Nhã hỏi: "Cậu, mấy tàng thư này cậu tính xử lý thế nào?"

"Tiểu Vi, nhất định con có cách, cậu muốn nghe ý kiến của con trước."

Kiều Vi Nhã gật đầu nói: "Ông ngoại có nói, tàng thư này là tâm huyết cả đời của ông, cậu cũng biết ông ngoại vô cùng yêu nước, những quyển sách hay tranh chữ này cũng có nhiều cái được xem là văn vật, con hy vọng chúng vẫn có thể để lại trong nước, dĩ nhiên, cụ thể làm thế nào thì phải để cậu quyết định, con chỉ nói ra suy nghĩ trong lòng mình thôi."

Sau đó, cô lấy danh sách Khương Hạo đã ghi cho cô đưa cho Đài lão tiên sinh: "Cậu, tất cả đều được ghi lại trong danh sách này, sau này cậu muốn xử lý chúng cũng có thể lấy tham khảo."

"Ừ, Tiểu Vi, cậu và Khương Hạo đã nói rõ với nhau, những thứ này tạm thời do cậu ta bảo quản, một tháng sau, cho dù cậu không trở lại, anh cả và anh tư của con cũng sẽ về đây, đợi đến khi hoa viên nhà chúng ta sửa chữa xong, sẽ để chúng về chỗ cũ, chúng ta là người thành phố B, muốn làm ăn tất nhiên phải đầu tư vào quê hương của mình, dù sao cậu cũng muốn lá rụng về cội."

Thật ra thì, ý nghĩ lá rụng về cội này đã luẩn quẩn trong đầu ông rất lâu, hôm nay, sau khi nói chuyện với Khương Hạo, ý nghĩ này càng thêm kiên định.

Kiều Vi Nhã mừng rỡ, quả thật không thể tin vào tai của mình: "Cậu nói thật sao?"

Đài lão tiên sinh gật đầu: "Tiểu Vi, sau này cậu không bỏ con một mình nữa, về sau, không nên hơi một tí lại nhíu mày, Tiểu Vi, cậu tuyệt đối không để con phải rơi nước mắt, càng không để cho người ta khi dễ con, chúng ta là người nhà Đạm Đài, không dễ bắt nạt như vậy, sau này ta vừa là cậu vừa là ba của con, cậu sẽ thương yêu con như con gái ruột thịt của mình."

Mới vừa rồi ở sân sau, Khương Hạo đã kể cho ông nghe về quá khứ của Kiều Vi Nhã, so với Bảo Mặc càng cặn kẽ hơn, nỗi khổ mà con bé chịu thật sự khiến ông khó tin được, lấy tính cách của Tiểu Vi, nếu hỏi thẳng chắc chắn con bé sẽ không nói thật.

Khương Hạo nói, trước cuối năm, nhất định có thể trả lại hoa viên cho Đạm Đài gia.

Đến lúc đó, ông sẽ dẫn vợ mình về quê quán, an táng ba mẹ lần nữa.

Lần này trở về, thu hoạch của ông không chỉ là cùng Tiểu Vi nhận lại nhau, còn tìm lại được tình thương của ba mà ông đã bỏ lỡ, cuộc đời này, cũng coi như không có tiếc nuối.

Kiều Vi Nhã nhào vào lòng cậu, khóc nghẹn ngào, loại cảm giác đó, không người nào có thể hiểu, ông nội và ông ngoại cho cô tình thương, tuy là thật tâm nhưng vì cách thế hệ, vẫn không thể nào thay thế được tình thương của ba, mỗi lần thấy Đồng Đồng làm nũng trong lòng Cổ Khánh Nhất, thấy vẻ mặt Cổ Khánh Nhất yêu thương con gái vô điều kiện, thấy con gái trên vai Cổ Khánh Nhất phát ra tiếng cười như chuông bạc, đáy lòng của cô như hóa mùa xuân, ấm áp hoà thuận vui vẻ, còn có..... hâm mộ không thể tả bằng lời.

Cậu xuất hiện như lấp đầy khoảng trống trong lòng cô, một người cho dù đã mấy mươi tuổi, nhưng đối với khát vọng tình thân cũng không khác gì những đứa trẻ.

Đài lão tiên sinh vỗ phía sau lưng cô, tựa như một người cha an ủi con gái mình bị uất ức, ấm giọng dỗ dành Kiều Vi Nhã.

Kiều Vi Nhã khóc mãi đến cặp mắt sưng đỏ, giọng nói khàn khàn, gần như lạc giọng.

Lâm Khai Nguyên giặt khăn lông đưa cho Kiều Vi Nhã: "Chị Vi, lau mặt một chút, em thật không ngờ được chị cũng sẽ khóc."

Kiều Vi Nhã đỏ mặt, nhận lấy khăn lông, Đài lão tiên sinh cười nói: "Tiểu Vi, cậu lau mặt cho con."

Đài lão tiên sinh cầm lấy khăn lông, tỉ mỉ lau mặt cho Kiều Vi Nhã từng chút một, Kiều Vi Nhã nhớ tới con gái khi còn nhỏ, Cổ Khánh Nhất cũng lau mặt cho con bé như vậy, hai cha con vừa lau vừa làm nước văng đầy đất.

Đài lão tiên sinh vừa lau mặt cho cô, Kiều Vi Nhã vừa chảy nước mắt, giống như lau thế nào cũng không khô.

"Tiểu Vi, đừng khóc, cậu sẽ trở lại thật nhanh, cậu hứa với con, những gì con mất đi, cậu sẽ bồi thường cho con."

Kiều Vi Nhã liên tiếp gật đầu, nghẹn ngào không thốt nên lời.

Đài lão tiên sinh kéo tay Kiều Vi Nhã, trịnh trọng nói với bốn anh em: "Bốn anh em các con phải nhớ, sau này Tiểu Vi là em gái của các con, các con có, con bé cũng sẽ có, Tiểu Vi là con cháu nhà Đạm Đài chúng ta."

Bốn anh em cùng nhau gật đầu, Đài Thế Văn nghiêm mặt nói: "Ba, ba yên tâm, sau này Tiểu Vi sẽ là em gái ruột thịt của chúng con."

Tất cả xảy ra ngày hôm nay, đối với Kiều Vi Nhã mà nói, giống như là nằm mơ, cho dù là nằm mơ, cũng không có tốt đẹp như vậy, cô sợ, tất cả chỉ là bọt xà phòng sặc sỡ dưới ánh mặt trời, chỉ cần chạm vào sẽ vỡ tan. (Hạ Y Lan)

Trên đường trở về, Đài Lộ ngồi ở ghế phụ thỉnh thoảng nhìn Kiều Vi Nhã cười không khép miệng, nhỏ giọng nói: "Cười ngốc sao?"

Kiều Vi Nhã nhẹ giọng trả lời: "Anh không hiểu."

"Anh không hiểu, làm sao anh hiểu được một người chỉ biết người ngốc nghếch như vậy."

Đài Thế Minh đưa tay đánh vào ót Đài Lộ: "Lộ, em lặp lại lần nữa!"

Đài Lộ quay đầu lại, thấy ba và anh đều trợn mắt nhìn anh, vội vàng quay đầu đi.

Kiều Vi Nhã cười một tiếng thật thoải mái, hài lòng vô cùng.



Sáng sớm ngày thứ tư, Kiều Vi Nhã đưa cha con họ Đài đến sân bay, phát hiện người đến đưa tiễn còn có Bảo Mặc.

Cô nhàn nhạt chào hỏi Bảo Mặc, liền không để ý tới nữa.

Đài lão tiên sinh nói với Kiều Vi Nhã: "Tiểu Vi, nhiều nhất là một tháng, chúng ta sẽ trở lại, đừng khóc."

Kiều Vi Nhã gật đầu, nức nở nói: "Cậu, con chờ cậu quay về."

Đưa năm cha con đi, Kiều Vi Nhã mới phát hiện, Đồng Đồng lại đang ở trong lòng Bảo Mặc, hai người trò chuyện rất vui vẻ.

Kiều Vi Nhã lạnh lùng bảo: "Đồng Đồng, xuống."

"Không đâu, mẹ, con thích chú Bảo, chú nói ngày mai muốn dẫn con đi vườn thú xem cá heo biểu diễn."

"Chú Bảo rất bận, không nên quấy rầy chú Bảo." Kiều Vi Nhã nhận lấy Đồng Đồng, hờ hững dẫn con gái đi, Bảo Mặc ngơ ngác nhìn bóng lưng hai mẹ con không nhúc nhích, giống như tượng đất.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK