Khi bước ra cửa, Cổ Khánh Nhất đầy tuyệt vọng, những lời Kiều Vi Nhã nói đã thể hiện rõ lập trường của cô, cô nhất quyết không tha thứ cho hắn, đôi mắt đẫm lệ của con gái không ngừng lẩn quẩn trong đầu hắn, chưa bao giờ hắn thấy hận bản thân như lúc này, hắn không muốn ly hôn, không muốn làm cho con gái hận hắn cả đời.
Về đến nhà, còn chưa đẩy cửa ra liền nghe thấy tiếng mẹ Cổ khóc thút thít, vừa khóc vừa mắng, Cổ Khánh Nhất buông lỏng thở ra một hơi, xem ra mẹ đã không sao, còn có hơi sức mắng chửi người.
Cổ Lễ thấy Cổ Khánh Nhất về liền thở dài, trước khi đi cháu gái đã nói một số lời rất kích thích ông, cháu gái đã hận vợ chồng bọn họ đến cực hạn, nếu không, sẽ không nói đây là lần cuối cùng gọi bọn họ là ông bà nội, công khai muốn đoạt tuyệt quan hệ với bọn họ, con trai rất thương đứa nhỏ này, nhưng mà, trái phải qua lại ông vẫn muốn cháu trai, tuy nhiên, ông sẽ không vì đứa cháu trai này mà hy sinh con trai mình.
Mặc dù con trai không có tiền đồ lớn lao gì, nhưng nó là tương lai và hy vọng của nhà họ Cổ, ông không thể vì một người mà hủy hoại con trai mình.
Thái độ của Đồng Đồng nhất định bắt nguồn từ lời nói và việc làm của mẹ nó, như vậy, thái độ của Đồng Đồng cũng chính là thái độ của Kiều Vi Nhã, Kiều Vi Nhã muốn ly hôn, con trai cứ đung đưa qua lại thì phải đến bước đường này thôi.
Chỉ cần Kiều Vi Nhã không nắm được chứng cứ thiết thực, một tháng sau, ông tin chắc Kiều Vi Nhã sẽ ly hôn, chỉ cần con trai nhịn được một tháng này, dù núi dựa của Kiều Vi Nhã có lớn cỡ nào cũng không làm gì nhà họ Cổ được.
"Ba, chẳng phải mẹ không có chuyện gì sao? Ba bảo con về làm gì?"
Cổ Lễ chậm rãi đặt ấm trà xuống, liếc con trai: "Khánh Nhất, con thật sự muốn cắt đứt liên hệ với ba mẹ sao, không nhận ba mẹ nữa thì con cho rằng bây giờ Kiều Vi Nhã có thể về với con sao? Một tháng này, con cũng không cần về đó, cứ ở trong nhà, một tháng sau, nhất định Kiều Vi Nhã sẽ không nhịn được mà chủ động đề nghị ly hôn."
Cổ Khánh Nhất hốt hoảng, bật thốt lên: "Ba, con không muốn ly hôn."
"Con trai, con cảm thấy những hành động việc làm trước kia của con, Kiều Vi Nhã có thể tha thứ cho con sao? Hiện tại, vấn đề không phải do con muốn hay không, mà là phải làm thế nào chúng ta mới có thể rút lui toàn thân." Cổ Lễ nhìn con trai, trong lòng tiếc nuối, sự giáo dục của ông quả thật là quá thất bại, nếu biết có ngày hôm nay, ban đầu nên đón nó từ quê lên sớm một chút.
Cổ Khánh Nhất chán nản cúi đầu, trầm mặc hồi lâu không nói, trong lòng cũng không đồng ý lời của ba mình, từ trước tới giờ Kiều Vi Nhã luôn là người dễ mềm lòng, chỉ cần nói nhiều lời dễ nghe sẽ không sao nữa.
Hắn rất sợ ánh mắt đoạn tuyệt quan hệ của con gái, sẽ theo hắn cả đời, sẽ làm cuộc sống hắn phải áy náy hết quãng đời còn lại.
Cổ Lễ quét ánh mắt sắc bén nhìn Cổ Khánh Nhất, từng cử chỉ hành động của Cổ Khánh Nhất, ngay cả đánh rắm ông cũng biết, thở dài một hơi, ông dùng giọng điệu cảnh cáo nói với Cổ Khánh Nhất: "Khánh Nhất, ba cũng chỉ muốn tốt cho con, nếu con không nghe, hậu quả ba không nói, con cũng có thể tưởng tượng ra được."
Cổ Khánh Nhất bất đắc dĩ gật đầu.
"Đi đi, đi xem mẹ con một chút, bà ấy xem con còn quan trọng hơn tính mạng của mình, mẹ con chỉ sốt ruột muốn cháu trai, đừng vì người ngoài mà ném ba mẹ qua một bên, cõi đời này, người thật lòng với con chỉ có ba mẹ, con đã ba mươi tuổi đầu rồi, nên hiểu đạo lý này, thật ra thì, bà ấy sống cũng không dễ dàng gì...... Đi đi."
Cổ Lễ bưng tách trà lên, ngửi mùi thơm, thản nhiên uống trà. ( Hạ Y Lan)
Cổ Khánh Nhất đẩy cửa phòng, mẹ Cổ thấy con trai, hừ lạnh một tiếng, quay đầu đi không muốn nhìn hắn.
Cổ Khánh Nhất ngồi bên cạnh bà, do dự chốc lát, buồn bực nói: "Mẹ, con không biết sau đó......"
"Ôi, tôi không nhận nổi tiếng mẹ đó, tôi chỉ là bà già quê mùa không biết chữ, nào dám làm mẹ của anh! Không phải anh nói sau này anh không quay về nữa sao? Gia đình nghèo kiết hủ lậu như chúng tôi, sau này đừng nên đến nữa, tránh dính xúi quẩy cả người!”
Bà ta châm chọc khiêu khích, nói không dứt, Cổ Khánh Nhất biết, với tính khí của bà mà không để bà nói cho đã, thề sẽ không bỏ qua, cho nên, hắn cứ yên lặng ngồi ở bên giường, mặc cho bà chửi không dứt.
Lúc ăn cơm tối, bà ta cũng không rời giường, vợ chồng Cổ Khánh Mẫn làm xong cơm, ăn uống no đủ liền lái xe rời đi, trong nhà chỉ còn lại một nhà ba người.
Cổ Khánh Nhất về phòng, trong phòng đã trống không, hắn liếc mắt nhìn chiếc máy tính để trên bàn, máy vi tính này là do Mạnh Kỳ để lại, Cổ Khánh Song không dùng nên đưa cho hắn.
Hiện nay, bởi vì chuyện lần trước mà Cổ Khánh Song vẫn bị nhốt ở trại tạm giam chờ đợi kết quả, vợ chồng Mã Vân nhất quyết không tha, chuyện này rất khó xử lý, mặc dù trong nhà có tìm người nhưng cũng không làm nên chuyện gì.
Tâm trạng mẹ Cổ buồn bực cũng có liên quan chuyện này, hơn nữa trong khoảng thời gian này có quá nhiều chuyện cứ xảy ra liên tiếp, đều có liên quan đến Kiều Vi Nhã, bao gồm chuyện hôm nay con gái chủ động đánh bà nội, mẹ Cổ có oán giận cũng không trách được bà.
Nằm một lát, Cổ Khánh Nhất lấy điện thoại gọi một dãy số, vẫn là tắt máy.
Mở cửa muốn đi ra ngoài, lại thấy mẹ Cổ ngồi trong sân: "Khuya khoắt, muốn đi đâu?"
Cổ Khánh Nhất ngẩn ngơ một chút, lắp bắp nói: "Con muốn đi ra ngoài uống ly rượu."
"Uống rượu? Mẹ thấy là con muốn tìm con tiện nhân kia! Trở về phòng!" Bà ta lạnh lùng nhìn chằm chằm con trai.
Cổ Khánh Nhất không muốn bà lại tức giận, xoay người trở về phòng.
Sáng sớm hôm sau, ăn sáng xong, mẹ Cổ nói với Cổ Khánh Nhất: "Hôm nay con đưa mẹ về, mẹ muốn về quê, em con nói cậu cả con ngã bệnh, bệnh rất nặng, cũng nhập viện rồi."
Cổ Khánh Nhất nhìn Cổ Lễ, Cổ Lễ gật đầu: "Cậu cả con bị xơ gan, bệnh này không chữa được, hai người vẫn nên về đó, đưa một vạn tệ cho cậu con, cũng coi như chút tâm ý của nhà chúng ta, lần này em con về nói mợ cả con bận rộn chăm sóc cho cậu con, cũng không quên gửi đồ lên cho chúng ta.”
"Mấy món đồ đó rất quý, từ khi em họ con mở trại nuôi hươu, mỗi năm cũng không quên tặng đồ cho chúng ta, làm người cũng không thể vong ơn."
Cổ Khánh Nhất rất muốn nói, ban đầu em họ mở trại nuôi hươu không có tiền, còn do Kiều Vi Nhã cho nó ba vạn, sau đó mẹ nói một câu là khỏi trả lại, Kiều Vi Nhã chưa từng có nửa câu oán giận, hôm nay, lại thành nhà bọn họ nhận ân tình nhà cậu cả.
Mỗi một việc hình như đều có dính líu đến Kiều Vi Nhã, nhưng ba mẹ chưa bao giờ thấy Kiều Vi Nhã có gì tốt, truy cứu nguyên nhân, cũng bởi vì sinh một đứa con gái, cho nên thành Kiều Vi Nhã thiếu nhà họ Cổ bọn họ.
Cổ Lễ nói: "Được rồi, đừng nói nữa, con thu dọn một chút, lái xe về quê rồi ở đó hai ba ngày hãy trở lại, chỉ cần bên này không sao, ba tìm Thái Kiến Phi là con có thể đi làm, dù sao không đi làm cũng không phải chuyện tốt."
Cổ Khánh Nhất gật đầu, lời của ba luôn chính xác.
Thu dọn đồ đạc, Tả Quân cũng lái xe đến trả.
Hai mẹ con mua quà tặng, chuẩn bị về quê.
Đi được một đoạn, Cổ Khánh Nhất nói: "Mẹ, con muốn đi xem Đồng Đồng một chút, được không?"
"Con nhớ nó, nó có nhớ thương con sao? Không được đi, đời này mẹ không muốn thấy nó nữa, chờ con có con trai con sẽ biết rõ, mặc kệ nuôi bao nhiêu đứa con gái cũng chẳng ích lợi gì, không có con trai ngay cả eo con cũng không thẳng lên được."
Cổ Khánh Nhất cau mày, không nhịn được nói: "Được rồi, đừng nói nữa... Con biết rồi."
Xe lái lên đường cao tốc, Cổ Khánh Nhất thấy trạm thu phí, trong lòng khó xử, chút tiền này, nếu qua mấy đoạn thu phí nữa sẽ không đủ.
Nhìn mẹ hắn qua kính chiếu hậu, hơi há miệng nhưng không nói gì, đợi đến lúc dùng tiền rồi hãy nói.
Xe hết xăng, phải bỏ ra hết ba trăm đồng để đổ, Cổ Khánh Nhất nói: "Mẹ, con không có tiền, lát nữa ăn cơm, mẹ trả tiền đấy."
Cổ Khánh Nhất nói không có tiền, bà ta liền nóng nảy: "Không có tiền! Ngày hôm qua con về sao không tìm con tiện nhân kia lấy tiền, bây giờ nó làm quân nhân, khẳng định có không ít tiền, tiền của mẹ đều chuẩn bị cho cậu con, mặc kệ, bây giờ chúng ta về, con tìm con tiện nhân đó lấy tiền, nó còn không dám đưa sao?"
Cổ Khánh Nhất chợt giẫm thắng xe, xe dừng ở ven đường: "Mẹ, bây giờ loạn thành như vậy rồi, mẹ cảm thấy cô ấy sẽ đưa tiền cho con sao? Mẹ đừng mở miệng một tiếng là tiện nhân, ban đầu gia đình cậu cả, cậu hai, nhà ai có chuyện mà không phải do Tiểu Nhã bỏ tiền ra, những năm này, trong trong ngoài ngoài, Tiểu Nhã cho thân thích bên nhà ngoại không dưới vài vạn, cô ấy chưa từng có lời oán trách, ngay cả mấy cậu đều khen cô ấy tốt, mẹ cứ như vậy không buông tha cho người ta!"
Bà ta trợn mắt: "Nó là con dâu nhà họ Cổ, tiền nó kiếm được chính là tiền của nhà họ Cổ, cho mấy cậu con thì thế nào? Mẹ còn hối hận đã lấy ít đấy!"
Cổ Khánh Nhất không thể nói lý với bà, đánh tay lái tiếp tục lên đường.
Bà ta lại bắt đầu càu nhàu không ngừng, hơn tám tiếng đi đường, trừ ăn cơm ra, ngay cả đi tolet bà ta cũng không ngừng miệng.
Cổ Khánh Nhất nghe tai trái lọt qua tai phải, cho tới nay, hắn đều cho là ba mẹ nói đúng, tiền vợ hắn kiếm ra hắn có quyền dùng thoải mái.
Em họ của Cổ Khánh Nhất ở trước cửa chờ bọn họ, Cổ Khánh Nhất nhấn kèn, em họ hắn mở cửa xe, thân thiết kêu cô, anh họ.
Đến thành phố C, mẹ Cổ đánh giá xung quanh, lần trở lại trước đã là ba năm rồi, mấy năm nay thành phố C ngày càng phát triển, trên đường thấy rất nhiều xe con, quần áo ăn mặc cũng không thua thành phố B.
Hai người tới trước nhà cậu hai của Cổ Khánh Nhất, hai vợ chồng thấy chị mình tất nhiên không kìm được vui mừng.
Theo quy tắc ở quê, muốn thăm bệnh phải chờ sau khi mặt trời lặn hoặc trước giữa trưa, nếu không sẽ là điềm xấu.
Mẹ Cổ hỏi: "Con dâu chị ở đâu?"
Vẻ mặt hai vợ chồng lúng túng liếc mắt nhìn nhau, vẫn là mợ hai nói trước: "Chị cả, vị Tiêu tiểu thư kia ghét bỏ nhà chúng em quá mộc mạc, sau khi Đại Mẫn về, cô ấy bảo bọn em tìm một phòng khác dọn ra rồi."
*Đại Mẫn: Cổ Khánh Mẫn
"Dời đi đâu rồi hả?"
"Trong huyện thành này cũng có một khu biệt thự, đều là nơi cán bộ trong huyện ở, phong thủy cũng tốt, sau khi xem xong cô ấy nói bên đó được, sau đó chúng em tìm người mướn cho cô ấy một phòng. Chỉ là tiền mướn có mắc một chút......"
"Bao nhiêu tiền?" Bà ta đau lòng nhức nhối hỏi.
"Một tháng một nghìn."
Bà ta vừa nghe, thở phào nhẹ nhõm, một tháng một nghìn, vẫn không tính là đắt.
Bà ta không biết, trong huyện thành này, mướn một nhà có hai phòng ở, một năm vẫn chưa tới hai nghìn tệ.
"Tiểu Yến Tử, dẫn chúng ta qua xem một chút." Bà ta không kịp chờ đợi muốn qua xem Tiêu San, thật ra thì, mục đích bà ta tới đây chính là vì Tiêu San.
Yến Tử nhìn ba mẹ, bĩu môi nói: "Cháu không đi, cháu không quen biết cô ta."
Bà ta trừng mắt liếc cháu gái: "Đó là chị dâu họ của cháu, người ta là quản lý của một khách sạn lớn, cháu là con nha đầu không có kiến thức!"
"Anh họ, em hỏi anh một chút, Tiêu San đó là vợ cả của anh hay là vợ bé?"
Nhất thời bà ta giận tái mặt: "Yến Tử, cháu nói bậy gì đó!" Trong mấy anh chị em, từ trước đến giờ bà ta đều nói một không hai, không người dám lỗ mãng.
"Yến Tử, đi, trở về phòng của con đi!" Cậu hai rống con gái một tiếng, Yến Tử liếc mắt xem thường, xoay người lại, cô cũng từng đến thành phố B hai lần, cũng đã gặp qua Kiều Vi Nhã, hơn nữa, cô đối với Kiều Vi Nhã có ấn tượng rất tốt. Nhất là sau khi chồng cô ruồng bỏ cô chạy theo người đàn bà ở vùng khác, cô càng ghét cay ghét đắng loại phụ nữ phá hoại gia đình người ta.
Cuối cùng, vẫn là mợ hai dẫn hai người đi biệt thự. ( Hạ Y Lan)
Tên của biệt thự rất có khí thế, Bàn Long Sơn Trang, bởi vì nổi tiếng nhất ở huyện C là núi Bàn Long, cách Bàn Long Sơn Trang không xa.
Ấn chuông cửa, bảo mẫu mở cửa, nhìn thấy mẹ con hai người, vui mừng không thôi, vội vàng mời bọn họ đi vào.
Tiêu San đang phát giận, cái núi nhỏ này, mua hải sản vô cùng khó khăn, mà cô ta lại rất muốn ăn hải sản, bảo mẫu đi cả huyện này cũng chỉ mua được một túi sò nửa chết nửa sống, hai hộp tôm lạnh.
Bà ta biết được nguyên nhân, cười nói: "Đây cũng là chuyện khá lớn, muốn ăn hải sản cũng không đơn giản, bảo Khánh Nhất đi mua. Chỉ cần có tiền thì không có đồ không mua được."
Trong lòng mợ hai không ngừng cười nhạo bà chị chồng luôn vênh mặt hất hàm sai khiến người khác, muốn cháu trai đến điên rồi, con trai còn chưa ly hôn đã mang người phụ nữ khác về, đã thế còn rêu rao, Tiêu San chuyển ra, cũng không phải chỉ vì hoàn cảnh, còn có một phần lớn nguyên nhân là do mẹ con bà âm thầm sử dụng mưu kế nhỏ, hai người cũng rất chán ghét Tiêu San.
Cổ Khánh Nhất sờ túi, đổ xăng, phí qua đường, hắn đã không còn tiền, còn một trăm, hắn thật sự không muốn tốn, đây là hai trăm đồng con gái đưa cho hắn, nếu không phải vạn bất đắc dĩ, hắn không muốn tiêu mất.
Tờ tiền một trăm này, Cổ Khánh Nhất nhất quyết giữ lại, cho dù khổ sở thiếu tiền đi nữa, hắn cũng muốn giữ gìn thật kỹ, đây là vết thương vĩnh viễn trong lòng hắn, cho dù trên đời có bác sĩ tài giỏi thế nào cũng không thể chữa khỏi.
Cổ Khánh Nhất nhìn bảo mẫu, nói: "Cô đi theo tôi."
Mẹ Cổ đột nhiên nhớ đến Cổ Khánh Nhất không có tiền, vội vàng đi vài bước, móc tiền ra kín đáo đưa cho hắn, cho dù thế nào, không thể để miệng của cô ta chịu thiệt thòi, chuyện này liên quan hết sự khỏe mạnh của cháu trai bà ta, ở thành thị ven biển nhiều năm, ba ta hết lòng tin theo, ăn nhiều hải sản, sẽ làm cho đứa bé thông minh, cháu của bà ta, nhất định phải thông minh, thông minh có một không hai.
Cổ Khánh Nhất cười khổ nhận lấy tiền, mang theo bảo mẫu đi mua hải sản.
Bảo mẫu lên xe, nịt chặt dây an toàn, cười nói: "Anh Cổ, đường đi rất mệt phải không, thật ra thì, chúng tôi đi nhiều nơi cũng không mua được hải sản như ý cho chị Tiêu, không bằng đi quán rượu xem một chút, có lẽ ở quán rượu sẽ mua được."
Cổ Khánh Nhất nhìn bảo mẫu, nói: "Phương Phương, trong khoảng thời gian này vất vả cho cô rồi."
Phương Phương cười nói: "Anh Cổ, anh nói gì vậy? Tôi cũng không phải là làm không công, có tiền lương, hơn nữa so với trước kia còn cao hơn, mặc dù hiện tạ chị Tiêu đang mang thai, so với trước kia khó phục vụ hơn, chẳng qua tôi nghĩ, đợi chị ấy sinh đứa bé xong, nhất định không như vậy nữa."
Sinh con, sinh con! Cổ Khánh Nhất căng thẳng cầm tay lái, móng tay khảm vào thịt thật sâu, nhưng lại hoàn toàn không thấy đau.
Cổ Khánh Nhất đến mấy quán rượu tìm hải hải, rốt cuộc xài giá cao mua được một chút, trở lại biệt thự, mẹ Cổ đang trò chuyện với Tiêu San, cách hai người nói chuyện hết sức thân mật, giống như mẹ con.
Thấy Cổ Khánh Nhất trở lại, bà ta vội vàng ngoắc Phương Phương tới đây: "Tiêu San, mấy món hải sản này rất hợp ý cháu sao? Cháu muốn ăn cái nào, dì đi làm cho cháu."
Tiêu San nhìn mấy túi hải sản, cười nói: "Dì à, thật ra thì mọi người vừa vào cửa, cháu đã cảm thấy tốt hơn, dì làm gì cháu đều thích ăn."
Bà ta cười không khép miệng, lôi kéo Phương Phương vào phòng bếp.
"Khánh Nhất, cháu đưa chúng ta về nhà trước thôi." Mợ hai nói: "Một lát Yến Tử còn phải xem mắt. Hàng xóm có giới thiệu cho con bé một khoa trưởng ở cục thuế, nghe nói người đó rất tốt."
Cổ Khánh Nhất gật đầu, hắn cũng cảm thấy không khí nơi này quá đè nén, không muốn ở lại.
Mẹ Cổ và Tiêu San giả đò mời ở lại nhưng không được, liền tiễn bọn họ đến cửa, do Cổ Khánh Nhất đưa trở về.
Lên xe, Yến Tử nhếch miệng nói: "Anh họ, em phát hiện ánh mắt anh rất kém."
"Yến Tử, không cho con nói anh họ con như vậy!" Mợ hai Lệ Thanh ngắt lời Yến Tử.
Cổ Khánh Nhất cười khổ: "Mợ hai, Yến Tử nói không sai, là do cháu không có mắt nhìn."
Hắn vừa nói như thế, Yến Tử không đến mức không biết xấu hổ nói tiếp, rốt cuộc là làm ăn, miệng ngọt, mợ hai rất nhanh tìm được đề tài mới.
Đưa hai mẹ con về nhà, Cổ Khánh Nhất quay lại biệt thự.
Thức ăn đã làm xong, ba người ngồi xuống bàn, Cổ Khánh Nhất nhìn Phương Phương ở phòng bếp, cười nói: "Phương Phương, cô cũng ra ăn đi."
"Không được đâu, còn có một món canh, vất vả lắm chị ấy mới có khẩu vị, mọi người ăn trước đi." Phương Phương xoay người trở lại phòng bếp.
Mẹ Cổ không ngừng gắp thức ăn cho Tiêu San, bóc tôm, rất bận rộn.
"Tiêu San này, ăn nhiều một chút, đứa bé sinh ra mới thông minh, nhất định phải ăn nhiều một chút, dì sẽ ở đây với cháu cho đến khi cháu dì ra đời, muốn ăn cái gì, cứ việc nói."
Cổ Khánh Nhất đang yên lặng ăn cơm, bà ta dùng đữa gõ mạnh vào tay con trai: "Ăn! Ăn! Ăn! Chỉ có biết ăn thôi, con xem vợ con mang thai khổ cực như vậy, con không biết động tay giúp đỡ gì cả."
Tiêu San nhìn lướt qua Cổ Khánh Nhất, lành nhạt nói: "Dì, xưa đâu bằng nay, bây giờ cháu là phụ nữ có thai, nơi đó có Kiều Vi Nhã đẹp mắt, người ta ở nơi này của cháu, tâm đã sớm bay trở về rồi, nếu không có đứa con trai này, nhất định anh ta cũng quên mất cháu là ai!"
"Không đâu, Tiêu San, cháu đừng tức giận, tháng sau, hai người bọn nó liền ly hôn, chờ bọn nó ly hôn, dì lập tức xếp đặt tiệc rượu cho hai đứa kết hôn, trước khi cháu sinh con, dì nhất định để cháu gả vào nhà họ Cổ. Cho cháu làm con dâu của dì, dù dì lập tức nhắm mắt dì cũng thấy thỏa mãn."
Hiện tại nửa phần tâm tư muốn kết hôn Cổ Khánh Nhất cũng không có, nhưng nghĩ đến lời ba vẫn luôn nhắc nhở, chỉ phải miễn cưỡng cười vui.
Ngày hôm sau, Tiêu San nói muốn theo mẹ Cổ đến bệnh viện thăm cậu cả của Cổ Khánh Nhất, nói thế nào bà ta cũng không chịu, sợ cô ta bị lây bệnh.
Hai mẹ con đến bệnh viện, đưa quà, bà ta lại đưa ra năm nghìn tệ cho em dâu: "Em cả, đây là chút lòng thành của chị và anh rễ em, em cứ cầm trước, không đủ, chúng ta sẽ nghĩ biện pháp."
Từ chối qua lại một chút, mợ cả liền nhận tiền, bệnh này là cái động không đáy, nếu không có thuốc điều trị, lúc tái phát cơn đau, hận không thể chết đi cho rồi.
Thân thích đến thăm cậu cả rất nhiều, ai cũng đều trò chuyện với bà ta vài câu, bà ta không khỏi đắc ý nói cho mấy người này biết, con dâu bà ta đang ở Bàn Long Sơn Trang, bọn họ về đây để dưỡng thai đấy.
Có người biết bà ta ở thành phố có một đứa cháu gái, biết rằng người thành phố lớn không thể sinh hai đứa con, bà ta đắc ý nói, con bà ta ly hôn, hiện tại cưới quản lý một khách sạn lớn.
Không đầy hai ngày, người ở trấn nhỏ đều biết, có một vị quản lý khách sạn đang ở Bàn Long Sơn Trang, chồng cô ta là một gã cảnh sát, là gia đình lúc trước ra ngoài thành phố C, ba của gã cảnh sát là một người làm quan.