Tính đến hiện tại Mạc Nhược Vũ đã nghỉ ở nhà hai tuần, việc công ty hiện tại đều do Kiều Chính Hạo toàn quyền quyết định.
Trước ngày xuất phát, Mạc Nhược Vũ vốn định giấu chuyện đi cùng Kiều Dương và bệnh viện, nhưng bây giờ Kiều Chính Hạo có vẻ chẳng còn quan tâm đến cô nữa, cũng nên một lời cho rõ ràng mối quan hệ.
Buổi chiều Mạc Nhược Vũ một mình đến siêu thị, dạo quanh mua thực phẩm đến những vật dụng cần thiết, về đến nhà liền xắn tay áo, đeo tạp dề nấu bữa tối. Trong suốt quãng thời gian chung sống, đây là lần đầu tiên Mạc Nhược Vũ tự xuống bếp nấu một bữa ăn hoàn chỉnh.
Sáu giờ Kiều Chính Hạo về đến nhà, nhìn thấy những món ăn nóng hổi thơm phức trên bàn, Mạc Nhược Vũ đang say sưa gọt trái cây, mái tóc túm gọn buộc thấp, giống hệt như một người phụ nữ nội trợ của gia đình.
Kiều Chính Hạo đứng ngẩn ngơ nhìn Mạc Nhược Vũ từ phía sau một lúc, quyết định bước đến gần ôm lấy cô, khom người hôn lên vành tai cô.
Mạc Nhược Vũ giật mình, có chút ngỡ ngàng trước hành động của Kiều Chính Hạo, cô xoay đầu nhìn, môi dưới liền bị cắn nhẹ. Kiều Chính Hạo lúc này khiến Mạc Nhược Vũ không khỏi xót xa, trước đây cô chỉ thấy có lỗi với Hải Lâm nhưng không để ý người chịu thiệt thòi lại chính là Kiều Chính Hạo.
Dây dưa gần cả phút, Kiều Chính Hạo khống chế bản thân bình thản khác hẳn mọi khi, chỉ hôn nhẹ nhàng rồi bất chợt ngừng lại về phòng tắm rửa. Mạc Nhược Vũ nhận ra Kiều Chính Hạo không giống như bình thường, không còn nhiệt tình như lúc trước.
Cùng nhau ăn tối, không khí trầm tĩnh đến bứt rứt, chẳng ai nói với ai lời nào, Mạc Nhược Vũ nuốt đồ ăn không nổi thỉnh thoảng lén đưa mắt xem biểu hiện của Kiều Chính Hạo. Nghĩ ngợi thật kỹ, Mạc Nhược Vũ hạ quyết tâm hít sâu một hơi mở lời: “Chính Hạo, tôi có chuyện muốn nói với anh"
Kiều Chính Hạo cầm ly nước trắng uống một ngụm, chậm rãi lên tiếng: “Nói đi"
"Ngày mai tôi sẽ sang Singapore thăm mẹ, tôi cảm thấy chúng ta nên cần thời gian để xác nhận lại tình cảm của cả hai" Mi mắt Mạc Nhược Vũ rũ xuống buồn bã lẫn lo lắng bị phát hiện, cô không đủ can đảm để nói ra sự thật.
Mất một lúc lâu sau, cơ mặt Kiều Chính Hạo mới cử động, ánh mắt lộ rõ vẻ vô cảm không đáy. Anh chợt đứng lên, đến ngồi tựa vào thành bàn, nâng cằm Mạc Nhược Vũ lên ngắm nghía, giọng trầm trầm vang lên: “Được, nghĩ cho kỹ, người em yêu là ai"
Kéo Mạc Nhược Vũ đứng lên, ôm sát vào lòng, Kiều Chính Hạo ôm mặt cô dịu dàng hôn lên đôi môi đầy đặn đỏ mọng, Mạc Nhược Vũ cũng rụt rè mà đáp lại,.
Rời môi Mạc Nhược Vũ, Kiều Chính Hạo kề trán thở nặng nề, tay giữ mặt cô gần như không có khoảng cách, khẽ thì thào khiêu gợi: “Em chưa từng gọi tôi là ông xã nhỉ?"
Hai mắt Mạc Nhược Vũ mở to, ánh mắt phủ lớp sương mờ của Kiều Chính Hạo chỉ cách vài milimet, với thân phận thật sự của cả hai chuyện này rất đỗi bình thường nhưng cô chưa từng gọi như vậy, ngày mai đi rồi gọi một lần cũng không mất mát.
Lưỡng lự một hồi, Mạc Nhược Vũ xấu hổ cụp mắt ngượng ngùng thỏ thẻ: “Ông... xã"
Hô hấp Kiều Chính Hạo bị trì trệ, những gì anh nghe thấy là sự ám muội phá vỡ sức chịu đựng bấy lâu nay, từng mạch máu lưu thông trở nên ngứa ngáy mất kiểm soát.
Kiều Chính Hạo đấu tranh tâm lý vật vã, cuối cùng gục đầu vào vai Mạc Nhược Vũ, há miệng cắn thật mạnh.
"A!" Mạc Nhược Vũ đau đớn nhăn nhó, Kiều Chính Hạo thật sự có vấn đề, anh muốn gì làm nấy đột nhiên lại hành xử kỳ lạ, chẳng lẽ muốn cô chủ động? Tưởng tượng thôi Mạc Nhược Vũ đã rùng mình nổi cả da gà.
Vùi mặt vào cổ Mạc Nhược Vũ hôn hít, Kiều Chính Hạo tự đào hố chôn mình trong dục vọng, vẫn là không kiềm được nữa bế bổng Mạc Nhược Vũ vào phòng.
Đặt Mạc Nhược Vũ lên giường, Kiều Chính Hạo gấp gáp hôn cô ngấu nghiến, tay loạn xa cởi quần áo cả hai.
Trước sự kích động của Kiều Chính Hạo, Mạc Nhược Vũ trơ mắt ngơ ngác, hoang mang con người thật của anh quay trở lại.
Buổi sáng Mạc Nhược Vũ chống gượng gần nửa tiếng đồng hồ mới có thể ngồi dậy, lết được đến sân bay là một kỳ tích.
Lên máy bay, lúc chờ cất cánh, Mạc Nhược Vũ tháo nhẫn cưới trong tay lồng vào dây chuyền đeo trên cổ, đợi khi thông suốt sẽ khẳng định có về làm vợ Kiều Chính Hạo một lần nữa không.
Trước khi chuyển điện thoại sang chế độ ngắt kết nối, Mạc Nhược Vũ để lại cho Kiều Chính Hạo một tin nhắn, [Chính Hạo, tôi đi đây, nhớ tự chăm sóc bản thân, đừng vì một chút yếu lòng mà đánh mất lý trí].
Kiều Dương ngồi ghế bên cạnh liếc nhìn sang màn hình điện thoại trong tay Mạc Nhược Vũ, hiếu kỳ hỏi: “Cậu nói cho anh biết rồi?"
"Mình nói sang Singapore thăm mẹ, sẵn tiện cho cả hai thời gian suy nghĩ" Mạc Nhược Vũ ảo não đáp.
"Vậy cũng tốt, biết đâu sau chuyến đi này mọi chuyện sẽ ổn hơn" Kiều Dương thật lòng bày tỏ cảm nghĩ.