Cuối tuần Kiều Chính Hạo có hẹn đi ăn đón bạn về nước nên đi làm xong ghé qua, có hứa sẽ trở về trước mười giờ tối. Mạc Nhược Vũ ở nhà với mẹ buồn chán nên hẹn mẹ chồng đi dạo ăn uống đổi gió.
Mua sắm xong ghé một nhà hàng kế bên trung tâm thương mại ăn tối, lúc theo nhân viên dẫn vào phòng ăn riêng, Mạc Nhược Vũ vô tình nghe thấy hai nữ nhân viên ở quầy thanh toán khen Kiều Chính Hạo ngoài đời đẹp trai, còn nghe loáng thoáng được có cả cô gái trước đây anh ngoại tình đi cùng nhau.
Bước chân Mạc Nhược Vũ vô thức chậm lại, sau lần vỡ lẽ kia không còn nghe nhắc đến Angela, chẳng lẽ có ẩn tình?
Trong lúc hai người mẹ ngồi gọi món, Mạc Nhược Vũ mượn cớ đi vệ sinh để tìm phòng Kiều Chính Hạo, nếu như anh ngựa quen đường cũ thì bất cứ giá nào cô cũng sẽ không bao giờ cho anh nhận mặt con, cô không muốn cha chúng giống như cô có một người cha tồi tệ ham mê sắc.
Đang định mở cửa từng phòng kiểm tra thì bỗng có một nhân viên tầm ngoài hai mươi tuổi nhận ra Mạc Nhược Vũ, cô ta liền nhanh chóng đến hỏi: “Chị Kiều, chị quên phòng sao?”
Mạc Nhược Vũ cứng nhắc gật đầu.
Nữ nhân viên không hay biết sự tình mà nhiệt tình dẫn Mạc Nhược Vũ đến ngay trước phòng của Kiều Chính Hạo ở trên lầu rồi rời đi.
Mạc Nhược Vũ nhìn xung quanh, đảm bảo không có ai mới hé cửa nhỏ nhìn lén bên trong. Kiều Chính Hạo ngồi cùng bạn bè, chỉ toàn là nam tầm bốn năm người, đối diện anh đúng là Angela nhưng cô ta lại ôm ấp tựa vai thân mật với người đàn ông khác, mọi người cười nói rất vui vẻ như rất lâu mới gặp lại.
“Tam thiếu, bây giờ toại nguyện rồi nhỉ, cậu được gia đình hạnh phúc, người người ngưỡng một, còn tôi vì giúp cậu mà mang danh hồ ly tinh đấy!” Angela bức xúc, thái độ không kiêng dè lườm quýt Kiều Chính Hạo.
“Ê, cậu ăn tiền tôi cũng đâu có ít, diễn kịch trước mặt vợ tôi chưa đến năm phút, chụp hình vài lần đã hốt bạc từ tôi còn muốn gì nữa? Vả lại cậu với cậu chồng cũng ra nước ngoài định cư, có ai biết đâu mà lo” Kiều Chính Hạo thản nhiên phản bác.
“Ai nói không biết? Danh tiếng Kiều gia đi đâu mà chẳng biết, nhất là những người đồng hương hầu như ai cũng biết”
Bên trong không ngừng phát ra tiếng cãi qua cãi lại của Kiều Chính Hạo và Angela, Mạc Nhược Vũ nghe được đoạn đối thoại kia liền bất động một chỗ. Chuyện ngoại tình trước đây của Kiều Chính Hạo cũng hoàn toàn nằm trong kế hoạch thử lòng Mạc Nhược Vũ, từ việc vô sinh giả, ngoại tình giả, tất cả đều chỉ vì muốn thử cô.
Mạc Nhược Vũ tâm tư hỗn loạn, vừa định đóng cửa lại rời đi thì bỗng có tiếng một người đàn ông vang lên, trùng hợp hỏi thay tiếng lòng cô.
“Cậu phiền phức thật, bày lắm trò như vậy để làm gì, nếu yêu cứ thẳng thắn mà theo đuổi chẳng phải được rồi sao?”
Kiều Chính Hạo bật cười thành tiếng, trong tầm mắt Mạc Nhược Vũ chỉ thấy được lưng anh đang xoay ra cửa, giọng nói lộ rõ sự chua xót: “Nếu dễ như vậy thì tôi phải tốn công làm gì? Lúc tôi yêu thầm cô ấy thì cô ấy đang là bạn gái người khác kia kìa, nếu không phải năm đó vô tình phát hiện thằng khốn đó lăng nhăng, tôi cũng đã không ép cô ấy lấy tôi. Còn nghĩ kết hôn rồi cô ấy sẽ quên hắn, nào ngờ trong lòng cô ấy chẳng có tôi, nếu làm trai ngoan không được chú ý thì phải làm trai hư, kết quả thì các cậu thấy rồi đó”
“Tam thiếu thật sáng suốt!”
Khóe môi Mạc Nhược Vũ bất giác cong lên, trong lòng lại cảm thấy có lỗi với Kiều Chính Hạo, cô đã sai vì nhìn mặt mà bắt hình dong, trông bề ngoài Hải Lâm an toàn gần gũi nhưng lòng dạ đầy toan tính, Kiều Chính Hạo trông lưu manh thiếu đứng đắn nhưng lại một lòng với cô.
Rời khỏi đó, Mạc Nhược Vũ quay lại phòng ăn với hai người mẹ, hai bà thấy cô liền thở phào nhẹ nhõm vì thấy cô đi lâu vẫn chưa quay lại, cứ nơm nớp lo sợ xảy ra chuyện.
Hơn chín giờ rưỡi Kiều Chính Hạo về đến nhà, tắm rửa xong liền lên nằm ôm Mạc Nhược Vũ, tay sờ sờ bụng cô. Mạc Nhược Vũ bị hành động của Kiều Chính Hạo phá giấc, cô mở mắt nhìn thấy anh lại nhắm mắt tiếp tục ngủ, anh cong môi cười nhích đến ôm sát cô vào lòng, đặt lên trán cô một nụ hôn.
Buổi sáng Kiều Chính Hạo hôn cổ Mạc Nhược Vũ đánh thức cô dậy, cô bị nhột mà tỉnh giấc. Kéo được cô ngồi dậy, anh lấy áo ấm mặc vào cho cô, dùng tay vuốt tóc cô thẳng ra, những đầu ngón tay xoa xoa nhẹ chân tóc để máu lưu thông.
Cứ mỗi buổi sáng cả hai lại dậy sớm cùng nhau đi bộ trong sân quanh nhà tập để dục, do mang thai cùng lúc hai đứa nên Mạc Nhược Vũ phải rèn luyện thể lực tốt để đảm bảo sức khỏe cho cô lẫn em bé trong bụng.
Hít thở không khí trong lành buổi sáng, Kiều Chính Hạo giữ đầu Mạc Nhược Vũ xoay để giảm đau vai gáy, anh bỗng giữ yên hôn liên tục lên môi cô. Mạc Nhược Vũ nhăn mặt đón cơn mưa nụ hôn từ Kiều Chính Hạo, cảm xúc trong lòng tràn ngập sự ngọt ngào.