• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trò chuyện một lúc, Mạc Nhược Vũ lúc xoay đầu nhìn qua Kiều Dương chợt nhìn thấy một cô y tá nấp trong lều, dù cô gái trốn rất nhanh nhưng cô vẫn kịp thấy mặt. Khóe môi Mạc Nhược Vũ cong nhẹ ẩn ý nhìn Kiều Dương, trong đầu hiện lên ý nghĩ xa xôi, tạm thời cứ im lặng quan sát sự tình trước.

Thức trắng một đêm, đến gần sáng thể trạng càng mỏi mệt, đang xoay người chuẩn bị đi nghỉ ngơi một lát, sau lưng bỗng phát ra tiếng động cơ trực thăng từ xa, Mạc Nhược Vũ lẫn Kiều Dương đồng loạt quay đầu cùng một lúc.

Chiếc trực thăng đáp đất, cánh quạt thổi làn gió lớn như xoáy những thứ xung quanh bay lên. Từ trên bước xuống, bóng dáng vừa quen thuộc vừa xa lạ từng bước lạnh lùng tiến đến gần. Quần tây sơ mi vẫn còn đóng thùng, tay áo xắn lên đến khuỷu tay, hòa cùng mái tóc ngắn bay phấp phới trong gió.

Càng đến gần, nét mặt càng rõ ràng, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao, đôi mày cau nhẹ đầy giận dữ, gương mặt nam tính tỏa ra sát khí dày đặc.

Hô hấp Kiều Dương tạm ngưng, miệng lẩm bẩm sợ hãi khẩn cầu: “Đừng giết em"

Trái tim Kiều Chính Hạo trở nên lạnh lẽo khi nhìn thấy Mạc Nhược Vũ phờ phạc, trên gương mặt thẫn thờ nhìn anh không chớp mắt kia có vài vết thương. Nói dối anh đi cùng Kiều Dương, còn để bản thân bị thương, bấy nhiêu thôi Kiều Chính Hạo cũng có thể nặng tay trừng trị Mạc Nhược Vũ.

Chỉ còn cách vài bước, Mạc Nhược Vũ bất giác nhấc chân lao đến Kiều Chính Hạo ôm chặt anh, nước mắt lo sợ kiềm nén cũng có thể tuôn ra.



Trước hành động của Mạc Nhược Vũ, Kiều Chính Hạo nhất thời nguôi đi cơn giận, nhanh chóng vòng tay ôm cô.

Nhìn sắc mặt Kiều Chính Hạo dịu đi, Kiều Dương thở phào nhẹ nhõm, vội chạy thoát thân, nào ngờ vừa quay người liền bắt gặp đồng nghiệp lẫn quân nhân đều hào hứng đứng trong lều đưa đầu ra hóng chuyện.

Trôi qua một lúc lâu, mặt trời bắt đầu mọc, ánh sáng dần dần phủ lên không gian mờ ảo. Kiều Chính Hạo thương đến giận, muốn đem Mạc Nhược Vũ trói lại mang về nước xử cho một trận, nhưng đôi tay ôm lấy người anh chưa từng thả lỏng dù chỉ một giây, hại anh muốn trách cũng không nỡ.

Tầm mắt Kiều Chính Hạo chuyển động về phía trước, bắt gặp ngay Kiều Dương đang cười như mếu, mắt Kiều Chính Hạo khẽ nheo lại mang theo những viên đạn phóng thẳng vào người Kiều Dương, trong khi đó vẫn dịu dàng ôm Mạc Nhược Vũ trong lòng.

"Tôi nghe tin anh trai với chị dâu bác sĩ Kiều làm lành, còn tưởng giả, thì ra là thật" Một y tá tầm ngoài ba mươi thì thào lên tiếng, nhận được nhiều cái gật đầu tán thành.

"Bởi mới nói, anh trai bác sĩ Kiều đột nhiên lịch lãm hẳn, đều nhờ vợ anh ta đã thay đổi được, phụ nữ như vậy mới gọi là giỏi chứ" Một y tá khác góp ý kiến vào.

Khi tâm trạng bình ổn, Mạc Nhược Vũ mới buông tay ra, dáng vẻ đờ đẫn nhìn Kiều Chính Hạo, không chút căng thẳng hỏi: “Sao anh lại đến đây?"

"Đến bắt người" Kiều Chính Hạo gằn thấp giọng đe dọa.

"Xin lỗi" Mạc Nhược Vũ mỉm cười cùng đôi mắt rướm lệ.



"Vậy theo luật Kiều gia, em muốn bị phế chân nào?" Vẻ mặt Kiều Chính Hạo nghiêm túc không lộ chút đùa giỡn nào.

"Dùng một đời đổi lấy một chân, anh thấy thế nào?"

Khóe môi Kiều Chính Hạo không nhịn cười cong lên, may mà khống chế kịp không để Mạc Nhược Vũ thấy, cố tình hỏi: “Mới đó mà nghĩ kỹ rồi?"

Nếu như sống trong nhớ nhung hối tiếc, chẳng có lý do gì để Mạc Nhược Vũ không trân trọng quãng thời gian Kiều Chính Hạo đối xử tốt với cô, ít ra đời này còn chút gì đó để cô ghi lòng tạc dạ.

"Anh không đồng ý thì thôi..."

Đang nói nửa chừng, hai tay Mạc Nhược Vũ bị túm lấy giữ chặt một chỗ ngược sau lưng, Kiều Chính Hạo khom người cúi đầu hôn lên môi cô, nhẹ ngàng chuyển động. Mạc Nhược Vũ trong lòng cảm giác nhẹ nhõm, nhắm mắt cảm nhận nụ hôn ngọt ngào từ anh.

Cách đó không xa, Kiều Dương cùng nhóm người nấp trong lều bất ngờ trước cảnh tượng thân mật trước mặt, người ngại ngùng, người phấn khích, riêng Kiều Dương chỉ đang cầu mong Mạc Nhược Vũ có thể làm Kiều Chính Hạo quên đi nguyên nhân tức giận để anh có thể bình an bảo toàn thân thể.

Rời khỏi môi Mạc Nhược Vũ, Kiều Chính Hạo quay lại trạng thái tăm tối, thấp giận quát mắng: “Thật muốn bóp chết em!"

Mạc Nhược Vũ mỉm cười nịnh bợ xoa dịu cơn giận trong lòng Kiều Chính Hạo, nói dối anh đã là một tội, biết anh ghen tuông với Kiều Dương vẫn bướng bỉnh chọc tức anh, chuyện này quả thật nghiêm trọng.

Khi Kiều Chính Hạo xuất hiện, người đại diện vội nhờ sắp xếp chỗ nghỉ cho Kiều Chính Hạo. Ai cũng biết Tam thiếu của Kiều gia nổi tiếng xấu tính nổi loạn, làm phật lòng chỉ chuốc thêm phiền phức.

Chiếc lều hai ngăn dành cho bốn người được dựng nơi khuất phía sau lều lớn dành cho nạn nhân bị thương do nổ bom.

Kiều Chính Hạo cả đêm ngồi trên trực thăng không chợp mắt được chút nào, đến nơi tận mắt thấy Mạc Nhược Vũ an toàn mới có thể an tâm ngủ nghỉ.

Tấm đệm khá cứng lót trên mặt đất phẳng, không gian rộng rãi vừa đủ cho hai người một ngăn. Kiều Chính Hạo chăm chú ngắm nhìn Mạc Nhược Vũ ngủ say trên cánh tay anh, tâm tình khó chịu khi những vết thương trên mặt cô cứ hiện trong mắt anh.

Thật ra vài vết thương nhỏ này tốt hơn nhiều so với những gì Kiều Chính Hạo lo lắng, nếu Mạc Nhược Vũ gặp chuyện lớn hơn e là anh không có cơ hội để nổi giận.

Kiều Chính Hạo khẽ hôn lên trán Mạc Nhược Vũ, giữ yên tư thế đó mà ngủ.

Kiều Dương nằm bên khoang lều còn lại, nhìn tấm màn che ngăn cách yên tĩnh, trong lòng vơi bớt gánh nặng chợp mắt nghỉ ngơi một lúc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK