Nghe đến chuyện được về nhà, Kiều Chính Hạo phấn khích ra mặt, không cần phải tiếp tục tìm đủ cách nài nỉ Mạc Nhược Vũ cùng anh quay trở về.
Mạc Nhược Vũ đẩy Kiều Chính Hạo sang một bên để ngồi dậy, nhìn biểu cảm của anh, cô không cần đoán cũng biết anh đang nghĩ gì trong đầu.
Sáng hôm sau xuất phát về nước, xuống sân bay, Mạc Nhược Vũ trong lúc đi ra ngoài tắt chế độ máy bay, lập tức có tin nhắn gửi đến từ Kỳ Ngọc vào hai hôm trước: “Bố cậu dẫn theo một cô gái chân dài về tìm cậu, tin tức cậu với Kiều Chính Hạo làm lành bây giờ ầm ĩ trên mặt báo rồi"
Mạc Nhược Vũ xem xong tin nhắn liền tắt đi cất vào túi quần, lặng lẽ thở dài chán nản.
Tài xế của nhà đến đón, lúc anh em Kiều Chính Hạo cùng tài xế cất hành lý lên xe, Mạc Nhược Vũ không nhanh không chậm đến gần nói với anh: “Anh về nhà trước đi, em có chút chuyện cần làm"
"Chuyện gì?" Kiều Chính Hạo cau mày không vui.
"Không có gì" Mạc Nhược Vũ nói rồi liền lên taxi đậu ngay gần đó đi thẳng đến nhà Kỳ Ngọc.
Trong phòng khách, Kỳ Ngọc vừa mang nước ra cho Mạc Nhược Vũ vừa thở dài chán ghét: “Ông bố của cậu, chẳng biết lôi đâu ra được giấy khai sinh, bảo vệ đành phải để ông ta cùng con nhỏ tình nhân vào ở nhà cậu"
Mạc Nhược Vũ nhìn vào vách tường ngăn cách nhà Kỳ Ngọc và nhà cô, từ trước đến nay cô ghét nhất chính là người khác tùy tiện động vào đồ của cô khi chưa được cô đồng ý.
"Mà này, chuyện cậu với Kiều Chính Hạo tái hợp là thật sao?" Kỳ Ngọc hiếu kỳ quan sát biểu hiện của Mạc Nhược Vũ, đối với việc này cũng có thể cân nhắc, Kiều Chính Hạo thay đổi không ai là không biết, nếu tái hợp không chừng anh sẽ biết trân trọng Mạc Nhược Vũ hơn, Kỳ Ngọc chỉ lo cô bạn thân của mình gặp trắc trở nhân duyên không gặp được đàn ông tốt.
"Không có gì, mình gặp Bánh Bao một lát" Mạc Nhược Vũ đứng lên, Kỳ Ngọc khó hiểu nhìn theo, cùng đi vào phòng ngủ của Bánh Bao.
Nhìn cậu nhóc ngủ say trên giường, nằm rất ngoan không hề vung tay chân lung tung, Mạc Nhược Vũ mỉm cười nhẹ nhàng hôn lên má cậu nhóc, quay sang nói với Kỳ Ngọc: “Mình đi trước đây, lần tới gặp, mình mời cậu một bữa"
"Ồ" Kỳ Ngọc ngơ ngác nhìn theo Mạc Nhược Vũ đi ra cửa chính.
Mạc Nhược Vũ không về mà ghé ngang nhà của cô, nhấn mật mã mở cửa. Bên trong, bố cô cùng một cô gái trẻ đẹp ăn mặc nửa kín nửa hở ôm ấp quấn quít trên sofa.
"Các người làm gì trong nhà tôi vậy?" Mạc Nhược Vũ lạnh lùng lên tiếng, thái độ không chút nể nang.
Nghe tiếng, bố Mạc Nhược Vũ cùng cô gái kia vội ngồi thẳng người chỉnh trang lại trang phục, ông ta cười ngại thành tiếng: “Nhược Vũ, con về sao không báo trước"
Mạc Nhược Vũ đưa mắt nhìn vỏ lon, hộp đựng đồ ăn vương vãi khắp bàn, dưới sàn vứt đồ lung tung, cô lạnh mặt: “Câu này con phải hỏi bố mới đúng"
Bố Mạc Nhược Vũ nhích người chừa khoảng trống bên cạnh, hối thúc: “Nhược Vũ, con ngồi xuống đây đi, bố có chuyện muốn nói"
"Nếu bố cần tiền, con không có, một xu cũng không có" Mạc Nhược Vũ dập tắt ý định của bố cô ngay khi ông ta còn chưa gợi ý.
"Con đùa sao? Làm dâu nhà họ Kiều hai năm, một xu cũng không có là ý gì?" Bố Mạc Nhược Vũ nghe không có tiền liền thay đổi thái độ trở nên cáu gắt.
"Con đi làm dâu, không phải đi đào mỏ" Mạc Nhược Vũ tức giận hét lên.
"Em đã nói rồi anh không nghe, con gái của anh chẳng có chỗ đứng trong nhà Kiều Chính Hạo đâu, người xấu tính xấu, hỏi sao chồng cô ta lại ngoại tình hết lần này đến lần khác" Cô gái đi cùng bố Mạc Nhược Vũ hếch mặt mỉa mai.
Hai bàn tay của Mạc Nhược Vũ siết chặt, nhìn chằm chằm vào cô gái kia, dùng sự nhẫn nại cuối cùng nói chuyện tử tế nhất có thể: “Từ giờ đến sáng hôm sau, nếu các người không dọn dẹp sạch sẽ trả nhà cho tôi, tôi sẽ kiện các người vì tội xâm phạm gia cư bất hợp pháp"
Nói xong Mạc Nhược Vũ quay lưng bỏ đi, sau lưng không ngừng truyền đến tiếng mắng chửi của bố cô. Mọi chuyện đã đến mức này, Mạc Nhược Vũ không còn đủ rộng lượng cư xử có văn hóa với họ.
Mạc Nhược Vũ nhớ như in ngày diễn ra hôn lễ của cô với Kiều Chính Hạo, ngay khi buổi lễ kết thúc, ông ấy đã mang tất cả tiền mừng của khách cùng với số hồi môn mà Kiều gia qua hỏi cưới cô. Cũng may Kiều gia không tính toán, nếu không Mạc Nhược Vũ đã không được nhà chồng yêu thương che chở trong suốt thời gian qua.
Đi bộ trên phố, Mạc Nhược Vũ ngồi ở bên bồn hoa trên vỉa hè, lấy điện thoại định gọi cho mẹ cô, nhưng nghĩ đến việc lôi bà vào chuyện này, cô lại không gọi nữa.