An Hạo đã được xuất viện. Họ dần trở lại với cuộc sống thường nhật của mình.
Tâm Di cũng muốn tìm một công việc khác, cô không muốn lui tới những nơi phức tạp như quán bar nữa.
Sáng hôm đó, nhận được lời giới thiệu của Hải Minh, cô tìm đến một cửa hàng thời trang cao cấp. Đứng trước cửa hàng, cô đã phải bị vẻ hào nhoáng của nó làm cho choáng ngợp. Nói là cửa hàng thời trang nhưng kì thực lại giống như một khu trung tâm mua sắm thời trang mi ni.
Đẩy cửa bước vào trong, cô đưa mắt nhìn cách bày trí trong cửa hàng. Nơi này, thật là nằm quá xa so với sự tưởng tượng của cô rồi. Bao nhiêu đây thôi cũng đủ để cô biết, thân thế của Lý Hải Minh kia không tầm thường chút nào.
“Xin chào! Tôi có thể giúp gì được cho quý khách?”
Một cô nhân viên bước ra, mỉm cười rồi nhỏ giọng chào hỏi cô. Tâm Di nhìn cô ấy một lúc rồi mới lên tiếng trả lời.
“Ngại quá! Tôi đến đây xin việc.”
“À! Vậy thì phiền cô ngồi đợi một chút, bà chủ đang có khách.”
“Không sao không sao! Tôi đợi được.”
Tâm Di xua tay cười cười với cô ấy. Cô nhân viên này cũng rất ư là thân thiện. Cô ấy mỉm cười với cô rồi nói.
“Tôi là Tiêu Lệ! Có chuyện gì cần giúp đỡ thì cứ tìm tôi.”
“Được! Tôi biết rồi. Tôi là Tâm Di.”
“Vậy nha! Tôi đi làm việc đây. Tạm biệt!”
Tâm Di ngớ người nhìn theo bóng lưng của cô ấy. Hoá ra trên đời này vẫn còn tồn tại người tốt. Nghĩ đến chuyện đó, cô lại mỉm cười.
Một mình giữa nơi xa lạ, cô cũng cảm thấy bơ vơ. Lang thang dạo một vòng, ngắm nhìn những bộ váy áo đắc tiền, cô bỗng dưng lại thấy tủi thân.
Từ lúc còn sống trong nhà của Lục Đình Phong, cô đã luôn phải nhìn Lục Tuyết Vân lộng lẫy trong những bộ váy công chúa đẹp đẽ mà không khỏi cảm thấy ngưỡng mộ. Lúc đó, cô không biết, tại sao đều là con gái của Lục Đình Phong mà hai người lại có sự khác biệt đến vậy. Lớn lên rồi cô mới hiểu thế nào là khác máu tanh lòng.
Đưa tay chạm vào một bộ váy trắng tinh khôi, cô thầm nghĩ. Giả sử như cô được sống với ba ruột của mình, liệu cô có thể khoác lên mình bộ váy xinh đẹp này hay không?
Tự nghĩ rồi lại tự cười. Cô cảm thấy bản thân mình đúng là rất ngu xuẩn. Đến cả mặt mũi của ba mình trông như thế nào mà cô còn không biết, vậy mà lại cứ thích mơ mộng cao sang. Đúng là rất nực cười.
“Cô… Là Tâm Di?”
Một giọng nữ trầm ấm vang lên khiến cô giật mình. Xoay người lại, đối diện với cô là gương mặt hiền hòa của một người phụ nữ trung niên. Bất động một lúc, cô mới kịp phản ứng lại. Gật đầu với người trước mặt, cô lịch sự trả lời.
“Dạ vâng! Con là Tâm Di.”
“Ừm! Con là người bạn mà Hải Minh nhắc với ta đó sao?”
“Hải Minh… À! Dạ vâng! Cậu ấy giới thiệu cho con đến đây xin việc.”
Tô Uyển Ninh im lặng quan sát cô thật lâu. Nhìn vào gương mặt xinh đẹp ấy, bà bỗng dưng cảm thấy có chút quen thuộc. Đặc biệt là đôi mắt đó, vừa quen lại vừa lạ, thật sự là rất giống với một người.
“Cô ơi! Con có thể làm việc ở đây không ạ?”
Đang quan sát rất tập trung thì Tô Uyển Ninh bị câu hỏi của cô kéo ra khỏi dòng suy nghĩ của mình. Nhìn lại cô gái nhỏ trước mặt, càng nhìn lại càng có cảm giác yêu thích. Bà mỉm cười, dịu dàng nói.
“Nếu đã là bạn của Hải Minh thì tất nhiên là có thể.”
“Thật không ạ?”
“Tất nhiên rồi. Con gái, con tên là gì?”
“Con tên Tâm Di! Diệp Tâm Di.”
Choang!
Ở bên kia vang lên tiếng chiếc móc rơi xuống sàn nhà. Tâm Di và Tô Uyển Ninh vội vàng chạy về hướng phát ra âm thanh. Vừa đến đó, Tô Uyển Ninh mới biết người làm rơi đồ là chị dâu của bà, Diệp Tâm Ly.
“Chị hai! Chị sao vậy?”
Tô Uyển Ninh lo lắng hỏi. Vậy nhưng lúc này đây, Diệp Tâm Ly nào nghe được câu hỏi của em chồng kia chứ. Bởi lẽ, tất cả sự chú ý của bà ngay lúc này đều đã dồn hết lên người của cô gái trẻ ấy rồi.
Giây phút nhìn thấy gương mặt xinh đẹp đó, trái tim của Diệp Tâm Ly thật sự rất bấn loạn. Nhìn chằm chằm vào cô thật lâu, bà không tự chủ mà phải thốt lên rằng.
“Giống! Giống lắm! Thật sự rất giống…”
“Chị hai! Chị đang nói gì vậy?”
Nhìn thấy biểu cảm của Diệp Tâm Ly, Tô Uyển Ninh thấy rất kì lạ. Chẳng lẽ…
“Chị hai! Hai người có quen nhau sao?”
Diệp Tâm Ly lúc này mới lấy lại bình tĩnh. Cố gắng điều chỉnh lại hơi thở của mình, bà trả lời.
“Sao có thể chứ. Chị và cô bé này cũng là lần đầu gặp nhau thôi.”
“À! Vậy thì chị nói giống, là giống ai?”
“Ừm… Thì… Rất giống một người bạn cũ của chị. Nhưng mà… người đó mất rồi.”
“Vậy sao? Nhắc tới cũng rất trùng hợp nha! Cô bé cũng mang họ Diệp, Diệp Tâm Di.”
Tâm Di khẽ cười, gật đầu với người phụ nữ quyền quý trước mặt mình.
“Xin chào!Con là Diệp Tâm Di.”
Diệp Tâm Ly nhìn nụ cười của cô, toàn thân bỗng trở nên lạnh lẽo. Cái cảm giác tội lỗi bao trùm lấy cả cơ thể khiến người ta rất khó chịu. Nếu cứ tiếp tục nói, e là sẽ thật sự xảy ra chuyện mất.
“Uyển Ninh à! Ừm… Đột nhiên chị cảm thấy hơi đau đầu. Chắc là chị phải về trước thôi.”
Nghe nói chị dâu không khoẻ, Uyển Ninh liền lo lắng hỏi lại.
“Chị hai! Chị không sao đó chứ? Có cần em gọi anh hai đến đón chị không?”
“Không! Không cần đâu.”
Phản ứng quá khích của Diệp Tâm Ly khiến Tô Uyển Ninh giật mình hoảng sợ. Chưa bao giờ, chưa bao giờ Uyển Ninh thấy biểu cảm kích động này của chị dâu mình. Bà tự hỏi, tại sao hôm nay Diệp Tâm Ly lại phản ứng quá khích như vậy? Liệu có liên quan gì đến cô bé bên cạnh này hay không?
Nhận ra bản thân mình có chút kì lạ, Diệp Tâm Ly liền vội vàng giải thích.
“Chị xin lỗi! Chị… Chị không muốn anh hai em phải lo lắng thôi.”
“Dạ! Không sao. Để em đưa chị ra bắt taxi.”
“Ừm!”
Quay sang nhìn Tâm Di, Uyển Ninh nhỏ giọng dặn dò.
“Di Di à! Con đi tìm Tiêu Lệ để nhận đồng phục trước. Cô ấy cũng sẽ đưa bản quy định của cửa hàng cho con.”
“Dạ! Con biết rồi.”
“Ừm! Tạm thời cứ vậy đi. Lát nữa ta quay lại sẽ nói chuyện với con sau.”
“Dạ!”
Dặn dò xong, Tô Uyển Ninh đưa chị dâu của mình ra ngoài. Lúc rời đi, Diệp Tâm Ly còn quay đầu lại nhìn cô với một ánh mắt rất phức tạp.
Tâm Di ngược lại thì rất vui vẻ. Cô không ngờ bản thân mình lại có thể xin được việc một cách dễ dàng như vậy. Lần này, nhất định phải cảm ơn Lý Hải Minh cho đàng hoàng mới được nha.