Càng nghĩ lại càng thêm mâu thuẫn. Ở thời điểm đó, có lẽ ông ngoại của anh vẫn là Hội viên làm việc trong bộ máy chính phủ. Lúc đó, chỉ cần ông mở miệng thì mọi chuyện sẽ được điều tra rõ ràng. Tại sao ông lại… chẳng lẽ là còn có bí mật gì đó sao?
“Trợ lý Hạ! Lúc nãy anh nói Diệp Phàm bị bắt vì tội danh sản xuất trái phép chất ma túy và cố ý tiêu hủy chứng cứ?”
“Vâng!”
“Xưởng sản xuất dược liệu bị cháy?”
“Đúng vậy!”
“Lý nào lại…”
Cùng một lúc, hai chi nhánh của Bạch thị đều xảy ra chuyện. Xưởng sản xuất vải bị cháy, xưởng sản xuất dược liệu bị đóng cửa điều tra. Chuyện này liệu có phải chỉ là sự trùng hợp hay là… có người cố tình gây sự…
“Diệp Phàm… chỉ có một cô con gái là Diệp Tâm Ly thôi sao?”
“Chắc là vậy! Bởi vì tôi còn tra ra được, Diệp Phàm có một cô tình nhân tên là Lâm Tịch Y. Còn về chuyện hai người họ có con hay không thì tôi không tra được. Bởi vì sau khi Diệp Phàm chết, Lâm Tịch Y cũng biến mất, từ đó không có chút tin tức nào.”
Nếu như Diệp Phàm và Lâm Tịch Y có con thì sao?
Bởi vì họ chỉ là tình nhân nên mọi chuyện đều chỉ là ẩn mình trong bóng tối. Nếu thật sự giữa hai người có một đứa con thì… Thì đứa bé năm đó, bây giờ cũng đã ở tuổi trung niên. Nếu như đứa bé đó thật sự tồn tại, vậy thì…
Nghĩ đến điều gì đó, An Hạo lại giống như đã hiểu rõ mọi chuyện. Vụ xưởng vải bị cháy và xưởng dược bị nghi ngờ sản xuất chất cấm, chẳng phải là giống như vụ án năm xưa của Diệp Phàm hay sao?
“Còn có chuyện này nữa.”
Hạ Nguyên nhớ ra chuyện gì đó liền lập tức nói.
“Trong buổi họp cổ đông, chủ tịch có gặp riêng một người. Sau khi nói chuyện với người đó thì liền bất tỉnh.”
“Là ai?”
“Lâm Tứ, cổ đông mới của tập đoàn.”
Lâm Tứ… Người đàn ông muốn kết hôn với Tâm Di cũng là Lâm Tứ…
Lâm Tứ… Lâm Tịch Y…
“Nhanh lên! Lập tức điều tra về Lâm Tứ.”
“Vâng!”
Nếu như… Nếu như suy đoán của anh là đúng, vậy thì Lâm Tứ chính là con riêng của Diệp Phàm và Lâm Tịch Y. Nếu đúng như vậy thì cũng có nghĩa là… Lâm Tứ đó là cậu của Tâm Di.
Nghĩ đến đó, anh lại bỗng dưng thấy sợ rồi…
[…]
Chiếc xe đắc tiền của Tô Dĩ Thiên dừng lại trước cổng. Ở đó, Tâm Di đã đứng đợi ông từ lâu rồi.
Mở cửa xe bước xuống, Tô Dĩ Thiên vội vàng đi đến trước mặt cô. Với biểu cảm lo lắng, ông hỏi.
“Xảy ra chuyện gì? Con có chỗ nào không khỏe sao?”
Tâm Di im lặng nhìn ông, rõ ràng trong đôi mắt ấy của ông đang nhìn cô với một ánh nhìn rất thân thuộc. Nếu nói hai người không có quan hệ thì cô cũng không tin.
“Dạ con không sao. Chú nhỏ, vào nhà trước đã, con có vài chuyện muốn hỏi chú.”
“Được!”
Tô Dĩ Thiên không chút chần chừ mà theo cô đi vào trong. Chỉ là khi vào đến phòng khách, bước chân của ông liền đột ngột dừng lại.
Lý Hải Minh ngồi trên ghế sofa, đôi mắt nhìn ông với một biểu cảm vô cùng khó diễn tả. Tô Dĩ Thiên bỗng dưng cảm thấy, hình như có chuyện gì đó không hay sắp sửa xảy ra rồi.
Nhìn thấy biểu cảm của ông, Tâm Di giống như cũng đã nhìn ra vài chuyện. Bước tới gần ông, cô nhẹ giọng nói.
“Chú nhỏ! Vào đi.”
“Tâm Di! Cuối cùng là có chuyện gì? Còn có… Hải Minh, sao con lại ở đây?”
Lý Hải Minh nhìn ông, không chút chần chừ mà lập tức đáp lời.
“Con đến đây vì có chuyện quan trọng muốn nói với chị Tâm Di.”
“Là chuyện gì?”
“Chuyện liên quan đến thân thế của chị ấy.”
Nghe xong câu đó, Tô Dĩ Thiên cũng đã đoán ra mọi chuyện rồi. Đến cả Lý Hải Minh cũng biết, vậy thì bí mật này có lẽ đã đến lúc được làm sáng tỏ rồi.
“Chú nhỏ! Con hy vọng chú sẽ không giấu giếm con bất kì một chuyện gì cả.”
Tô Dĩ Thiên im lặng nhìn cô gái nhỏ trước mặt mình. Ông khẽ thở dài, sải bước đi về chiếc ghế sofa rồi ngồi xuống.
“Nếu con đã biết thì chú cũng sẽ không giấu nữa.”
“Quả nhiên… Quả nhiên là chú biết rõ mọi chuyện.”
“Tâm Di! Xin lỗi, chú chỉ muốn bảo vệ cho con thôi.”
“Chú nhỏ! Vậy bây giờ con hỏi chú một chuyện. Chú có phải là ba của con không?”
Tô Dĩ Thiên ngồi im bất động. Ánh mắt của cả ba đứa trẻ đều đang hướng về phía ông. Tô Dĩ Thiên ông lăn lộn trong xã hội bao nhiêu năm trời, cũng đã trải qua vô số lần sinh tử mới có thể bình an mà sống đến ngày hôm nay.
Từ trước đến nay, dù xảy ra chuyện gì, dù đối đầu với ai, ông cũng chưa từng sợ hãi. Vậy mà ngay thời điểm này, đối diện với ánh mắt của ba đứa trẻ, ông lại thấy áp lực vô cùng.
Không thấy ông trả lời, Tâm Di hỏi lại lần nữa.
“Chú nhỏ! Chú có phải là ba của con không?”
“Không phải! Tâm Di… Chú là chú ba của con.”
“Vậy chị ấy là con gái của cậu hai sao?”
Lý Hải Minh lên tiếng chấp vấn, Tô Dĩ Thiên không trả lời mà chỉ gật đầu đồng ý.
“Vậy… Người phụ nữ tên Diệp Tâm Ly ở nhà họ Tô kia lại là ai?”
“Là Liêu An… Cô ta đã từng là bạn thân của mẹ con.”
“Liêu An? Đó chẳng phải là người…”
“Đúng vậy! Liêu An chính là người đã bắt tay với Lục Đình Phong để bắt cóc con.”
“Tại… Tại sao?”
“Bởi vì nếu như thân phận của con bị người khác biết được thì thân phận thiên kim giả của Tô Gia Di sẽ bại lộ.”
Bầu không khí đột nhiên trở nên vô cùng yên tĩnh. Chỉ một câu nói của Tô Dĩ Thiên cũng đã đủ để khiến đám trẻ này phải sốc vô cùng. Trái đất này đúng là nhỏ bé quá. Tô Gia Di là người từng có hôn ước với An Hạo… Giờ lại trở thành người giả mạo thân phận của cô. Đúng là… có duyên thật nhỉ.
“Chú nhỏ! Chuyện bắt cóc không phải chỉ có một mình Liêu An có phải không?”
“Phải! Chuyện giả mạo thân phận cũng là có người tiếp tay.”
“Người đó là ai?”
Tô Dĩ Thiên không trả lời. Ông lại thở dài, ánh mắt đau lòng nhìn về phía Lý Hải Minh. Nếu như ông nói hết toàn bộ sự thật thì cậu nhóc này liệu có chịu đựng nổi hay không?
“Cậu ba! Sao cậu lại nhìn con như vậy?”
Lý Hải Minh nhìn thấy ánh mắt của ông nhìn mình, trong lòng cũng bắt đầu cảm thấy lo lắng. Cậu lên tiếng hỏi, cũng đã chuẩn bị sẵn sàng để đối mặt với sự thật rồi.
“Hải Minh! Con… Cũng lớn rồi, nhất định không được yếu đuối.”
“Cậu ba! Có phải chuyện này… còn có liên quan đến con không?”
“Người bắt tay với Hạ Liêu An là ba của con, Lý Minh Thành.”