Dáng người cao lớn từ phía xa đang chậm rãi đi tới. Gia Di nhìn một cái liền biết được người đến là ai. Đôi môi nhỏ khẽ mỉm cười, đôi mắt dịu dàng nhìn người trước mặt, cô hỏi.
“Sao anh lại đến đây?”
“Hôm nay lớp học đóng cửa sớm, anh đến giúp mọi người một tay.”
Tống An Dương mỉm cười nhìn cô. Sau khi Tống thị phá sản, anh cuối cùng cũng được sống thật với bản thân của mình rồi. Không cần phải ra dáng của một vị lãnh đạo nữa, thay vào đó là một giáo viên dạy hội hoạ, đúng với sở thích và ước mơ của mình.
Được làm điều mình thích, được theo đuổi ước mơ của mình, đó mới gọi là sống.
“An Dương! Con đến lúc nào vậy?”
Liêu An từ bên trong bước ra, nghe tiếng của anh thì liền vui vẻ lên tiếng hỏi.
Tống An Dương nhìn về phía bà, anh nở nụ cười thật tươi rồi lên tiếng đáp.
“Con vừa mới đến thôi! Dì à! Để con phụ mọi người một tay.”
“Không cần không cần đâu, đều đã xong hết cả rồi.”
Nói rồi, bà đi về phía cô và anh. Nhìn cậu trai trẻ trước mặt, Hạ Liêu An càng nhìn lại càng thêm yêu thích. Bởi vì bà nhìn thấy trong đôi mắt ấy, là cả một tấm chân tình mà anh giành cho cô.
“Sao hả? Tới tìm Di Di sao?”
“Vâng! Con muốn phụ mọi người dọn quán, nhân tiện đưa Gia Di đi ăn chút gì đó.”
“À… Dọn dẹp thì không cần đâu,. đã xong hết cả rồi. Con và Di Di cứ đi chơi đi.”
Tô Gia Di mở to mắt nhìn mẹ của mình. Đây là mẹ ruột của cô sao? Có trai đến tận nhà để rủ con gái của mình đi chơi, vậy mà mẹ của cô lại…
Nhìn thấy ánh mắt của con gái nhìn mình, bà nhìn lại cô rồi nói.
“Con nhìn mẹ làm gì, còn không mau đi tắm rửa thay đồ đi.”
“Ơ kìa mẹ…”
“Còn không đi?”
Gia Di ngơ ngác nhìn mẹ của mình. Vừa nhìn cô vừa chậm rãi bước đi. Mãi đến khi cô đi mất, bà mới khẽ thở dài.
“Bác gái! Bác có chuyện gì muốn nói với con đúng không?”
Tống An Dương vừa nhìn thì đã biết, bà ấy là cố tình đuổi Gia Di đi.
Hạ Liêu An nhìn cậu thanh niên trước mặt, chần chừ một lúc rồi bà nói.
“An Dương à! Bác biết con thích Gia Di có đúng không?”
Nghe bà hỏi, Tống An Dương không chút chần chừ mà liền trả lời.
“Vâng! Con rất thích em ấy.”
“Vậy… con có thể hứa với cô một chuyện có được không?”
“Cô cứ nói đi ạ.”
“Con phải hứa… Dù có xảy ra chuyện gì cũng không được để nó đau lòng. Con không được lớn tiếng với nó, không được bỏ nó, càng không được làm tổn thương nó.”
“An Dương… Gia Di đã phải chịu rất nhiều tổn thương rồi. Nửa đời còn lại, Bác hy vọng con sẽ làm cho nó hạnh phúc.”
Tống An Dương nhìn đôi mắt đỏ hoe của bà mà trong lòng cũng thấy đau. Đúng thật là tình yêu của một người mẹ, cao cả và thiêng liêng biết nhường nào.
Anh khẽ gật đầu rồi trả lời bà.
“Dạ! Con hứa với bác, nửa đời còn lại, con nhất định sẽ dốc hết lòng để bảo vệ cô ấy. Sẽ để cô ấy trở thành người hạnh phúc nhất.”
“Được! Có lời này của con, bác yên tâm rồi. Nửa đời còn lại, bác giao con gái bác cho con.”
Ở phía xa xa, bên kia cánh cửa, có một cô gái nhỏ đang âm thầm rơi nước mắt…
[…]
Cửa hàng thời trang…
Hôm nay, Tâm Di đến cửa hàng thời trang của Tô Uyển Ninh để mua cho An Hạo vài cái áo. Chỉ là khi vừa mới bước chân vào cửa, cô đã cảm nhận được bầu không khí ở đây có chút kì lạ.
Đôi mắt xinh đẹp nhìn quanh một lượt, cuối cùng thì dừng lại ở gương mặt quen thuộc của hai người đàn ông.
Đi vội về phía trước, cô nhẹ nhàng hỏi.
“Cậu! Chú nhỏ! Hai người cũng ở đây sao?”
Nhìn thấy cô, Tống Dĩ Thiên liền rất vui mừng. Vội đứng dậy đi về phía cô, ông nhẹ giọng nói.
“Là cậu của con rủ chú tới đây!”
“Hả… Hai người tới đây mua quần áo sao?”
“Cậu của con,. tới mua quần áo thì ít, tới tìm người ta thì nhiều.”
Tâm Di mở to mắt nhìn Tô Dĩ Thiên. Đôi mắt tinh nghịch lại di chuyển rồi đặt lên người của Diệp Thanh.
Bị cô nhìn chằm chằm như thế, Diệp Thanh bỗng dưng cảm thấy có chút xấu hổ.
“Con nhìn cái gì?”
“Cậu à… Cậu tới đây để tìm… chị…”
“Diệp Tâm Di! Con bớt nói nhảm đi được không hả?”
“Hoooooooo…”
Tô Dĩ Thiên đứng bên cạnh lại không nhịn được mà chen vào.
“Ta nói lão Diệp à! Nếu cậu cũng tỉnh cảm với người ta thì cứ nói ra đi, giấu giấu giếm giếm để làm gì.”
“Tô Dĩ Thiên, cậu im lặng một lát cũng không ai nói cậu câm đâu.”
“Haha… đây gọi là có tật giật mình.”
Tâm Di háo hức ngồi xuống bên cạnh cậu mình, cô khoác tay ông rồi nhỏ giọng thủ thỉ.
“Cậu à! Cậu thích chị Tiêu Lệ có đúng không?”
“Tâm Di…”
“Cậu à! Nếu như thích người ta thì nhất định phải nói, nếu không sẽ bị người khác cướp mất đó.”
Tô Dĩ Thiên đứng bên cạnh phụ hoạ vào.
“Đúng nha! Cậu mà nói không thích thì tôi sẽ…”
Diệp Thanh thật sự là bị hai người này chọc đến điên rồi. Bảo Tô Dĩ Thiên đứng về phe của mình là một sai lầm vô cùng lớn. Tâm Di thích gây sự thì cũng thôi đã đành, lại gặp thêm Tô Dĩ Thiên thì đúng là chẳng khác nào hai cái loa phát thanh cứ lải nhải suốt ngày.
“Cậu à! Cậu không dám nói thì để con nói.”
Tâm Di vẫy tay với Tiêu Lệ rồi ra hiệu cho cô đi sang. Khi Tiêu Lệ đến, cô vui vẻ khoác tay cô ấy rồi nói.
“Chị Tiêu Lệ… Em có chuyện này rất là quan trọng muốn nói với chị.”
“Chuyện gì vậy?”
“Chuyện là…”
Tâm Di ngập ngừng, đưa mắt nhìn sang Diệp Thanh. Lúc này đây, thứ mà cô nhận được chính là một ánh mắt cảnh cáo. Cô nhìn thấy đôi mắt của cậu mình thì liền bật cười.
“Chị! Em sắp kết hôn rồi, chị làm phù dâu cho em nha.”
“Chị sao? Không được đâu… chị… chị… làm phù dâu nhưng ai làm…”
“Chị đừng lo! Em sẽ sắp xếp.”
“Nhưng…”
“Chị! Chị không muốn giúp em sao?”
“Chị… Được rồi! Tùy em sắp xếp vậy.”
Tâm Di vui vẻ mỉm cười, đôi mắt pha trò nhìn sang cậu của mình. Cô nháy mắt với ông như thể muốn nói rằng… con chỉ giúp cậu được đến đây thôi.
Diệp Thanh kiểu…
“Tôi thua rồi…”