Lâm Tịch Y nhìn cô, tất nhiên biết cảm xúc của cô lúc này khó chịu đến nhường nào. Ai cũng thế, khi đã quen một mình trên đời mà tự dưng lại có người thân thì ai cũng sẽ có phản ứng như vậy mà thôi.
“Tâm Di! Bà biết là cháu rất bất ngờ có đúng không?”
“Bà à! Con thật sự không biết phải làm sao để tin hai người nữa.”
Mọi chuyện đến quá bất ngờ, bất ngờ đến nỗi cô không kịp thích ứng. Bây giờ, Tâm Di bỗng dưng lại thấy hối hận rồi. Nếu biết trước mọi chuyện sẽ trở nên rắc rối thế này thì ngay từ đầu, cô đã không muốn tìm lại ba của mình.
Chuyện kia vẫn còn chưa giải quyết mà chuyện khác lại đã ập đến rồi.
Diệp Thanh chỉ biết thở dài, ông lấy từ trong túi ra một sợi dây chuyền đưa cho cô.
“Con có nhận ra sợi dây chuyền này không?”
Tâm Di nhận lấy sợi dây chuyền từ tay của ông. Tỉ mỉ xem xét một chút, cô lại không khỏi ngạc nhiên khi phát hiện, mặt của sợi dây chuyền này lại giống hệt như mặt của sợi dây chuyền mà mẹ của cô đã đưa cho cô trước đây. Chỉ tiếc là sợi dây của cô đã bị Lục Tuyết Vân cướp mất nên không có gì để đối chiếu.
Nhìn biểu cảm của cô, Diệp Thanh nhỏ giọng nói tiếp.
“Thật ra mặt của sợi dây chuyền này là một miếng ngọc bội hoàn chỉnh. Chỉ là lúc đó, Diệp gia xảy ra biến cố, bà ngoại của con đã lấy miếng ngọc bội đó tới một cửa hàng trang sức, nhờ họ cắt ra để làm thành hai sợi dây chuyền.”
“Thật sao?”
“Tiếc là sợi dây chuyền của chị Tâm Ly để lại cho con đã bị Lục Tuyết Vân cướp đi. Nếu không thì có thể xác thực rồi.”
Tâm Di im lặng, đôi mắt hoang mang nhìn chằm chằm hai người trước mặt. Họ… thật sự là người thân của cô sao?
“Tâm Di! Nếu như… con không tin, chúng ta có thể đi làm xét nghiệm ADN.”
Lâm Tịch Y lên tiếng. Tâm Di nhìn bà, trong đôi mắt đó là vô số những cảm xúc phức tạp đan xen lẫn lộn. Cô nửa muốn đi xét nghiệm để xác thực mọi chuyện, cũng là để chắc chắn về quan hệ huyết thống. Một nửa còn lại, cô lại không muốn đi. Lỡ như kết quả không trùng khớp, cô sẽ một lần nữa không có người thân hay sao.
Nghĩ tới nghĩ lui, cô vẫn là ích kỷ một chút. Dù họ có nhận lầm thì cũng không sao, ít ra thì cô cũng đã có người thân ở bên cạnh rồi.
“Tại sao tới tận bây giờ hai người mới tìm con?”
Tâm Di nhỏ giọng hỏi. Lâm Tịch Y nhìn cô, rồi lại nhìn sang Diệp Thanh. Giấu nỗi buồn vào bên trong đôi mắt, bà nghẹn ngào trả lời.
“Vốn dĩ muốn đưa mẹ con cùng rời khỏi đây, nhưng mà đám người đó…”
Đôi mắt già nua ứa ra vài giọt lệ. Lâm Tịch Y cố nén lại dòng cảm xúc, trầm giọng kể lại hết tất cả mọi chuyện cho cô nghe. Tâm Di nghe xong, bản thân cô cũng thấy đau lòng. Rõ ràng là một gia đình hạnh phúc, vậy mà lại bị đám người đó…
“Thật đáng giận.”
“Tâm Di! Khó khăn lắm cậu con mới có thể có được như ngày hôm nay. Cậu con đã tìm con cũng rất lâu rồi.”
“Lần này hai người đến đây không phải chỉ để tìm lại con mà còn để trả thù có phải không!”
“Phải! Bọn chúng hại gia đình ta nhà tan cửa nát, ta cũng không thể để bọn chúng sống yên được.”
[…]
Sáu giờ chiều…
Tâm Di ngồi trên chiếc ghế gỗ đặt dưới hiên nhà, ánh mắt mơ hồ nhìn về khoảng xa xôi. Số phận đúng là biết cách trêu ngươi, định mệnh an bài cho cô yêu người không thể yêu.
Rồi mai đây, khi sự thật được sáng tỏ, anh và cô rồi sẽ đối diện nhau như thế nào đây.
Chiếc xe dừng lại trước cổng, An Hạo dựa lưng vào ghế, đôi mắt mệt mỏi nhắm chặt lại. Chẳng thà là không biết không hay, ít ra thì vẫn có thể đối diện với nhau. Bây giờ biết hết sự thật, anh biết phải đối diện với cô bằng thái độ gì đây.
Ông trời đúng là biết cách trêu đùa, để cho hai người gặp được nhau. Đi đến nửa đoạn đường thì mới biết, hoá ra cuộc tình đẹp đẽ ấy lại chính là một mối nghiệt duyên.
Khẽ thở một hơi dài, anh mở cửa xe bước xuống. Dù muốn dù không thì anh vẫn phải tự mình đối diện.
Mở cửa đi vào nhà, anh liền nhìn thấy cô đang ngồi trước cửa. Bất giác, ánh mắt hai người giao nhau giữa không trung. Một cảm giác lạ lẫm xuất hiện khiến cả anh và cô đều không biết nên phản ứng như thế nào.
Bước thật chậm đi về phía cô, anh đứng lại trước dáng người nhỏ nhắn ấy rồi nói.
“Sao em lại ngồi đây?”
Ngẩng mặt lên nhìn anh, đôi mắt xinh đẹp đó mang theo một nét buồn khiến trái tim anh như bị bóp nghẹn lại. Quỳ một chân xuống trước mặt cô, anh đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn ấy rồi nhỏ giọng hỏi.
“Đã xảy ra chuyện gì sao?”
“An Hạo! Em… phải làm sao đây?”
“Có chuyện gì, em nói anh biết đi.”
“Em… Em có một tin vui và một tin buồn. Anh muốn nghe tin nào trước?”
“Vậy… Em nói tin vui trước đi.”
“Tin vui chính là… cùng một lúc, em tìm được cả ba và cậu của em.”
Nghe đến đó, anh dường như đã hiểu ra một vài chuyện. Cô đã tìm lại được người thân, tìm lại được cậu của mình, cũng có nghĩa là… cô đã biết hết mọi chuyện rồi.
Tâm Di khẽ cười, đưa bàn tay còn lại áp vào má anh. Ánh mắt cô nhìn anh vẫn dịu dàng như thế, chỉ là trong đôi mắt đó giờ lại hiện rõ sự đau lòng.
“Còn chuyện buồn… chính là…”
“Đừng nói! Anh không muốn nghe.”
“An Hạo!”
“Anh không muốn nghe đâu! Vợ à! Anh xin em đừng nói có được không?”
Tâm Di mím môi, đôi mắt xinh đẹp khẽ nhắm lại. Hai hàng nước mắt lặng lẽ ứa ra, trái tim cô giống như đã vỡ vụn. Trong tiếng nấc nghẹn ngào, cô nhỏ giọng hỏi anh.
“An Hạo! Có phải… Anh đã biết rồi đúng không?”
“Không! Anh không biết, anh không cần biết cũng không muốn biết. Tâm Di! Anh không muốn biết gì cả…”
“Nhưng… Đó là sự thật.”
“Tâm Di! Chúng ta… chúng ta bỏ hết tất cả đi có được không?”
“Vậy… Tại sao lúc đó… ông của anh lại không bỏ qua cho ông ngoại của em?”
“Anh biết không! Chính vì ông ấy mà gia đình em nhà tan cửa nát, vì ông ấy mẹ em mới trở thành một đứa trẻ mồ côi không nơi nương tựa. Cũng là ông ấy, vì ông ấy mà em… em trở thành một đứa bé không có nhà không có người thân.”
“Anh nói em bỏ… vậy những thiệt thòi mà em và mẹ em phải chịu đựng anh sẽ trả đây?”