Cô lại bị một con chó khinh bỉ… Bất đắc dĩ nhất là cái nồi này quả thật là đội lên người cô. Cô cười khổ: "Thôi được, tôi biết rồi." "Bất kể nói như thế nào, tôi đều phải cảm ơn con chó này." “Lần sau nó lại đến thì tôi sẽ đi mua cho nó mấy cây lạp xưởng, coi như là phí cảm ơn…” Cô cố gắng tươi cười nói xong mấy câu, rồi cũng im lặng. Một lúc sau, hình như cô không cam lòng, nói: "Bác sĩ Từ, tôi muốn biết tại sao tên khốn...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.