Cực cực khổ khổ mua được bồ câu để bồi bổ thân thể cho con dâu, kết quả thế mà lịa gặp phải loại chuyện này!
Trong chớp nhoáng này, bà đều muốn đi lật tung tiệm của gian thương bán bồ câu kia!
"Dì Trương không cần quá tức giận."
Từ Huyền mỉm cười.
"Chỉ cần không ăn bồ câu mà cửa tiệm kia bán nữa, đại khái khoảng một năm sau là có thể thỏa mãn nguyện vọng của dì."
"Một năm?"
Trương Đan nghe vậy đầu tiên là có chút mừng rỡ, sau đó tròng mắt lặng lẽ xoay chuyển, cười xòa nói: "Bác sĩ Từ, có cách nào để nhanh hơn chút nữa không?"
Từ Huyền khẽ nghĩ thầm.
Nếu là lúc trước khi tăng tu vi thì e là hắn không có biện pháp vì đối với việc này rồi.
Với tu vi Luyện Tinh Hóa Khí trung kỳ hiện tại, hắn có thể vẽ bùa nhiều hơn ban đầu gấp mấy lần!
Có một loại bùa đặc biệt vừa lúc rất thích hợp với tình huống hiện tại.
Từ Huyền mỉm cười: "Tôi chỉ là một bác sĩ tâm lý bình thường, sự hiểu biết trong phương diện này có hạn."
"Chỉ có thể dùng phương pháp của tôi để cố hết sức thử một chút."
Nghe nói như thế, hai người con trai, con dâu của Trương Đan không khỏi than thở ở trong lòng.
Vẫn còn giả vờ làm bác sĩ tâm lý?
Có bác sĩ tâm lý nào liếc mắt cái là biết ăn phải thịt bồ câu có thuốc tránh thai cơ chứ?
Từ Huyền nói rồi cầm lấy bút máy rót đầy chu sa, nghệch ngoạc vẽ xuống vài nét bút trên giấy ghi chú.
Cái hắn vẽ, chính là bùa Cầu Tự tiếng tăm lừng lẫy trong đạo giáo.
Ở cổ đại, có rất nhiều người tu hành đi theo con đường Thần đạo đúng là dựa vào bùa Cầu Tự này để làm ăn vô cùng tốt.
Tống Tử nương nương ở rất nhiều nơi chính là một điển hình.
Ngay trong nháy mắt Từ Huyền vẽ xong, một nhà ba người Trương Đan đều thấy trên giấy ghi chú đột nhiên hiện lên một luồng ánh sáng yếu ớt.
Khi nhìn lại lần nữa thì không thấy gì cả.
Trong lòng mấy người hồ nghi, vẫn còn cho là mình hoa mắt.
"Dì Trương, đây là thuốc dì muốn."
Từ Huyền vươn hai ngón tay không dính khói lửa nhân gian, đưa giấy ghi chú cho Trương Đan.
Một nhà ba người bọn họ chụm lại, thấy thứ được vẽ trên giấy thì đều ngẩn ra.
Chỉ thấy trên giấy ghi chú là một cây gậy trúc, trên nó quấn quanh đầy dây.
Dưới dây còn có một chiếc hồ lô to lớn.
Đây... đây là thứ gì thế?
Một nhà ba người bọn họ không hiểu ra sao.
Vẻ mặt Trương Đan vô cùng nghi hoặc hỏi: "Bác sĩ Từ, cái, cái anh vẽ… là thứ gì thế?"
Vẻ mặt Từ Huyền bình tĩnh nói: "Anh em Hồ Lô chứ gì."
Một nhà ba người đều nghệt mặt ra.
Vẽ ra một chiếc hồ lô là có ý gì thế?
Giọng điệu Từ Huyền thản nhiên nói: "Tôi là bác sĩ tâm lý, cho nên chỉ có thể dùng phương thức ám thị tâm lý để trị liệu."
"Anh em Hồ Lô, chỉ cần gieo trồng xuống là có thể trưởng thành ngay lập tức, thu được một đứa trẻ."
"Dì để con dâu mang theo anh em hồ lô này bên người để ám chỉ chính mình."
"Không có gì bất ngờ xảy ra, trong một tháng là có thể tâm tưởng sự thành."
Đôi mắt Trương Đan sáng lên, lập tức nghĩ đến tờ giấy Doraemon ngày hôm qua.
Vẻ mặt bà hớn hở nói: "Cảm ơn bác sĩ Từ, cảm ơn bác sĩ Từ."
"Bác sĩ Từ, dì biết ngay là cháu nhất định kế thừa chân truyền của sư phụ cháu mà, có được năng lực lớn."
Phía sau lưng bà, Đinh Hiển Sơn và bà xã không biết phải bắt đầu phỉ nhổ từ đâu.
Con mẹ nó vậy cũng được nữa?
Nếu không phải ngày hôm qua tận mắt nhìn thấy "Doraemon" hiển linh, sợ là bọn họ đều phải cho rằng đầu óc của người có thể nói ra lời này chắc chắn là có vấn đề.
Hiện tại lại nghe được lí do thoái thác tương tự, tuy họ cũng tin đấy.
Nhưng trong lòng vẫn có xúc động muốn phỉ nhổ.
Bà xã của Đinh Hiển Sơn không nhịn được mở miệng nói: "Thế nhưng bác sĩ Từ à, anh em Hồ Lô... không phải có bảy sao?"
"Trên này của anh chỉ có một hồ lô thôi mà?"
Từ Huyền nhìn cô ta, mỉm cười nói: "Một hồ lô, sinh ra một đứa trẻ hồ lô, không phải rất hợp lý sao?"
"Vẽ ra bảy hồ lô, tôi sợ thân thể cô không chịu nổi."
Bà xã của Đinh Hiển Sơn trừng mắt nhìn.
Nghe thì... có vẻ như cũng rất hợp logic...
"Cảm ơn bác sĩ Từ."
Giọng điệu Đinh Hiển Sơn ôn hòa mở miệng: "Xin hỏi ngày hôm nay xem bệnh và cầm "thuốc", tổng cộng hết bao nhiêu tiền?"
Khi nói đến chữ thuốc này, ngữ điệu của anh ta cũng không khỏi có chút cổ quái.
Loại thuốc kỳ lạ như thế, sợ rằng ngoài Từ Huyền ra thì toàn thế giới không có một bác sĩ nào có thể kê được.
Từ Huyền mở miệng: "Tiền khám bệnh tốn hai nghìn, kê đơn thuốc một vạn, anh đưa một vạn hai là được rồi."
"Rẻ vậy á?"
Cả nhà Đinh Hiển Sơn đều có chút khiếp sợ.
Ngày hôm qua Trương Đan tốn một vạn mua thuốc, vẫn còn cảm thấy bị gài bẫy.
Ngày hôm nay Từ Huyền vẫn lấy của bọn họ một vạn, bọn họ lại cảm thấy cái giá này đúng là rẻ đến kỳ cục!