Chương 417: Nghĩ không ra tặng quà gì, vậy thì tặng ngựa đi!
Triệu Dật mở to mắt: "Ý em là em chỉ có thể ở lại một tuần thôi sao?"
Tần Băng Lạc cười nói: "Đúng vậy, đối với một con ngựa mà nói, 2-3 tuổi là hai năm rất quan trọng. Em cũng phải dành thời gian, tranh thủ hai năm này của nó để tham gia nhiều cuộc thi hơn."
Triệu Dật khịt mũi, cười nói: "Em quá vội vàng rồi. Như vậy đi, ngoại trừ thời gian huấn luyện ngựa, em ở lại thêm hai ba ngày, anh sẽ dẫn em đi chơi một vài nơi thú vị ở Giang Châu."
Tần Băng Lạc khẽ ừ, vui vẻ nói: "Được!"
Tần Băng Lạc đang nói sự thật. Trước khi đến Giang Châu, cô thực sự đã định từ bỏ cuộc thi. Thứ nhất là cậu nhóc Như Ý chưa được huấn luyện đủ tốt để tham gia cuộc thi. Thứ hai, chuyện giữa cô và Triệu Dật, cô cũng mong thông qua 20 ngày ở chung này sẽ đạt được một kết quả nào đó. Nhưng có ai ngờ chỉ sau một ngày, cậu nhóc Như Ý đã được huấn luyện trở nên vô cùng mạnh mẽ. Càng quan trọng hơn là vừa mới gặp mặt, Triệu Dật đã trực tiếp hôn cô để xác nhận tình cảm.
Nếu chỉ là một cái ôm, Tần Băng Lạc có thể sẽ không yên tâm. Dù sao một cái ôm cũng có thể là tình bạn nhưng nụ hôn sâu này lại đại biểu một ý nghĩa khác...
Sau khi xác định mối quan hệ giữa hai người, Tần Băng Lạc không vội vàng. Lúc trước đã có suy nghĩ về việc từ bỏ cuộc tranh tài lại xuất hiện trở lại.
Cô ấy có lý tưởng theo đuổi của riêng mình, sẽ không giống những cô gái nhỏ bình thường luôn mong muốn lúc nào cũng được ở bên nhau. Hơn nữa, cô cũng biết rằng Triệu Dật không phải là một học sinh bình thường. Anh ấy có công ty và sự nghiệp của riêng mình. Ở cùng mình trong vài ngày thì không sao, nhưng muốn luôn ở bên mình mọi lúc thì chắc chắn là điều không thực tế.
Vì vậy Tần Băng Lạc đã trực tiếp rút ngắn hành trình ban đầu của mình.
Sau khi ăn xong, Triệu Dật đưa Tần Băng Lạc trở lại câu lạc bộ Phượng Vịnh.
Trong hai ngày tới, Triệu Dật sẽ dành nửa ngày để đến câu lạc bộ Phượng Vịnh để cũng Tần Băng Lạc thuần phục và huấn luyện ngựa.
Dưới sự huấn luyện của Triệu Dật, hai con ngựa Như Ý và Hảo Tinh ngày càng trở nên mạnh mẽ hơn. Hai con ngựa cũng có những thế mạnh riêng. Cậu nhóc Như Ý thông thạo các kỹ thuật vượt chướng ngại vật, trong khi tên nhóc Hảo Tinh lại thiên về tốc độ, liều mạng chạy nước rút mà không cần suy nghĩ chính là bản năng của nó.
Tần Băng Lạc rất thích hai con ngựa, thường thay đổi cưỡi chúng và thực hiện các bài tập khác nhau. Chính là trong lần tập luyện này, Triệu Dật đột nhiên nghĩ ra món quà thích hợp nhất cho Tần Băng Lạc.
Trước khi Triệu Dật rời Thượng Hải, Tần Băng Lạc đã tặng Triệu Dật một bài thơ và một chiếc đồng hồ Patek Philippe trị giá 1,8 triệu tệ.
Triệu Dật đã suy nghĩ về một món quà thích hợp để tặng lại Tần Băng Lạc. Một chiếc ô tô thì Tần Băng Lạc cũng không hiếm lạ. Một chiếc đồng hồ thì trên tay cô ấy cũng đeo một chiếc đồng hồ Patek Philippe đắt tiền. Nghe nói đó là quà của cha cô ấy tặng và có ý nghĩa đặc biệt.
Đã như vậy thì tặng ngựa đi!
Tên nhóc Hảo Tinh, chính là mày rồi!
"Cuối cùng anh định mua cho em xe gì? Thần bí như thế làm gì?"
Vào thứ bảy, Diệp Thiến đi tàu điện ngầm đến Đại học Công thương Giang Châu. Triệu Dật đứng ở ga tàu điện ngầm đón Diệp Thiến.
Triệu Dật khởi động xe, Diệp Thiến tò mò hỏi: "Chúng ta sẽ đi đâu?"
Triệu Dật cười nói: "Đi mua xe."
Diệp Thiến hỏi: "Rốt cuộc anh muốn mua cho em xe gì? Chỉ cần xe bình thường thay cho đi bộ là được. Vốn dĩ trường học cũng gần nhà chỉ có mấy bước..."
Triệu Dật trả lời: "Lúc đến em sẽ biết."
Triệu Dật không nói, Diệp Thiến cũng đành bất lực.
Xe chạy một mạch, sau khoảng bốn mươi phút, cuối cùng cũng tấp vào lề và lái vào bãi đậu xe của một cửa hàng 4S.
Diệp Thiến nhìn bảng hiệu phía trước và sửng sốt.
Aston Martin!
Diệp Thiến bỗng nhiên quay đầu lại: "Anh muốn mua Aston Martin cho em ư?"
Triệu Dật mỉm cười: “Đúng vậy, anh thấy trước đây khi em lái chiếc Ferrari 488 này vô cùng hăng hái. Chứng minh em vô cùng yêu thích tính năng mạnh mẽ của xe thể thao, cho nên sẽ tặng em một chiếc. Dù sao anh rất có lòng tin đối với kỹ năng lái xe của em, tuyệt đối không phải sát thủ xa lộ."
Sắc mặt Diệp Thiến nhất thời trở nên có chút rối rắm: "Như vậy cũng quá đắt đấy?"
Triệu Dật vươn tay véo mặt Diệp Thiến: "Tiền kiếm được không phải dùng để tiêu xài sao? Chẳng lẽ toàn bộ giữ chặt lấy, không nỡ xài. Keo kiệt vậy làm gì?"
Triệu Dật xuống xe, tùy ý nắm tay Diệp Thiến: "Em là bạn gái của anh, anh đối xử tốt với em là đương nhiên. Em không cần lo lắng, chỉ cần em vui vẻ hạnh phúc là được!"
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A_zz. Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
Danh Sách Chương: