Mục lục
Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ngày mai mình đã khai giảng, cậu đưa mình đi chứ?”  

             Liễu Vũ Phi ghé mặt trên bàn, nghiêng đầu nhìn sang Triệu Dật rồi giương mắt lên hỏi.  

             Triệu Dật cười nói: “Đưa chứ! Lúc trước không phải đã nói rồi sao, dì Tô đem cậu giao cho mình, đương nhiên mình muốn bảo đảm an toàn đưa cậu đến trường học rồi!”  

             Liễu Vũ Phi ngồi thẳng lên, miệng nhếch lên với vẻ đầy bất mãn nói: “Cậu đưa mình đi chỉ bởi vì mẹ mình giao phó sao?”  

             Triệu Dật cười nói: “Dĩ nhiên không phải vậy! Mình cũng không yên tâm đối với cậu, cậu xinh đẹp như thế lỡ đi bên ngoài bị người ta khi dễ thì biết làm sao đây. Xui xẻo hơn bị bắt cóc chạy mất thì biết làm thế nào?”  

             Liễu Vũ Phi nghe xong mới hài lòng, một lần nữa gục mặt lại trên bàn ánh mắt cô rơi lên quyển sách trước mặt Triệu Dật.  

             “Cái tốc độ học tập của cậu đúng là quá nhanh nha. Mình nhìn mấy ngày nay, dường như cậu đã đọc xong toàn bộ sách giáo khoa trong học kỳ này. Cậu là thiên tài sao?”  

             Triệu Dật mở miệng cười nói: “Đúng như vậy.”  

             Liễu Vũ Phi cắn môi một cái nói: “Dựa theo năng lực học tập này của cậu, nếu như không phải gặp chuyện lần đó. Cậu nhất định là đã đậu Thanh Hoa hoặc Kinh Đại... vì sao cậu không muốn học lại? Mình cũng đã nói là sẽ cùng cậu học lại một năm cơ mà.”  

             Triệu Dật cười nói: “Học ba năm cấp như vậy rồi, chẳng lẽ cậu vẫn còn chịu được sao? Không ngày nghỉ, không tự do, mỗi ngày đều là học với làm bài tập, mình sắp buồn nôn đến nơi...”  

             Liễu Vũ Phi cười nói: “Nào có như cậu nói, mặc dù học tập có chút buồn tẻ nhưng cùng các bạn học chung, thời gian trôi qua rất nhanh nha.”  

             Triệu Dật cười nói: “Đó là do cậu là một cô gái xinh đẹp, còn mình chỉ là một tên tiểu tốt. Nhưng mà, mình cảm thấy hiện tại rất tốt. Giang Châu và Thiên Phủ đúng là nơi thích hợp với mình, món ăn ngon nhiều, người đẹp nhiều, cảnh đẹp cũng nhiều. Ở thủ đô làm sao có cái không khí và hoàn cảnh thế này được. Thỉnh thoảng đi du lịch thì được chứ còn ở quanh năm, thì đúng là không có hứng thú.”  

             Người đẹp nhiều sao?  

             Liễu Vũ Phi cắn môi một cái, ánh mắt đầy bất mãn nói: “Trong lòng cậu chỉ biết người đẹp!”  

             Triệu Dật mỉm cười, nhìn chằm chằm Liễu Vũ Phi nói: “Đúng vậy! Mình là con trai, có suy nghĩ theo đuổi người đẹp không phải là chuyện rất bình thường sao? Nói cho cậu biết, trong mắt mình cũng chỉ có người đẹp.”  

             Liễu Vũ Phi đang muốn phát tiết, chợt phát hiện ánh mắt Triệu Dật thẳng tắp nhìn mình chằm chằm. Hắn còn cố ý đến gần một chút, trong mắt còn có thể thấy cái bóng của mình. Trên khóe miệng còn có nụ cười có chút xảo quyệt, bỗng nhiên cô lập tức hiểu rõ.  

             Hắn nói trong mắt chỉ có người đẹp, bây giờ lại chỉ nhìn mình chằm chằm. Trong mắt còn thấy rõ bóng dáng của mình, không phải nói mình là người đẹp trong mắt chỉ có mình thôi sao?  

             Liễu Vũ Phi bỗng nhiên cảm thấy vui vẻ.  

             Hừ!  

             Biết người ta xinh đẹp, cậu còn không chịu theo đuổi?  

             Tức chết đi được!  

             Chẳng lẽ nhất định phải đợi mình thổ lộ với cậu sao?  

             Tại thời điểm Triệu Dật trêu chọc Liễu Vũ Phi. Một cô gái có vóc dáng cao gầy xinh đẹp, ôm theo tập sách đi vào phòng học. Sau đó ngồi vào vị trí có một cái bàn trống.  

             Cô gái kia dáng người rất cao, chỉ sợ là hơn 1 mét 7 chỗ nào cần lòi thì lòi, chỗ nào cần lõm thì lõm. Nhất là đôi chân kia đúng là đặc biệt dài. Đúng là rất hợp với câu ‘eo thon chân dài’.  

             Gương mặt của cô tuy không được thanh tú như Liễu Vũ Phi, nhưng mà cô rất hiểu rõ khuyết điểm trên gương mặt của mình, tô son, kẻ mắt... những khuyết điểm đó lập tức được che lại. Thay vào đó là một thần thái quyến rũ mạnh mẽ. Ánh mắt cô đung đưa lưu chuyển, như những cái móc câu khiến không ít nam sinh trong phòng học ‘kinh tâm động phách’.  

         Liễu Vũ Phi lập tức hai mắt mở to, trong lòng vang lên một hồi còi báo động.  

             Hồ ly tinh!  

             Cô gái này là ai?  

             Không cần Liễu Vũ Phi hỏi thăm, ở bên cạnh sớm đã có người đến dò xét, một tên con trai mở miệng hỏi thăm: “Vị bạn học này, cậu có phải đi nhầm phòng học rồi không, đây là lớp số 2 khoa quản trị kinh doanh...”  

             Cô gái xinh đẹp đưa tay vuốt mấy sợi tóc đang rũ xuống, lộ ra lỗ tai nhỏ nhắn trên vành tai còn có một cái bông tai bằng ngọc bích. Cô nở một nụ cười xinh đẹp, điều này càng khiến cô tăng thêm vài phần mê hoặc.  

             “Không có nhầm đâu! Hai ngày vừa rồi trong nhà mình có việc, cho nên mình đã xin phép nghỉ với giáo viên Tống rồi.”  

             Tên con trai lập tức lấy lại tin thần, ngạc nhiên nói: “Ồ! Vậy cậu là người xin nghỉ phép kia sao... Sở Lê Lê đúng không?”  

             Cô gái quyến rũ kia nhẹ nhàng gật đầu, trên mặt mang theo một chút nụ cười: “Đúng vậy! là mình.”  

             Xung quanh, một đám con trai trên mặt đều lộ ra vẻ mừng rỡ, đến nỗi vì cái gì mà mừng rỡ thì.... ha ha ha....  

             Liễu Vũ Phi trên mặt không hề có chút mừng rỡ, mà ngược lại chỉ mang theo chút tâm trạng đề phòng và may mắn.  

             May mắn là vì mình ở đây cùng Triệu Dật, nếu không   

             Cô gái này trên người mang một loại khí chất trưởng thành, đối với đám học luôn mong muốn trưởng thành như thế này, thì cô  đúng là có một lực hấp dẫn rất lớn.  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK