Thứ nhất, cô nằm trong top ba của phần đánh giá thành tích cả năm, nhưng sau đó chủ quản đã tìm cô nói chuyện và cho biết tiêu chuẩn tiền thưởng cuối năm hoàn toàn không lớn hơn năm ngoái bao nhiêu.
Một điều chắc chắn phải biết đó là, năm ngoái khi cô mới nhậm chức được nửa năm, thì phải xin nghỉ dài hạn vì chuyện phẫu thuật của Tống Mãn.
Thứ hai, cô suýt gặp phải Đàm Yến Tây.
Đó là một chuyến đi theo nhóm gồm năm sáu người của bộ phận cô, trưởng bộ phận đã mang vé khách sạn suối nước nóng về từ một khách hàng xem như là quà tặng.
Thời điểm cả đoàn đến nơi, trên ghế sofa trong đại sảnh có một người đang gọi điện thoại.
Chu Di vừa nhìn thì nhận ra ngay đó là Monica, tim cô bỗng hẫng đi hai nhịp.
May mắn là ngày hôm ấy cô có đội mũ và đeo khẩu trang, nên dù Monica có thấy cũng chưa chắc sẽ nhận ra.
Gần như trong toàn bộ hành trình, cô đều trong trạng thái trốn tránh như con đà điểu.
Nếu không có chuyện gì thì sẽ đi chen vào tận hàng trong cùng, mượn cơ thể đồng nghiệp che chắn cho mình.
Cô không biết có phải Monica đến một mình hay không, nếu Đàm Yến Tây cũng đến thì lúc này hẳn là anh đang ở bên trong, có bất thình lình nhảy ra từ chỗ nào không nhỉ?
Cô không dám nghĩ đến.
Có thể chia tay không lằng nhằng với anh là một chuyện, nhưng trong tình huống này, vô tình gặp lại anh như chưa từng có chuyện gì xảy ra lại là một chuyện khác.
Họ hoàn thành thủ tục nhận phòng và cầm hành lý của mình đi vào thang máy.
Ngay khoảnh khắc Chu Di rẽ vào hành lang, thì nghe thấy rõ ràng tiếng gọi của Monica trong đại sảnh: “Đàm tổng.”
Dĩ nhiên cô không dám quay đầu lại, đi còn gấp hơn bất kì ai.
Vào thang máy rồi cô mới quay đầu liếc thử, may quá, Monica và anh đều không qua đây.
Chuyến này Chu Di vui chơi trong sự thấp thỏm đề phòng, suốt thời gian ăn tối luôn canh chừng xung quanh, mãi đến khi đi ngâm suối nước nóng mới hơi thả lỏng.
Vì theo sự hiểu biết của cô, Đàm Yến Tây tuyệt đối không bao giờ tới bể nước nóng đã qua nhiều người sử dụng như vậy.
Vào buffet buổi sáng ngày hôm sau, cô bịa ra một lý do để trốn không đi --- Mọi khi thời gian thức giấc của Đàm Yến Tây rất cố định, lịch trình của anh bận rộn, có lúc sẽ trì hoãn bữa trưa và bữa tối hoặc thậm chí là bỏ luôn.
Nhưng bữa sáng chắc chắn không thể thiếu.
Buổi sáng trả phòng xong xuôi, giây phút lên xe buýt trở về thì Chu Di mới thở phào nhẹ nhõm.
Cô luôn cho rằng Bắc Thành rộng lớn thế kia, hai người lại không cùng đẳng cấp.
Thế nên nếu không cố ý thì hẳn sẽ không có cơ hội tình cờ gặp nhau.
Nhưng bây giờ cô mới biết hóa ra Bắc Thành nhỏ như vậy, nhỏ đến mức không thể tiếp nhận một trái tim đang đau đớn âm ỉ.
Một lần suýt vô tình gặp nhau đã đủ đòi mạng cô, về sau phàm là còn sống ở Bắc Thành này, mỗi giây mỗi phút cô đều sẽ gánh chịu sự nguy hiểm.
Theo thời gian, cô nhất định có thể không sợ hãi, không dao động trước sau như một, nhưng chắc chắn không phải thời điểm bây giờ.
HR* bên Hướng Vi có gọi điện thoại đến thương lượng và đưa ra mức lương rất cao, vượt xa dự tính của Chu Di.
(*) HR là viết tắt của cụm từ Human resources.
Đây là bộ phận chịu trách nhiệm các hoạt động, công việc liên quan đến nhân lực trong công ty, doanh nghiệp.
Bộ phận HR thực hiện các hoạt động như tuyển dụng, đào tạo, phát triển nguồn nhân lực, đảm bảo chính sách, phúc lợi của doanh nghiệp cũng như xây dựng môi trường làm việc cho nhân viên trong doanh nghiệp.
Huống chi còn có một vài phúc lợi ngầm, ví dụ như khi theo Hướng Vi đi công tác tại Ý hoặc Pháp gì đó, thì ghế hạng thương gia và phòng khách sạn năm sao là những giá trị tối thiểu do công ty thanh toán.
Ngoài ra, công ty còn hợp tác với rất nhiều các tạp chí và nhãn hàng, có thể mượn quần áo bất kỳ lúc nào, muốn bỏ tiền túi mua còn được giảm giá xuống mức thấp nhất.
Về đồ trang điểm và mỹ phẩm dưỡng da, chỉ cần nhận vỏn vẹn một túi quà PR là có thể dùng đến tận đời sau.
Những thứ này quả là một thế giới vinh quang tuyệt đẹp, nhưng nó không dành cho người ngoài, chỉ cần cô có năng lực và bỏ công sức của mình ra, thì đó chính là những gì cô nên nhận được.
Bây giờ Chu Di chỉ còn duy nhất một nỗi băn khoăn, đó là Tống Mãn.
Còn nửa năm nữa thôi là cô bé thi Đại học rồi, đây là thời điểm cực kỳ quan trọng.
Nhưng hai chị em cô không diễn vở kịch lặng lẽ hy sinh cho nhau gì cả, Chu Di nói cho Tống Mãn biết về suy nghĩ của mình.
Nếu cô bé cần cô ở lại thì cô sẽ lập tức từ chối Hướng Vi ngay.
Nhưng phản ứng đầu tiên của Tống Mãn là: “Lương bổng bao nhiêu ạ? Chị nói lại lần nữa đi, có thể vừa nãy em nghe nhầm rồi.”
Chu Di cười, lặp lại lần nữa cho cô bé nghe.
Tống Mãn: “Thế thì đương nhiên phải đi rồi! Không đi là cực ngốc luôn á!”
Năm thứ ba Đại học khi Chu Di phải ra nước ngoài học trao đổi, lúc ấy Tống Mãn mới lớp chín.
Cô cũng từng do dự như thế, song Tống Mãn vẫn kiên trì nói mình học nội trú một năm cũng không có gì to tát cả.
Cô bé nói, em không muốn chị vì em mà từ bỏ ước mơ của mình.
Chị em là phải ủng hộ lẫn nhau, chứ không phải ngáng chân cản đường đôi bên.
Ông bà nội Tống Mãn qua đời từ rất sớm, mà cậu của Tống Mãn và Chu Di --- người đàn ông thứ hai đáng ghét nhất nhà họ Chu, đương nhiên không phải là một lựa chọn để hai chị em cô dựa dẫm.
Chu Di bỏ lại Tống Mãn trong sự áy náy, vì nghèo nên kỳ nghỉ đông cô cũng không mua vé máy bay về nhà.
Lúc giao thừa, hai chị em cô gọi video cho nhau, Chu Di ngồi trong căn phòng trọ cũ kỹ đơn sơ thuê chung với người khác khóc nghẹn cả thở.
Tống Mãn phải an ủi động viên cô, không phải chị chê em được cưng từ bé nên không biết làm việc nhà sao, bây giờ em đã biết làm mọi thứ rồi nè.
Hiện tại chuyện như vậy lại tái diễn một lần nữa, Chu Di vô cùng lưỡng lự: “Chị thật sự không nỡ để em lại một mình.”
Tống Mãn dồn sức lắc lắc bả vai cô: “Chị bình tĩnh chút! Tiền học của em, tiền phẫu thuật và cả tiền học Đại học trong tương lai đều do chị cho em.
Em sẽ không ích kỷ kiểu cách như vậy đâu, sao có thể vì nửa năm không có gì khổ cực mà bắt chị từ bỏ công việc có đãi ngộ tốt như vậy được.”
Khi thấy cô vẫn còn lo lắng khôn ngần, Tống Mãn luôn miệng đảm bảo: “Mỗi tối em sẽ gọi video báo cáo với chị, có được không? Chị cũng có thể bảo Tiểu Bạch quản lý em.
Em quý trọng tương lai của mình, cũng trân quý những gì chị đã bỏ ra cho em, nên em chắc chắn sẽ học tập thật giỏi.”
Chu Di gõ đầu cô bé: “Nghĩ đi đâu thế, về điều này thì dĩ nhiên chị rất yên tâm về em rồi.”
“Việc nhà em có thể tự làm được, có máy giặt quần áo đây rồi, em đâu cần phải ra tay nữa.
Ăn cơm có thể gọi bên ngoài, nếu không được em sẽ ăn chực của Tiểu Bạch.
Em nói cho chị biết một bí mật nha, mẹ Bạch Lãng Hi biết em, hơn nữa sau khi biết em ăn nhờ ở đậu còn hiểu ý tăng khối lượng hộp cơm của cậu ấy lên nữa đó.”
Chu Di cười bảo: “Nghe có vẻ như cô bé ngốc nhà mình phải trả nợ cho nhà họ Bạch rồi.”
Bình thường Tống Mãn là một con sẻ nhỏ thích lải nhải, thế mà lúc này lại chê cô dông dài: “Cứ quyết định thế đi, em không khuyên chị nữa đâu.
Nếu chị một hai đòi ở lại thì em không nhận mình là nguyên nhân làm chị ở lại đâu đó.”
Chuyện này cứ thế được quyết định.
Theo như bình thường, mọi người sẽ chọn chờ nhận được tiền thưởng cuối năm rồi mới từ chức.
Tháng ba và tháng tư hằng năm là cao điểm của từ chức, người ta hay gọi là “ba vàng bốn bạc”.
Nhưng Hướng Vi rất nóng lòng, đã sắp xếp một lịch trình đầy đủ nhất cho cô trước thềm năm mới.
Cô ấy cho Chu Di thời gian ba tuần để giải quyết ổn thoả xem như đã rất hào phóng rồi, nếu có thể, đối phương chỉ ước Chu Di từ chức trong ngày rồi đến Đông Thành báo cáo ngay và luôn.
Chu Di không vì chuyện nhỏ mà phá hỏng chuyện lớn.
Thời gian hai tuần sau đó, Chu Di bận đến mức chân không chạm đất.
Bàn giao công việc, thủ tục từ chức, ăn cơm chia tay với các đồng nghiệp… Trình Nhất Niệm và Thôi Giai Hàng biết tin, cũng hẹn cô ra ngoài tổ chức một buổi tiệc chia tay nhỏ.
Sau đó, Chu Di còn phải tìm nhà ở.
Hướng Vi vốn định bảo trợ lý giúp cô tìm nhà.
Nhưng công ty cũng không thuê nhà trợ cấp, mà khu vực trợ lý chọn lại vượt xa khả năng kinh tế hiện giờ của cô ―Chu Di phải trả tiền thuê đồng thời cho hai căn nhà một ở Bắc Thành, một ở Đông Thành cho đến khi Tống Mãn thi Đại học xong.
Trùng hợp thay, hiện nay Lộ Lộ ―Chu Lộc Thu đang sống ở một nơi cách chỗ làm của Chu Di không xa.
Chu Lộc Thu là beauty blogger nên cần một không gian lớn cho việc quay video và nhận các đồ dùng.
Cô ấy thuê cho mình một căn hộ lớn hai phòng, thành thử chi phí có hơi quá sức.
Muốn tìm một người bạn thuê chung, nhưng khổ nỗi nhịp sống đảo lộn ngày đêm của cô ấy không hợp với những người đi làm bình thường, vậy nên vẫn chưa tìm được người thích hợp.
Khi nghe nói Chu Di muốn tìm nhà ở, Chu Lộc Thu là người đầu tiên tìm tới.
Nhà cửa đã sửa sang, khu vực, rồi tuyến tàu điện ngầm cùng tiền thuê nhà, cơ bản đều phù hợp với mong muốn của Chu Di, nên cô nhanh chóng đưa ra quyết định.
Chuyện tiếp theo chính là đặt vé máy bay và đóng gói hành lý.
Chu Di còn dành ra chút thời gian gặp mặt Cố Phỉ Phỉ.
Cố Phỉ Phỉ đang trong thời kỳ dưỡng bệnh, mỗi ngày phải đeo đai cố định ba giờ trở lên.
Nhưng cô ấy nào có chịu ngồi yên, chống eo ngồi trước bàn vẽ luyện tập ký họa để lấy lại cảm giác.
Lương Hành Mộc đã mở ra một con đường cho cô ấy, về sau cứ bước từng bước, dù ít dù nhiều cũng sẽ trở thành một họa sĩ nhỏ.
Chỉ cần cô ấy không tiêu xài phung phí thì không cần phải lo lắng về mặt kinh tế.
Sau lần bị gãy xương này, Cố Phỉ Phỉ cứ như bị lột da, gầy đi hẳn.
Lúc ấy vì Lương Hành Mộc nên Cố Phỉ Phỉ đã cắt bỏ mái tóc xoăn sóng màu nâu của mình.
Hiện tại cô ấy để mái tóc công chúa Nhật dài đến tai, nhuộm màu sáng trăng, trên tai đeo đinh tán như trước.
Trở về một Cố Phỉ Phỉ mà Chu Di quen thuộc.
Cố Phỉ Phỉ biết được Chu Di phải rời khỏi Bắc Thành, bất ngờ nói: “… Sao mình mới nói một lời mà đã thành sấm thế này.”
Ngày đó cô ấy nói, nếu mình biết cậu yêu người đàn ông như vậy, thà mình trói cậu ném xa khỏi Bắc Thành này.
Hiện giờ không cần cô trói, chính Chu Di tự mình rời đi.
Chu Di không thể nói trái lương tâm, rằng trong số những nguyên nhân mình rời khỏi Bắc Thành không có điều gì liên quan đến Đàm Yến Tây.
Một năm ở bên anh, dường như mỗi một ngóc ngách tại nơi phồn hoa mà vắng lặng này, đều có thể gợi cho cô về những ký ức xưa cũ.
Năm năm, mười năm sau này… Chắc chắn cô vẫn sẽ thừa nhận, đây là khoảng thời gian tốt nhất trong suốt cuộc đời của cô.
Cuối cùng, Cố Phỉ Phỉ nói: “Vậy mình chúc cậu công tác thuận lợi, sớm ngày phát tài giàu có!”
-
Đặt xong vé máy bay, một ngày trước khi lên đường, Chu Di thu dọn vali hành lý xách tay của mình vào ngày mai.
Còn những thứ không mang theo được đã dùng thùng giấy đóng gói, gửi chuyển phát nhanh đến chỗ Chu Lộc Thu.
Chu Di cố ý chọn thời điểm Tống Mãn đi học không ở nhà, vì nghĩ nếu để Tống Mãn gặp mình trước khi xa nhau sẽ không khỏi cảm thấy thương tiếc.
Đồ vật cô muốn mang theo cũng gọi là nhiều, quần áo để thay, đồ dùng rửa mặt, laptop… vân vân.
Sau giờ trưa vào mùa đông thật yên tĩnh, cửa sổ đóng chặt, trong phòng ấm áp mà khô ráo.
Nhưng bên ngoài sắc trời lại là xám trắng, liếc mắt một cái đã thấy lạnh lẽo âm u.
Dự báo thời tiết nói đêm nay lại có luồng khí lạnh, rất có khả năng ngày mai sẽ có tuyết rơi.
Cô có chút lo lắng, nếu tuyết lớn, có khả năng chuyến bay sẽ bị delay.
Cô vừa cất đồ đạc vào trong vali vừa suy nghĩ miên man, bỗng nghe thấy tiếng chuông điện thoại reo vang.
Chu Di nhanh chóng đứng dậy, lấy điện thoại để trên giường và bắt máy.
Bên phía đối diện nói: “Tôi là nhân viên giao hàng, cô có một món đồ chuyển phát nhanh ạ.
Xin hỏi cô có ở nhà không? Bây giờ tôi giao đến cho cô.”
Chu Di: “Tôi đang ở nhà, phiền anh giao sang đây đi ạ.”
Sau khi cúp điện thoại, cô cảm thấy nghi hoặc.
Chỉ trong chốc lát, có người tới gõ cửa.
Cô mở cửa, nhân viên chuyển phát nhanh đưa đến một túi tài liệu, bảo cô ký nhận.
Chu Di xem cột địa chỉ, người nhận hàng đích thị là mình.
Về địa chỉ gửi, hình như là đến từ một văn phòng nào đó, người gửi là…Monica?
Chu Di hơi sửng sốt.
Cô ký tên, đóng cửa lại, cầm túi tài liệu trở lại phòng ngủ, rồi ngồi ở mép giường xé mở túi tài liệu đã dán kín kia.
Bên trong là một phần tài liệu, còn có một chiếc chìa khóa màu đồng thau.
Cô cảm thấy chiếc chìa khóa này rất quen mắt, nhưng nhất thời không nhớ ra đã thấy nó ở đâu.
Mặc kệ, xem tài liệu trước đã.
Toàn bộ tài liệu đều là tiếng Pháp, đập vào mắt là hai con chữ to đùng “CONTRAT DE BAIL (hợp đồng cho thuê)”.
Nhìn xuống chút nữa, là hợp đồng thuê phòng, tại cột adresse (địa chỉ), đầu tiên là tên chung cư, số phòng, tên đường phố, theo sát sau đó chính là “75016, Paris”.
Chu Di cầm điện thoại lên mạng tìm theo bản năng.
Quả thực, “75016” là mã bưu chính quận 16 ở Paris.
Địa chỉ này, số phòng là “503”, chính là căn hộ nhỏ phong cách Nam Dương kia.
Nơi cô và Đàm Yến Tây đặt chân đến trong hành trình đi Paris.
Ngực Chu Di căng thẳng.
Đầu ngón tay khẽ run, vội vàng lật ra sau và đọc nhanh như gió nhằm thu hoạch tin tức mấu chốt.
Ba mươi năm.
Tiền thuê nhà đã thanh toán ngay trong một lần.
Tại chỗ ký tên của người cho thuê nằm ở cuối tờ giấy, là chữ ký rồng bay phượng múa của Đàm Yến Tây.
Thời gian là vào hai ngày trước.
Chu Di ngồi yên lặng trong phòng.
Cô siết chặt chiếc chìa khóa đồng thau kia trong lòng bàn tay, dường như tất cả tiếng thở, tất cả sức lực, tất cả bình tĩnh đều đột ngột cách xa cô chỉ trong nháy mắt.
Duy chỉ có cơn đau âm ỉ ấy là rõ ràng vô cùng.
Trong lòng ầm ầm, thành lũy cao ngất sụp đổ chỉ trong tích tắc.
Lớp ngói của cô biến mất rồi.
―― Anh vì em tạo nên một chiếc lồng, anh giao cả chìa khóa cho em.
Em có thể rời đi bất cứ lúc nào.
Nhưng chẳng hay em có thể ở lại vì anh không..