Nguyên ngày hôm ấy, từng người trong nhà họ Đàm ai ai cũng muốn dạy cho anh một bài học.
Họ liên tục gọi điện vào số riêng tư của anh, không phút nào ngừng nghỉ.
Đàm Yến Tây luôn lấy việc đang chuẩn bị cho dự án để tránh né, mà trốn tránh cùng lắm chỉ nói là mình phải đi công tác.
Lúc nào trở về? Không biết, phải xem tình hình đã, ngắn thì ba đến năm ngày, lâu thì mười ngày đến nửa tháng.
Khi Đàm Yến Tây từ hôn, mọi người đều có tính toán và suy nghĩ riêng của mình.
Chị họ Đàm Văn Hoa vui vẻ, Đàm Chấn Sơn tức giận, Doãn Hàm Ngọc chẳng những tức giận mà còn có cảm giác chênh lệch rất lớn.
Bà ta là người đã mở ra cánh cửa trong cuộc hôn nhân giữa hai gia đình, cũng vì vậy mà trước đó bà ta rất khoa trương, ra mặt quán xuyến mọi chuyện.
Điều ấy khiến bà ta chân chính có được tôn nghiêm và địa vị của bà Đàm.
Kết quả vì một câu nói của Đàm Yến Tây mà bà ta đã rơi tuột xuống khỏi vị trí cao rạng rỡ đó.
Bà ta không kiềm được sự mất mát, liên tục than vãn với Đàm Chấn Sơn.
Đàm Yến Tây cứ trốn đông núp tây như chiến sĩ du kích, chừng mười ngày thì bà ta gọi điện thoại cho anh và nói dối rằng ông nội sắp không qua khỏi, người nhà đều đang trông nom ở bệnh viện.
Thế là Đàm Yến Tây lập tức lộ diện.
Ai ngờ khi chạy đến chỉ thấy một mình Doãn Hàm Ngọc trong phòng bệnh, lúc này anh tức khắc hiểu ra và xoay người bỏ đi.
"Đứng lại!"
Đàm Yến Tây không ngừng bước chân.
"Đàm Yến Tây! Mẹ bảo con đứng lại!"
Doãn Hàm Ngọc chạy bước nhỏ "cộp cộp cộp" đến trước mặt anh và giơ tay chắn cửa phòng bệnh lại.
Bà ta ngước nhìn anh với đôi mắt trợn tròn, đôi môi cắn chặt, khuôn mặt xinh đẹp diễm lệ lộ ra vẻ bi thương hiếm hoi: "Đàm Yến Tây, con muốn giết chết mẹ có phải không?"
Đàm Yến Tây hờ hững nhìn bà ta.
Doãn Hàm Ngọc cụp mắt, yên lặng chốc lát rồi lại đổi sang giọng khẩn cầu: "Nếu con là người nhà họ Đàm, thì có ai trong nhà họ Đàm từng tự chủ hôn nhân của.
.
."
Đàm Yến Tây thật sự không muốn nghe mấy thứ nhảm nhí này, trực tiếp cắt ngang lời bà ta: "Sống một cuộc đời vinh hoa phú quý nhưng lại phải tham lam những thứ không thuộc về mình, đừng nói là bà xin tôi, ngay cả khi Đàm Chấn Sơn muốn trục xuất tôi ra khỏi cửa thì tôi cũng không thay đổi chủ ý.
Bà tự suy nghĩ cho rõ ràng đi, đừng bị cậu tôi dắt mũi mãi.
Đừng cứ như ông ta chỉ biết để ý khúc đầu mà quên đi khúc sau --- Nếu tôi và Chúc Tư Nam thật sự kết hôn thì từ nay về sau chỉ có hai nhà họ Đàm và họ Chúc liên kết với nhau, làm gì còn chỗ cho nhà họ Doãn chen chân vào!"
Doãn Hàm Ngọc chấn động, nhưng vẫn cố chấp cãi lại: "...!Không thuộc về mẹ, thế nó thuộc về con chắc?"
Đàm Yến Tây lười lí luận với bà ta.
Anh không có nhưng anh có thể tự kiếm lấy.
Còn Doãn Hàm Ngọc chỉ biết dựa vào anh cả, dựa vào chồng, dựa vào con trai, bà ta chưa bao giờ tự dựa vào chính mình.
Anh lạnh giọng cảnh cáo: "Tôi chỉ nói một lần thôi.
Về sau chuyện này là chuyện riêng giữa tôi, Đàm Văn Hoa và Đàm Khiên Bắc.
Nếu bà còn xen vào, tiếp tục chĩa cùi chỏ ra ngoài thì tôi sẽ không khách sáo.
Không chỉ mình bà mà còn cả nhà họ Doãn nữa.
Nhà họ Doãn lớn mạnh như thế nào, tôi cũng có thể làm cho họ rớt xuống như thế đó."
Doãn Hàm Ngọc há miệng, nhất thời mất sạch vẻ kiêu căng.
Bà ta nghẹn họng hồi lâu, cuối cùng chỉ thốt lên một câu: "Không hổ danh là người nhà họ Đàm.
Anh với cha anh đúng là máu lạnh cay độc chẳng khác gì nhau."
Dứt lời, bà ta xoay người mở cửa rời đi.
Còn Đàm Yến Tây thì đi vào bên trong.
Nếu đã tới rồi thì vẫn nên ngồi với ông nội một lúc.
Phòng bệnh yên tĩnh, rất thích hợp để suy tư.
Anh phát hiện sau khi quyết định từ hôn với nhà họ Chúc, thì người nằm trên giường bệnh đây không còn là trọng điểm trong bản chất sát phạt của anh nữa, càng không phải là người nắm giữ mọi việc trong nhà họ Đàm, những người chỉ cho anh một con đường sống và áp đặt gông xiềng lên người anh khiến anh hết cách chỉ biết nín nhịn.
Hiện tại cùng lắm chỉ là một ông cụ gần đất xa trời, còn sót lại những hơi tàn cuối đời bình thường mà thôi.
Đàm Yến Tây ngồi hơn một tiếng, lúc chuẩn bị đi thì chợt nghe âm thanh than nhẹ yếu ớt trên giường bệnh.
Anh khựng chân, quay lại rồi khom người nhìn thử.
Ông nội chậm rãi mở mắt ra.
Hồi lâu sau tầm mắt ông cụ mới tập trung, đôi đồng tử đục ngầu dừng trên khuôn mặt anh, giọng khản đặc hơi khó nghe rõ: "...!Là Yến Tây sao."
Đàm Yến Tây di chuyển ghế đến gần mép giường, rồi ngồi xuống cười nói: "Ông nội, lần này ông ngủ lâu thật đấy."
Ông cụ hít thở khó khăn, giống như đang kéo một cái thổi bễ: "Hôm nay là..."
"Ngày 27 ạ."
"Cháu với Tư Nam… ngày mai..."
Đàm Yến Tây cúi đầu, nhìn ông cụ tiều tụy trên giường bệnh: "Ông vẫn luôn ngủ nên cháu chưa kịp thông báo, chuyện đính hôn đã bị hủy bỏ."
"Ai… Ai..."
"Là cháu.
Cháu đã hủy bỏ."
Ông cụ dường như hơi sửng sốt, hơi trắng phả lên mặt trong của mặt nạ dưỡng khí trở nên gấp gáp hơn.
Đàm Yến Tây vốn cho rằng ông cụ sẽ tranh thủ lúc tỉnh lại để đeo chiếc gông xiềng này lên cho mình.
Nào ngờ ông cụ thở dồn dập như vậy một lúc, cuối cùng chỉ cười nói: "Nhà ta...!Đàm Tam nhà ta… một chiêu này, đúng là dám ra..."
"Do ông nội dạy tốt."
Trong đôi mắt đục ngầu của ông cụ thật sự chứa ý cười: "Ông nội… muốn hỏi cháu… tại sao?"
"Cháu không sợ ông cười nhạo.
Vì một người phụ nữ."
Trong phòng bệnh nhất thời chỉ nghe được tiếng hít thở phập phồng ngắn ngủi của ông cụ.
Qua thật lâu sau, ông cụ mới nở nụ cười: "Đừng nói… bây giờ đúng là ông muốn… chơi một ván với Đàm Tam của nhà ta..."
“Chờ ông khỏe cháu lại chơi với ông mấy ván."
Ông cụ cười cười, đôi mắt dần khép lại: "Về đi.
Ông nội cũng mệt rồi..."
Đàm Yến Tây ngồi thêm một lúc nữa, chờ ông nội thiếp đi lần nữa rồi gọi y tá đến trông và rời khỏi phòng bệnh.
_
Ngày 20 tháng 2 âm lịch, chiều ấy Đàm Yến Tây họp ở công ty.
Trong nhà gọi điện thoại đến thông báo với anh rằng ông nội đã mất.
Mà sáng sớm ngày hôm ấy, mẹ Diêu cũng vừa gọi điện thoại báo cho anh một tin.
Hoa lê trong sân đã nở.
_
Chu Di đã nghe được tin tức về Đàm Yến Tây hai lần từ miệng người khác.
Một lần là vào khoảng tháng ba, cô cùng Đồng Vi tham gia một buổi tiệc rượu thương vụ ở Đông Thành.
Ngày hôm ấy ngoài chủ đề ban đầu của tiệc rượu, thì chuyện mọi người thảo luận sôi nổi nhất chính là chuyện nhà họ Đàm thay đổi người đứng đầu.
Không ai hỏi mấy câu kém cỏi như "nhà họ Đàm nào”, nếu không có giới hạn nào khác thì khi nhắc đến nhà họ Đàm, hơn phân nửa chính là nhà họ Đàm ở Bắc Thành.
Một người nói: Có người bảo rằng cậu cháu trai bị cô chị cả Đàm Văn Hoa bị ép lùi bước, cũng có người bảo cậu Ba nhà họ Đàm tài đức chủ động nhường.
Bây giờ họ định chọn con trai của Đàm Văn Hoa ngồi ở vị trí này.
Cách đây không lâu, cậu Ba nhà họ Đàm mới trúng thầu một dự án đầu tư lớn mấy trăm triệu, cứ thế mà bị người ta chiếm hời trắng trợn.
Cũng có người khác nói: Chưa chắc cậu Ba nhà họ Đàm sẽ cam tâm chịu trói như vậy.
Nếu không có thủ đoạn thì làm sao đưa xí nghiệp nhà họ Đàm lên được đẳng cấp như bây giờ?
Lại có người hỏi: Cậu Ba nhà họ Đàm đã làm việc rất tốt, anh ta nhường vị trí chắc là có lý do chứ?
Một người khác trả lời: Nghe nói anh ta cãi lại ông nội, cha mình và cả di chúc, từ chối kết thông gia với nhà họ Chúc.
Có người nói ra dị nghị: Dưa này chắc chắn không phải thật đâu.
Người làm ăn khả năng cao sẽ không hành động theo cảm tính như thế.
Trái lại thì tôi nghe nói Đàm Tam luôn được ông nội cưng chiều vô cùng, sợ rằng ông cụ đi rồi, anh ta mất đi chỗ dựa nên mới có người nhân cơ hội này gây khó dễ.
Có người đáp lại: Nói thế nghe cũng có lý đấy.
.
.
Chu Di cùng lắm chỉ là nhân viên làm việc đi cùng, nên không được tham gia, và cũng không có ý định tham gia vào những đề tài này.
Dường như đó chỉ là một lời đồn đại trong giới nhà giàu để tăng niềm vui ăn dưa cho mọi người, nhưng Chu Di lại nghe ra được cảnh tàn sát khốc liệt đến kinh hồn bạt vía.
Nhân vật quan trọng trong chủ đề không phải là một khái niệm trừu tượng, mà là một con người đang sống sờ sờ.
Là câu chuyện cổ tích đầy màu sắc nhất trong cuộc đời cô cho đến nay.
Lần thứ hai là từ miệng Tống Mãn.
Khi ấy đã vào giữa tháng sáu, Tống Mãn kết thúc kỳ thi Đại học.
Chu Di quay về Bắc Thành một chuyện để trả căn nhà thuê bên đó, và đón Tống Mãn đến Đông Thành.
Chu Lộc Thu không ngại việc có thêm một người vào nhà ở, nhất là Chu Di thường xuyên đi công tác, vừa hay cô ấy thiếu một người cùng bầu bạn lúc ở nhà.
Ngày đó Chu Di đi công tác nước ngoài với Hướng Vi, lúc trở lại, về đến nhà đã là nửa đêm.
Trong nhà còn hai con cú đêm chưa ngủ, mở máy chiếu xem phim thần tượng cổ trang.
Chu Di thả đồ xuống rồi đi rửa mặt trước.
Tống Mãn nối gót đi theo qua, đứng trước bồn rửa tay với vẻ mặt bứt rứt: "Chị, có một chuyện em không biết có nên nói cho chị biết hay không."
"Vậy thôi em đừng nói."
"..." Tống Mãn sắp kìm nén không nổi rồi: "Hôm nay anh Đàm Yến Tây gửi Wechat cho em."
Chu Di suýt phun hết kem đánh răng ra.
Cô hỏi: "...!Em thêm Wechat của anh ấy khi nào vậy?"
"Hôm nay anh ấy mới thêm em.
Em cũng không biết tại sao anh ấy biết số Wechat của em nữa."
"Anh ấy tìm em có việc gì?"
"Anh ấy bảo hồi đó đã hứa với em sau khi thi Đại học xong sẽ mời em và Tiểu Bạch đến Universal Studios, chuyện này có cần anh ấy thực hiện nữa không."
Chu Di hơi sửng sốt.
Tống Mãn nói tiếp: "Em trả lời không cần.
Anh ấy lại hỏi bây giờ đang ở đâu.
Em nói ở Đông Thành.
Anh ấy lại nói đã giúp em đặt một bàn bốn người tại nhà hàng Michelin ba sao, cuối tuần này có thể đưa bạn bè đến đó ăn.
Nếu không đi cũng được, tiện cho em là được."
Tống Mãn dứt lời thì không nghe tiếng Chu Di đáp lại.
Cô bé nhìn vào trong gương, thấy cô chỉ cầm bàn chải điện đánh răng, trên mặt không hề có biểu cảm gì.
Vẻ mặt Tống Mãn như bị táo bón: "Chị, chị có xem vòng bạn bè của anh Đàm Yến Tây chưa?"
Hồi mới thêm Wechat với Đàm Yến Tây, Chu Di có lướt xem vòng bạn bè của anh nhưng anh không đăng bất kỳ trạng thái nào cả.
Sau khi chia tay với anh cũng không chặn tài khoản hay gì cả, nếu anh đăng gì đó thì khi online cô có thể lướt qua.
Nhưng cũng có trường hợp cô quá bận rộn nên bỏ sót.
Tống Mãn cũng không thừa nước đục thả câu, trực tiếp mở vòng bạn bè của Đàm Yến Tây ra và đưa màn hình điện thoại đến trước mặt cô.
Lần này thì Chu Di thật sự bị sặc.
Cô vội vàng nhả kem đánh răng ra rồi súc miệng, sau đó cầm điện thoại của Tống Mãn lên xem.
Vẻ mặt Tống Mãn vô cùng phức tạp: "...!Là chị đúng không?"
Vòng bạn bè của Đàm Yến Tây vẫn trống rỗng như cũ.
Nhưng anh đã thay đổi ảnh đại diện.
Một tấm hình cũ màu tựa phim ảnh.
Một cô bé mặt núng nính, đứng dưới tàng cây, trên người mặc chiếc áo khoác len màu đỏ của trái hồng kết hợp với váy denim có viền ren trắng.
Dưới chân là đôi vớ trắng dài đến bắp chân và giày da đen mũi tròn.
Sau khi tắm rửa xong, Chu Di nằm trên giường.
Tuy thân thể mệt rã rời nhưng tinh thần lại như bị cái gì cấu vào, mãi không thôi nôn nao.
Cô móc điện thoại ra, tìm tên Đàm Yến Tây trong thanh tìm kiếm tin nhắn.
Ngón tay dừng lại trước đoạn hội thoại nửa năm trước trong một thoáng, sau đó cô mở vòng bạn bè của anh ra.
Cô vô thức kéo tấm ảnh bìa xuống và xác nhận đó chính là tấm vừa nãy Tống Mãn cho mình xem.
Tống Mãn cũng chưa ngủ.
Cô bé vừa nhắn tin với Bạch Lãng Hi vừa hỏi Chu Di: "Chị, chị nói xem cuối tuần này em có nên đến nhà hàng đó ăn không ạ?"
"Tùy em thôi."
"Em bảo Tiểu Bạch đến chơi.
Chị cũng đi ăn cùng nhé?"
"Tại sao chị phải đi?"
"Chị xem, không phải anh ấy đặt bàn bốn người sao? Em, Tiểu Bạch, chị Lộ Lộ, cộng thêm chị nữa không phải vừa đủ bốn người sao."
"..." Chu Di khóa điện thoại lại, đột nhiên rất phiền não, nghiêm nghị cất lời: "Không đi.
Cũng không cho em đi luôn."
Tống Mãn "hả" một tiếng, thật ra cũng không phải chuyện gì quá thất vọng, chỉ là hình như cô bé không bất ngờ lắm trước phản ứng này của cô.
Một lát sau, Tống Mãn còn nói: "Nếu anh Đàm Yến Tây tìm em hỏi về tình trạng tình cảm của chị thì em nên trả lời thế nào?" Cô bé cảm thấy Đàm Yến Tây thêm bạn mình, hơn phân nửa nguyên nhân là vì mục đích này, chẳng qua không có cách nào đi thẳng vào vấn đề thôi.
Song sớm hay muộn cũng sẽ hỏi thôi, cô bé phải phòng bệnh hơn chữa bệnh chứ.
Chu Di đáp: "Em biết nên trả lời thế nào mà."
Tống Mãn gật đầu: "Được rồi ạ."
Nửa năm nay, Chu Di chỉ "dây mơ rễ má" với Đàm Yến Tây trong hai lần này, mà đều do người khác nhắc lại nên chỉ nói ngắn gọn.
Không phát triển bất kỳ chuyện gì thêm nữa.
_
Chu Di theo Hướng Vi, thời điểm làm quen ban đầu khổ cực không chịu nổi.
Hướng Vi bới lông tìm vết đến cực điểm, phàm có một chữ không hợp ý cô ấy trong bài báo thì cô ấy sẽ trả về ngay.
Nhưng cô ấy chỉ nói sơ lược qua là không được, chứ không nói cụ thể là không được chỗ nào.
Chu Di lặng lẽ sửa đổi, một lần hai lần, cuối cùng vì không biết vấn đề ở đâu nên cô dứt khoát bỏ toàn bộ làm lại.
Sau đó, Hướng Vi cũng hơi khâm phục tính cách dường như đang kìm nén muốn đấu tranh với cô ấy của cô: Không phải chị cảm thấy không được sao, vậy em sẽ làm lại lần sau tốt hơn lần trước, cứ thể sửa đến hơn mười lần, xem chị còn nói thế nào nữa.
Đấu tranh như vậy mãi, cho đến tháng thứ ba, khi Chu Di tự mình viết và gửi cho Hướng Vi thì cô ấy chỉ liếc mắt nhìn, không một chữ dị nghị mà cho cô qua.
Dường như hai người bắt bẻ nhau qua qua lại lại, cuối cùng đã giảng hòa, thậm chí còn sinh ra một mối quan hệ ăn ý.
Đồng thời Chu Di cũng bắt đầu học quay video và cắt phim.
Phần lớn hành trình của Hướng Vi luôn có một đội ngũ nhiếp ảnh chuyên nghiệp đi theo, nhưng cô ấy cho rằng phong cách này quá trang trọng và nhàm chán.
Cô ấy yêu cầu Chu Di sử dụng công cụ cầm tay, không theo đuổi sự hoàn mỹ, thay vào đó là sự rung lắc tự nhiên, thỉnh thoảng lại có vài bức ảnh cầu kỳ, mới có hương vị của hình ảnh cá nhân.
Vì để chạm được đến sở thích của Hướng Vi, Chu Di cũng tốn không ít thời gian thăm dò, Gopro, điện thoại, máy ảnh cầm tay...!Tiến hành thử nghiệm từng cái, cuối cùng mới phát hiện dụng cụ không quan trọng, cái quan trọng chính là nội dung ảnh chụp ra và ngôn ngữ của ống kính.
Sau hơn nửa năm thực hiện theo cách này, Chu Di đã hoàn toàn hiểu thấu được sở thích của Hướng Vi.
Mỗi vlog dài ba đến bốn phút mà cô cắt ra, cô ấy đều rất thích chúng.
Nhất là có một lần, Hướng Vi ở trong phòng khách sạn Ritz, đã tắm rửa và tẩy trang xong xuôi.
Giờ đây cô ấy ngồi trên ghế tự cắt tỉa móng chân cho mình.
Một đoạn phim gần ba mươi giây, không có âm nhạc, không có tiếng nói, chỉ có tiếng cạch cạch.
Kết cấu đoạn phim đen trắng, phông nền nguy nga lộng lẫy, nhưng tập trung chủ yếu vẫn là người phụ nữ ở tiền cảnh với làn da lộ rõ những nếp nhăn tự nhiên.
Cô ấy đang ngồi ôm gối tỉa móng chân, động tác khá vụng về.
Ẩn dưới vẻ rạng rỡ, cô ấy cũng chỉ là một người phụ nữ bình thường đang lão hóa dần mà thôi.
Hướng Vi thích đến phát điên, lập tức đăng riêng đoạn clip này lên vòng bạn bè của mình.
Từ đó về sau, Hướng Vi càng mở rộng nhiều quyền hạn hơn cho Chu Di, ví dụ như vào dịp nghỉ phép hiếm hoi, cô ấy sẽ mời Chu Di đến nhà của mình, rồi tự nấu hai phần bò bít tết.
Sau đó hai người mở một chai rượu, vừa nhâm nhi vừa tán gẫu.
Khi ấy giữa họ không còn là quan hệ cấp trên cấp dưới, Hướng Vi cũng thu hồi sự nghiêm khắc và dạng vẻ uy nghiêm thường ngày của mình.
Bình thường Chu Di hay làm việc chung với một người khác nữa là trợ lý sinh hoạt của Hướng Vi, tên là Vương Nhã Tinh.
Trước kia anh ta làm người mẫu nam, rất hiểu về làm đẹp thời trang.
Ban đầu Chu Di rất tò mò, tại sao anh ta không tiếp tục làm người mẫu.
Sau đó thông qua quan sát mới biết được, quan hệ của Vương Nhã Tinh và Hướng Vi đã vượt qua phạm vi công việc.
Nhưng họ không phải là người yêu, cô cảm thấy nó giống như bạn tình cố định hơn.
Cụ thể ra sao thì cô không tìm hiểu sâu thêm nữa.
Đúng là Hướng Vi rất yêu thích và nể trọng năng lực làm việc của cô, nhưng trong phương diện cuộc sống riêng tư sâu xa và ảm đạm thì cô lại rất tỉnh táo, nên tuyệt đối sẽ không theo dõi vượt quá ranh giới.
_
Cuối năm kể từ sau tháng mười, lịch trình của Hướng Vi dần trở nên dày đặc, phạm vi hoạt động chủ yếu là ở Paris.
Vây quanh Hướng Vi là một đội ngũ cố định năm người, mỗi người đều có chức vụ riêng của mình.
Người phụ trách tạo hình, chụp ảnh, sắp xếp lịch trình, hậu cần và các khâu khác.
Chu Di và Vương Nhã Tinh cũng có mặt trong đội ngũ, chơi rất thân với toàn bộ năm người của nhóm nhỏ này.
Cô thích bầu không khí trong nhóm nhỏ, mọi người đều đứng đầu trong lĩnh vực công việc của mình, có quyết tâm riêng, tính tình cũng trẻ trung, không tính toán lừa dối lẫn nhau.
Dĩ nhiên người có thể ở lại bên cạnh Hướng Vi đến nay thì nhất định phải có một số điểm chung về tính cách.
Ngày hôm nay sau khi tham gia tiệc đêm của nhãn hàng xa xỉ nào đó, vì cảm thấy hơi khó chịu nên Hướng Vi đi nghỉ rất sớm, cũng không bảo ai ở cạnh chăm sóc.
Anh cả quay phim của nhóm - mọi người thường gọi anh ấy là anh David, muốn đến khu đại sứ quán chụp một ít ảnh, thuận tiện tìm một quán bar nhỏ uống vài ly.
Thời gian "chụp ngẫu hứng" của David là cơ hội để mọi người phô bày trước ống kính của anh ấy, những bức ảnh có phong thái và phong cách trên instagram của mọi người, về cơ bản đều ra đời từ bàn tay của David.
Mọi người gọi hai chiếc xe chạy đến quận 16.
Trước khi lên đường, Chu Di đã về phòng thay lễ phục dự tiệc, lúc này cô đang mặc quần áo của mình.
Bên ngoài áo ba lỗ đen dệt kim là áo sơ mi trắng, với đường gấp khúc màu vàng làm điểm nhấn.
Phần dưới là quần công nhân và giày công nhân, cả người xinh đẹp nhẹ nhàng.
Duy chỉ có chiếc khuyên kim loại hình tua rua trên tai và mấy chiếc vòng đeo trên cổ tay cô, là tô điểm thêm đôi chút khí chất quyến rũ của phái nữ.
Bên cạnh vóc dáng và chiều cao, cô cũng nhìn quen mắt với những người trong giới model, nên giờ đây cô đã có phong cách ăn mặc của riêng mình với gu thời trang cực chất.
Sau khi xuống xe ở vùng lân cận, mọi người tùy ý ghép nhóm tạo dáng, David cũng không cần hướng dẫn gì nhiều mà chỉ cần bấm máy --- Ban đầu Chu Di rất khẩn trương khi đối mặt với ống kính, nhưng lâu dần cô cũng quen.
Chụp hơn nửa tiếng, mọi người đi dọc theo bờ sông tìm một quán bar gần đó, vừa trò chuyện trên trời dưới đất vừa chờ David gửi ảnh.
Đề tài trò chuyện không có gì mới mẻ, đơn giản là những chuyện liên quan đến người ngoài và cả về chính mình.
Hôm nay chẳng biết tại sao Chu Di lại trở thành nhân vật chính.
Người mở đầu là Tiểu Mẫn - phụ trách mảng tạo hình.
Cô ấy nói bạn học chung thời Đại học của mình có hỏi thăm cô gái xinh đẹp âm thầm đi bên cạnh chị Vi còn độc thân không, có cơ hội làm quen một chút không.
Chu Di đáp: "Tạm..."
Mọi người đồng thanh bổ sung thay cô: "Tạm thời không có hứng thú."
Chu Di ngượng ngùng cười một tiếng.
David cũng cười bảo: "Mọi người cũng thân thiết với nhau rồi --- Em nói thật đi, có phải không buông bỏ được ai không?"
Chu Di cười đáp: "Không có anh ạ."
Tiểu Mẫn lên tiếng: "Chị cứ nói cho bọn em biết đi, nếu không bọn em đoán tới đoán lui, càng đoán càng sai lệch."
"Sao lại sai lệch?"
"Ví dụ như David nghĩ, chắc chắn chị có một anh người yêu thanh mai trúc mã đã mất vì tai nạn xe."
Chu Di: "..."
"Vương Nhã Tinh thì nghĩ chị có một anh bạn trai quen nhau mười năm, trước khi kết hôn anh ta lại bỏ trốn với phù dâu."
Chu Di: "...!Đủ sai lệch rồi đó."
Tiểu Mẫn ôm bả vai cô, liên tiếp thúc giục: "Nói một chút đi mà, không chừng mọi người có thể hợp sức bày mưu giúp đỡ cho chị được đó."
Tình hình đã đến nước này, Chu Di không nói gì thì đúng là không được: "...!Thật sự không có gì đặc biệt cả, chỉ là trước đó chị có một mối tình không có kết quả thôi."
David trả lời qua loa: "Thời buổi này còn có thể không có kết quả à? Kết hôn rồi có thể ly hôn, hoa đã có chủ cũng có thể chia tay.
Chỉ cần em không chết thì có rất nhiều cách giải quyết mà."
Chu Di cười: "...!Vâng, anh nói có lý ạ."
TIểu Mẫn thì nói: "Đối phương là ai mà kiêu ngạo dữ vậy, Di Di của chúng ta là người tốt thế này mà còn có thể không có kết quả sao? Anh ta muốn tìm loại nào mới chịu có kết quả chứ? Thần tiên sao?"
Mọi người cười rộ lên.
Khoảng mười giờ rưỡi, mọi người chuẩn bị lên đường về, vừa tán gẫu vừa đi về phía bãi đậu xe.
David bảo mọi người chờ chút vì anh ấy muốn đi đường vòng xem tiệm bánh mì mình thích đã đóng cửa chưa để anh ấy mua một ít bánh mì sốt bơ (*).
Anh ấy cực kỳ đề cử mọi người đi cùng anh, món bánh mì sốt bơ của tiệm đó làm từ mỡ bò AOP, mùi vị ngon tuyệt hảo, bảo là đệ nhất quận 16 này cũng không hề lố chút nào.
Chu Di ngây ra.
Lúc kịp phản ứng thì mọi người đã đi theo David, lòng hiếu kỳ bị khơi gợi nên cô cũng muốn đi xem thử.
Họ nói nói cười cười, rẽ mấy khúc cua đã đến được tiệm bánh kia.
Nhưng đáng tiếc thay, thời gian đã khuya nên cửa tiệm đóng cửa.
Chu Di đứng ven đường nhìn chiếc tủ kính đã tắt đèn kia từ xa xa.
Cô gần như có thể tưởng tượng ra được dáng vẻ của nó khi sáng đèn, ánh sáng vàng vàng trong trong, vừa đẩy cửa bước vào đã có một mùi thơm phức xộc vào mũi.
Năm ngoái có người đứng tại vị trí cô đang đứng bây giờ để chờ cô vào tiệm chọn bánh.
Nếu đã không đến kịp thì mọi người đành phải quay trở lại.
Tiểu Mẫn là người nhận ra Chu Di không theo kịp nên đã vẫy tay gọi cô: "Đi thôi!"
Chu Di cười cười bảo: "Mọi người về trước đi.
Tôi có một người bạn sống gần đây, tôi đến thăm hỏi một chút."
"Vậy em nói David đi cùng chị nha? Muộn vậy rồi sợ không an toàn."
"Không sao, lát chị gọi xe về là được."
"Được thôi." Tiểu Mẫn ngoắc ngoắc tay tiếp câu: "Chị chú ý an toàn!"
Sau khi nhóm đồng nghiệp rời đi, Chu Di xoay người đi về một hướng khác.
Đường rất gần đây nên đi một lúc đã đến nơi.
Cô dừng bước lại trước một tòa nhà.
Ngẩng đầu lên chỉ thấy một mảng tối đen như mực ở cửa sổ tầng năm.
Cô nhớ lại mật mã cửa, bất ngờ là vẫn có thể nhớ ra được.
Mà càng bất ngờ hơn là mật mã không hề thay đổi, đẩy vào một cái cửa đã mở ra.
Vào thang máy, đi lên tầng năm.
Một dãy hành lang lát đá xám tro, căn cuối cùng là 503.
Cửa phía bên tay trái, ở khu vực hành lang công cộng đặt một băng ghế dài sát tường.
Chu Di bước đến, ngồi xuống chiếc băng ghế đó.
Cô tựa lưng ra thành ghế bằng gỗ, ngửa đầu nhìn lên chiếc đèn chùm hình tròn trên đầu, một ánh sáng trăng trắng và ảm đạm rọi xuống cô.
Hành lang trên cửa sổ mở, gió đêm cuốn hơi lạnh thổi vào.
Cô thường xuyên có cảm giác thời gian trôi chảy, chỉ trong nháy mắt đã từ đông sang xuân, rồi đến thu.
Tống Mãn lên Đại học, Cố Phỉ Phỉ chuẩn bị đến Nga du học.
Còn Chu Lộc Thu đã trở thành một ngôi sao mạng hot có hàng triệu fan hâm mộ.
Mà chính cô cũng sớm đã thích ứng với cuộc sống cường độ cao và hào nhoáng này.
Vào giây phút này, cô lặng im ngồi tại nơi đây.
Cô nhận ra dường như thời gian không hề chuyển động.
Nó bị phong tỏa, bị kìm hãm.
Kể từ lúc ấy, nó đã ngưng đọng lại rồi.