Cô cho rằng giọng điệu của mình đã đủ bình tĩnh, nhưng khi cô thốt ra vẫn để lộ một vài cảm xúc: "Anh vĩnh viễn kiêu ngạo như vậy.
Anh cho nổi, nhưng em bắt buộc phải nhận sao?"
Đôi mắt đang khép hờ của Đàm Yến Tây bỗng trở nên vui vẻ hơn hẳn.
Chu Di hiểu anh quá rõ, ngay lập tức cô nhận ra biểu hiện của anh lúc này là có ý gì.
Quả nhiên anh cười nói: "Nhìn xem tính tình của em kìa.
Em rốt cuộc đã không khách sáo với anh nữa hả?"
Chu Di vô cùng khó chịu.
Cô hối hận vì mình đã không nghĩ rằng: Việc thản nhiên đi đến cuộc hẹn là một biểu hiện của sự buông tay.
Cô vốn dĩ chưa bao giờ buông tay.
Ai có thể ngờ được những gì anh nói vừa rồi lại khiến cô tức giận, hóa ra anh thật sự có ý muốn chọc tức cô.
Đây là kỹ xảo đàm phán, chọc tức đối phương khiến cho chiến lược của họ trở nên lộn xộn, vậy thì bản thân mình sẽ chiếm nhiều ưu thế hơn.
Chu Di thật sự hận bản thân mình, hận bản thân mình đã rơi vào bẫy của anh.
Lại càng hận hơn chính là, khi anh nói câu "Bắt đầu lại", thì thật sự đã có hơn một giây đồng hồ trái tim của cô lại dậy sóng.
Chu Di nhanh chóng bình tĩnh lại, không còn bận tâm đến anh nữa mà giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ, hỏi: "Anh còn muốn nói gì nữa không? Nếu không có gì thì em về trước đây, em còn có việc bận "
Đàm Yến Tây cười nói: "Em còn chưa trả lời anh."
"Em còn cần phải trả lời sao?"
Đàm Yến Tây hơi nhướng mày: "Tại sao lại không?"
Chu Di trả lời với giọng điệu bình thản: "Chuyện gì đã qua, dù anh có cố gắng níu kéo thì cũng không còn ý nghĩa gì nữa đâu."
Đàm Yến Tây cúi đầu xuống nhìn cô, như thể đang đánh giá xem cô có nói lời thật lòng hay không.
Trên mặt Chu Di không có biểu cảm gì.
Sau một lúc lâu Đàm Yến Tây mới nói: "Vậy thì em phải xác nhận một điều với anh.
Vương Nhược Tinh có phải là bạn trai của em không?"
"Chuyện này hình như cũng không liên quan gì đến Đàm tổng."
Đàm Yến Tây đứng rất gần cô, dáng người anh rất cao, phía sau là những cột đá thạch cao trên hành lang gấp khúc, trước mặt cô là bóng của anh, vị trí này đã khiến cho cô có cảm giác không đủ dũng khí để tiến lên hay lùi xuống.
Cô vô thức ôm lấy cánh tay, bước sang một bên rồi lại nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ: "Xin lỗi, em thật sự phải đi rồi."
Đàm Yến Tây không hề ngăn cô lại, thậm chí anh còn bước sang một bên, khói thuốc màu xanh nhạt trong ánh đèn vàng ấm áp tỏa ra từ điếu thuốc giữa ngón tay anh.
Chu Di không nhìn anh nữa, đi ngang qua trước mặt anh để mở cửa.
Một hành lang màu vàng nhạt dẫn đến cuối cánh quạt vàng say sưa và tóc mai vương hương thơm trên quần áo.
Đi qua hành lang ngợp mùi vàng son* và bóng dáng những người phụ nữ quần là áo lượt.
*Nguyên văn là mê hoặc bởi giấy vàng chói lọi, đây là ẩn dụ cho tình cảnh thịnh vượng, huy hoàng làm say lòng người.
Ngập ngừng một chút, Chu Di bước vào.
Nhưng lúc này giọng nói lạnh lùng trầm thấp mang theo ý cười của Đàm Yến Tây mới vọng theo: "Em nghỉ ngơi sớm một chút, ngủ ngon."
Lời chúc ngủ ngon này nghe thật kỳ lạ, giống như một lời tuyên chiến.
Bước chân của Chu Di có chút dừng lại, chỉ vờ như không hề nghe thấy.
-
Sáng sớm hôm sau, trời tạnh mưa.
Chu Di treo tấm rèm nhung màu xanh đậm nặng trĩu lên, mở cửa sổ nhìn ra bên ngoài.
Đường vẫn còn ướt, toàn bộ Paris dường như đã bị ném xuống nước rồi vớt lên, trước khi vắt hết nước ra, không khí vẫn âm u tràn đầy làn hơi ẩm ướt.
Sau khi tắm rửa và thay quần áo, Chu Di đến nhà hàng ăn sáng, vừa bước vào cô đã nhìn thấy một cảnh tượng hết sức kinh hoàng: sếp của cô đang ngồi cùng bàn với người mà cô không muốn phải gặp nhất, hai người đang trò chuyện vui vẻ.
Cô nhớ Vệ Thừa đã nói với cô rằng Hướng Vi không quen với Đàm Yến Tây, từ trước đến nay vẫn chưa từng nói chuyện bao giờ.
Nếu như Vệ Thừa không lừa cô, vậy thì Đàm Yến Tây đã nhanh chóng làm quen với Hướng Vi rồi sao?
Hướng Vi là một người tràn đầy khí chất thanh cao, thế nhưng lại có thể trò chuyện và cười đùa với Đàm Yến Tây rất vui vẻ.
Cô chỉ có thể suy đoán rằng Đàm Yến Tây không hổ là doanh nhân, anh đi với bụt thì mặc áo cà sa, đi với ma mặc áo giấy, người khác khó ai có thể bì được.
Chu Di vốn đã không muốn ăn nữa, vừa định đi ra ngoài thì đã bị Vương Nhược Tinh ở một bàn khác nhìn thấy, vẫy tay gọi cô vào ngồi cùng nhau.
Chu Di cầm khay đi lấy bánh sừng bò và cà phê đen, rồi đi tới ngồi xuống chỗ đối diện với Vương Nhược Tinh.
Vương Nhược Tinh đặt thịt xông khói và trứng rán vào lát bánh mì nướng rồi quay đầu lại nhìn cô: "Người đang cùng chị Vi nói chuyện phiếm ấy, cô đã từng nghe qua chưa? Tôi nghe nói đó là bạn của Vệ tổng, người nhà họ Đàm ở Bắc Thành."
"Thật không?” Chu Di không trả lời chỉ hỏi: “Chị Vi quen biết anh ta à?
"Có lẽ là không biết, cũng không phải ở trong cùng một vòng tròn mà.
Ngoại trừ Vệ tổng cùng làm trong lĩnh vực này, những người khác trong vòng của bọn họ chị Vi cũng không chắc có thể dễ dàng giao thiệp được."
Chu Di đáp bằng giọng điệu rất bình tĩnh: "Vậy anh ta tìm chị Vi làm gì?"
Vương Nhược Tinh quay đầu về phía bàn kia nhìn thoáng qua nói: "Tôi không biết.
Chị Vi quen nhiều người mẫu và người nổi tiếng như vậy, nói không chừng là Đàm công tử muốn nhờ chị Vi dẫn mối..."
"..." Chu Di đang nhai miếng bánh mì mà suýt nữa thì bị sặc trong cuống họng.
Cô không khỏi ngước mắt lên nhìn.
Đàm Yến Tây có lẽ không để ý đến cô, cả quá trình chỉ tập trung vào người đang nói chuyện cùng anh ở phía đối diện.
Chu Di không lấy quá nhiều đồ ăn, mấy lát bánh mì ăn vài miếng là hết, cà phê đen trong cốc nhỏ đã uống xong, cô chuẩn bị rời đi.
Vương Nhược Tinh cũng đã ăn xong, đang cùng cô đứng dậy.
Nhưng đúng lúc này, Đàm Yến Tây đột nhiên quay đầu lại, ánh mắt anh vô cùng chính xác mà nhìn chằm chằm vào cô một lúc, nở nụ cười phong lưu giống như muốn chào hỏi cô.
Sau đó, nụ cười của anh lại nhanh chóng vụt tắt.
Trong hai ngày tới, chỉ cần là khi ở trong khách sạn, Chu Di thỉnh thoảng lại gặp Đàm Yến Tây, nhà hàng, quán bar, tiệm cafe...!không phải lúc nào anh cũng đi một mình, Monica thỉnh thoảng đi cùng anh hình như là đang báo cáo công việc.
Khi thuận tiện, anh sẽ đặc biệt đi tới để lên tiếng chào cô, cô không trả lời thì anh cũng chẳng quan tâm lắm.
Khi bất tiện, chẳng hạn như trong một lần vào quán cafe, anh để máy tính xách tay trên bàn trước mặt, trên tai đeo tai nghe bluetooth, có lẽ đang họp hội nghị trực tuyến, thì anh sẽ mỉm cười với cô, chào hỏi giống như cách anh đã làm vào bữa ăn sáng ngày hôm đó.
Vào ngày thứ ba, hành trình riêng của Hướng Vi là đến Naples, vì không có chuyện gì cần làm nữa nên cô được yêu cầu trở về nước trước.
Đồng thời, cùng về còn có David và Tiểu Mẫn.
Chu Di tự nhiên cảm thấy nhẹ nhõm.
Xế chiều hôm đó, ba người đi xe công ty đến sân bay, trên xe, Tiểu Mẫn và David đang nói về chủ đề chuyện của Đàm Yến Tây .
Có vẻ như anh Đàm muốn làm quen với một doanh nhân người Pháp thông qua quan hệ của chị Vi.
Đổi lại, anh Đàm sẽ cung cấp du thuyền tư nhân của mình cho tạp chí để quay một bộ phim bom tấn thời trang, có thể quay bao nhiêu lần tùy thích.
Chu Di ngồi cạnh cửa sổ, cô chỉ lo thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ chứ không tham gia vào chủ đề của họ.
Bất thình lình cô bị Tiểu Mẫn gọi tên.
Chu Di hoàn hồn, cười hỏi: "Vừa rồi em hỏi gì vậy?"
Tiểu Mẫn nói: "Chị có nghĩ rằng vị công tử nhà họ Đàm này rất đẹp trai không?"
Chu Di kiềm chế không để mình nghĩ đi nghĩ lại về khuôn mặt của Đàm Yến Tây, "...!Xem như là đẹp đi."
Tiểu Mẫn cười nói: "Miễn cưỡng như vậy sao? Anh ấy không phải gu của chị à? Em còn khá vừa ý anh ấy đấy.
Em cảm thấy giới giải trí hiện tại không còn người có dáng vẻ văn nhã bại hoại* như vậy nữa, một số ít vẫn có nhưng trước sau gì cũng thiếu một chút."
*Hiểu nôm na có nghĩa là lưu manh giả danh trí thức, chỉ người bên ngoài nhìn thì vô cùng đứng đắn nhưng bên trong lại có rất nhiều suy nghĩ đen tối.
Còn David thì nói: "Vậy khi nào em mới có thể đánh giá cao phong cách mạnh mẽ nam tính đây?"
Tiểu Mẫn: "Không thể.
Ngoại hình đẹp đẽ, mặt trắng như ngọc, có chí cầu tiến… Gu thẩm mỹ tốt đẹp về đàn ông của người Trung Quốc luôn không liên quan gì đến sự thô kệch và nam tính cả.
Anh không thể nào thuyết phục được người xưa đâu.
Vẫn đang làm trong ngành thời trang đấy, sao quan điểm của anh lại đơn giản như trai thẳng vậy."
David: "..."
Chu Di mỉm cười nhìn hai người cãi nhau, không ngoài dự đoán lần nào David cũng lép vế cả.
Khi đến sân bay làm thủ tục và kiểm tra hành lý, Chu Di chỉ mang một chiếc ba lô trên lưng rồi lên máy bay.
Đối với chiếc máy bay chở khách thân rộng siêu lớn này, chị San đã giúp họ đặt vé hạng thương gia.
Sau khi lên máy bay, tiếp viên hàng không nhìn vé của ba người rồi đi về phía trước dẫn đường.
Khi đến khoang hạng thương gia, mọi người đều tìm số ghế, nhưng tiếp viên hàng không đã ra hiệu mời họ tiến lên trong khi nói một tràng tiếng Pháp.
David và Tiểu Mẫn không giỏi tiếng Pháp, họ chỉ có thể giao tiếp cơ bản, vì vậy hai người cùng nhau nhìn về phía Chu Di.
Chu Di nói: "Cô ấy nói sẽ nâng cấp khoang ghế ngồi cho ba chúng ta."
Tiểu Mẫn cười nói: "Không phải chứ, chị San rộng rãi như vậy? Bên phòng tài chính thanh toán tiền vé à."
Chu Di do dự muốn nói rồi lại thôi: "...!Không phải do chị San sắp xếp."
Nguyên văn lời nói của tiếp viên hàng không là một quý ông họ Đàm đã nâng cấp khoang ghế ngồi cho ba người họ.
Tiểu Mẫn hỏi: "Vậy thì là ai?"
Chu Di không nói lời nào, đang do dự có nên đi tới ghế ngồi hay không thì phía sau có người đi vào, ba người chặn đường nên tiếp viên hàng không lễ phép nhắc nhở bọn họ đi về phía trước, Chu Di đành phải tiến lên một bước.
Khi cô bước vào thì nhìn thấy Đàm Yến Tây.
Anh đắp một chiếc chăn màu xám, nghiêng người dựa vào thành ghế ngủ thiếp đi, một lọn tóc khẽ rơi xuống trước trán, nhìn xuống phía dưới đôi mắt nhắm nghiền của anh là hàng mi dài mỏng, nhưng chỗ khóe mắt lại có một vòng tròn hơi xanh, rất rõ ràng đây là biểu hiện của việc thiếu ngủ.
Tiểu Mẫn sửng sốt một chút, hỏi nhỏ Chu Di: "Đây không phải là anh Đàm sắp xếp chứ? Chúng ta chỉ là nhân viên của chị Vi, không khỏi có chút khách sáo nhỉ."
Chu Di im lặng.
Tiếp viên hàng không sắp xếp chỗ ngồi cho họ, Chu Di không hề muốn ngồi sát bên Đàm Yến Tây, nhưng giữa họ cũng chỉ được ngăn cách bằng tay vịn ghế có thể nâng lên hạ xuống được.
Chu Di hỏi Tiểu Mẫn và David rằng họ có muốn đổi chỗ ngồi với cô không.
Hai người cũng không phải người vô ý, nếu không có ánh mắt tinh tường như thế này thì bọn họ cũng không thể nào làm việc dưới trướng của Hướng Vi được.
Ngay khi nhìn thấy cách sắp xếp chỗ ngồi thì cả hai dường như đã nhận ra điều gì đó ngay lập tức.
Tiểu Mẫn vội vàng lắc đầu cười nói: "Không, không được, bọn em ngồi chung với vị đại gia này sẽ thấy rất áp lực."
Chu Di hỏi tiếp viên hàng không xem còn chỗ nào khác không, tiếp viên cười nói đã kín chỗ rồi, cô lại hỏi về khoang hạng thương gia ban đầu thì tiếp viên nói, sau khi họ đổi chỗ ngồi thì đã bán cho người khác rồi.
Chu Di không xác minh được đó có phải là sự thật hay không, cô cảm thấy mình sẽ "có vấn đề" nếu hỏi thêm nữa, cũng không thể xuống máy bay ngay lúc này được, vì vậy cô cởi ba lô ra rồi ngồi xuống.
Cho đến khi máy bay cất cánh và bữa tối được dọn ra, Đàm Yến Tây vẫn chưa thức dậy.
Chỗ ngồi của anh ở cạnh cửa sổ, sau khi cất cánh trùng hợp nhìn thấy được khung cảnh hoàng hôn tuyệt đẹp, ánh chiều tà tráng lệ màu vàng rực dần lặn xuống làm rực cháy cả chân trời.
Sau đó, khi sắc hồng biến mất, bầu trời lại chìm vào màu chàm tĩnh lặng.
Không biết đó là bầu trời hay là biển rộng.
Máy bay xóc nảy nhẹ nhàng khiến Chu Di dần cảm thấy lờ đờ, không ngăn được mình chìm vào giấc ngủ.
Không biết là đã trôi qua bao lâu, cô mới ngơ ngác mở mắt ra, nhìn thoáng qua Đàm Yến Tây thì thấy anh vẫn đang ngủ say.
Nhưng hình như nửa chừng anh có tỉnh lại, nên tấm chăn vốn dĩ chỉ đắp một nửa bây giờ đã được trùm kín cả người.
Chu Di đứng dậy đi vào phòng vệ sinh rồi trở lại chỗ ngồi, bật đèn đọc sách, lấy trong túi ra một cuốn tiểu thuyết của Vincent Almendros.
Đọc hơn một tiếng đồng hồ, cô lại ngủ thiếp đi.
Khi tỉnh lại hình như đã là đêm khuya, đèn trong khoang máy bay hầu như đã tắt hết, lưa thưa trên đỉnh đầu vài ghế ngồi vẫn còn chiếu xuống ngọn đèn màu trắng ấm áp.
Tâm trí của cô vẫn chưa hoàn toàn thức tỉnh, có vài tiếng gầm nhẹ mang đến cho cô cảm giác như lạc vào khung cảnh quen thuộc một cách kỳ lạ.
Khi cô nhận ra là tại sao mình lại cảm thấy như vậy thì không khỏi quay đầu lại nhìn.
Đàm Yến Tây đang nhìn cô.
Khoang máy bay đủ ấm, anh chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng, thân hình mang vài phần lười nhác mà tựa vào lưng ghế, nhìn chăm chú vào ánh mắt cô mang theo một loại dịu dàng mệt mỏi.
Anh không có bất kỳ hành động nào, vì vậy Chu Di chỉ im lặng nhìn thẳng vào anh một lúc, trong chốc lát mới kịp phản ứng lại, rồi làm như không có gì mà rời ánh mắt đi chỗ khác.
Cô sờ cuốn tiểu thuyết trên đùi, một lúc sau mới để ý thấy sách đã bị Đàm Yến Tây lấy đi, anh đang dùng một tay đặt nó trên đầu gối, phủ tấm chăn len màu xám.
Chu Di đưa tay ra, anh trả về cho cô.
Cô nhận lấy cuốn sách, cầm nó trên tay, cúi xuống để lật tìm trang có đánh dấu của mình.
Chu Di tinh tế cảm thấy được hình như mình đang cố tình làm dáng, bởi vì thật sự là cô không đọc nổi nữa.
Cô buộc bản thân đọc từng từ một, sau đó nối chúng thành câu.
Cô có thể cảm nhận được rằng Đàm Yến Tây đang thu lại ánh mắt nhìn cô, anh lấy một chai nước khoáng từ ngăn chứa bên cạnh ra, mở nắp uống vài ngụm.
Chúng đều là những âm thanh rất nhỏ, nhưng lại làm rối loạn sự chú ý của cô mà không rõ lý do.
Lướt mắt nhìn qua bên đó, cô thấy anh đặt chai nước lại rồi ngả người ra sau.
Ngay khi cô tưởng anh sẽ ngủ tiếp thì anh lại nói: "Di Di."
Chu Di không thể nói rõ được, xưng hô bất chợt này khiến cho cô có cảm giác trái tim mình như thắt lại, hay chỉ là cảm giác muốn gạt bỏ nó đi mà thôi.
Cô không lên tiếng đáp lời.
Đàm Yến Tây không có vẻ gì là ngạc nhiên, hoặc cơ bản anh cũng chỉ muốn tự mình nói với cô rằng: "Anh đến đây không phải vì đi công tác.
Hôm đó lúc anh đến khách sạn, anh đã đợi em ở sảnh từ bốn giờ chiều."
Chu Di vẫn như cũ không trả lời.
Trong giọng nói của Đàm Yến Tây mang theo cảm giác buồn ngủ kéo dài, hơi giống như đang nói mơ trong vô thức khi nửa đêm tỉnh giấc: "Gần một năm rồi? Nếu không phải anh cố ý hỏi thăm thì sẽ không có tin tức gì của em.
Anh luôn đi đến chỗ của Vệ Thừa, bởi vì anh biết cậu ta quen biết sếp của em, anh nghĩ, thoải mái tâm sự biết đâu có khi sẽ truyền được đến tai em."
Ngón tay cái của Chu Di ép chặt vào mép trang sách.
"Hôm đó anh đã ngồi ở sảnh đợi em.
Anh nghĩ khi nhìn thấy em rồi anh nên nói gì mới phải.
Vệ Thừa nói cho anh biết em rất được sếp của em trọng dụng, sự nghiệp lên như diều gặp gió.
Lúc trước anh rất không hi vọng em rời khỏi Bắc Thành, cho dù sau này em không gặp lại anh, nhưng nếu anh biết được em đang ở chỗ nào thì sẽ cảm thấy yên tâm đôi phần.
Ít nhất, nếu em gặp bất kỳ khó khăn gì thì anh cũng có thể chăm sóc cho em.
Nhưng anh cũng tin Vệ Thừa, anh cảm thấy nếu làm công việc hiện tại khiến em cảm thấy vui vẻ, vậy cũng tốt, không ở Bắc Thành thì không ở Bắc Thành đi…"
Quá yên lặng, yên lặng đến mức giọng nói nhẹ nhàng của Đàm Yến Tây đều có thể truyền đến tai cô rất rõ ràng.
Có phải anh cố tình bẫy cô trong chiếc lồng sắt to cao ngất trời này không? Anh đã không thể chạy trốn, huống chi là cô.
"Anh thấy, anh nhìn thấy được công việc của em quả thực rất suôn sẻ, nhưng nếu nói về vui vẻ thì anh lại không nhìn ra em có chút vui vẻ nào.
Nếu em muốn nói rằng em đang thực sự vui vẻ thì em cũng không cần chứng minh điều đó với anh, em vốn dĩ không cần chứng minh với anh bất kỳ điều gì.
Vì vậy mà anh quên hết tất cả những gì mình đã nghĩ trước đây.
Anh thừa nhận rằng anh đang tức giận, vì nếu em biết anh là một kẻ khốn nạn như thế, thì đáng ra em phải rất vui vẻ khi không có anh mới đúng chứ.
Mưa lớn như vậy mà không có ai đứng ở cửa đợi em, cũng không có ai che dù cho em.
Tại sao vậy, Di Di?"
Chu Di không thể im lặng được nữa: "...!Không có gì là không tốt cả.
Ít nhất em có tự do."
Đàm Yến Tây liếc cô nhưng ánh mắt lại vô cùng mềm mại, giờ khắc này giống như đã vượt qua đỉnh mây mù nặng nề trong đêm đen, anh nói: "Em thật sự nghĩ như vậy?"
"Vâng."
"Nhưng anh nghĩ em xứng đáng có được mọi thứ."
"Em không tham lam như vậy."
Đàm Yến Tây nhìn cô chăm chú, yên tĩnh trong giây lát, lúc này anh mới nói: "Chuyện của anh với Chúc Tư Nam đã bị hủy bỏ.
Đã bị hủy bỏ từ rất sớm, nếu em bằng lòng..."
Chu Di ngắt lời anh: "Em không muốn."
Gần như là một sự phản kháng theo bản năng.
Cô cảm thấy rằng anh đối với cô có một mức độ cố chấp nhất định.
Bản năng của cô lại không thích sự cố chấp này.
Đàm Yến Tây trở nên im lặng, một lúc sau anh mới miễn cưỡng cười nói: “Tại sao bây giờ em không muốn nữa?” Anh có vẻ như vô cùng bối rối.
Chu Di cũng im lặng một lát: "...!Chúng ta đều đã từng nghe qua câu chuyện mò trăng đáy nước*.
Không có vầng trăng nào mãi dừng lại một chỗ.
Anh đã thay đổi, em cũng đã đổi thay."
*Nguyên văn là khắc thuyền tìm gươm, chuyện kể rằng nước Sở có một người khi đi qua sông, lỡ tay làm rớt thanh gươm xuống nước, anh ta bèn khắc một dấu trên mạn thuyền để làm ký hiệu chỗ rơi gươm, lúc sau thuyền dừng lại anh ta căn cứ vào chỗ khắc đó mà mò gươm và dĩ nhiên là tìm chẳng thấy.
Đến giờ phút này, cũng không cần phải tiếp tục cuộc trò chuyện với bầu không khí ủ rũ làm cho người ta cảm thấy hoảng hốt này nữa.
Mỗi người đều im lặng.
Sự im lặng đến nỗi ngay cả tiếng gió thổi cũng chẳng hề nghe thấy, khiến cho cõi lòng con người ta cảm thấy vô cùng trống rỗng.
Câu nói cuối cùng mà Đàm Yến Tây nói là: "Quả thực anh đã thay đổi, nhưng em cũng nên biết rằng từ trước đến nay anh chưa bao giờ là người tốt.
Vì lần này anh có thể đợi em bốn năm tiếng đồng hồ, nên trong tương lai anh cũng có thể chờ đợi em bốn năm, năm năm, hay bốn mươi đến năm mươi năm.
Di Di, ai mà không có quyền chờ đợi?"
Anh trước sau như một, luôn có loại sức mạnh khiến người khác không thể nào chối từ..