Đây là thói quen của Hướng Vi, thỉnh thoảng cô ấy phải đi xem có kiểu thời trang cổ điển nào được lưu hành lại trên thế giới không.
Trong một khoảng thời gian, Chu Di phải điên cuồng bổ sung các kiến thức liên quan, giờ cô đã biết thương hiệu xa xỉ nào đã tung ra phong cách cổ điển nào trong chương trình lớn của năm nào, và cứ như thế cách "thưởng thức" cô đã nắm rõ đến từng chân tơ kẽ tóc.
Hướng Vi tin tưởng vào khả năng và óc thẩm mỹ của cô nên giao chuyện này cho cô phụ trách.
Chu Di cũng rất vui vẻ, quá trình mua đồ chọn đi chọn lại giống như một cách để giải tỏa cảm xúc, vẹn cả đôi đường.
Sau khi mua sắm cả buổi chiều, chạng vạng tối, Chu Di thấy bầu trời u ám có vẻ như sắp mưa, nên cô nhanh chóng gọi cho đồng nghiệp của cô là chị San phụ trách hậu cần, hỏi có xe nào dư không để cử một chiếc đến đón cô.
Chị San báo với cô rằng sẽ có xe sớm và bảo cô đợi một lúc.
Chị San bảo cô đợi một lúc nhưng Chu Di lại đợi được một cơn mưa to xối xả.
Cô ngồi trong mặt tiền cửa hàng canh chừng một đống túi đồ mua sắm, mãi đến 7 giờ 30 phút thì cuối cùng tài xế mới đến, liên tục nói xin lỗi cô vì trên đường bị kẹt xe.
Cũng không có gì ngạc nhiên khi Paris là thành phố ùn tắc giao thông nhất ở Pháp.
Chu Di lên xe, đường trở về khách sạn cũng đông như kiến, đi một đoạn đường chưa đến 10km đã mất 40 phút.
Cô ngồi ở trong xe ngủ một giấc, đến khi tỉnh dậy thì người lái xe mới nhắc nhở cô rằng đã đến nơi.
Chu Di ngáp dài rồi nhìn ra ngoài, dưới trời mưa to tầm nhìn cũng trở nên hạn hẹp hơn.
Cô kéo cửa, bước xuống xe.
Mưa quá lớn, cô vừa mở cửa ra khỏi xe thì đã bị gió cuốn theo cơn mưa nặng hạt thổi vào người.
May mắn thay khách sạn phục vụ rất chu đáo, nhân viên phục vụ mặc áo khoác màu đen đã bước lên phía trước.
Một chiếc dù lớn màu đen thêu logo của khách sạn hướng về phía cô, che kín đỉnh đầu của cô.
Chu Di nói: "Merci" (cảm ơn), rồi quay lại nhặt những túi đồ lớn nhỏ chất đống trên băng ghế sau.
Ngay khi cô đang gom lại tay cầm của mấy chiếc túi và định cầm chúng ra, thì cô bỗng nhận ra điều gì đó và đột ngột quay đầu lại.
Bóng dáng người đàn ông cầm dù đứng thẳng tắp, áo khoác dài một màu so với màn đêm còn thâm trầm hơn.
Dưới cơn mưa xối xả, nửa người anh đứng bên ngoài chiếc dù đã bị dính nước mưa ướt đẫm, một chiếc đèn lồng kiểu cũ treo trên đỉnh mái hiên chiếu ra ánh sáng mờ ảo, ánh lên khiến cho cả người anh trở nên tươi sáng vô ngần.
Mưa rơi trên mặt dù vang lên những tiếng lộp bộp.
Hai làn xe vẫn chạy song song nhau như thường lệ.
Có người đẩy cửa bước ra, trong sảnh khách sạn vang lên tiếng nhạc lúc có lúc không.
Tại thời điểm này, tất cả các âm thanh đều trở nên im ắng đến lạ thường, kể cả tiếng tim đập từng hồi.
Sự yên tĩnh tuyệt đối, ngay cả trong giấc mơ cũng là một khung cảnh vô cùng hư ảo.
Chu Di nhìn thấy dường như Đàm Yến Tây đang nở nụ cười, như thể anh đã đợi cô quay lại từ rất lâu rồi.
Đôi mắt của anh giống như buổi bình minh lúc mặt biển sâu êm đềm nhất, chỉ cần nhìn thoáng qua đã khiến cho trái tim của cô loạn nhịp.
Giọng điệu của anh bình tĩnh mang theo âm tiết hơi ngắt quãng, giống như cũng đã bị thấm ướt bởi những hạt mưa văng tung tóe: "...!Đã lâu không gặp."
Chu Di hoàn toàn sững sờ, mới phút chốc mà trong đầu cô đã nhanh chóng xuất hiện rất nhiều câu hỏi, thế nhưng tất cả đều giống như khói bay mịt mù, như chim sải cánh bay, dù chỉ là một chút cũng không thế nào bắt lại được.
Cô không biết phải phản ứng như thế nào, bởi vì trong đầu cô chưa bao giờ thử diễn cảnh này và cũng chẳng bao giờ mường tượng được rằng nó sẽ xảy ra.
Thế giới rộng lớn biết bao, nhất là khi cô đã rời khỏi Bắc Thành, rời khỏi những thứ có liên quan đến anh, hẳn là rất tình cờ mà họ mới có thể gặp lại nhau.
Giờ phút này cô giống như chưa hề học bài trước mà đã bị ném vào phòng thi cuối kỳ, trong mắt đầy những câu hỏi chưa giải còn đầu óc thì hoàn toàn trống rỗng.
Chu Di gần như quay người sang chỗ khác một cách vô cùng cứng nhắc, cô tiếp tục mang những túi đồ mua sắm ra ngoài.
Đàm Yến Tây nghiêng người về phía trước, bàn tay không che dù thuận thế cầm lấy đồ trong tay cô.
Chu Di theo bản năng mà rút túi đồ lại, trong khi tay của Đàm Yến Tây vẫn đang giơ ra giữ nguyên tư thế cũ, một cảm giác cố chấp diễn ra trong im lặng.
Mưa to đến mức cô có thể nhìn thấy chúng như xối thẳng vào lưng anh.
Trong hơi thở của anh có chút lạnh lẽo kèm theo cảm giác ẩm ướt dính dính.
Sau một vài giây giằng co, cô buộc phải đưa những túi đồ trong tay sang cho anh.
Chiếc dù che mưa cho cô suốt cả quãng đường đi đến dưới mái hiên của khách sạn.
Một người phục vụ mặc đồng phục đen bước ra, hơi cúi đầu, cầm lấy chiếc dù mà Đàm Yến Tây đã thu lại rồi mở cửa.
Chu Di bước vào trước, rồi quay lại đón lấy những chiếc túi mua sắm mà Đàm Yến Tây đang cầm.
Đàm Yến Tây đưa lại cho cô, cười nói: "Anh đi công tác thôi.
Không ngờ lại trùng hợp như vậy."
Đèn trong sảnh rực rỡ, ấm áp mà sáng ngời, không mờ mịt lạnh lẽo như ở bên ngoài.
Chu Di đã trở lại trạng thái bình thường của mình, cô đã từng sợ hãi mọi thứ rồi, hiện tại không nên bối rối như vậy nữa.
Vì thế cô nhanh chóng mỉm cười đáp: "Đúng vậy.
Trùng hợp thật."
Ánh mắt của Đàm Yến Tây cứ nhìn vào cô đăm đăm, như thể anh không quan tâm đến việc có ai nhìn vào hay phán xét gì cả, chỉ tập trung vào việc "nhìn cô" mà thôi, anh hỏi: "Em ăn tối chưa?"
"… Chưa."
"Anh sắp đi ăn tối, em có muốn ngồi cùng bàn với anh không." Anh cười nói.
Khóe mắt Chu Di hơi rũ xuống, nhìn thấy anh đút một tay vào túi áo khoác sũng nước đang chậm rãi nhỏ xuống từng giọt, mới vừa rồi chắc hẳn là anh đã bị nước mưa xối vào người rất nhiều.
Cô thực sự không biết, nên trả lời là đi hay không đi mới khiến cho bản thân mình trông tự nhiên hơn.
Chỉ nói: "Em phải về phòng trước, có chút việc bận."
Đàm Yến Tây gật đầu, dường như không có ý định ép uổng cô.
Chu Di xách đồ trở về phòng, trước tiên cô thả mình xuống giường rồi vùi cả mặt vào trong gối thở dốc.
Cô nghe thấy rõ ràng nhịp tim đập dữ dội của mình.
Cô tin rằng đôi khi cuộc sống là một trò hề đầy máu chó*, khi cô cuối cùng cũng sắp có thể trở lại trạng thái bình thường thì nó lại biến chuyển đầy mạnh mẽ.
*Máu chó nghĩa là những tình tiết, nội dung lặp đi lặp lại, không lôi cuốn và khô cứng khiến người khác thấy nhàm chán, không có sức hút.
Cô không thể nào kiềm chế bản thân mình không nghĩ về cảnh tượng anh và cô gặp lại nhau sau gần một năm xa cách được.
Dường như không có bất kỳ sự thay đổi nào, từ ngoại hình đến phong cách.
Đàm Yến Tây vẫn như cũ, vẫn khiến cho cô đánh mất đi lý trí của mình.
Chu Di đi tắm, nhưng cô vẫn không thể nào gạt bỏ đi những suy nghĩ đang bị xáo trộn này hoàn toàn.
Cô sấy khô tóc rồi thay quần áo sạch sẽ, mặc lên một chiếc áo len dệt kim màu trắng đi kèm quần tây đen.
Tuy kiểu dáng đơn giản nhưng cách cắt may và chất liệu đều tuyệt vời, toát lên vẻ sang trọng.
Cuối cùng là xỏ thêm một đôi giày lười vừa vặn và tiện lợi rồi đi xuống phòng.
Cô quyết tâm không ăn mặc quá lộng lẫy hoặc trang trọng.
Nhà hàng và quán bar lúc này vẫn sôi động, bên ngoài trời mưa to nhưng bên trong lại bật rất nhiều đèn, có người thổi kèn saxophone theo phong cách jazz, bầu không khí này rất thích hợp để nhâm nhi đồ uống.
Chu Di nhìn quanh thì thấy Đàm Yến Tây ở chỗ chiếc bàn đôi bên cạnh cửa sổ.
Đàm Yến Tây cũng đã thay quần áo, anh mặc một chiếc áo len mỏng màu xám sẫm rộng rãi, màu sắc này khiến cho anh toát lên vẻ quý tộc vô cùng.
Anh ngồi hơi nghiêng người, chống một tay lên lưng ghế rồi nhìn ra ngoài cửa sổ, vẻ sinh động của căn phòng dường như chẳng liên quan gì đến anh, anh luôn mang đến cho người ta cảm giác cô đơn không thể nào xóa tan được.
Cô im lặng quan sát một lúc trước khi đi về phía anh.
Đàm Yến Tây cũng chú ý tới cô, anh lập tức ngồi thẳng người, chuyển hướng ánh mắt rồi mỉm cười nhìn cô nói: "Anh còn tưởng rằng em không tới."
“Em có việc nên đến trễ một chút thôi.” Chu Di cười, hào phóng đáp.
Cô kéo ghế đối diện anh ngồi xuống, đợi người phục vụ đi tới đưa thực đơn, cô cầm lấy lật xem rồi ôn tồn nói: "Mưa to quá, không biết ngày mai có tạnh hay không nữa.”
"Ừm.
Mưa to thật."
Cô có thể cảm nhận được Đàm Yến Tây đang nhìn mình nhưng cũng không ngẩng lên, chỉ ân cần hỏi thăm: "Đàm tổng đến đây công tác là để bàn chuyện công việc à?"
Cô liếc khoé mắt qua thì nhìn thấy rất rõ ràng, anh dừng lại một lúc rồi mới miễn cưỡng nói: "Ừ."
"Gần đây anh đang làm gì vậy?"
“Anh cũng không có gì mới, công việc thì vẫn bù đầu bù cổ thôi.” Đàm Yến Tây nhìn cô một lát rồi nói: “Đừng chỉ hỏi anh, nói về bản thân em đi.
Hình như em đã thích nghi tốt với công việc mới rồi.”
Chu Di nói: "Cũng tạm được.
Làm rồi cũng thành quen thôi."
"Nghe nói em là trợ lý của tổng biên tập.
Có phải đi công tác thường xuyên không?"
"Em dành thời gian ở trên máy bay còn nhiều hơn ở nhà."
...
Đàm Yến Tây vẫn luôn nhìn Chu Di.
Cô đã thay đổi rất nhiều so với một năm trước, tóc cắt ngắn đi chỉ còn dài đến ngang vai làm toát lên vẻ giỏi giang.
Phong cách ăn mặc gọn gàng, mang hơi hướng trung tính hơn.
Nhất là sự thay đổi về mặt tính cách, nét bình tĩnh dù cho mưa gió có kéo đến cũng không thể lay chuyển được.
Dường như nếu đặt cô vào bất kì hoàn cảnh xã hội phức tạp thế nào thì cô vẫn có thể bình chân như vại.
Nếu như nói lúc trước ở bên cạnh anh, đôi khi sự bình tĩnh của cô vẫn mang chút cảm giác gồng mình để tỏ ra mạnh mẽ.
Thì hôm nay khi cô ngồi ở chỗ này trò chuyện vu vơ cùng anh, anh thật sự không thể nhìn ra được một chút dao động nào trong tâm trạng của cô.
Tuy rằng cuộc trò chuyện đều tràn ngập nụ cười, nhưng lại có một sự xa lánh không để lại dấu vết, dù đang ở rất gần nhưng lại tựa như xa cách ngàn dặm.
Một lúc sau, đồ ăn thức uống hai người gọi mới được mang lên.
Chu Di gọi nước chanh, còn Đàm Yến Tây gọi một ly Martini.
Dao nĩa thỉnh thoảng chạm vào đĩa sứ trắng vang lên âm thanh tinh tế rất nhỏ, chủ đề của họ xoay quanh những vấn đề xung quanh, ít liên quan đến chuyện chính, cuộc trò chuyện cứ thế diễn ra liên tục.
Không ai trong số họ nhớ mình đã nói những gì.
Thành thật mà nói đây không phải là một cuộc trò chuyện vui vẻ gì cho cam.
Sau những yêu ghét nồng đậm trong quá khứ, cho dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa thì họ vẫn sẽ cố giả vờ để tỏ ra bình tĩnh.
Nhưng cuộc trò chuyện khách sáo này thậm chí còn hời hợt và giả tạo hơn cả, toàn bộ quá trình giống như nuốt một miếng cá đông lạnh sống, không thể nào tiêu hóa.
Ăn xong ngồi lại một lúc thì Chu Di có cảm giác không thể nào tiếp tục được nữa, nên cô chuẩn bị rời đi.
Lúc cô đứng dậy thì Đàm Yến Tây cũng cùng đứng dậy theo.
Chu Di liếc nhìn anh một cái, không nói gì.
Hai người đi qua quầy bar để quay về phía sảnh chờ, Chu Di đang đi đến thang máy thì Đàm Yến Tây đã gọi cô lại: "Chu Di."
Cô quay đầu lại, Đàm Yến Tây hất cằm về phía hành lang dẫn đến phía sau hỏi: "Qua đó?"
Chu Di dừng lại một chút rồi bước tới chỗ đó.
Đàm Yến Tây đi theo cô, tiếng bước chân không xa không gần.
Một hành lang dài và sâu với trần nhà cao cao và những bức tranh sơn dầu cổ điển treo hai bên tường.
Đi đến cuối đẩy cửa ra là khu vườn phía sau nhà hàng.
Cơn mưa không hề nhỏ đi chút nào.
Cánh cửa sau lưng đóng lại, Chu Di đứng dưới mái hiên của hành lang gấp khúc được nâng lên bởi những cột đá La Mã, gió thổi vào mặt mang theo dấu hiệu trời đã sắp chuyển mưa giông.
Trong chốc lát, cô ngửi thấy mùi thuốc lá trong không khí, nhưng cũng không quay đầu nhìn lại.
Tiếng mưa rơi ầm ĩ khiến cho nhận thức về thời gian trôi qua của Chu Di cũng mờ mịt theo, không biết đã trôi qua bao lâu, cuối cùng cũng nghe thấy Đàm Yến Tây nói: "Anh thấy tài khoản Instagram của em rồi."
Chu Di cười cười rồi hỏi thẳng: "Thật không? Chắc bạn bè của em đều nhìn thấy rồi quá."
"Ảnh được chụp rất đẹp."
"Cảm ơn.
Nhiếp ảnh gia của tạp chí em đã chụp đấy."
Chu Di chợt dừng lại.
Bởi vì cô vừa nhận ra hơi thở quen thuộc đã sát gần.
Cô không khỏi quay đầu nhìn lại, thì mới phát hiện ra Đàm Yến Tây, người vốn đang đứng cách đó hơn một mét đã cách cô quá gần.
Giọng Đàm Yến Tây trầm xuống: "...!Di Di."
Chu Di sửng sốt, bỗng nhiên trở nên hốt hoảng, cũng quên luôn cả việc nhắc anh sửa lại: Đừng gọi em như vậy.
Chỉ nghe thấy tiếng của anh dường như hòa cùng tiếng mưa tiếp lời: "...!Chúng ta bắt đầu lại đi."
Chu Di cảm thấy trong đầu mình hoàn toàn trống rỗng, chỉ còn vang lên những tạp âm hỗn độn.
Một lúc sau cô mới nghe thấy giọng nói của chính mình, nhẹ giọng hỏi: "Tại sao?"
Đàm Yến Tây cười thành tiếng, như thể chính anh mới là người khó hiểu: "Tại sao lại hỏi như vậy?"
Chu Di nói: "Đương nhiên.
Anh đột nhiên nói ra điều này hẳn là phải có lý do.
Em muốn biết, tại sao?"
Họ đã không gặp nhau quá lâu rồi, cũng chẳng còn liên lạc.
Điểm duy nhất có dấu vết khả nghi để lần theo, chính là việc Đàm Yến Tây đã thay đổi ảnh bìa trang cá nhân thành hình của cô.
Cô không thể tự lừa dối mình rằng lúc đó cô chưa từng nghĩ tới việc Đàm Yến Tây sẽ liên lạc lại với cô.
Nhưng không, không có gì xảy ra sau đó.
Cô biết mình không cố ý chờ đợi điều gì, từ nhỏ cô chưa bao giờ tin vào những thứ như phép màu.
Cô chỉ cứng đầu mà thôi.
Tuy nhiên, con người và sự vật không giống nhau.
Cô thích một bài hát thì có thể nghe đi nghe lại bài hát đó mười nghìn lần, cô thích một loại rượu thì có thể uống nó ở bất kỳ quán bar nào trên thế giới.
Nhưng thích một ai đó, cô buộc phải chấp nhận bó tay chịu thua.
Có chơi có chịu.
Cô thường xuyên ước ao được như những ngày còn bé, thua cuộc, thà rằng buồn một hồi rồi sẽ tốt hơn.
Không giống như khi đã lớn lên, cô phải trải qua một quãng thời gian dài tự lừa mình dối người rồi mới sẵn sàng để chấp nhận thực tế.
Giờ đây dĩ nhiên cô đã chấp nhận được rằng mình thua bằng một cách vô cùng thảm hại, thỉnh thoảng còn sử dụng giọng điệu của một gái ế tuổi 30* để tự cười nhạo bản thân mình.
*Nguyên văn là từ con chó thua cuộc: bắt đầu từ câu chuyện một con chó đã thất bại sau một cuộc thi chó, sau đó, nó được lưu hành mở rộng trở thành một từ mượn tiếng Nhật, có nghĩa là một người phụ nữ trên 30 tuổi chưa lập gia đình, xinh đẹp và giỏi giang.
Đàm Yến Tây đột nhiên xuất hiện vào lúc này, đúng thật là quá vô lý, anh dùng cách nói chuyện không khác gì lúc bình thường để thông báo với cô rằng: Chúng ta bắt đầu lại thôi.
Thậm chí ngay cả giọng điệu ngập ngừng cũng không có.
Đàm Yến Tây im lặng một lúc rồi miễn cưỡng nói: "Anh đã xem tất cả những bức ảnh mà em đăng.
Chỉ nhìn vào những bức ảnh thôi thì anh nghĩ rằng em có một khoảng thời gian vui vẻ.
Nhưng hiện tại khi gặp em rồi, anh lại có cảm giác như mọi thứ không hề giống như anh đã tưởng tượng."
Chu Di vừa mở miệng, Đàm Yến Tây không cho cô cơ hội tiếp lời mà đã nhanh chóng nói thêm: “Di Di, em đã rời xa anh rồi, tại sao lại không tự làm cho mình hạnh phúc?” Trong lời nói dường như có một tiếng thở dài.
Chu Di hơi nhíu mày, nhưng cô vẫn cười nói: "Chính bản thân em mới là người hiểu rõ nhất mình đang vui hay không vui."
“Thật sao?” Đàm Yến Tây dường như không đồng ý lắm với những gì cô nói, trong đôi mắt nhìn cô lộ rõ vẻ thấu suốt.
Trong phút chốc, Chu Di cảm thấy dù cho mình có tu luyện tốt như thế nào đi chăng nữa, thì khi anh đứng trước mặt, cô vẫn cảm thấy đạo của mình vẫn còn rất nông cạn.
Mà cõi lòng cô vốn cũng đang dậy sóng lại trở nên lặng lẽ chẳng thể tìm lại được, tựa như cơn mưa nặng hạt đang trút xuống trái tim cô, dập tắt đi tâm trạng nhộn nhạo vốn đã gần như không thể cưỡng lại được vào lúc này.
Thực tế, những lời nói tiếp theo của Đàm Yến Tây rất bình tĩnh: "Em ở bên cạnh anh cũng không vui, không ở bên cạnh anh cũng không vui, chi bằng cứ ở bên cạnh anh đi, ít nhất là bây giờ..."
Đàm Yến Tây rũ mắt xuống nhìn cô, dễ dàng khiến người ta tin rằng đó là một ánh mắt cưng chiều, "Anh có thể cho được những gì mà em muốn.".