• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thẩm Lăng Dục gằn từng chữ: “Là Tạ Cảnh làm!”

Đây không phải câu hỏi mà là câu trần thuật!

Cõi lòng Ninh Vũ Phi vô cùng phức tạp, hôm qua vì vụ um sùm của Dương Thanh Hải mà cậu liều mạng vuốt lông, liều mạng động viên, vất vả lắm mới dỡ bỏ an toàn quả bom hẹn giờ này, không ngờ… chính mình lại lao vào đường chết để kích nổ bom!

Ninh Vũ Phi giải thích là sâu cắn, thái tử điện hạ tin không? Hay là nói da mẫn cảm… mụn ngứa… bệnh mề đay… QAQ quả nhiên, cậu vẫn nên chết đi thì hơn!

Ninh Vũ Phi tái nhợt cương cứng tại chỗ, dáng vẻ này không cần mở miệng cũng nói rõ kết quả.

Trên mặt Thẩm Lăng Dục không còn ý cười, ngũ quan xinh đẹp bởi vì đôi mắt ám trầm mà hiện lên vẻ cô quạnh. Hắn giận điên lên, thật sự muốn phát điên.

Vừa nghĩ tới bọn họ lén lút gặp nhau, vừa nghĩ tới Tạ Cảnh ôm Ninh Vũ Phi, vừa nghĩ tới hắn ta dám hôn Ninh Vũ Phi lại còn để lại vết tích như vậy, trong lồng ngực Thẩm Lăng Dục như đổ đầy chì đóng chặt buồng tim, đau đến tê dại da đầu, khí huyết cuồn cuộn!

Bộ dáng này của Thẩm Lăng Dục quá doạ người, Ninh Vũ Phi vừa sốt sắng vừa bất an, hoảng hốt muốn chết nhưng cậu lại sợ Thẩm Lăng Dục hành động lỗ mãng, cho nên dù kinh sợ vẫn nỗ lực nhẹ giọng gọi: “Lăng Dục…”

Ninh Vũ Phi gọi tên hắn, có lẽ muốn giải thích lại không biết nói gì.

Chỉ là cậu cảm thấy mình phải nói gì đó.

Nên nói gì đây? Khuyên Thái tử không nên tức giận? Không cần nổi giận? Không nên vọng động?

Mặt cậu có bao dày mà nói ra lời như vậy!

Hơn nữa chuyện này không phải do nghị trưởng làm.

Ninh Vũ Phi thừa nhận, thái tử hận thấu nghị trưởng.

Ninh Vũ Phi không thừa nhận, chẳng lẽ còn muốn kéo nguyên soái xuống nước?

Bây giờ người này trong trí nhớ của Ninh Vũ Phi cho nên cậu suy tính rất nhiều.

Gạt bỏ sống chết của chính mình, thậm chí không cân nhắc tới an nguy Ninh gia, cậu cũng phải nhận rõ được tính cách ba người đàn ông này và cả địa vị và quan hệ rắc rối sau lưng…

Nghĩ vậy, Ninh Vũ Phi thật lòng cảm thấy mình đi sai một bước sẽ lâm vào tội danh thiên cổ, lúc đó có chết một trăm lần cũng không dẹp được oán hận lòng dân!

Ninh Vũ Phi càng nghĩ càng kinh sợ nhưng sợ đến mấy cũng vô dụng, chỉ có thể kiên trì đối mặt nhưng đối mặt thế nào đây… Thật quá bức điên người ta!

Lúc này Thẩm Lăng Dục rất muốn giết người, chỉ là cúi đầu trông thấy sắc mặt trắng bệch của Ninh Vũ Phi, môi khẽ run còn có đôi mắt lấp lóe không ngừng sợ hãi, thậm chí còn lo lắng và tuyệt vọng…

Trong lòng giáng xuống một đòn búa tạ, Thẩm Lăng Dục đột nhiên thanh tỉnh.

Có một số việc một khi đã làm thì không thể cứu vãn.

Hắn không thể kích động, không thể rơi vào cạm bẫy của hồ ly giảo hoạt.

Hít sâu một hơi, Thẩm Lăng Dục thu lại sát ý cuồn cuộn nhưng vẫn không cam tâm, hắn vươn tay kéo Ninh Vũ Phi lại gần, cắn lên cần cổ thon dài kia mang tính chất trả thù.

Ninh Vũ Phi không phản ứng, đợi đến khi trên người lành lạnh mới ý thức được Thẩm Lăng Dục đang làm gì thì tất cả sợ hãi, bất an và lo lắng đều biến thành giận dữ và xấu hổ, cậu đột nhiên dùng sức đẩy Thẩm Lăng Dục: “Đủ rồi!”

Thẩm Lăng Dục lại không buông, đôi mắt trói chặt lấy Ninh Vũ Phi, trong giọng nói tràn đầy oan ức thậm chí còn trộn thêm tiếng khóc nức nở: “Hắn có thể, anh lại không thể, có đúng không?”

Ninh Vũ Phi kéo áo lên, vốn một bụng tích giận lại vì thanh âm này của hắn là tán đi hết.

Khi ngẩng đầu nhìn thấy động vật mèo cỡ lớn trôi dạt từ đâu đó, vô cùng đáng thương giương đôi mắt vàng thì lòng Ninh Vũ Phi rối tinh rối mù.

“Không phải vậy.” Ninh Vũ Phi bất đắc dĩ nói.

Thẩm Lăng Dục không hôn Ninh Vũ Phi cũng không chịu buông tay, giọng hắn khàn khàn như ngậm mướp đắng, trong thanh âm trong trẻo như bị nhuốm lấy đau đớn: “Hắn hại em thành như vậy, hủy hoại cuộc đời em, em vẫn không quên được hắn, vẫn tha thứ cho hắn, vẫn đối với hắn lưu luyến không quên.”

Bởi vì có ký ức bốn năm trước, Ninh Vũ Phi không thể đẩy hết sai lầm lên người Tạ Cảnh: “… Trong đó có hiểu nhầm.”

“Hiểu nhầm?” Thẩm Lăng Dục cười nhạo: “Đã xảy ra như vậy thì chỉ cần hai chữ ‘hiểu nhầm’ là xóa bỏ được hết sao?”

Ninh Vũ Phi tổ chức lại ngôn ngữ muốn kể lại chuyện phát sinh lúc ấy.

Nhưng Thẩm Lăng Dục lại nói trước: “Anh biết em muốn nói gì, em muốn nói Tạ Cảnh vẫn luôn sắp xếp người bảo vệ em và phủ bá tước, lúc em bị Hạ Lạc Lan bắt đi, hắn bị Tạ Khâm Vân nhốt trong hầu tước phủ không thể đi ra, nhưng vẫn đủ khả năng mở cho anh một con đường để cứu em. Hắn không sai, hắn bỏ ra rất nhiều thứ cho tình cảm hai người, tất cả đều là do duyên phận, tất cả đều là ma xui quỷ khiến, đúng không?”

Hắn nói liên tiếp những lời Ninh Vũ Phi muốn nói.

Nhưng rất nhanh sau đó, thần sắc Thẩm Lăng Dục lạnh xuống, trong âm điệu đầy lạnh lùng trào phúng và châm biếm: “Tiểu Phi, em từng nghĩ chưa… Ví dụ không có Tạ Cảnh thì em và phủ bá tước cần phải bị người bảo vệ sao? Ví dụ không có Tạ Cảnh thì hà tất em bị mọi người xa lánh thậm chí còn bị đố kị? Lại ví dụ nếu không cùng Tạ Cảnh yêu nhau thì Hạ Lạc Lan cần gì phải điên cuồng giày vò em? Em nói Tạ Cảnh vô tội? Không! Hắn chọc đến em tuyệt đối không phải vô tội! Nếu hắn không có năng lực bảo vệ em thì lấy tư cách gì để theo đuổi em?”

Từng câu từng chữ của Thẩm Lăng Dục giống như tuyên truyền giác ngộ, Ninh Vũ Phi nghe ngẩn người nhưng cậu biết điều đó không đúng, chuyện đó… Ninh Vũ Phi không nhịn được mà mở miệng giải thích: “Có thể nếu em đủ mạnh, nếu em có năng lực tự vệ… thì sẽ không phát sinh chuyện đó, tình cảm là chuyện do hai người, không phải từ một người mà ra, Tạ Cảnh đã làm rất nhiều, em …”

“Hắn làm rất nhiều?” Thẩm Lăng Dục nở nụ cười, viền mắt ửng đỏ: “Hắn ta chỉ làm chuyện nên làm lại chưa từng làm tốt chúng! Tiểu Phi, em còn từng biết? Tôi chín tuổi đã quen em, mười ba tuổi yêu em nhưng chưa từng dám biểu lộ, vẫn luôn không dám chọc thủng tầng quan hệ này, em cho rằng tôi sợ mối quan hệ anh em họ này sao? Em cho rằng tôi không nghĩ tới chuyện chiêu cáo thiên hạ tôi yêu em? Em cho rằng khát vọng của tôi chỉ bằng nửa Tạ Cảnh? Không! Hoàn toàn không phải! Tôi không làm mấy thứ đó là vì tôi biết mình vẫn không thể hoàn toàn bảo vệ em, tôi biết bị mọi người chỉ trích sẽ thống khổ như thế nào, tôi biết em cần chính là yên ổn, là cuộc sống nương tựa bên nhau! Nhưng khi đó tôi không cho được em cho nên tôi chỉ có thể chôn cất tất cả tâm ý này, giấu giấu diếm diếm nhẫn nhịn… Nhưng xảy ra chuyện gì? Đều xảy ra chuyện gì?”

Một đoạn đối thoại dài ập tới, trong thanh âm Thẩm Lăng Dục bi thương như hồng thủy tuôn ra, hai câu cuối cùng chất vấn đập thẳng vào mặt bóp nghẹt người đối diện.

Ninh Vũ Phi hoàn toàn không trả lời được.

Thẩm Lăng Dục nhỏ giọng lại bình phục sự hối hận và không cam lòng đã dung nhập sâu trong lòng: “Hắn ta đoạt em đi, hắn dám cướp em đi! Hơn nữa còn mang bao nhiêu thương tổn như vậy cho em! Suýt nữa để em chết! Em có biết lúc tôi đến địa lao tìm em, là tâm tình gì không? Tôi muốn giết tất cả bọn chúng, những kẻ có liên quan, tôi muốn bọn chúng phải thừa nhận thống khổ gấp vạn lần! Bọn chúng sao dám thương tổn đến em? Sao có thể đối với em như vậy? Ngay cả tôi chạm cũng không nỡ, sao chúng dám…”

Nói tới chỗ này, nước mắt cuối cùng cũng lăn xuống, từng giọt rất lớn, tuy óng ánh long lanh mê hoặc lòng người nhưng lại nặng nề hạ xuống như nhuốm đen toàn bộ mọi thứ.

“Xin lỗi.” Ninh Vũ Phi mấp máy môi, phát hiện mình chỉ có thể nói ra hai chữ vô dụng này mà thôi.

Thẩm Lăng Dục yên lặng nhìn cậu: “Anh đã nói rồi, người em nên xin lỗi chính là bản thân em!”

Ninh Vũ Phi mím môi: “Nhưng… không đáng, thật sự không đáng.”

Cậu không đáng để hắn đối tốt như vậy, không đáng.

Thẩm Lăng Dục không lên tiếng.

Ninh Vũ Phi nhìn chằm chằm mặt đất như dùng hết khí lực của bản thân: “Em không muốn lừa anh, em và Tạ Cảnh…”

“Anh biết.” Thẩm Lăng Dục trống rỗng phun ra hai chữ.

Ninh Vũ Phi run rẩy.

Sau đó, Thẩm Lăng Dục ôm lấy Ninh Vũ Phi, dùng hết khí lực ôm chặt lấy, phun hơi thở nóng bỏng như dung nham lên cổ cậu: “Anh đều biết, không cần nói với anh, đừng nhắc tỉnh anh, anh… sẽ chờ ngày em lựa chọn.”

Khí lực cả người Ninh Vũ Phi như bị hút hết, cậu dựa trên người thái tử, đến động tay cũng không đủ lực.

Làm ra lựa chọn? Lựa chọn gì?

Ninh Vũ Phi cười khổ, cậu có tư cách gì để mà chọn, trong tinh cảm bất trung như vậy sao có thể xứng với họ?

Qua nhiều năm như vậy, Thẩm Lăng Dục vẫn luôn biết đến sâu trong nội tâm mình có một dã thú hắc ám, nó thỉnh thoảng đang kêu gào, rống giận, đập vào, nó muốn chạy ra khỏi lao tù, muốn xé rách tất cả ngụy trang, muốn tất cả nhuỗm sắc thái điên cuồng, muốn toàn thế giới phải thống khổ như mình đã từng trải, muốn tất cả thưởng thức nó…

Nhưng đó là không đúng cho nên Thẩm Lăng Dục đang cực lực áp chế, nhưng theo thời gian trôi đi, theo nhiều chuyện phát sinh, theo sự xấu xa ghê tởm chồng chất, càng ngày hắn càng không áp chế nổi nó.

Mà Ninh Vũ Phi, người này, là người duy nhất có thể an ủi nó.

Chỉ cần cậu nói chuyện với hắn, chỉ cần cậu ở bên hắn, chỉ cần ôm cậu như thế này, chỉ cần cảm giác cậu thuận theo, Thẩm Lăng Dục mới nắm giữ được hô hấp, nắm giữ được năng lực đè ép dã thú ấy.

Cho nên… Sao có thể buông tay? Sao có thể buông tay? Làm sao có thể?

Không làm được.

Bởi vậy, Tạ Cảnh nhất định phải bị loại!

Thẩm Lăng Dục dùng thời gian rất lâu mới bình phục tâm tình.

Hắn buông lỏng ra Ninh Vũ Phi, hơi cúi đầu, chăm chú nhìn cậu: “Nói là đưa em đi xem triển lãm lại chọc em mất hứng.”

Thẩm Lăng Dục nói lời này như dây thừng quấn lấy tim Ninh Vũ Phi, thật sự không dám ngẩng đầu.

Ninh Vũ Phi rõ ràng là xấu hổ áy náy, Thẩm Lăng Dục như sợ chọc giận cậu mà trong giọng nói mang theo từng chút cẩn trọng: “Tiểu Phi, chúng ta đi xem chút có được không? Anh chuẩn bị rất lâu rồi.”

Lục phủ ngũ tạng trong người Ninh Vũ Phi chua xót như ngâm trong dấm, cậu điều chỉnh tâm tình, vội nói: “Được. Nghe nói lần này xuất ra tối kỹ thuật mới, có mấy cơ giáp vô cùng tốt.”

Ninh Vũ Phi xốc lên hăng hái, Thẩm Lăng Dục lập tức nhướng mày, cười đến dương quang xán lạn: “Nơi nào lại có kỹ thuật mới nhất chứ? Đó chỉ là quảng cáo dân chúng thôi, nếu em muốn xem thứ tốt thì anh dẫn qua đi viện nghiên cứu.”

Ninh Vũ Phi cười cười: “Viện nghiên cứu đâu phải nơi có thể tùy tiện ra vào.”

“Chỉ cần em muốn, bất cứ nơi nào anh cũng dẫn em đi.”

Thái tử điện hạ nói vậy, Ninh Vũ Phi lại không thể làm bừa: “Thôi thôi, so với hàng mới nhất thì em lại thích ngắm mấy ‘lão già’ hơn.”

Tinh hạm, cơ giáp là phương thức tác chiến trụ cột của thời đại này, đã kéo dài mấy ngàn năm, đổi mới vô số lần, mà loại triển lãm cơ giáp này, nói là cơ hình mới nhất thì không bằng nói rằng đây là hoài niệm, nhớ lại văn hóa lịch sử.

Đương nhiên, kỳ trước cơ giáp triển lãm cũng phải xuất ra mấy cái ‘Chân tài thật học’ mà loại đó giống như đại duyệt binh của thế kỷ XXI, vì lòng dân mà ngưng tụ thực lực cả nước.

Dù sao Ninh Vũ Phi cũng là một quân nhân, từng trải qua ‘Chiến Thần’ hàng đầu và ‘Lôi Đình’ cơ giáp sao còn hứng thú với mấy thứ ‘Chân tài thật học’ đã mất giá này?

Ninh Vũ Phi muốn đến triển lãm chỉ là có loại cảm xúc hoài niệm khó hiểu mà thôi.

Giống như tình cảm chân thành của bất cứ quân nhân nào đối với binh khí, Ninh Vũ Phi cũng vô cùng yêu thích nó, lúc đi học vẫn luôn gìn giữ vũ khí cơ giáp, trong xương không có sức đề kháng với mấy thứ đồ này, đến cả mô hình cũng không buông tha, thì sao có thể bỏ qua cơ hội này?

Tuy hai người đến xem triển lãm có phần thanh lãnh nhưng cũng thanh tịnh hơn nhiều.Phải biết, nếu thái tử mà đem cậu đi xem triển lãm hôm ấy thì tám phần mười đều phải trốn tránh, nói là đi xem triển lãm thì không bằng nói rằng đi phòng trộm.

Ban đầu Ninh Vũ Phi còn đè nén tâm tình nhưng dần dần cũng thanh tĩnh lại.

Thẩm Lăng Dục hay nói, hiểu rất nhiều, rất tinh tường đối với cơ giáp nên thuộc như lòng bàn tay.

Hắn nói, ký ức vụn vặt của Ninh Vũ Phi cũng thức tỉnh không ít.

Giống như trước đây Ninh Vũ Phi đưa cho Thẩm Lăng Dục một chiếc mô hình cơ giáp, khi đó cậu còn nói với Thẩm Lăng Dục, chờ lớn lên cậu làm chủ ghế còn Thẩm Lăng Dục làm ghế phụ, cả hai cùng nhau đi ngao du tinh hà đánh quái thú.

Thẩm Lăng Dục khi còn bé rất xinh đẹp, nghiêm túc gật đầu, mở to đôi mắt vàng óng tràn đầy khát vọng cùng mong đợi.

Ninh Vũ Phi nhớ tới chuyện này, không khỏi lắc đầu một cái.

Khi còn bé, cậu đều bảo hộ Thẩm Lăng Dục, bởi vì hắn quá gầy yếu, quá thanh tú, nói là một cô bé cũng không quá đáng. Nhưng giờ thì… nhìn người đàn ông cao lớn bên cạnh, đâu còn khiếp nhược và non nớt như lúc trước nữa chứ?

Hắn trưởng thành thành Thái tử điện hạ vạn người chú mục, trưởng thành thành một vị thái tử đại biểu cho quốc gia, còn cậu… hình như vẫn chẳng thay đổi…

Vừa nghĩ, Ninh Vũ Phi vừa cười khổ: Sao lại không thay đổi được chứ? Quả thật cậu càng sống càng tụt lùi.

Đi dạo đến giữa trưa, Ninh Vũ Phi rất tận hứng, Thẩm Lăng Dục còn sắp xếp cả một bữa trưa phong phú.

Ninh Vũ Phi sau khi ngồi xuống, vừa nhìn thấy mấy món này lại cảm giác quen mắt.

Thẩm Lăng Dục chớp mắt mấy cái: “Là anh mời riêng đầu bếp Tinh Thần tháp làm.”

Ninh Vũ Phi vừa nghe, hơi thẹn thùng chẳng trách nhìn quen mắt… Hóa ralà Tinh Thần tháp… Trước đây nghị trưởng sama cũng mang cậu đến đó nếm thử đồ ăn mới.

Thật khéo là mấy món Thẩm Lăng Dục chuẩn bị đều là món cậu đặc biệt thích ăn.

Ninh Vũ Phi không dám nhắc chuyện này ở lúc này, chỉ coi như chưa từng ăn, nhìn có vẻ mới lạ.

Thẩm Lăng Dục nhìn Ninh Vũ Phi cao hứng, tâm tình cũng tốt hơn mà hứng thú tán gẫu cùng cậu.

Trong bữa còn có rượu sâm banh, trái Karo xào có mùi thơm đặc biệt, nếu trước khi ăn phải ngâm nó vào trong Martha thì hương vị sẽ ngon hơn, mùi trái cây sẽ được rõ, vị ngọt của rượu sẽ ngấm vào trong, sự phối hợp tuyệt vời.

Ninh Vũ Phi rất thích mùi vị này, nhìn thấy nó thì mong đợi gắp lên một khối lăn một vòng trong ly rượu.

Sau đó dừng lại.

Thần sắc Thẩm Lăng Dục trầm xuống.

Tay cầm đũa của Ninh Vũ Phi cứng đờ, cười khan hỏi: “Sao thế? Ăn không đúng sao?”

“Đúng, rất đúng.” Thẩm Lăng Dục âm thanh nhẹ bỗng: “Karo không hề tầm thường, là đầu bếp gần đây nhất tự mình sáng tạo ra, anh cũng chỉ nghe nói trái cây đặt trong rượu cuốn tròn thì sẽ hương vị tốt nhất.”

Hắn nói ý là điều Ninh Vũ Phi làm, nửa giả nửa thật.

Ninh Vũ Phi ăn hết hai đĩa thức ăn sao còn không biết tiêu chuẩn ăn uống…

Nhưng cậu thật sự là không phải biết.

Bầu không khí cứng ngắc, Thẩm Lăng Dục để đũa xuống, cười tự giễu nói: “Là anh tự mình đa tình, Tạ Cảnh am hiểu nhất điều này, nhất định đã sớm đưa em hưởng qua, thật thiệt cho anh còn ngu ngốc mời đầu bếp về.”

Ninh Vũ Phi nghẹn họng, muốn giấu cũng giấu không nổi, bị phơi bày như vậy, tâm tình cũng thật…

Cũng may Thẩm Lăng Dục không bùng nổ, hắn đứng dậy, xách ghế đến bên người Ninh Vũ Phi, nhìn chằm chằm vào trái Karo, thành khẩn nói: “Anh muốn ăn.”

Ninh Vũ Phi ngẩn ngơ.

Thẩm Lăng Dục bất mãn nói: “Đút cho anh!”

Ninh Vũ Phi vội vàng gắp trái cây đỏ dụ người để vào trong miệng hắn.

Thẩm Lăng Dục cắn chặt, dùng sức nhai nhai, hung ác nói: “Tạ Cảnh là kẻ dối trá, chắc chắn sẽ không để em gắp cho hắn ăn.”

Ninh Vũ Phi chê cười, cái này thì đúng rồi… một vị nghị trưởng sama không thể làm ra việc này.

Nhưng thái tử điện hạ lại không tính mấy thứ đó, hắn ăn dấm chua, không hề che giấu ghen tuông của mình vẫn cứ để Ninh Vũ Phi gắp trái cây cho mình ăn.

Thật ra Ninh Vũ Phi cũng thèm ăn, món này ăn rất ngon phối hợp với rượu thì quả thật ngon đến phát khóc…

Tâm tư nhỏ này của cậu, sao Thẩm Lăng Dục lại không nhìn thấy, hắn không khách khí mà nuốt miếng trái cây cuối cùng, sau đó kéo người qua, đôi môi mang theo mùi rượu hôn lên, hôn đến khi Ninh Vũ Phi giãy dụa mới buông người ra, còn bất mãn tổng kết một câu: “Không cho em ăn đó, coi như đây là trừng phạt vì em không nghe lời!”

Ninh Vũ Phi bị hắn hôn đến choáng váng, nghe vậy thì dở khóc dở cười.

Nói sao cho tốt đây, sau khi khôi phục phần lớn ký ức, Ninh Vũ Phi càng hiểu rõ ở chung với thái tử vô cùng thoải mái, tính tình hắn khó lường không phải giả nhưng thái tử không hề giả bộ với cậu, cao hứng cũng tốt, không vui cũng tốt, tất cả tâm tình đều được biểu hiện ra, để cậu không cần quá suy nghĩ nhiều.

Nếu Ninh Vũ Phi không có mấy thứ quan hệ ngổn ngang kia thì cậu sẽ toàn tâm toàn ý muốn ở bên thái tử cùng trải qua ngày tháng vui vẻ nhất.

Chỉ tiếc, đời không có từ “nếu”!

Tuy Thẩm Lăng Dục ngoài miệng nói không muốn Ninh Vũ Phi ăn nhưng thật ra hắn đã sớm an bài thêm một phần nữa, Ninh Vũ Phi tha thiết trông chờ vào cái đĩa rỗng chờ nhân viên phục vụ bưng lên một đĩa Karo mới thì mắt sáng lên.

Thẩm Lăng Dục lập tức nói: “Không cho phép đụng đũa.”

Ninh Vũ Phi nghe thấy thì muốn kêu gào một tiếng, điện hạ à, còn chưa nguôi giận sao? Lẽ này còn muốn đút cho hắn ăn sao!

Kẻ đuối lý không có quyền lên tiếng, Ninh Vũ Phi chuẩn bị hầu hạ đại gia lần hai nhưng ai ngờ lần này Thẩm Lăng Dục lại ngồi thẳng thân thể, ngón tay thon dài cầm lấy đôi đũa bạc kẹp lấy một trái cây đỏ hồng.

Tư thái nghiêm túc của Thẩm Lăng Dục rất tao nhã, rõ ràng từ nhỏ đều không lớn lên ở hoàng cung, thậm chí vẫn chưa trải qua giáo dưỡng lễ nghi nhưng lúc này đây mỗi động tác đều đầy quý khí mà bất cứ vị hoàng tử nào trong đế quốc ngân hà cũng không sánh bằng.

Ninh Vũ Phi nhìn lại thấy chua xót, đến cùng là trải qua thế nào mới để một đứa trẻ khiếp nhược năm đó trở thành thái tử đế quốc ưu tú như bây giờ.

Trái cây Karo linh động chuyển một vòng trong sắc rượu đỏ, rượu thuần bao lấy thịt quả, hai thứ hoàn mỹ dung hợp với nhau tạo nên mùi hương ngọt ngào.

Ninh Vũ Phi lập tức bị hấp dẫn tầm mắt, nhìn chằm chằm vào mỹ vị, hầu kết hơi giật giật.

Thẩm Lăng Dục cười nói: “Há miệng nào.”

Ninh Vũ Phi mất tự nhiên.

Thẩm Lăng Dục dõi theo cậu: “Nếu không thì anh dùng miệng cho em ăn nhé?”

Ninh Vũ Phi sợ hết hồn nhanh chóng há miệng, Thẩm Lăng Dục đút trái cây vào, nhìn quai hàm chuyển động của Ninh Vũ Phi mà tâm tình tốt hỏi: “Ăn ngon chứ?”

Ninh Vũ Phi chỉ lo ăn mà dùng sức gật gật đầu, ăn ngon, ăn quá ngon, ăn mỹ vị như vậy, chết cũng không tiếc!

Thẩm Lăng Dục lại hỏi một câu: “Anh là người đầu tiên đút em ăn đúng không?”

Mắt Ninh Vũ Phi lóe lóe.

Thẩm Lăng Dục sao lại không hiểu chứ, không khỏi ăn dấm: “Nhưng anh nhất định là tốt nhất!”

Ninh Vũ Phi nào dám trêu chọc hắn, vội vã đáp: “Ừm, ngon, ăn ngon nhất!”

Thẩm Lăng Dục mới hơi bớt giận, tiếp tục làm việc, sau nửa bữa thì Ninh Vũ Phi như một đứa nhỏ được hắn đút ăn…

Không phải lần đầu nhưng nhất định là lần đầu đút nhiều nhất —— lô-gich này, Ninh Vũ Phi muốn quỳ!

Đáng ăn mừng là, sau bữa hẹn hò Ninh Vũ Phi không chạm vào vảy ngược của thái tử, một buổi chiều khá hài hòa vượt qua vô cùng tốt đẹp.

Thời gian không còn sớm, bây giờ Ninh Vũ Phi là người rảnh rỗi nhưng Thẩm Lăng Dục lại là người bận rộn, rút ra một ngày chắc phải về bận thêm vài đêm không ngủ.

Hai người rời triển lãm, lúc đi ra thì vừa vặn đi qua hành lang uốn khúc trước kia từng đi qua.

Ninh Vũ Phi thấy nơi này, cảm khái vạn ngàn.

Khi đó nếu không phải Tạ Cảnh có tùy ý cơ thì e rằng cả hai đã chôn xác tại đây, đến hài cốt cũng không còn.

Nghĩ lại việc này, Ninh Vũ Phi không khỏi thở dài.

Chính tại lúc thất thần, chợt nghe thấy tiếng vang chấn động từ mặt đất, tim Ninh Vũ Phi nhảy dựng, ngay sau đó trợn to mắt.

Một màn quen thuộc lại tái diễn lần hai!

Hành lang uốn khúc đã được sửa xong lại sụp đổ nhưng lần này người che chở Ninh Vũ Phi lại đổi thành Thẩm Lăng Dục!

Nhưng để Ninh Vũ Phi kinh ngạc là, tình cảnh này quá giống, giống đến mức đáng sợ!

Sao có thể? Chuyện như vậy sao có thể phát sinh lần hai?

Không thể, không thể tái diễn thêm!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK