Đối thoại của Tạ Cảnh và người kia có liên lụy không ít chuyện, Ninh Vũ Phi e là không nên nghe.
Mới vừa biểu hiện có ý muốn rời đi, Tạ Cảnh lại nắm chặt lấy tay Ninh Vũ Phi.
Ninh Vũ Phi ngơ ngác, giương mắt nhìn hắn.
Tạ Cảnh vẫn ôn nhu nói với cậu: “Chờ anh một lát.”
Ninh Vũ Phi ấp úng: “Không tiện lắm.”
Tạ Cảnh cười cười: “Chuyện của anh, bất cứ chuyện gì, em đều có thể biết.”
Lời này quá ghim tim, Ninh Vũ Phi vốn muốn đi nhưng lần này không dịch nổi một bước.
Thật ra không phải Ninh Vũ Phi muốn biết cũng không phải cậu tò mò, mà đơn giản cậu cảm nhận được tâm ý của Tạ Cảnh.
Nếu không có ký ức của bốn năm trước thì Ninh Vũ Phi sẽ không có cảm xúc sâu như vậy, nhưng vì những chuyện đó đã xảy ra nên cậu giống như được giáo huấn bằng máu, cũng lĩnh ngộ ra được: Nếu hai người hiểu nhau hơn, nếu cậu đừng tự cho là đúng, như vậy thì tất cả sự cố đều sẽ bị bóp chết từ trong trứng nước, ai cũng không phải chịu tổn thương.
Cho nên… Thử thay đổi một chút đi, thay đổi mình.
Ninh Vũ Phi lưu lại.
Khúc nhạc dạo ngắn này không tồn tại đối với người trung niên đang kinh hoàng kia, vẻ mặt gã khó tin: “Không thể nào, sao có khả năng, Thiên Xà tộc đều đã chết hết, không thể còn có người sống!”
Tạ Cảnh châm chọc nói: “Chính vì có kẻ sống sót nên mới tạo ra sự cố điên cuồng như vậy!”
Tạ Cảnh đột nhiên nhấn mạnh, khí thế quanh thân không còn tao nhã mà trở nên lẫm liệt, uy nghiêm thượng vị bao năm toàn bộ tản ra khiến không gian chung quanh đều căng thẳng.
Ninh Vũ Phi không nhịn được mà hơi cau mày nhưng cậu không lui nửa bước.
Nghe đến đó, Ninh Vũ Phi gần như biết chuyện gì.
Thiên Xà tộc là ác mộng của toàn bộ đế đô tinh.
Một trận bạo động của Thiên Xà mười ba năm trước, toàn bộ đế đô tinh gần như bị chiếm đóng, thậm chí toàn quý tộc hoàng thất đều bị tù nhốt tại đây, đế quốc ngân hà lớn như vậy lại lâm vào nguy cơ chưa từng có.
Lúc đó Ninh Vũ Phi cũng ở trong đó, nhưng phủ bá tước của cậu không nổi bật nên vẫn chưa bị người Thiên Xà tập kích, đương nhiên đoạn thời gian đó bọn họ cũng trải qua cực kỳ kinh hoảng, cả nhà trốn ở trong phủ, dựa vào dinh dưỡng dự trữ duy trì cuộc sống, không dám ra khỏi cửa càng không biết bên ngoài xảy ra chuyện gì.
Đừng nhìn khoa học kỹ thuật đang không ngừng phát triển, các loại truyền tin cường hãn nối liền các tinh hệ nhưng một khi chiến loạn nổi lên, phóng ra tín hiệu nhiễu loạn các tinh cầu thì tất cả mạng lưới đều bị hỏng, không cách nào thông qua thiết bị thu tin để truyền tin đi được.
Mãi đến khi Hoắc Bắc Thần mang quân phá vòng vây, huyết chiến điên cuồng kéo dài ba ngày ba đêm mới giải phóng được đế đô tinh bị kìm hãm.
Đây có lẽ là trận chiến thành danh của Hoắc Bắc Thần nhưng cũng tuyệt đối là chiến dịch được mọi người tôn sùng nhất trong đời hắn, dẹp loạn ‘Thiên Xà bạo động’ đã trở thành kỳ tích nửa cuộc đời Hoắc Bắc Thần, càng củng cố vị trí đỉnh cao tướng chiến của hắn!
Khi đó, các quý tộc được cứu trong tay Thiên Xà đã vô cùng cảm kích Hoắc Bắc Thần, kể cả đương kim hoàng đế. Tất cả người sống đều không thể không nhận ân của hắn, nếu không có Hoắc Bắc Thần liều chết phá vòng vây, nếu không có hắn dũng mãnh thiện chiến, nếu không có thủ đoạn lôi đình của hắn thì e rằng bây giờ toàn bộ đế quốc ngân hà đã là một dạng khác!
Mà dù vậy, theo thời gian trôi qua… Những kẻ được Hoắc Bắc Thần cứu lại coi hắn là cái đinh gai trong mắt, hận không thể tiêu trừ.
Cho nên mới nói… Con người mà!
Ninh Vũ Phi khẽ lắc đầu, không nhịn được mà khẽ thở dài.
Bởi vì Thiên Xà bạo động nên tất cả con người đều hận Thiên Xà tộc thấu xương, quý tộc thì càng hận hơn.
Sao bọn họ có thể chịu cảnh nhục nhã như vậy, sao lại sống trong thời gian lo lắng đề phòng như vậy, sao phải lĩnh hội thấp thỏm lo âu khắc sâu vào trong cốt tủy như vậy? Sau khi được cứu viện, bọn họ tìm về lực lượng vũ trang của mình tiến hành phản công điên cuồng.
Thiên Xà tộc vốn có nhân số không nhiều sao có thể ứng chiến nổi?
Bọn chúng dùng thủ đoạn đặc thù để chế phục đế đô tinh, nghĩ tới biện pháp thu phục con người cao quý làm con tim là cần thiết…
Nhưng giờ thất bại thảm hại, chúng không thể chịu nổi lửa giận của các quý tộc từ đế đô tinh.
Đuổi tận giết tuyệt, dùng cái từ này diễn tả là thích hợp nhất.
Dĩ nhiên, thực lực cách xa như vậy thì muốn diệt trừ một chủng tộc cũng không phải chuyện dễ dàng, Thiên Xà tộc trốn về vòng Thiên Xà, quân đội ngân hà không thể xông vào được.
Nhưng có thể xác định là, toàn bộ đế đô tinh tuyệt đối không còn người Thiên Xà tộc thứ hai.
Đây là ngầm hiểu, sau một trận bạo động này hai chủng tộc đã hoàn toàn kết thù oán, ai cũng không tha cho ai.
Cho nên lúc này Tạ Cảnh chỉ đích danh bên người Lý Thành Vân có người Thiên Xà, điều này đối với Lý nguyên lão không khác nào đánh đòn cảnh cáo, đập cho gã nản lòng thoái chí.
Tội danh như vậy, quả nhiên là ai cũng không cứu nổi họ!
Nhưng gã không từ bỏ hi vọng, sốt ruột kêu lên: “Đây là một ván cờ, là Hoắc Bắc Thần vu oan hãm hại! Hắn lòng lang dạ sói, hắn muốn…”
Tạ Cảnh lạnh giọng cắt ngang lời hắn, đôi mắt đào hoa mười phần nguy hiểm: “Lúc đó tôi ở hiện trường triển lãm cơ giáp, chuyện gì xảy ra chẳng nhẽ tôi còn không rõ?”
Lý nguyên lão mặt trắng như tờ: “Là cậu…”
“Không sai, là tôi tra được.” Tạ Cảnh thừa nhận lời tiếp theo của gã.
Con ngươi Lý nguyên lão nứt ra, lạc giọng nói: “Cậu… cậu vậy mà đi liên thủ với Hoắc Bắc Thần!”
Tạ Cảnh cười khẽ: “Ông suy nghĩ nhiều rồi.”
Lời sót lại, đội cận vệ trước đó không hành động đã kéo nguyên lão đại nhân thất hồn lạc phách nguyên xuống.
Ninh Vũ Phi còn chưa bình tĩnh nổi, Tạ Cảnh cùng Hoắc Bắc Thần trong âm thầm có ước định gì? Đây là suy nghĩ duy nhất hiện lên trong đầu Ninh Vũ Phi.
Sau đó… Cậu bỗng hoảng hốt!
Nghị trưởng có biết quan hệ của cậu và nguyên soái hay không?
Chắc nguyên soái biết…
Nghị trưởng thì sao?
Hẳn là không biết! Nếu biết thì sao có thể bình tĩnh như vậy? Nhìn tình trạng giương cung bạt kiếm của nghị trưởng và thái tử là biết!
Ninh Vũ Phi bị chính suy nghĩ của mình dọa sợ.
Ninh Vũ Phi không hiểu chuyện sau lưng nhưng đặc biệt biết tính cách thất thường của hai vị này, nếu vì cậu mà xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì…
Chỉ nghĩ vậy thôi, đầu Ninh Vũ Phi ong ong, mặt trắng bệch không huyết sắc.
Tạ Cảnh nắm chặt tay cậu, lo lắng hỏi: “Em sao vậy?”
Không thể lộ! Tuyệt đối không thể!
Ninh Vũ Phi thở phào, bình phục trái tim: “Không ngờ còn có Thiên Xà tộc nằm vùng ở đế đô tinh.”
“Đúng, người Thiên Xà người có sở trường mê hoặc, Lý Thành Vân ham muốn mỹ mạo của nữ nhân Thiên Xà kia, tâm trí bị thu hút nên đã làm ra rất nhiều chuyện hoang đường.”
Ninh Vũ Phi thở dài: “May mà bị anh phát hiện.”
Cậu khéo léo đổi chủ đề, Tạ Cảnh lại hơi cụp mi dõi theo cậu: “Sao em không hỏi?”
Một câu này bỗng khiến Ninh Vũ Phi chột dạ, trong lòng có quỷ lúc nào cũng sợ nửa đêm bị gõ cửa, cậu không dám nghĩ nhiều về ý tứ trong câu của Tạ Cảnh.
Hỏi gì? Hỏi về nguyên soái đại nhân? Hỏi nghị trưởng sama có phải đang liên thủ với nguyên soái đại nhân?
Mịa nó! Căn bản không dám hỏi có được chưa!
Cũng may… Là Ninh Vũ Phi suy nghĩ quá nhiều.
Sau đó Tạ Cảnh thở dài ôn nhu nói: “Không hỏi cũng không sao, anh đều nói tất cả cho em được không?”
Ninh Vũ Phi tim đập mạnh nhưng rất nhanh từ từ thả lỏng.
Hóa ra là muốn cậu biết chuyện này.
Tạ Cảnh không thích giải thích, chuyện gì cũng tự đối mặt và gánh chịu thành quen, giống như Thẩm Thiên Huân nói rất nhiều chuyện hắn không nói thì chắc vĩnh viễn sẽ không ai biết. Và có một số chuyện, nếu không giải thích thì càng dễ dàng khiến người ta hiểu ngược ý rồi lại hiểu nhầm hắn.
Lúc trước Tạ Cảnh không thèm để ý nhưng bây giờ hắn rất lưu ý.
Hiểu lầm không đáng sợ, đáng sợ nhất chính là vì hiểu nhầm mà tạo nên sự cố và đánh mất thứ tốt đẹp nhất.
Ví dụ như thời gian thống khổ bốn năm của hắn và Ninh Vũ Phi.
Nếu có thể làm lại một lần thì Tạ Cảnh vẫn sẽ không buông tay nhưng chắc chắn sẽ không tự phụ như thế.
Chuyện triển lãm cơ giáo đúng là một đoạn giả lập, cũng là Tạ Cảnh tự tay chế tạo nhưng mục đích lại khác hoàn toàn với ý của thái tử.
Bởi vì sớm tra xét được bên người Lý Thành Vân có người Thiên Xà, sớm biết chúng chuẩn bị phát khởi tập kích ở trong triển lãm nên Tạ Cảnh không đánh rắn động cỏ mà khống chế trước tình hình.
Nhưng chỉ như vậy thì không đủ lay động được Lý Thành Vân có nguyên lão viện làm hậu thuẫn, muốn diệt trừ toàn gốc thì nhất định phải định vững tội danh cho gã.
Triển lãm cơ giáp dòng người cuồn cuộn, nếu xảy ra chuyện lại còn bị thương trầm trọng thì không thể tránh thoát tội.
Cho nên, Tạ Cảnh vận dùng kỹ thuật giả lập rồi phối hợp với một số người, diễn tả một trận ‘sự cố’ giả tạo.
Hiệu quả vô cùng rõ rệt, nếu không có thái tử điện hạ vạch trần thì dù kẻ có mặt hiện trường như Ninh Vũ Phi cũng không thể phát hiện ra dị dạng.
Nghe xong, Ninh Vũ Phi mới chậm rãi thở phào nhẹ nhõm.
Nếu đúng như lời thái tử nói, Tạ Cảnh chỉ vì ‘khổ nhục kế’ mà tạo nên tác phẩm lớn như vậy thì Ninh Vũ Phi thật sự không biết đối mặt với hắn ra sao.
Tạ Cảnh chú ý thần sắc của Ninh Vũ Phi, thấy cậu thanh tĩnh thì mới nhẹ nhàng nói: “Anh cũng có tư tâm, ban đầu không nên dẫn em đến triển lãm cơ giáp nhưng thật sự không muốn bỏ qua lần hẹn hò vất vả lắm mới chiếm được…” Nói rồi hắn dừng lại, trong giọng nói có bất an và gian nan không kìm được: “Mấy ngày nay thái độ của em đối với anh luôn lạnh nhạt, anh luôn cảm thấy em đang quyết định làm gì đấy.”
Tạ Cảnh nói vậy, trong lòng Ninh Vũ Phi như bị kim đâm, bất giác thở dài một tiếng… Cũng không phải là không, khi đó Ninh Vũ Phi một lòng muốn chia tay với hắn, liên tiếp bị cắt đứt quả nhiên không phải bất ngờ, là Tạ Cảnh cảm nhận được.
“Coi như là trốn tránh đi.” Tạ Cảnh nói tiếp: “Anh nghĩ nếu mình bị thương thì ít nhất em sẽ không…”
Tạ Cảnh không nói thêm, thật ra nói ra mấy lời đó đã là đột phá rất lớn, tính cách con người không phải dễ dàng thay đổi được. Tạ Cảnh bề ngoài luôn trang bộ tao nhã ôn hòa nhưng trong xương đã có kiêu ngạo dung nhập. Hắn để lộ điều đó nghĩa là không chỉ bản thân thay đổi, mà còn lôi kiêu ngạo vốn ẩn trong máu thịt giấu trong xương cốt kéo ra, tự mình đạp trên đất.
Ninh Vũ Phi thở dài, bất giác thả nhẹ lời nói: “Anh không sao là tốt rồi, đừng để ý mấy thứ khác.”
Đôi mắt Tạ Cảnh lóe lên, muốn nói lại thôi.
Ninh Vũ Phi biết hắn đang lo lắng cái gì, không muốn để cậu tức giận nhưng thật ra Ninh Vũ Phi có tư cách gì để tức giận chứ? Thủ phạm tạo nên cục diện như bây giờ chẳng lẽ không phải chính cậu sao? Nếu đừng trêu chọc nhiều người như vậy, nếu chân không đạp mấy thuyền thì cậu có thể tức giận, tức giận Tạ Cảnh gạt cậu, tức giận Tạ Cảnh không nói cho cậu và tức giận Tạ Cảnh để cậu lo lắng đề phòng nhiều ngày như vậy…
Nhưng bây giờ, cậu có tư cách gì chứ!
Thế nhưng, Ninh Vũ Phi cũng không muốn nói nhiều, cậu sợ mình mở lời nói nhiều thì càng cho Tạ Cảnh vô số hi vọng, chờ đến khi toàn bộ mọi thứ bại lộ… không phải càng dằn vặt hơn sao?
Tuy nói là như thế nhưng hôm nay họ phải ở chung cả buổi, và tầm mắt Tạ Cảnh gần như đều đặt trên người Ninh Vũ Phi không dời.
Ban đầu Ninh Vũ Phi đầu căn không trụ nổi nhưng về sau thì thỏa hiệp.
Nếu nói thái tử điện hạ giống như một chú mèo lớn thích làm nũng, thì Tạ Cảnh chính là một loài chim hoa lệ xuất thân tao nhã cao cao tại thượng.
Động vật loài mèo lúc thu vuốt lấy lông nhung đầu to cọ người rất moe, nhưng loài sinh vật cao quý khiến toàn thế giới ngưỡng mộ lại vì người vui vẻ mà không tiếc ngâm lông chim cao quý xuống bùn thật không khác gì đâm thẳng vào lòng người!
Khinh nhờn, thật quá khinh nhờn!
Ninh Vũ Phi tháo tâm phòng bị, sau khi không phòng bi thì hưởng thụ một bữa tiệc có thể coi là hoàn mỹ.
Thẩm Thiên Huân nhìn thấy Ninh Vũ Phi vui vẻ thì đôi mắt to xinh đẹp thỉnh thoảng đảo qua người cậu và Tạ Cảnh, vẻ mặt vui sướng ấy khiến Ninh Vũ Phi dở khóc dở cười.
Nhưng đây là buổi sinh nhật lớn, bà vui là tốt rồi.
Bữa tiệc kéo dài đến hai giờ chiều mới kết thúc, Thẩm Thiên Huân đi nghỉ ngơi, Ninh Vũ Phi cũng muốn về phủ bá tước.
Tạ Cảnh kéo cậu lại: “Nghỉ lát rồi đi.”
Chiều nay không có việc nên Ninh Vũ Phi nghĩ một lát rồi nói: “Được rồi, nhưng học trưởng rảnh chứ?”
Thật sự một người rồi lại một người đều là người bận rộn, cậu sợ quấy rối đến họ.
Tạ Cảnh mỉm cười, đôi mắt cong lên khiến ngũ quan tuấn mỹ càng thêm tỏa sáng: “Rảnh, muốn ở bên em nhiều hơn.”
Ninh Vũ Phi cũng cười theo: “Giờ rảnh thì đừng để tối thức cả đêm.”
Cậu đùa một câu, Tạ Cảnh lại nghiêm túc trả lời: “Đáng giá.”
Trong lòng Ninh Vũ Phi bỗng dưng nhảy một cái, cuống quít dời đi tầm mắt để che lấp nhịp tim của mình.
Ở bên Tạ Cảnh, Ninh Vũ Phi dường như quên cả khái niệm thời gian.
Thời gian giống như một lần chớp mắt, sắc trời đã dần tối lại.
Đợi thêm nữa chắc cơm tối cũng phải ở phủ hầu tước, Ninh Vũ Phi đứng dậy nói: “Học trưởng, em nên về rồi.”
Tạ Cảnh cũng không lưu cậu lại: “Vậy anh đưa em về.”
Ninh Vũ Phi đáp, cùng đi ra phủ hầu tước lên phi hành khí.
Khi tầm nhìn ở bên ngoài bắt đầu lùi về phía sau thì bỗng Tạ Cảnh mở miệng, giọng nói rất thấp: “Tiểu Vũ, đừng đến quá gần thái tử.”
Cả người Ninh Vũ Phi ngây ngẩn, không ngờ Tạ Cảnh tự dưng nói câu này.
Cậu không biết nên nói gì cho phải… lại không dám lấy lời dỗ hắn.
Một lời nói dối cần vô số lời nói dối khác chống đỡ, Ninh Vũ Phi thật sự không muốn rơi vào vòng luẩn quẩn này.
Tuy hơi hoảng loạn nhưng dần dần Ninh Vũ Phi lại bình tĩnh hơn.
Lại nói, nếu Tạ Cảnh chủ động lên tiếng thì cậu có thể nhân cơ hội này nói với hắn một ít.
Hít sâu một hơi, Ninh Vũ Phi nói ngay vào điểm chính: “Bốn năm trước, thái tử điện hạ suýt nữa vì em mà chết.”
Đôi mắt Tạ Cảnh trầm xuống nhưng vì ánh đèn nhu hòa nên cảm xúc chợt lóe này không bị người chú ý tới.
Thanh âm hắn rất bình tĩnh: “Đó chỉ là hổ thẹn.”
Ninh Vũ Phi ngơ ngác.
Tạ Cảnh tiếp tục nói: “Tình cảm em đối với Thẩm Lăng Dục chỉ là hổ thẹn và không đành lòng, lo lắng tuổi thơ của hắn, đau lòng vì chấp niệm và công sức của hắn.”
Tạ Cảnh nói ra chuẩn xác như vậy khiến Ninh Vũ Phi á khẩu không trả lời được.
Tạ Cảnh nhẹ giọng nói: “Nếu hắn chỉ là Thẩm Lăng Dục thì anh sẽ không ngăn cản em tiếp xúc với hắn, dù sao cả hai đều có quan hệ máu mủ, thế nhưng…” Tạ Cảnh chuyển đề tài, âm điệu lạnh xuống: “Bây giờ hắn là thái tử, là thái tử duy nhất của đế quốc, là một người địa vị cao có thủ đoạn khác người thường, em muốn nhìn rõ chứ, ẩn sau nụ cười mê người của hắn chính là thú hoang tàn bạo nguy hiểm đến cỡ nào.”
Ninh Vũ Phi chau mày, trong đầu chợt lóe vô số hình ảnh nhưng đều bất giác gạt bỏ.
Tạ Cảnh dõi theo cậu,, trầm mặc nửa ngày, cuối cùng hơi cau mày, nhẹ giọng nói: “Anh vẫn luôn do dự, thứ này có nên cho em xem hay không, bởi vì dù em nhìn thấy thì kết quả cũng không như anh nghĩ.”
Ninh Vũ Phi mơ hồ cảm thấy thứ này liên quan đến thái tử, cậu bất giác ngồi thẳng: “Là gì vậy?”
Tạ Cảnh dừng một lúc, mới lên tiếng: “Xem chút đi. Anh muốn bảo vệ em một đời nhưng lại không nên coi em thành người chỉ cần bảo vệ, em có khả năng phán đoán của mình, có năng lực suy tính, có rất nhiều chuyện cần em làm ra lựa chọn nhưng không phải là anh trực tiếp trao thứ tốt nhất cho em.”
lời này khiến cơ thể căng cứng của Ninh Vũ Phi buông lỏng hơn nhiều.
Tạ Cảnh thật sự đang thay đổi, thay đổi rất nhiều. Hắn vốn là một người yêu thành thục nhưng bây giờ sự săn sóc của hắn lại khiến người trong đó cảm nhận được ấm áp.
Ninh Vũ Phi thiết tưởng rất nhiều lần mình sẽ thấy cái gì, cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý, cho rằng dù mình thấy cái gì đều có thể bình tĩnh đối mặt và tiếp thu.
Nhưng một đoạn hình ảnh này truyền đến, Ninh Vũ Phi lại chưa lấy lại được bình tĩnh, lục phủ ngũ tạng bị chấn động đến căng đau.
“Sao anh lại có đoạn hình ảnh này?” Không kiềm lòng được mà hỏi, vì thứ này đã quá lâu, quá lâu rồi, thứ vốn bị phủ bụi sao có thể lưu lại vết tích nữa?
Tạ Cảnh cũng không ngoài ý muốn, chỉ nhẹ giọng nói: “Hắn được đại công hầu tước phủ chọn làm hoàng tử, là hoàng hậu bệ hạ muốn nhận nuôi ‘Thái tử’ tương lai, Đại Tạ hầu tước phủ sao có thể không để ý?”
Hiển nhiên đoạn hình ảnh này không phải Tạ Cảnh thu vào tay, có thể là Tạ Khâm Vân, dù sao lúc đó Tạ Cảnh chỉ là thiếu niên, sao có thể…
Ninh Vũ Phi nhắm mắt, thở phào hỏi: “Vậy… những người khác cũng có sao?”
Tạ Cảnh khẽ nhíu mày nhưng rất nhanh hắn trả lời: “Thái tử sẽ không để mấy thứ này truyền ra ngoài, những năm gần đây đã nhổ sạch, chỉ có Đại Tạ hầu tước phủ …” Tạ Cảnh nở nụ cười: “Tạm thời hắn duỗi tay không tới.”
Ninh Vũ Phi khựng lại rất lâu mới ngẩng đầu, nhìn về phía Tạ Cảnh: “Học trường, thứ này có thể hủy không?”
Nếu lưu ra bên ngoài, Thẩm Lăng Dục sẽ xong chuyện, mặc kệ là lý do gì, mặc kệ là hoàn cảnh gì, chỉ cần tin này bị công bố ra ngoài bị người có tâm lợi dụng thì thái tử sẽ ngã xuống địa ngục. từ đây không được siêu sinh.
Tuy đã sớm liệu đến Ninh Vũ Phi sẽ nói ra lời này nhưng nghe chính tại lại khiến Tạ Cảnh có cảm giác tim giật đau nhức.
Nhưng Tạ Cảnh không biểu hiện, thậm chí không do dự mà nói: “Có thể, anh sẽ tiêu hủy ngay trước mặt em.”
Ninh Vũ Phi vẫn không yên lòng.
Tạ Cảnh cười cười, trong mắt có vẻ bất đắc dĩ chợt lóe: “Nếu anh muốn dùng thứ này để áp chế thái tử thì cần gì phải cho em xem?”
Thân thể Ninh Vũ Phi hơi cứng, hơi chút xuất thần.
Tạ Cảnh nhìn dáng vẻ này của Ninh Vũ Phi, rất đau lòng nhưng không hề hối hận, tay hắn vươn ra ôm cậu vào lòng, ngữ điệu nhẹ nhàng dán bên tai cậu: “Anh để em xem mấy thứ đó chỉ là muốn em biết, Thẩm Lăng Dục rất nguy hiểm, vô cùng nguy hiểm, đừng quá gần bên hắn, bởi vì không ai đoán được bước tiếp theo hắn sẽ làm ra chuyện gì.”
Đến cả mẹ ruột có thể nhẫn tâm giết thì có gì không thể làm được?
Lông mi Ninh Vũ Phi run rẩy, cuối cùng nhắm chặt mắt lại.
Dương Nhược Hinh chết rất kỳ lạ, rất đột ngột nhưng Ninh Vũ Phi thế nào cũng không ngờ được, bà là bị Thẩm Lăng Dục giết, bị một đứa nhỏ mười ba tuổi dùng thủ đoạn tàn nhẫn dằn vặt mà chết.
Thật ra cũng không khó lý giải, dù sao cái người mẹ điên này đã tạo quá nhiều thương tổn cho Thẩm Lăng Dục, quá nhiều chấn thương, thậm chí cả đời đều không hủy được.
Nhưng… dù thế nào cũng là mẹ ruột, là người sinh ra hắn.
Dù oán hận nhưng giết đã đủ rồi, sao còn dùng phương thức tàn nhẫn mất nhân tính như vậy…
Ninh Vũ Phi bỗng nhớ lại cách đây không lâu, vào ngày giỗ Dương Nhược Hinh, thái tử điện hạ từng dẫn cậu đi tế bái.
Từng trận lạnh lẽo ép thẳng lên đầu, Ninh Vũ Phi hoàn toàn không tưởng tượng nổi tâm tình Thẩm Lăng Dục lúc đó.
Đó là ngày giỗ nhưng cũng là ngày Thẩm Lăng Dục gánh tội nghiệt của mình.
Hắn là đến tế người mẹ đã chết của mình, hay là… thời niên thiếu của mình?
Trong đầu Ninh Vũ Phi chợt vang lên lời nói của Thẩm Lăng Dục: Mẹ qua đời, nhưng vẫn ngày đêm khát vọng vào đế cung.
Bà bị giết, bị chôn ở một đỉnh núi cô quạnh vĩnh viễn trông về đế cung mà không thể nào với tới.
Lúc đó Ninh Vũ Phi cũng nghĩ rằng Thẩm Lăng Dục làm vậy là đang thỏa mãn nguyện vọng của mẹ hay là không muốn để bà ngủ yên?
Giờ cậu đã có thể xác định, là vế sau, hoàn toàn là vế sau.
Sau lưng lạnh toát khiến Ninh Vũ Phi bất giác co người.
Tạ Cảnh bất động thanh sắc an ủi cậu, dùng thanh âm cuốn hút để xoa dịu sóng lớn trong lòng Ninh Vũ Phi.
Đến khi trở về phủ bá tước, Ninh Vũ Phi đã bình tĩnh hơn.
Cậu nói từ biệt với Tạ Cảnh, thất hồn lạc phách trở về nhau, còn chưa đến cổng thì Kinh Hình đột ngột xuất hiện cản lại.
Ninh Vũ Phi mất tập trung nhưng cơ thể đã theo phản ứng bản năng, hai chân đứng thẳng khép lại là nghi lễ quân đội: “Trung tướng!”
Kinh Hình mặc quân trang xanh nhạt, trên vai choàng áo khoác xanh đậm, hơi nước mông lung biểu hiện gã vừa chạy tới từ cực Bắc.
Xảy ra chuyện gì? Ninh Vũ Phi không nhịn được suy nghĩ.
Kinh Hình đưa cho Ninh Vũ Phi một chiếc áo khoác nói rằng: “Đi theo tôi, các hạ tìm cậu.”
Ninh Vũ Phi không nghĩ nhiều mà cùng lên chiến cơ.
Cậu mới vừa ngồi vững vàng, còn chưa kịp nghĩ nguyên soái tìm cậu làm gì thì lập tức trong máy truyền tin truyền đến giọng nói run rẩy kinh hãi của Dương Nhược Vân.
“Tiểu Phi, ông ngoại … tạ thế.”
Qua đời? Dương Thanh Hải chết rồi?
Lập tức ngay sau đó, suy nghĩ của Ninh Vũ Phi lại quay về lời nói đứt quãng của thái tử trong phủ bá tước ngày đó.