Thẩm Lăng Dục sao có thể buông tha?
Hắn muốn Thẩm Dịch Quân chết mà Đại Công phủ hầu tước tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện điên cuồng như vậy cho nên không thể giúp hắn, mà thế lực của riêng Thẩm Lăng Dục còn chưa nâng đỡ nổi nên không thể đối kháng với phủ thân vương.
Không nghĩ tới Thẩm Dịch Quân lại làm chuyện ngu xuẩn hoang đường như vậy, hoàn toàn chọc giận Tạ Cảnh, có sự giúp sức của Đại Tạ hầu tước phủ, Thẩm Lăng Dục mới có thể thoải mái lẻn vào phủ thân vương, mới có thể cứu Ninh Vũ Phi, giết chết Hạ Lạc Lan và Thẩm Dịch Quân!
Thậm chí ngay cả hậu sự cũng không cần lo lắng.
Thế lực Đại Tạ hầu tước phủ ra sao, nó đại biểu cho thế lực ba chân vạc, dù sao Tạ Cảnh cũng có cha chống đỡ lại còn là người thừa kế duy nhất, một lời nói đều đại biểu cho cả hội nghị.
Người thừa kế nghị viện tập kích hoàng thất thân vương, tội danh này nếu lộ ra thì mặc kệ nguyên do gì cũng đều náo loạn một trận lớn.
Cho nên Thẩm Lăng Dục có quyền lên tiếng.
Hắn cõng mọi chuyện lên lưng mình đổi lấy chống đỡ của Đại Tạ phủ hầu tước, tuy uy hiếp tới chống đỡ nhưng đều không phá nổi tầng quan hệ này!
Hành vi điên cuồng này khiến cho Đại Công phủ hầu tước không thể coi thường hắn.
Thẩm Lăng Dục là con trai hoàng hậu cũng là đại biểu cho Đại Công phủ hầu tước, dù bọn họ nói hành vi của Thẩm Lăng Dục không quan hệ gì tới họ nhưng chắc chắn sẽ không có người tin.
Cho nên… chuyện phía sau đều có một đống người chống đỡ thay hắn, Thẩm Lăng Dục không cần lo lắng mình sẽ xảy ra chuyện gì.
Chỉ cần thành công chạy ra phủ thân vương thì chờ đợi hắn chính là hai chữ: thắng lợi!
Chuyện một vốn bốn lời như vậy, sao Thẩm Lăng Dục lại không làm chứ?
Đương nhiên… nếu như lời Tạ Cảnh nói thì e rằng trọng điểm thả lệch vấn đề.
Quyết định muốn làm chuyện này Thẩm Lăng Dục đem Ninh Vũ Phi đặt ở vị trí nào?
Vốn là hành động cứu viện ăn chắc lại nguy hiểm đến mức độ này, hắn có nghĩ rằng Ninh Vũ Phi sẽ chết bên trong không?
Nói yêu Ninh Vũ Phi đến cỡ nào, trân quý đến cỡ nào nhưng đứng giữa quyền lực thì Thẩm Lăng Dục đặt Ninh Vũ Phi ở vị trí nào?
Dù không có Tạ Cảnh nói ra vấn đề này, sao Ninh Vũ Phi lại không nghĩ tới chứ?
Chỉ là, cậu không hề phẫn nộ như dự đoán.
Nói cũng thật kỳ quái.
Biết được nguyên nhân tiếp cận của nghị trưởng chỉ vì giấc ngủ, Ninh Vũ Phi không tức giận, chỉ cảm thấy rất thả lỏng.
Giờ biết được chuyện Thẩm Lăng Dục cứu cậu bốn năm trước có vướng một tầng tâm tư, Ninh Vũ Phi cũng không tức giận, lại cảm thấy thả lỏng.
Nhưng vì cả hai người họ luôn biểu hiện tình cảm quá sâu đậm nên Ninh Vũ Phi đều sợ tổn thương đến họ… nếu đã không trọng yếu như tưởng tượng thì cảm giác chịu tội và áy náy ấy cũng giảm đi rất nhiều.
Ninh Vũ Phi bình tĩnh nghe xong lời này, tâm tình không gợn sóng quá lớn.
Thái tử điện hạ vẫn luôn dõi theo Ninh Vũ Phi, gắt gao nhìn chằm chằm cậu, trái tim lại càng khẩn trương, đôi mắt chợt lóe lên bất an và hoảng loạn.
Sao lại không tức giận? Tại sao không phẫn nộ? Tại sao không chất vấn hắn?
Là bởi vì không thèm để ý sao, là bởi vì cảm thấy không liên quan sao? Thậm chí còn cảm thấy giải thoát sao?
Không còn ân cứu mạng là có thể thuận lợi rời bỏ hắn sao?
Đau đớn thấu xương như muốn bùng nổ trong lồng ngực, uy lực to lớn như muốn đập nát lục phủ ngũ tạng, Thẩm Lăng Dục lạnh lùng, trong mắt chợt lóe lên màu đỏ tươi, hắn đột nhiên vươn tay nắm lấy bả vai Ninh Vũ Phi, bức bách cậu đối diện cùng hắn.
Vành mắt Thẩm Lăng Dục đỏ ửng hỏi Ninh Vũ Phi: “Em có gì muốn hỏi anh hay không?”
Ninh Vũ Phi không muốn nhìn hắn, không phải vì nguyên do khác mà là không chịu được dáng vẻ này của thái tử, từ nhỏ đều lớn Ninh Vũ Phi đều nhẹ dạ nên luôn mất tự chủ, có lẽ lúc này không nên mềm lòng, cậu muốn thừa cơ hội này…
“Anh đều nói hết cho em biết, lẽ nào em không muốn nghe suy nghĩ của anh?” Giọng nói thái tử rất thấp ẩn ẩn tức giận.
Ninh Vũ Phi nhận ra trong lòng Thẩm Lăng Dục vốn luôn bình tĩnh lại nhen lên một nhúm lửa nhỏ dần dần bùng cháy.
Thái tử đang tức giận? Đang tức giận sao?
Tức giận gì chứ? Ninh Vũ Phi đột nhiên cảm thấy khó tin, thái tử thiên tính vạn tính, dụng hết tâm cơ, không để ý tất cả để đạt được mục đích của mình, hắn còn tức giận cái gì chứ? Bởi vì cậu không giống kẻ ngu cái gì cũng không biết sao? Bởi vì cậu không giống mấy kẻ ngu ngốc vây quanh hắn sao? Hay là cậu không giống kẻ ngu ngốc đi mềm giọng dụ dỗ, nghe theo và an ủi hắn?
Có phải là cũng không xem hắn làm người?
Đúng là Ninh Vũ Phi không thông minh bằng họ, không nghĩ nhiều như họ cũng không tận dụng như họ, nhưng…
Đủ rồi! Ninh Vũ Phi yên lặng quát mắng chính mình trong lòng, đừng như một tên hề đi nổi giận chất vấn.
Bình tĩnh, bình tĩnh một chút, đừng ghi thêm nhiều khoản nợ như vậy, đừng gánh vác quá nhiều tình thâm nghĩa trọng mới là chuyện tốt nhất.
Ninh Vũ Phi hít sâu một hơi, tuy đang cố áp chế lửa giận trong lòng nhưng âm thanh lại bảo trì bình tĩnh: “Em không có gì muốn hỏi, những chuyện này anh làm không sai, thật ra em không cần nghĩ nhiều cái gì, mặc kệ bên trong có bao nhiêu tâm tư thì chính anh cứu em không thể nghi ngờ, mạng này, ân tình này, vĩnh viễn em sẽ không quên.”
Sự lãnh đạm của Ninh Vũ Phi hoàn toàn kích thích Thẩm Lăng Dục, hắn nắm vai Ninh Vũ Phi dùng sức như hận không thể bóp nát, mà trên mặt lại bi thống như muốn khóc lên: “Em muốn vứt bỏ anh phải không?”
Ninh Vũ Phi đột nhiên nhớ tới giấc một của mình, một Thẩm Lăng Dục điên cuồng, một Thẩm Lăng Dục không để ý tất cả, một Thẩm Lăng Dục đẫm máu tươi giết tất cả mọi người.
Hàn ý bốc lên sau lưng, Ninh Vũ Phi nhắm mắt cật lực thả nhẹ giọng nói: “Lăng Dục, không phải em vứt bỏ anh mà là anh sớm đã không cần em. Cội nguồn chuyện bốn năm trước ra sao, em không để ý, rốt cuộc anh đối xử với em như thế nào, em cũng không muốn biết, chỉ là em hi vọng anh hiểu rõ, nếu có một ngày giữa em và quyền lực trong tay anh, anh sẽ chọn cái gì?”
Ninh Vũ Phi dừng lại rồi nói: “Em không có thứ gì cả, không hề giúp được anh bất cứ thứ gì, ít hôm nữa anh sẽ hiểu ra thôi, tìm một bạn lữ có gia thế hiển hách mới là chuyện quan trọng đến cỡ nào.”
Nói ra mấy lời này, trong lòng cậu vẫn hoảng loạn như trước nhưng không muốn dừng lại, Ninh Vũ Phi mở miệng như lặp lại một lần lời mình đã nói với nghị trưởng: “Em không hề tốt như anh tưởng tượng, thật sự, em chỉ là một con người còn rất nhiều khuyết điểm, do dự thiếu quyết đoán, trông trước trông sau, sợ chết, sợ rất nhiều, xoắn xuýt cũng nhiều, chuyện gì cũng không xử lý tốt, trái lại còn tổn thương rất nhiều người.”
“Anh biết chưa, một năm trước em và nghị trưởng đã hợp lại, lúc đó trưởng công chúa tìm đến em, em thấy dáng vẻ ấy của Tạ Cảnh thì… mềm lòng, đáp ứng hợp lại.”
Thẩm Lăng Dục không hề động đậy mà dõi theo cậu, đôi mắt vàng đỏ ngầu, sắc mặt trắng bệch, biểu tình làm người ta sợ hãi.
Nếu là Ninh Vũ Phi thường ngày thì chắc sẽ sợ nhưng hôm nay cậu dùng dũng khí tích lũy nửa đời, cái gì cũng không ngăn được cậu!
“Về phần cùng nguyên soái đại nhân, em tin anh cũng biết một ít, cụ thể em nói không rõ nhưng hai năm trước em và ngài ấy… Ừm, chính là như vậy, anh thấy đó, em căn bản không phải như anh nghĩ, em làm rất nhiều chuyện sai lầm, rất nhiều chuyện hoang đường cũng giấu diếm rất nhiều chuyện, cho nên em có tư cách gì để chất vấn anh chứ? Mặc kệ anh nghĩ thế nào thì em đều…”
“Không phải!” – Thái tử điện hạ vẫn luôn trầm mặc cuối cùng cũng mở miệng, âm thanh khàn khàn kịch liệt nhưng rống ra từ trong lòng.
Ninh Vũ Phi ngơ ngác.
Một người đàn ông vẫn luôn trầm mặt, hận không thể phát tiết lửa giận lên toàn thế giới, nhưng trên đôi mắt mê người ấy lại nhỏ xuống từng giọt nước mắt nóng bỏng như dung nham, Thẩm Lăng Dục dùng sức ôm lấy Ninh Vũ Phi như toàn ý bảo hộ cậu vào trong ngực, âm thanh run rẩy như cánh chuồn chuồn, yếu đuối như nhẹ nhàng gập lại cũng vỡ nát thành hai nửa.
“Đừng nói như vậy, đừng nói bản thân như vậy… Tiểu Phi, em tốt thế nào, anh biết, anh vẫn luôn biết.”
Thanh âm Thẩm Lăng Dục yếu ớt như đào cùn mài trong tim Ninh Vũ Phi, cậu mặc hắn ôm, trong giọng nói có cười khổ: “Chuyện em làm, dù bất cứ ai đánh giá đều không liên quan đến một chữ ‘tốt’ kia.”
Thái tử điện hạ vội vàng nói: “Không phải không phải, em không biết, Tiểu Phi em thật sự không biết.”
Lời này bỗng chạm vào lòng Ninh Vũ Phi, cậu nhịn không được mà hỏi: “Em không biết cái gì?”
Cả người thái tử rõ ràng cứng một chút nhưng rất nhanh thì biến mất như ảo giác, khiến người ta không nhận rõ là có hay là không.
Ninh Vũ Phi muốn hỏi một câu nữa.
Nhưng giọng nói thái tử đã vang nên, thanh âm trong trẻo trộn lẫn với tuyệt vọng nồng đậm, âm trầm như là mây đen kéo rợp bầu trời, cảm giác bị áp bách mãnh liệt khiến trái tim người ta như nhúng nước.
“Em không biết anh để ý em bao nhiêu, em không biết anh làm mấy thứ đó vì cái gì, em không biết thứ anh khát vọng nhất từ trước tới nay là gì!”
Thẩm Lăng Dục nói vậy, tim Ninh Vũ Phi như bị kéo căng, mùi vị đó quá không dễ chịu, cậu bị động tùy ý hắn ôm, nghe lời nói lộn xộn của Thẩm Lăng Dục: “Đúng, anh quyền lợi, muốn đế vị, muốn tất cả thứ cao cao tại thượng kia, nhưng anh muốn mấy thứ đó là vì cái gì? Anh không tiếc giết Thẩm Dịch Quân, không chừa thủ đoạn để tranh thủ vị thái tử, không ngủ không nghỉ để nâng đỡ sức mạnh của mình, rốt cuộc thì vì sao chứ?”
“Nói ra có lẽ em sẽ coi thường, mà anh chỉ có một ý nghĩ này, chỉ có một suy nghĩ đơn giản này mà thôi, anh muốn em, chỉ muốn có em, anh muốn em vĩnh viễn bên anh không rời, vĩnh viễn sẽ không bị người cướp đi, vĩnh viễ không ai dám mơ ước! Nhưng anh không đủ mạnh! Lúc nhỏ anh không thể bảo vệ em trong tay Dương Nhược Hinh, đến thời thiếu niên, anh không thể bảo vệ em từ trong tay bọn cướp, lớn lên thì anh không có năng lực tranh với Tạ Cảnh! Anh chỉ có thể trơ mắt nhìn hai người bên nhau nhưng ngay cả duỗi tay chạm vào em cũng không dám!”
“Em biết anh không cam lòng thế nào không? Em biết anh hận thế nào không? Anh hận mình quá nhỏ bé, hận mình không có sức mạnh, hậnmình thấp kém như giun dế, sao có tư cách gì đến bên em?”
“Nhưng anh muốn em, chỉ muốn em! Em ở bên anh, nói chuyện cùng anh, cười với anh, anh mới phát giác được toàn bộ thế giới đều sáng ngời, vừa nghĩ tới em không thuộc về anh, em sẽ rời xa anh, thậm chí đến cả ý nghĩ hô hấp anh cũng không muốn… Tiểu Phi, anh biết em không hiểu được chuyện bốn năm trước anh làm, anh biết trong lòng em đang chế nhạo anh, nếu quan tâm đến em thì sao để em cận kề cái chết như thế!”
“Anh không cầu em hiểu nhưng anh phải nói cho em biết, dù em cảm thấy anh không bình thường, dù em cảm thấy anh đáng sợ nhưng anh muốn em phải biết. Bốn năm trước, đó là cơ hội duy nhất của anh, không phải cơ hội cướp đoạt vị trí thái tử mà chính là cơ hội duy nhất cướp đoạt em! Là cơ hội duy nhất đoạt lấy em từ trong tay Tạ Cảnh! Nếu anh không giết chết Thẩm Dịch Quân thì sau khi cứu em ra, Đại Tạ phủ hầu tước dễ dàng có thể xử trí anh, đến lúc đó anh lấy gì để tranh với Tạ Cảnh? Sao anh có thể trơ mắt nhìn em ở bên hắn?”
“Giết chết Thẩm Dịch Quân, uy hiếp Đại Tạ phủ hầu tước, buộc Đại Công phủ hầu tước vì anh ra mặt, để tất cả đám hoàng tử kia rục rịch bắt đầu nội đấu, đây là kết quả anh mong muốn, cũng là kết quả duy nhất chỉ vì có em! Không làm điều đó thì cả đời này anh cũng không chiếm được em, không làm điều đó thì cả đời này anh chỉ có thể ngóng em từ xa!”
“Sao anh có thể cam tâm!” Thẩm Lăng Dục nói đến đây thì mỗi lời như búa tạ bịt kín toàn không gian, chấn động đến não người.
Ninh Vũ Phi hoảng hốt, cậu mấp máy môi nói ra một câu: “Nhưng… anh có nghĩ tới chúng ta có thể sẽ chết tại phủ thân vương hay không.”
Thẩm Lăng Dục nói vì cậu mà làm ra chuyện điên cuồng này nhưng hắn có nghĩ tới, dưới tình huống đó, nhỡ đâu không ra được thì cả hai sẽ chết trong đó hay không!
Thẩm Lăng Dục buông lỏng cậu, hắn hơi cụp mắt nhìn Ninh Vũ Phi, trong đôi mắt ánh vàng lộ vẻ điên cuồng lộ liễu: “Có thể chết cùng một chỗ với em, anh bằng lòng.”
Ninh Vũ Phi đột nhiên chấn động.
Khóe mắt Thẩm Lăng Dục có nước mắt nhưng hắn lại giương lên khóe môi nở rộ một nụ cười như ánh nắng ban mai: “Nếu không thể sống cùng em thì cùng chết cũng tốt.” Lời còn chưa dứt, Thẩm Lăng Dục vừa cười thỏa mãn như một đứa trẻ: “May mà, chúng ta còn sống.”
Đến lúc này, Ninh Vũ Phi bị chặt một luồng khí, bất kể là hỏa khí hay là dũng khí đều bị đâm thủng như khinh khí cầu, hoàn toàn thư sướng.
Cậu còn có thể nói gì đây? Đối mặt với một Thẩm Lăng Dục như vậy, cậu còn có thể nói gì? Nói gì cũng không có tác dụng.
Ninh Vũ Phi thở dài, cả người đều hữu khí vô lực.
Thẩm Lăng Dục lại ôn nhu ôm Ninh Vũ Phi vào trong lòng ngực như là đối với bảo bối quý giá nhất trong lòng, cẩn thận từng li từng tí một, bảo vệ đến cực hạn.
Hắn vuốt ve sau lưng Ninh Vũ Phi, nhẹ giọng nói: “Tiểu Phi, để cho anh thêm thời gian nhé? Anh sẽ nói cho em biết, trên đời này chỉ có mình anh là toàn tâm toàn ý với em.”
Bởi vì cuộc đối thoại này, Ninh Vũ Phi không còn hứng đi du ngoạn, cậu muốn đi về nghỉ ngơi nhưng Thẩm Lăng Dục quấn quýt muốn ăn tối cùng nên đến tận trời tối mới đưa cậu về phòng.
Trở lại biệt thự, Ninh Tử An và Dương Nhược Vân còn chưa có trở lại, Bala tinh quá lớn cũng có nhiều hứng thú, bọn họ chơi rất vui vẻ, thỉnh thoảng còn gửi ảnh cho Ninh Vũ Phi, chỉ là Ninh Vũ Phi không có hứng xem.
Ngày nay, cậu thật sự quá mệt mỏi, tâm mệt, nửa đời đều không mệt qua như vậy.
Một người rồi hai người đều như thế này, nắm đúng tâm tư, hiểu rõ tính cách, đều bóp chặt Ninh Vũ Phi.
Mà Ninh Vũ Phi lại vô dụng như thế, muốn giải quyết lại không gỡ được cục diện bế tắc này.
Thật ra đến cả Ninh Vũ Phi cũng không hiểu chính mình.
Cậu luôn cảm thấy tất cả quá phập phùng, quá mờ mịt, quá xa xôi.
Ninh Vũ Phi chắc là thích Tạ Cảnh nhưng lại vô cùng để ý Thẩm Lăng Dục.
Nhưng lúc này, cậu lại cảm thấy trong lòng mình trống rỗng như chân không, chỉ thấy một cỗ uể oải thấu xương quanh quẩn nơi tim, kiềm chế nó nhảy lên, cảm xúc nghẹt thở cường liệt khiến cậu chỉ muốn chạy trốn, trốn ra thật xa, không muốn nghĩ tới bất cứ thứ gì.
Ninh Vũ Phi thở dài, nằm ở trên giường, đem gối đè lên mặt.
Vừa đúng lúc chờ đợi này, máy truyền tin tích một tiếng.
Ninh Vũ Phi không muốn nói chuyện, do dự một lúc mới lựa chọn nhận.
Thanh âm ung dung của nghị trưởng sama vang lên: “Tiểu Phi, em có thể ra ngoài một lúc không?”
Âm thanh dễ nghe như vậy như gọt rửa ưu sầu đáy lòng nhưng… Ninh Vũ Phi không cảm giác được, cậu rất mệt, mệt toàn thân đến một ngón tay cũng không muốn động.
“Học trưởng, em muốn nghỉ ngơi.”
Máy truyền tin im lặng một lúc, Tạ Cảnh lại nói: “Có vài thứ muốn cho em xem.” – Lần này giọng nói càng thêm mê người hơn, không khác gì gió xuân phất qua tai, mang theo năng lực tiêu tan mệt nhọc.
Ninh Vũ Phi bị lây nhiễm, có chút tinh thần, không nhịn được mà nghĩ: E rằng nên đi gặp nghị trưởng sama, hắn luôn có cách để cậu thả lỏng, luôn khiến cậu bình an, chỉ nói chuyện phiếm vài câu, vậy…
Bỗng dưng nhớ tới chuyện phát sinh ngày hôm nay, Ninh Vũ Phi triệt để tỉnh lại, thu tâm tư rồi trả lời: “Thứ gì? Rất gấp sao?”
Tạ Cảnh nói rằng: “Là chuyện liên quan đến hai năm trước.”
Ninh Vũ Phi giật mình ngồi dậy, cảm giác vô lực khắp toàn thân bị một câu nói này xông tan thành mây khói.
Cậu cau mày, hỏi: “Nếu như là tư liệu thì trực tiếp truyền cho em được không?”
Dường như không ngờ cậu sẽ nói vậy, Tạ Cảnh hơi sững người nhưng rất nhanh hắn trả lời: “Được, em đợi lát.”
Trong thời gian chờ thông tin truyền đến, Ninh Vũ Phi rất hồi hộp giống như một chiếc hộp bí mật cuối cùng cũng được mở khóa.
Bên trong hộp có gì? Là chuyện tốt hay chuyện xấu? Là chuyện nên biết hay không nên biết?
Dù sao cũng phải nhìn mới có thể làm ra phán đoán!
Ninh Vũ Phi hít sâu một hơi, mở bảng giả lập máy truyền tin, sau mấy lần thao tác thì một lượng thông tin lớn tràn vào mắt.
Ninh Vũ Phi gần như nhìn không chớp, sau đó… Nghe được trái tim mình chìm dần xuống, cuối cùng rơi vào hồ sâu đầm lầy.
Là chuyện như vậy sao?
Hóa ra là vậy sao?
Có vẻ… Cũng để lại dấu vết.
Ninh Vũ Phi ngã ngồi trên giường, cảm thấy thống khổ tê tâm liệt phế.
Quả nhiên, từ đầu tới cuối đều là một trò khôi hài.
Tâm huyết Thiên Xà tộc, có tác dụng này sao?
Ninh Vũ Phi nghĩ lần đó ở trên Nguyên Soái hào, người phụ nữ Thiên Xà tộc kia bị áp giải tới, huyết dịch màu xanh chảy ra từ ngực.
Khi đó cậu chỉ cảm thấy bất ngờ nhưng giờ nghĩ lại lại thấy quá chói mắt.
Lời vì Nguyên Lão viện làm ra bán sản phẩm này nên cậu mới phát sinh quan hệ với nguyên soái?
Cũng đúng, bây giờ có ký ức trở về một ít, Ninh Vũ Phi mới phát giác tất cả đã sớm có dấu hiệu.
Tại sao mỗi lần Ninh Vũ Phi nhìn thấy Hoắc Bắc Thần đều sẽ kích động, tại sao mỗi lần Hoắc Bắc Thần hôn đều khiến Ninh Vũ Phi choáng váng, cơ thể gần như mất khống chế, tại sao chỉ nhẹ nhàng trêu chọc mấy lần thì Ninh Vũ Phi không khác gì động vật động dục không hề xấu hổ khát cầu.
Rõ ràng đều quên mất tất cả, rõ ràng giữa cậu và nguyên soái không có tình cảm… nhưng vì sao…
Giờ đã có giải thích.
Hiệu suất làm việc của Tạ Cảnh cực cao, một lượng chứng cớ và tung tích nguyên soái đều có, dù rằng dựa vào suy đoán làm ra phán đoán nhưng không có ký ức của Ninh Vũ Phi năm tuổi thì không thể phân biệt được độ chính xác của tin tức này.
Xem xong, Ninh Vũ Phi bỗng không thể lý giải được tâm tình của mình.
Không cần thiết, cậu và nguyên soái đã chia rõ giới hạn, cậu đã nói sáng tỏ, nguyên soái cũng đồng ý cho nên… Cần gì phải đi truy cứu thêm?
Cậu trúng độc, nguyên soái giúp cậu giải độc, lại nói đó là cậu có việc cầu người.
Sắc mặt Ninh Vũ Phi trắng bệch, tất cả ký ức đều hiện lên lại không muốn nhớ lại.
Bên kia Tạ Cảnh còn đang chờ đợi tin tức của cậu.
Ninh Vũ Phi bình phục quyết tâm tình rồi trả lời: “Học trưởng, em biết rồi.”
Tạ Cảnh nhẹ giọng nói: “Tiểu Phi, Hoắc Bắc Thần đối với em không có…”
“Ừm.” Ninh Vũ Phi ngắt lời hắn: “Em hiểu.”
Mắt thấy Tạ Cảnh còn muốn mở miệng nói chuyện, Ninh Vũ Phi không muốn nghe thêm nữa, cậu nói trước một bước: “Em rất mệt, học trưởng, em muốn nghỉ ngơi, lần sau nói chuyện đi.”
Cậu đã nói như vậy, đương nhiên Tạ Cảnh sẽ không làm khó thêm, chỉ thấp giọng nói: “Được, em nghỉ ngơi đi.”
Cúp máy, Ninh Vũ Phi ngửa mặt nằm vật xuống, trong óc loạn thành một mảnh.
Sao toàn gặp phải chuyện phiền phức như vậy! Đúng là chó má mà!
Ninh Vũ Phi phát tiết tính đem gối ném ra ngoài nhưng thứ đồ mềm này đập vào tường thì càng mềm, không thể phát tiết nổi!
Ninh Vũ Phi tức giận đứng lên, một quyền đấm lên vách tường.
Vì dùng quá sức nên khớp tay trầy da, một dòng máu đỏ tươi chảy ra, Ninh Vũ Phi lại mười phần tê dại, nhìn thấy máu lại không cảm nhận được đau.
Thật không tiền đồ! Ninh Vũ Phi dựa tường trượt xuống, cậu không biết cảm giác thất lạc trong lòng mình là gì.
Vốn tưởng rằng cứ như vậy là qua, không ngờ đến nửa đêm, Ninh Vũ Phi lại chờ được một người vốn không nên xuất hiện ở nơi này.
Từ trên giường bò lên, Ninh Vũ Phi không hề buồn ngủ mà mở to mắt nhìn người đàn ông mặc quân trang màu xanh thẳm: “An Thanh trung tướng?”
Không sai, là An Thanh… Sao hắn lại đến Bala tinh giữa đêm khuya?
Trên mặt An Thanh cứng nhắc chợt lóe sầu lo: “Trở về đế đô tinh cùng tôi.”
Trong lòng Ninh Vũ Phi lộp bộp một tiếng, ý thức ra biến cố!
Bản năng quân nhân khiến cậu lập tức tỉnh lại, nhanh nhẹn mặc quần áo đi ra cửa trực tiếp lên chiến cơ.
An Thanh tới một mình, toàn bộ hành trình thần sắc nghiêm túc, Ninh Vũ Phi cũng không khỏi khẩn trương theo, nhẹ giọng hỏi: “Đế đô tinh xảy ra chuyện gì sao?”
An Thanh dừng một chút, bỗng quay đầu nhìn về phía hắn: “Sau khi trở về đế đô tinh, cậu có phải…” rồi dừng lại.
Ninh Vũ Phi lại không biết hắn muốn nói điều gì.
Mà sau một khắc, An Thanh mới cứng nhắc hỏi: “Có phải cậu không cùng các hạ làm?”
Sao lại hỏi vấn đề này,Ninh Vũ Phi trợn mắt ngoác mồm, nếu người hỏi vấn đề này là Lý Lầm thì cậu sẽ không ngạc nhiên, nhưng đây là An Thanh… Đây chính là An Thanh… Một người luôn luôn cứng nhắc sao lại thế…
Sau khi hỏi cái vấn đề này, tầm mắt An Thanh hơi né tránh.
Ninh Vũ Phi bỗng dưng tỉnh táo, ý thức được khả năng thông tin liên quan của mình đã lộ ra ngoài.
Cậu do dự rồi nói rằng: “Từ khi rời khỏi đế đô tinh thì chưa là.”
Nghe đến lời này, An Thanh chau mày.
Thời gian hai năm, xem ra độc tính cũng gần dời đi, nếu không sao Ninh Vũ Phi có thể nhịn lâu như vậy.
Chỉ là nguyên soái đại nhân nơi đó…