Tiết Ba là con trai duy nhất của Tiết gia, cho dù là một tên hư hỏng nhưng vẫn được toàn gia nâng trong lòng bàn tay, đặc biệt ở trong Nguyên Lão viện có mấy kẻ không có tiền đồ thì Tiết Ba miễn cưỡng có thể lấy được quân công cũng đã coi là rất tốt.
Nhưng ai ngờ, một kẻ thừa kế có hi vọng như vậy lại chết trong tay một tên tiểu binh vô danh.
Không ai hỏi Ninh Vũ Phi nguyên do, chúng cũng không một súng bắn chết Ninh Vũ Phi vì cảm thấy chết đơn giản như vậy là quá đáng tiếc!
Cứ như vậy mà bị mang đi, Ninh Vũ Phi không hề e ngại, cậu rất bình tĩnh, bình tĩnh đến mức không ai nhìn thấu.
Nhưng thật ra Ninh Vũ Phi không thấy có gì đáng sợ, dù thế nào cũng không thể so sánh với một lần trong phủ thân vương ấy, dù thế nào cũng sánh không nổi với Hạ Lạc Lan điên cuồng ấy.
Thời gian hai năm ở trên chiến trường Ninh Vũ Phi đã mài giũa không chỉ là tố chất thân thể mà còn là tâm tính.
Ninh Vũ Phi có thể chống đỡ một mình một phương trời, không cần ỷ lại bất cứ ai cũng có thể chịu trách nhiệm được việc làm của chính mình!
Nhưng Ninh Vũ Phi đã đánh giá thấp nhân tính, đánh giá thấp những kẻ có nhân tính thấp kém ác liệt.
Ban đầu Ninh Vũ Phi bị giam ở trong đại lao tại Tiết gia, Tiết Chân Thiên đem nỗi đau mất con phát tiết trên người Ninh Vũ Phi, mỗi lần đều dùng thủ đoạn ác liệt để làm nhục cậu, để Ninh Vũ Phi thương tích khắp người, vết máu loang lổ, cả người đều rách nát.
Nhưng dù vậy, Ninh Vũ Phi không hề cúi đầu cũng không hề xin tha một câu.
Tiết Chân Tiết uy hiếp Ninh Vũ Phi.
Ninh Vũ Phi cười lạnh: “Tiết Ba chết cũng không hết tội, đến một lần tôi giết hắn thêm một lần, còn tôi… Muốn giết muốn lăng trì, tùy ý.”
Dáng vẻ không chịu thua này càng chọc điên Tiết Chân Thiên.
Nhưng gã không làm gì nổi cậu.
Thật ra sau khi qua đi kích động ban đầu, họ đã nghĩ đến giá trị dư thừa của Ninh Vũ Phi.
Ninh Vũ Phi là người của Nguyên Soái hào, còn là một trung úy không lớn không nhỏ, nếu biết cách lợi dụng thì sẽ lấy được vài chỗ tốt từ Hoắc Bắc Thần.
Chỉ là thằng nhóc này là một cục xương cứng, dằn vặt mọi cách đều không có dấu hiệu nhả ra.
Ninh Vũ Phi không sợ bất kỳ ngược đãi, dù giày vò ra sao cũng không hề sợ hãi, một đôi mắt sâu như giếng cỗ chỉ viết đậm bốn chữ: Thấy chết không sờn.
Chả nhẽ không làm gì được sao? Tiết Chân Thiên không phục!
Nhưng lúc này có một cái ngoài ý muốn, đó là Trần Nham biết chuyện.
Gã không dám đi xem Ninh Vũ Phi nhưng khi biết Ninh Vũ Phi bị bắt rồi bị ngược đãi thì đáy lòng dâng lên khoái cảm quỷ dị.
Thằng nhóc kia quả nhiên phải chết, đúng là nên phải chết, lúc đó không chết ở tinh cầu kia thì bây giờ có thể chết ở hậu viện Tiết gia!
Trần Nham hận Ninh Vũ Phi, hận thấu xương, nếu không vì Ninh Vũ Phi thì sao gã có thể phạm phải một sai lầm lớn như vậy, toàn bộ mạng người của nửa tinh cầu vì gã mà chết, dù Trần Nham tạm thời thoát được lửa giận của nguyên soái nhưng gã biết, chờ đến khi chiến tranh kết thúc thì mình sẽ bị tính sổ.
Cho nên những ngày tháng này gã trải qua trong nơm nớp lo sợ, thấp thỏm không yên, lúc này nghe tin Ninh Vũ Phi bị bắt thì sao dễ dàng bỏ qua cho cậu!
Từ Tiết Chân Thiên nghe được họ không có cách chế phục Ninh Vũ Phi, Trần Nham cười ác độc, nói ra một bí ẩn năm xưa.
Lúc đó Trần Nham cố chấp muốn giết Ninh Vũ Phi cũng có rất nhiều lý do, gã và Hạ Lạc Lan thanh mai trúc mã, cả hai có quan hệ vô cùng thân thiết. Khi Hạ Lạc Lan làm xằng làm bậy thì gã cũng giúp không ít, gã vẫn luôn ái mộ Hạ Lạc Lan nhưng trái tim của Hạ Lạc Lan lại đặt trên người Tạ Cảnh, cho nên Trần Nham chỉ yên lặng nhìn.
Nhưng ai mà ngờ được, giữa trời xuất hiện một Ninh Vũ Phi câu được tâm Tạ Cảnh, mê được hồn Thẩm Lăng Dục. Cuối cùng lại khiến Hạ Lạc Lan chết thê thảm như vậy!
Trần Nham nhìn qua thi thể của Hạ Lạc Lan, đó là hình ảnh gã không hề muốn nhớ lại, dù biết người là do Thẩm Lăng Dục giết nhưng gã đem tất cả oán hận đặt lên người Ninh Vũ Phi.
Nếu không phải vì mày sa cơ lỡ vận thì sao Hạ Lạc Lan sẽ thương tâm như vậy? Nếu không có tên quỷ nghèo kiết xác như mày thì sao Hạ Lạc Lan sẽ chết thảm như vậy!
Cho nên một năm trước gặp Ninh Vũ Phi, dục vọng báo thù trong lòng Trần Nham bốc lên, một lòng chỉ muốn giết chết Ninh Vũ Phi.
Bây giờ mới… gây ra đại họa như vậy.
Ninh Vũ Phi không chết, gã tự treo mình lên vách đá cheo leo.
Trần Nham nghĩ bản thân đã không còn cơ hội báo thù nhưng ai ngờ, Ninh Vũ Phi tự dâng mình đến cửa!
Trần Nham nói đến điều này, Tiết Chấn Thiên lại không hiểu.
Tuy nói năm đó Tạ Cảnh yêu Ninh Vũ Phi nhưng đa số trong mắt quý tộc, họ căn bản không để ý tới Ninh Vũ Phi là ai, họ chỉ cần biết người thừa kế Đại Tạ phủ hầu tước vừa mắt một đời sau của quý tộc sa sút là đủ rồi.
Về phần tên gì, hình dạng ra sao… Mọi người đều là người bận rộn, hơi đâu mà hỏi kỹ càng.
Mà chuyện phát sinh ở phủ thân vương, tiêu điểm càng đặt nhiều hơn trên người Thẩm Lăng Dục, hơn nữa lúc đó Tạ Cảnh cố ý che giấu nên không ai chú ý tra được đến người Ninh Vũ Phi.
Cho nên Tiết Chấn Thiên không biết nhưng Trần Nham lại rõ ràng!
Trần Nham một lòng muốn báo thù cho Hạ Lạc Lan, sao có thể bỏ qua những tin tức trọng yếu!
Giờ khắc này gã vừa nói, Tiết Chấn Thiên bừng tỉnh.
Trần Nham lộ ra nụ cười ác độc: “Hắn nhận qua nỗi đau da thịt nhưng nhất định không chịu nổi dằn vặt tinh thần, Tiết thúc, bác nghe con, chỉ cần làm như vậy thì hắn nhất định…”
Quả thật, kế này của Trần Nham đã tàn nhẫn bóp lấy nhược điểm của Ninh Vũ Phi.
Trên thân thể từng chịu qua thống khổ, Ninh Vũ Phi có thể chịu đựng thêm nhưng trên mặt tinh thần thì lại không chịu nổi.
Tiết Chấn Thiên cẩn thận nghe, híp mắt nói: “Cái này thì dễ làm, Thiên Xà dẫn còn rất nhiều, thêm liều lượng cũng để hắn phát rồ, còn về Tùy Ý cơ thì…”
Trần Nham nhanh chóng xung phong nhận việc: “Chỗ con có! Dù là bán thành phẩm nhưng cũng đủ dùng!” Bởi vì đắc tội với Hoắc Bắc Thần, Đại Trần phủ hầu tước vì bảo vệ con trai mà nghĩ tất cả biện pháp chế ra một cái Tùy Ý cơ, vật này tuy không sánh bằng Tùy Ý có của Đại Tạ phủ hầu tước nhưng cũng có công năng phòng ngự và thay đổi dung mạo.
Vóc dáng của Trần Nham không khác lắm với Thẩm Lăng Dục, chỉ cần dùng dụng cụ thay đổi giọng nói thì dễ dàng tạo ra một trò hay!
Tiết Chấn Thiên âm ngoan nói: “Tại lúc hắn nản lòng thoái chí, tinh thần suy sụp thì Thiên Xà dẫn càng có hiệu quả gấp đôi, lúc đó ta xem hắn có phục hay không!”
Trần Nham cũng cười, trong mắt lóe lên ác ý.
Một số chuyện đó, Ninh Vũ Phi không biết.
Sau hai ngày miễn cưỡng chịu được, đến sáng ngày thứ ba Tiết Chấn Thiên có vẻ mệt mỏi, mở cửa địa lao, đến phòng vệ cũng buông lỏng hơn nhiều.
Tuy Ninh Vũ Phi cảm thấy trong đó có trò lừa nhưng nghĩ nát óc cũng không biết Tiết Chấn Thiên còn có thể làm cái gì.
Ninh Vũ Phi có muốn chạy không không? Đương nhiên muốn!
Dù thấy chết không sờn nhưng có thể sống sót, thì ai sẽ muốn chết chứ?
Lại càng không nói đến Ninh Vũ Phi còn có nhiều người quan tâm, có nhiều chuyện không bỏ xuống được, chỉ cần có một chút hi vọng sống thì Ninh Vũ Phi đều cật lực tranh thủ.
Mặc kệ Tiết Chấn Thiên âm mưu gì nhưng cơ hội gần ngay trước mắt đã không cho phép Ninh Vũ Phi buông tha.
Không gì đáng sợ hơn cái chết, không gì so được tình cảnh bê bết như hiện tại, Ninh Vũ Phi nghĩ như thế, quyết tâm, cẩn thận ra địa lao.
Đột nhiên nhìn thấy ánh mặt trời, Ninh Vũ Phi hơi choáng váng, vết thương trên người phát đau, hai ngày đói khát khiến cơ thể Ninh Vũ Phi rơi vào tình trạng suy yếu.
Nhưng đã từng trải qua những ngày tháng đau khổ hơn đó, cái này đã tính là gì, chỉ cần sống sót thì…
Suy nghĩ còn chưa xoay chuyển thì Ninh Vũ Phi ý thức được có người tới.
Tim căng thẳng, Ninh Vũ Phi ngừng thở che đi thân hình của mình.
Cậu phân biệt ra được tiếng bước chân, hình như người tới có hai người, một người bước chân nhẹ nhàng, chắc là nữ giới, mà một người khác… Ninh Vũ Phi chỉ cảm thấy quen biết nhưng lại nhớ không rõ là ai.
Năng lực dựa theo bước chân phân biệt người, Ninh Vũ Phi học được ở trên chiến trường, nếu quay lại trước kia thì tuyệt đối không làm được.
Mà dưới tình huống cơ thể mệt mỏi quá độ này, kỳ thật Ninh Vũ Phi đã đoán không quá chuẩn.
Nhưng rất nhanh, giọng nói quen thuộc khiến Ninh Vũ Phi tê dại cả da đầu.
“Tiết hầu tước khách khí rồi.” Là Thẩm Lăng Dục!
Ninh Vũ Phi không ngờ thái tử điện hạ sẽ xuất hiện ở đây… Ngay sau đó trong lòng cậu tràn đầy nồng đậm vui sướng, Thẩm Lăng Dục biết cậu ở đây? Hắn muốn đưa cậu rời đi sao?
Nhiều ngày không nghe thấy giọng nói của thái tử, lúc này nghe được lại khiến Ninh Vũ Phi tràn ngập ấm áp.
Lúc này Ninh Vũ Phi phát hiện ra, cậu rất nhớ Thẩm Lăng Dục, rất nhớ hắn.
Nhưng rất nhanh, sự ấm áp này kết thành băng, Ninh Vũ Phi sợ hãi khi nghe được lời nói tiếp đó, hai mắt trợn tròn.
“Điện hạ quá khách khí rồi, chờ ngài và tiểu nữ thành hôn thì chúng ta đều là người một nhà, nào dám nói quá.”
Sau đó một giọng nữ ôn nhu ngượng ngùng vang lên: “Ba, người nói gì vậy!”
Giọng nói vốn âm trầm của Tiết Chấn Thiên chợt nhẹ nhàng hơn: “Haiz, có thể giao con cho thái tử điện hạ, ta cũng yên tâm, chỉ là đáng thương cho anh trai con…” Nói còn mang theo nghẹn ngào.
Thẩm Lăng Dục động viên gã: “Tiết thúc xin yên tâm, giết người đền mạng, mặc kệ kẻ làm chuyện này là ai thì cũng không thể thoát tội!”
Nghe vậy, Tiết Chấn Thiên có vẻ bình tĩnh hơn: “Làm khó điện hạ rồi.”
Giọng nói Thẩm Lăng Dục lạnh băng: “Không có gì, đừng nói không phải là người thân, dù là vậy thì… hắn vẫn phải trả giá cho việc mình làm!”
Trốn ở cách đó không xa, Ninh Vũ Phi hoàn toàn mất đi năng lực suy tư.
Trong lòng có một giọng nói đang không ngừng giải thích, điều này không đúng, không thể nào, Thẩm Lăng Dục tuyệt đối không đối với cậu như vậy!
Nhất định là có hiểu lầm, nhất định là có!
Ninh Vũ Phi tin Thẩm Lăng Dục, một đứa nhỏ Ninh Vũ Phi nhìn từ nhỏ đến khi lớn, một chàng trai cứu cậu khỏi phủ thân vương, một tri kỷ làm bạn bên cậu trong hai năm thống khổ, dù không gặp mặt nhưng mỗi ngày truyền tin đều gửi cho cậu ấm áp vô hạn…
Có lẽ ban đầu Ninh Vũ Phi không bỏ được Tạ Cảnh cũng không thể đáp lại tình cảm của Thẩm Lăng Dục, nhưng không biết từ bao giờ, khi cậu hoàn toàn sáp nhập vào Nguyên Soái hào, khi các chiến hữu giao phó sau lưng cho cậu thì Ninh Vũ Phi hoàn toàn thoát khỏi mờ mịt để đối mặt với tất cả.
Mà người luôn làm bạn bên cạnh Ninh Vũ Phi là Thẩm Lăng Dục đã dễ dàng đi vào lòng cậu.
Thái tử điện hạ là một người nhiệt tình, có lòng, đối với cậu không hề lưu giữ một chút gì. Ninh Vũ Phi thích cảm giác được người ỷ lại, tín nhiệm, yêu cầu, cậu thích Thẩm Lăng Dục không giả bộ cảm xúc, yêu thích hắn làm nũng với cậu, thích hắn vui vẻ mỉnh cười, thích hắn lúc tức giận, dáng vẻ ghen tuông, tất cả những thứ đó đều rất sống động, rất chân thật. Ninh Vũ Phi thích một người chọc cậu cười, thích một chàng trai kéo cậu khỏi vũng nước bùn sâu, Ninh Vũ Phi cảm thấy cứ như vậy là rất tốt, thật an tâm. Nếu không phải một lòng muốn giết Tiết Ba thì Ninh Vũ Phi hoàn toàn muốn nghiêm túc suy tính cho tương lai cả hai.
Thẩm Lăng Dục sẽ đăng cơ vi đế, nếu hắn ở bên một đứa em họ thì chắc chắn sẽ thành một vụ bê bối cả đời, nên Ninh Vũ Phi nghĩ qua cậu nguyện ý cả đời chờ trong bóng tối, cam tâm cả đời không thấy ánh sáng cũng chỉ hi vọng có thể ở bên cạnh hắn, cùng hắn đi tới điểm cuối nhân sinh.
Nhưng… Ninh Vũ Phi nghe thấy cái gì, nhìn thấy cái gì, đang biết cái gì vậy?
Ninh Vũ Phi chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có một ngày như thế, tuyệt đời không nghĩ tới.
Ninh Vũ Phi có thể hoài nghi Tạ Cảnh chưa từng thích mình nhưng chưa từng hoài nghi qua Thẩm Lăng Dục.
Bởi vì… Bởi vì… Bọn họ quen nhau từ nhỏ, họ trải qua nhiều như vậy, thậm chí người đàn ông ấy còn vì cậu mà không cần mạng!
Sao có thể? Tất cả mọi người có thể phản bội cậu nhưng Ninh Vũ Phi tuyệt đối không tin Thẩm Lăng Dục sẽ ruồng bỏ cậu.
… Có hiểu nhầm, nhất định có hiểu nhầm!
Chắc đó là kế hoãn binh, chắc thái tử đang lập kế hoạch cứu cậu ra ngoài, chắc vậy… chắc là vậy…
Ninh Vũ Phi tìm vô số cái cớ nhưng cuối cùng lại không có cái nào thuyết phục nổi mình.
Ninh Vũ Phi bất chấp tất cả mà đứng dậy, dù đây là một kế hoạch thì cũng mặc kệ, Ninh Vũ Phi muốn gặp Thẩm Lăng Dục, muốn nghe hắn nói, chỉ cần hắn nói, cậu đều tin!
Kết quả… Có thể tưởng tượng được.
Người đóng vai thành Thẩm Lăng Dục là Trần Nham, Trần Nham hận Ninh Vũ Phi thấu xương, sao có thể bỏ qua cơ hội đánh đổ cậu!
—— Trước quyền lợi, cậu là cái thá gì?
—— Tôi muốn chính là đế vị, mà cậu, có thể giúp tôi cái gì?
—— Hai năm, cậu cho rằng tôi vẫn là thằng ngốc hề hề nguyện ý vì cậu mà chịu chết sao?
—— Tỉnh lại đi, Ninh Vũ Phi, ai cũng cần phải trưởng thành.
Từng chữ từng câu giống như tiếng sấm biển động đánh đổ Ninh Vũ Phi.
Thẩm Lăng Dục chính miệng nói, tự mình nói với cậu.
Tận mắt thấy, chính tai nghe, còn hiểu làm gì nữa?
Ninh Vũ Phi hoàn toàn… thất vọng cực độ.
Vốn bị dằn vặt đến thương tích đầy người lại thêm tinh thần sụp đổ, Ninh Vũ Phi hoàn toàn không chống đỡ nổi sự xâm lấn của Thiên Xà dẫn.
Thiên Xà dẫn là dòng máu cô đọng được luyện ra từ trong cơ thể Thiên Xà tộc cũng là một sản phẩm quá định mức, là thứ đồ vô bổ mà Nguyên Lão viện mong muốn.
Độc tính thứ này bá đạo điên cuồng, hơn nữa không có thuốc chữa và không dễ thao túng.
Chỉ cần tâm trí kiên định thì có thể dễ dàng chống lại hấp thu, nên muốn dằn vặt người thì trước tiên phải đem người đánh hỏng.
Nhưng một khi đã điên thì điên rồi, thứ thuốc này thâm độc cũng không còn ý nghĩa gì nữa, thế nên mới nói nó là vô bổ.
Thế nhưng dùng đến trên người Ninh Vũ Phi xác thực không thể tốt hơn.
Nếu cậu không sợ chết, nếu cậu thích nam nhân, vậy thì lưu lạc thành một cái nhà xí công cộng dơ bẩn thì không gì tốt hơn.
Sau đó, Ninh Vũ Phi được nguyên soái đại nhân trở về từ Đại Hoang tinh hệ mang đi.
Toàn bộ Giám Sát quân bị oanh thành một mảnh phế tích, Hoắc Bắc Thần lửa giận ngập trời, Chiến Thần hào gần như phá hủy toàn bộ Tiết phủ.
Nguyên Lão viện đứng ra, một đám quý tộc đem tội danh ‘phản loạn’ đặt lên đầu Hbr, lúc đó nguyên soái chỉ trầm mặt nói một cậu: “Tôi ở lại đế đô tinh tiếp nhận thẩm phán, mấy người cút đến Đại Hoang tinh hệ cho tôi được chứ?”
Chỉ một câu này đã chặn họng được tất cả mọi người.
Người Barrington trời sinh hung tàn, toàn bộ chủng tộc đều thiện chiến đấu, nếu không có Hoắc Bắc Thần đứng ra thì e rằng cả Đại Hoang tinh hệ và Vân Chưng tinh hệ đã sớm tróc ra khỏi bản đồ!
Bây giờ chiến trường giằng co, bọn họ đứng sau lưng cũng đã run sợ cả người, sao dám vọt tới tiền tuyến chứ.
Bọn họ mong có thể tận dụng được Hoắc Bắc Thần, tốt nhất là mong hắn chết ngay trên chiến trường, sao dám để hắn lưu lại ở đế đô tinh…
Hoắc Bắc Thần ôm Ninh Vũ Phi, một đường không ai dám cản, cứ như vậy mà tiến thẳng vào Nguyên Soái hào.
Nguyên Soái hào là tinh hạm cấp ngân hà, là tinh hạm chiến đấu cường hãn nhất đế quốc hiện nay, tốc độ nhanh hơn so với bất cứ tinh hạm nào.
Đây cũng chính là lý do sao Hoắc Bắc Thần có thể trở về trong thời gian ngắn như vậy.
Mà không thể dừng lại, không thể trì hoãn thêm một phút, nếu tin tức rơi vào tai quân Barrington thì e rằng chúng sẽ khởi xướng đánh mạnh, đến lúc đó mới là thật khó giải quyết.
Một lần đi, mất bốn ngày.
Hoắc Bắc Thần chiếu cố Ninh Vũ Phi hai ngày.
Hai ngày này Hoắc Bắc Thần nhất thời đều không ngăn được tức giận trong lòng.
Đây là đứa nhỏ hắn nhặt về, đây là binh lính hắn dốc lòng bồi dưỡng, đây là người duy nhất có thể ngồi ghế phụ của hắn…
Nhưng giờ lại bị giày vò thành dáng vẻ ấy!
Nửa cuộc đời Hoắc Bắc Thần đứng trên đỉnh cao, hơn hai mươi năm sống trên chiến trường khát máu, từng trải qua nhân tính xấu xa cặn bã nhất cũng từng trải qua một mặt nhiệt huyết nhất.
Chiến tranh là thứ đồ kỳ diệu, nó chế tạo ra tai họa cũng có thể cứu rỗi chủng tộc, có thể kích phát được lòng ác trong người cũng có thể bành trước tính thiện.
Lựa chọn ra sao, đều dựa vào bản tính.
Cứu Ninh Vũ Phi là ngoài ý muốn, có lẽ đến hôm nay Hoắc Bắc Thần vẫn không thể quên được hình ảnh lần đầu gặp gỡ: Tuổi trẻ gầy yếu, quanh thân chật vật, rõ ràng yếu đuối đến mức chỉ cần một ngón tay cũng đâm đổ lại cố chấp nhất không để ý tất cả.
Giống như một bộ tộc sau khi bị cắn giết lẩn trốn sói hoang, hận tất cả mọi thứ lại không có ý muốn buông tha, không thất vọng, không tuyệt vọng, trong đôi mắt mềm mại lại có một linh hồn cứng cỏi dị thường.
Trong nháy mắt đó, đáy lòng Hoắc Bắc Thần nảy sinh một cảm giác vô cùng quen thuộc.
Hình ảnh hơn mười năm trước dâng lên trong đầu, tình cảnh mơ hồ vào lúc này được khuếch đại vô hạn thành một màn hình điện ảnh cố định, sau khi chồng chất lên thì đều hiện lên một chỗ.
Một người đàn ông sống hơn ba mươi năm chưa từng tin vào số mệnh, vào lúc này lại nghe thấy âm thanh của cự vật to lớn răng rắc chuyển động.
***
Cả người Ninh Vũ Phi đều như rơi vào hầm băng, sắc mặt trắng bệch, môi cậu khẽ run, thanh âm như bức ra từ trong cổ họng: “Thiên Xà dẫn có thể dời đi được sao? Là chuyển đến trên người các hạ sao?”
Dù hỏi ra lời nhưng đã không cần đáp án, Ninh Vũ Phi nghĩ trước sau lại không hiểu thứ gì cả.
Thời gian hai năm… Thời gian hai năm…
Ninh Vũ Phi vừa nãy có thể bảo trì lý trí là vì không bị ảnh hưởng bới Thiên Xà dẫn!
Nhưng nguyên soái đại nhân thì sao?
Ninh Vũ Phi biết độc tính của Thiên Xà dẫn bá đạo đến cỡ nào, nó thiêu đốt lý trí con người, loại thống khổ đó không ai lĩnh hội nổi.
Nhưng… Hoắc Bắc Thần lại để Ninh Vũ Phi rời đi.
Tại sao? Sao lại để cậu rời đi?
Ninh Vũ Phi bỗng nhớ tới một câu mình rống lên: Tại sao nói lời không đáng tin, tại sao đáp ứng tôi lại không làm được!
Đến cùng cậu đang làm gì! Mẹ nó! Cậu đã làm gì!
Hận ý nồng đậm xông lên trong huyết dịch Ninh Vũ Phi, cậu hận chính mình, hận thấu, hận mình không biết cái gì lại còn làm ra chuyện lỗ mãng!
Một giây đồng hồ không dám dừng lại, Ninh Vũ Phi chạy trở về phòng nghỉ ngơi, vọt thẳng vào căn phòng quen thuộc.
Lúc Ninh Vũ Phi rời đi là bộ dạng gì, khi trở về là bộ dạng đó.
Hoắc Bắc Thần trầm tĩnh ngồi trên khoang ghế dựa, bởi vì ngược sáng nên Ninh Vũ Phi không thấy rõ thần thái của hắn.
Nhưng cần phải nhìn cái gì chứ?
Còn ai so với cậu hiểu Thiên Xà dẫn hơn? Còn ai so với cậu hiểu được khát vọng đến phát rồ đó?
Ninh Vũ Phi đau đớn, cũng may còn chưa muộn, cũng may cậu không làm chuyện không thể cứu vãn.
Dường như nghe đến tiếng bước chân, Hoắc Bắc Thần ngẩng đầu, đôi mắt đen thẳm khóa trên người Ninh Vũ Phi.
Ninh Vũ Phi run run gọi: “Các hạ…”
Hoắc Bắc Thần khẽ nhíu mày, lạnh lùng nói: “Đi ra ngoài.”
Ninh Vũ Phi sao dám đi ra? Cậu cắn răng đi tới, không nói một lời mà chủ động hôn Hoắc Bắc Thần.
Bờ môi lạnh lẽo, bờ môi nóng rực, một khắc chạm vào nhau đều khiến tim cả hai run lên.
Ninh Vũ Phi có cảm giác như phải bỏng, tuy nhiệt độ thường ngày của Hoắc Bắc Thần vẫn cao nhưng tuyệt đối không nóng đến mức này, cho nên… là độc tính Thiên Xà dẫn còn ở.
Nghĩ tới đây, Ninh Vũ Phi không ngừng khó chịu, cậu thử dùng môi ma sát lên môi Hoắc Bắc Thần.
Sau một khắc, Hoắc Bắc Thần vươn tay ấn Ninh Vũ Phi ngồi trên đùi, nụ hôn mãnh liệt như vũ bão bao phủ tới.
Trong đầu Ninh Vũ Phi không còn nghĩ được gì, cậu giơ tay vòng lấy cổ Hoắc Bắc Thần để nụ hôn càng thêm sâu hơn, cả hai như thú hoang đói khát tìm được con mồi, loại điên cuồng như hận không thể hủy xương nuốt đối phương vào trong bụng.
Dục vọng chôn sâu trong đáy lòng được nhen lửa, dù không có độc tính nhưng thân thể Ninh Vũ Phi đã sớm thích ứng được nhiệt độ này, khát vọng không ngừng rêu rao trong lòng, Ninh Vũ Phi rên lên một tiếng, không nhịn được mà nhẹ giọng gọi: “Các hạ… các hạ…”
Ninh Vũ Phi khàn giọng gọi lập tức khiến Hoắc Bắc Thần dừng động tác, hỏa diễm đốt cháy trong mắt nhưng lý trí lại chưa hoàn toàn biến mất.
Bỗng dưng dùng sức, Hoắc Bắc Thần đẩy Ninh Vũ Phi ra.
Ninh Vũ Phi ngơ ngác, không kịp phản ứng.
Hoắc Bắc Thần mở miệng, trong giọng còn mang cực lực áp chế dục vọng: “Không cần, đi ra ngoài.”
Ninh Vũ Phi thanh tỉnh, sốt ruột nói: “Các hạ, anh đừng tính toán lời em lúc trước, em không biết độc tính Thiên Xà dẫn được được dời đi, em…”
“Đủ rồi.” Hoắc Bắc Thần ngắt lời Ninh Vũ Phi: “Để tôi bình tĩnh.”
Ninh Vũ Phi còn muốn nói chuyện, Hoắc Bắc Thần lại đứng lên, giơ tay đẩy Ninh Vũ Phi ra ngoài.
Cửa tự động đóng chặt, Ninh Vũ Phi ngẩn người, vẫn còn mờ mịt.
Đột nhiên… Trong đầu lóe linh quang, Ninh Vũ Phi ý thức được một vấn đề.
Cậu có chiếc nhẫn, sau khi mở cửa thì Ninh Vũ Phi vọt vào lớn tiếng hỏi: “Thiên Xà dẫn có thể dời đi lần nữa có đúng không?”
Hai năm trước Ninh Vũ Phi và Hoắc Bắc Thần làm, Thiên Xà dẫn chuyển đến trên người Hoắc Bắc Thần, bây giờ cậu không bị độc tính càn quấy, nếu quả như lời nguyên soái đại nhân nói thì điều đó có nghĩa là có thể trở về đúng không!?