Bà cụ Lục ngồi giữa, bên cạnh là vợ chồng Vương Dĩnh, đối diện là Thẩm Ninh và Lục Bác Dịch, cuối cùng là Lục Quân.
"A Dịch, sự việc tối nay là thế nào?" Ba ruột Lục Bác Dịch hỏi, gương mặt cương nghị.
"Phong gia làm vậy là muốn uy hiếp chúng ta, nhắc khéo về việc đầu tư vào Mạc thị sắp tới." Anh ngưng một lát. " Ba, chuyện này con sẽ xử lý tốt bên phía truyền thông."
Ông Vương nhấp một ngụm trà, gương mặt vẫn trầm tĩnh như lúc đầu. " Đám người Phong gia đúng là gan to tày trời. Bọn họ không sợ chúng ta tung chuyện này cho đám báo chí biết, sẽ ảnh hưởng đến nguồn vốn đầu tư vào Mạc thị sao?"
Lục Bác Dịch so với ba mình càng âm trầm hơn, không nhìn ra anh đang suy nghĩ gì, dáng ngồi thẳng tắp trên ghế. "Việc này, chỉ e là bọn họ đã sớm có tính toán."
Không gian lại tiếp tục im lặng, ai nấy đều có suy nghĩ riêng, tâm tư phức tạp.
"Thôi, cũng muộn rồi, mọi người nghỉ ngơi đi." Bà cụ Lục lên tiếng nhắc nhở, cuối cùng hướng về phía Lục Quân đang ngồi thu lu một xó, trên trán vẫn còn đỏ ửng. "Quân Quân, con đi đường xa vất vả. Đi nghỉ ngơi sớm đi. Vả lại, con định ở đây mấy hôm?"
Lục Quân nghe bà cụ Lục hỏi mình, thu bộ dáng làm biếng dựa vào ghế của mình. "Con định ở lại vài ba hôm."
Bà cụ Lục gật đầu, sau đó mọi người cũng lần lượt rời khỏi vị trí, ai về phòng nấy.
Lúc bước lên cầu thang, Thẩm Ninh và Lục Quân lại chạm mặt, cả hai liếc nhìn nhau một cái rồi quay đi, hoàn toàn không nể mặt mũi người thân mà chào hỏi nhau một cái.
Thẩm Ninh hừ một tiếng. Cái tên biến thái không nói lý lẽ này thật sự là em họ Lục Bác Dịch sao? Hai người này...khác nhau quá.
Anh thì mặt lúc nào cũng như pho tượng, đơ đến không thể đơ hơn. Thằng em thì khác, mỗi giây một biểu cảm.
Kẻ cực Nam, kẻ cực Bắc!
"Cậu lườm tôi cái gì hả?"
"Cô không nhìn tôi sao biết tôi lườm cô?"
"Tôi có hỏa nhãn kim tinh, được chưa?"
"..." Kẻ phiền phức, không chấp!
Thẩm Ninh bị Lục Bác Dịch túm gọn vào phòng mới thôi, Lục Quân kia lại thê thảm hơn. Đối thủ chuồn mất còn bản thân thì không có ai cản lại, không biết phát tiết vào đâu.
"Hừ!" Tiếng cửa đập uỳnh một cái.
.........
Sáng hôm sau, Thẩm Ninh dậy rất sớm, còn chưa đến giờ ăn sáng nữa.
Cô bước từng bước nhẹ nhàng xuống bếp, cái bụng nhỏ của cô hôm nay lại ham ăn gớm. Chưa cho ăn mà đã đòi ăn rồi.
Có tiếng động phía bàn ăn, cũng không phải cô là người duy nhất ăn vụng.
Thẩm Ninh cười trộm, khẽ liếc ai đó nhồm nhoàm mỳ cay trên bàn.
"Hi?!"
Thẩm Ninh phía sau đột nhiên lên tiếng khiến Lục Quân toàn thân giật bắn, chốc lát ho sặc sụa.
Kẻ đầu sỏ Thẩm Ninh lôi từ tủ lạnh ra một ly sữa bò và một phần sandwich cho mình, lúc đi qua ghế Lục Quân còn tốt tính đập nhẹ hai cái.
"Mẹ nó! Bà cô kia, mỳ cay đấy!..."
"Tôi biết mà. Ho hết cơn đi."
Thẩm Ninh từ tốn nhìn cậu ta, ung dung uống một hớp sữa bò, lại chầm chậm nhai sandwich.
Lục Quân ho đến trợn mắt há mồm, hốc mắt chảy đầy nước, gương mặt tuấn tú bỗng chốc đỏ bừng lên. Cậu ta nhìn chằm chằm ly sữa bò trước mặt Thẩm Ninh, vươn tay ra, cách thành ly đúng hai đốt ngón tay.
Bộp...
Tay Lục Quân lơ lửng giữa không trung, mu bàn tay đỏ ửng nhưng ly sữa bò đã không ở đó nữa. Khẽ nhướng mày, thành ly còn vương lại vệt sữa trắng.
"Một hớp cũng không cho?"
"Không cho." Lại đẩy ly nước lọc đến trước mặt cậu ta, hất cái cằm đầy kiêu ngạo. "Uống nước lọc thôi."
Lục Quân nghiến răng, không cam tâm nhưng vẫn cầm lấy, tu một hơi hết sạch.
Lần đầu tiên cậu ta ăn mỳ cay mà ho đến mức thừa sống thiếu chết thế này.
"Đàn bà độc ác!" Thầm chửi một câu, không còn tâm trạng ăn uống nữa. Lục Quân dứt khoát đứng dậy, mở tủ lạnh.
"Ế, không ăn nữa à?" Thẩm Ninh nhìn theo, gọi với lại.
Cậu ta không trả lời, trên tay đã có một lon bia.
"Tôi cũng muốn uống."
Lục Quân không nghe, vòng ra hướng phòng khách. Thẩm Ninh xách dép chạy theo, tay vẫn còn cầm miếng ăn đang dang dở.
Cậu ta chậm rãi ngồi xuống, bật TV lên, hoàn toàn coi Thẩm Ninh là kẻ tàng hình.
"Này, ho đến tê tâm liệt phế rồi hả?" Thẩm Ninh từ đằng sau nói với cậu ta, nuốt nốt miếng bánh mỳ cuối cùng.
"Này, chưa chết thì gáy một tiếng coi."
Lục Quân nhịn không nổi nữa, quay ra quát lớn. "Cô có im đi không? Không nói tôi không bảo cô câm đâu."
Thẩm Ninh ngược lại cười rất tươi, vỗ tay tán thưởng. "Tốt đấy, gà vẫn còn gáy được."
"..." Mẹ nó, dai như đỉa.
Hai người ngồi trên ghế, mắt nhìn vào màn hình đang dự báo thời tiết, tai nghe nhưng không lọt câu nào.
"Chuyện tối qua..."
"Cái trán này của tôi..."
Hai người đồng loạt lên tiếng, lát sau quay ra nhìn nhau...Vẫn là Thẩm Ninh nhanh mồm nhanh miệng, cướp lời trước.
"Không phải chứ, cậu vẫn còn tính toán chuyện đó à?" Cái trán này quý giá thế à?
"Tôi là muốn nói, cái trán của tôi cũng chào cô rồi, cái tai của tôi không muốn tiếp chuyện với cô nữa. Làm ơn đi dùm cho!" Chỉ tay bừa một hướng, giọng điệu quả quyết, còn mang tính uy hiếp.
Nhưng Thẩm Ninh là ai chứ? Cô điển hình là kiểu người nói tai này lọt qua tai kia. Hoàn toàn không đếm xỉa đến lời đuổi khéo của người nào kia một tí ti nào.
Lục Quân cứng họng, đờ người, cánh tay vẫn giữ nguyên tư thế chỉ ra ngoài khi nãy, trùng hợp chỉ đúng vào Lục Bác Dịch đang đi xuống.
Thẩm Ninh nghe tiếng động, thấy anh lập tức chạy lao ra, hôn trượt trên gò má anh, bày bộ dáng của một cô vợ nhỏ ngoan ngoãn, giọng nói ngọt như kẹo, mềm như bông.
"Chồng yêu, chào buổi sáng!"
Lục Quân làm rơi điều khiển trong tay xuống, quay về phía Thẩm Ninh và Lục Bác Dịch ở chân cầu thang, nét mặt bàng hoàng.
Lật mặt nhanh hơn lật sách!
Lục Bác Dịch bị cô trêu chọc, giữ lấy gáy cô mà hôn nhẹ. Vừa hay hành động của hai người lọt vào mắt Lục Quân đang ngồi đó.
"Mẹ kiếp! Sáng sớm đã ngược chó! Ép người quá đáng!"