Thẩm Ninh hằn học đứng dậy.Có nói thêm với con người này cũng vô ích.
Lục Bác Dịch thấy cô im lặng, cho rằng cô đã đồng ý liền vui vẻ mà vuốt ve vành tai của cô.
"Thiếu phu nhân, ngoan!Đừng để tôi đợi!"
.........
"Lục thiếu phu nhân!Cô mau dậy đi, Lục thiếu đang đợi cô ở dưới nhà."
Người hầu gái tiến vào, cẩn thận mà lay lay người cô.Cô gái này ngủ khỏe thật, lay đến như vậy mà còn chưa tỉnh.
Lục Bác Dịch tay cầm áo mở cửa đi vào.
"Vẫn còn chưa dậy sao?"
Người hầu gái nghe tiếng anh, cúi người vòng ra đằng sau.
"Lục thiếu, tôi đã gọi rất lâu rồi.Cô ấy vẫn chưa dậy.Có phải..."
Lục Bác Dịch cong môi, nhìn Thẩm Ninh vo tròn một đống trong chăn mà ngao ngán.Sao không ngủ đến lúc trời sập luôn đi?
Anh vứt áo khoác trên tay xuống cuối giường, một tay chống xuống gối của Thẩm Ninh đang nằm, tay kia chuẩn bị luồn vào trong chăn.
Thẩm Ninh tim đập thình thịch, cảm giác hơi thở người đàn ông đang vấn vít quanh người, không nhịn được mà quay ra.
"Lục Bác Dịch, anh..."
Thẩm Ninh vừa mở mắt đã chạm ngay đôi đồng tử màu hổ phách của Lục Bác Dịch.Khoảng cách gần khiến cô có thể nhìn rõ từng sợi lông tơ trên mặt anh.
"Sao nào, muốn tôi trực tiếp gọi cô dậy đúng không?"
Thẩm Ninh quay đầu đi, dùng lực mà đẩy anh ra khỏi giường.
"Tôi mới không cần."
Thẩm Ninh vùng dậy, cô hiện tại đang ngượng ngùng đến mức không còn dám ngẩng đầu lên nhìn nữa.
"Khoan đã!"
Thẩm Ninh bị gọi liền sững lại, Lục Bác Dịch đi tới từ đằng sau.Chất giọng trầm khàn phả nhẹ vào tai cô.
"Thiếu phu nhân, dây áo của em bị lộ rồi."
Thẩm Ninh mặt lập tức đỏ như quả cà chua.Cô đưa tay túm lấy cổ áo, còn không quên quay lại mắng anh.
"Lục Bác Dịch anh là đồ biến thái!"
Thẩm Ninh ngay tức khắc chỉ muốn đập đầu vào tường, cô chạy bán sống bán chết mà lao vào trong nhà tắm.
...............
Thẩm Ninh sau khi ăn sáng liền bị Lục Bác Dịch thô thiển lôi lên xe.
Thẩm Ninh hai tay vo tròn đặt trên đùi, lại dè dặt liếc sang bên cạnh.
Lục Bác Dịch ngồi vắt chéo chân nhắm mắt dưỡng thần.Góc nghiêng bị ánh nắng từ ngoài chiếu vào càng tôn lên từng đường nét hoàn mỹ như được đúc từ khuôn ra kia.Bình thường thì có thể đẹp đến nao lòng như vậy, nhưng khi mở mắt mở miệng ra thì... thật là muốn chọc người khác điên lên.
Chiếc xe chậm rãi tiến vào nơi để xe của quân doanh.Nơi này có thể nói là hoạt động vô cùng bí mật.Lính gác ở đây không nhiều, ai cũng mặc quân phục bên hông còn có một khẩu súng trường hạng nặng.
Thẩm Ninh theo Lục Bác Dịch lên tầng ba.Mỗi một phòng đi qua đều phải quét bảo mật.Tuy nhiên, Lục Bác Dịch đã mang quân hàm Thiếu tướng nên thủ tục chỉ vỏn vẹn trong vài giây.
Lục Bác Dịch dẫn cô đến trường tập bắn.
Một bãi đất trống đặt nhiều bảng ngắm cách đều nhau, súng được bày trên bàn đều là những loại dùng trong chiến đấu.Vì vậy tính thực tế rất cao.
Thẩm Ninh đã thay một bộ quần áo rằn ri, đi bốt và cột tóc cao.Cô biết chắc Lục Bác Dịch sẽ đưa cô đến nơi này luyện tập.
"Hi! Dịch thiếu chê bắn cùng tôi chán hay sao mà dẫn theo cả mỹ nữ đến đây thế này?"
Tạ Cảnh Du tháo bịt mắt xuống, vác khẩu súng lên vai tiến về phía cô và Lục Bác Dịch.
"Đừng nói bừa, đây là Lục thiếu phu nhân."
"Yo!"
Tạ Cảnh Du vứt luôn cả khẩu súng sang một bên, nén không nổi ngạc nhiên.
"Lục Bác Dịch cậu có một thiếu phu nhân từ khi nào thế này?"
Lục Bác Dịch biết Tạ Cảnh Du lại nhiều chuyện, quay sang Thẩm Ninh dặn dò cô trước.
"Ở đây có mười hai viên đạn, nếu bắn trúng tâm hết mới được nghỉ."
Thẩm Ninh bĩu môi.Nếu không phải cô cũng có hứng học, nhất định sẽ không theo anh đến đây.
"Được rồi, được rồi.Anh đi đâu thì đi đi, đừng làm phiền tôi."
Tạ Cảnh Du nhìn hai người trước mặt, anh ta đứng một bên chống tay xoa cằm.
Lục Dịch hôm nay lại lắm trò gớm!
Lục Bác Dịch cúi gần Thẩm Ninh, thấp giọng cảnh cáo.
"Nhớ lấy.Bên cạnh tôi không giữ người vô dụng."
Tạ Cảnh Du hi hi ha ha, cười cợt châm trọc.
"Lục Dịch, vợ chồng các người không cần trước mặt tôi thì thầm to nhỏ thế đâu.Cứ để cô ấy cho tôi là được rồi."
Lục Bác Dịch lườm Tạ Cảnh Du một cái rồi xoay người đi.
Thẩm Ninh tiến gần bàn đặt súng, chọn cho mình một khẩu súng lục vừa tay.Thao tác lắp súng vô cùng nhanh nhẹn, cô đưa lên ngắm.
Pằng!
Viên đạn bay thẳng một đường, chỉ tiếc là không gim tâm.
"Nice!"
Tạ Cảnh Du đứng bên cạnh, búng ngón tay.
"Anh đang giễu tôi đấy à?"
Thẩm Ninh thay băng đạn, quay sang nhìn Tạ Cảnh Du.
"Đâu có, cô hiểu nhầm rồi.Tôi nói thật đấy, phụ nữ như cô có thể động tác lắp súng điêu luyện như vậy đã là tốt lắm rồi.Còn về thành tích, có thể luyện tập mà."
Thẩm Ninh cười, đưa khẩu súng trong tay cho anh ta.
Tạ Cảnh Du xoa xoa đầu, lát sau mới cầm lấy.
Pằng!
"Lệch rồi!"
Thẩm Ninh giơ tay lên trán, nheo mắt nhìn về phía trước, thẳng thừng buông ra hai từ.
Tạ Cảnh Du không ngờ mình lại bắn lệch, anh ngượng ngùng đặt súng xuống, mở miệng thanh minh.
"Kỹ thuật của tôi sao có thể tồi thế này chứ?Chỉ là lâu không dùng súng lục nên lạ tay thôi."
Thẩm Ninh gật gật đầu "Ồ" một tiếng.
"Cỡ như tôi phải tập đại bác."Tạ Cảnh Du đập tay lên giá súng bên cạnh, hãnh diện mà nói.