Khu chung cư Bồng Lai.
Cô vất túi ngồi trên ghế, cánh tay cầm súng quá lâu nên xuất hiện những vết ửng đỏ.
Thẩm Ninh thở dài, đây đâu phải cuộc sống mà cô muốn.
Tuổi trẻ với những lần đi du lịch, chơi đến khuya của Thẩm Ninh giờ chỉ có thể gác lại một bên.
Thẩm Ninh cô cũng thừa nhận chính bản thân không chịu ở yên một lúc nào cả.
Cả người dính đầy bụi bặm ở trường tập, cũng nên đi tắm rửa thôi!
Dòng nước ấm xối từ đỉnh đầu xuống đem lại cho con người ta cảm giác khoan khoái hơn bao giờ hết.Thẩm Ninh ngửa đầu, nhắm chặt mắt.Mặc cho dòng nước không ngừng bắn lên gương mặt trắng hồng của cô.
Cạch....
Lục Bác Dịch nhìn quanh phòng, chỉ thấy một chiếc áo ngủ vắt tùy tiện trên giường.Anh đánh mắt về phía phòng tắm vẫn đang truyền đến tiếng nước chảy, khẽ nhếch môi.
Thẩm Ninh tắt nước, vuốt sạch những giọt nước còn lại vương trên mặt, nhìn vào trong gương.Cô tự nhủ.
"Thẩm Ninh, mày trước nay không chịu khuất phục trước một ai cả!"
Thẩm Ninh gật đầu khích lệ bản thân.Cô quay ra sau nhìn, phát hiện mình lại bỏ quên quần áo ở ngoài.Dù sao cô cũng ở nhà một mình, không sao hết...
"Lục Bác...,anh..."
Thẩm Ninh kinh hãi khi vừa mở cửa đã nhìn thấy Lục Bác Dịch khoanh tay đứng đó.Cô ngay lập tức đóng sập cửa, tim đập như trống dội.
"Lục Bác Dịch anh mau ra ngoài!"
Lục Bác Dịch cong môi.
"Thiếu phu nhân không ngờ lại có lối sống thích buông thả như vậy nhỉ?"
Thẩm Ninh bên tai ù ù, cô lắp bắp.
"Anh! Im miệng! Mau ra khỏi phòng tôi!"
Lục Bác Dịch cả người không động, trên tay vân vê bộ áo ngủ của Thẩm Ninh.
Thẩm Ninh tìm một chiếc khăn tắm quấn quanh người, cô lại nhìn thấy bản thân trong gương mặt mày đã đỏ hết.Ngượng ngùng không thôi.
"Thẩm Ninh, mày thật sự điên rồi!"
Lục Bác Dịch có chìa khóa nhà này.Sao cô có thể không đề phòng thế chứ?
Lục Bác Dịch thấy bên trong trở nên im lặng.Anh hơi nghiêng đầu, gõ tay lên cửa.
"Thẩm Ninh, ra ngoài!"
Bên trong không động.
Lục Bác Dịch vắt bộ quần áo lên tay cầm, gõ lại lần nữa.
"Mặc quần áo rồi xuống dưới gặp tôi."
Thẩm Ninh dí tai sát vào cánh cửa, nghe thấy tiếng bước chân xa dần rồi tiếng đóng cửa.Xác nhận Lục Bác Dịch thật sự đã đi mới cẩn thận mở cửa.
Năm phút sau.
Thẩm Ninh bước từng bước nhỏ xuống cầu thang.Lục Bác Dịch đang ngồi ở sô pha thong dong lắc lắc ly rượu trong tay.Cả chai rượu đã uống được quá nửa.
"E hèm!"
Thẩm Ninh dè dặt ngồi xuống ghế bên cạnh, không dám nhìn Lục Bác Dịch.
"Đêm nay cô chuẩn bị hành lý đi.Ngày mai tôi sẽ cho người đón cô về Lục gia."
"Cái gì?"
Thẩm Ninh giật bắn.Về Lục gia sao?
Lục Bác Dịch di chuyển ánh mắt sang nhìn cô.Cũng không biểu đạt gì thêm nữa.
"Lục thiếu, tôi sẽ không bỏ trốn trách nhiệm đâu.Chỗ này cũng tốt, không cần phải phiền phức về tận Lục gia đâu."
Thẩm Ninh xua tay.Có thể nói cô đang có thái độ thành khẩn rất muốn ở lại đây.
Lục Bác Dịch đặt ly rượu trong tay xuống.
"Ngày mai mẹ tôi sẽ quay về.Cô làm dâu đương nhiên phải về nhà chăm sóc mẹ chồng rồi."
Trời đất mẹ!
Thẩm Ninh nghe như sét đánh ngang tai.Lục Bác Dịch anh chê tôi nhàn rỗi quá đúng không?
"Lục thiếu, tôi...Bà Lục, đúng, tôi còn phải chăm sóc cho bà ấy.Mẹ anh cứ để người làm ở đó chăm sóc là được rồi.Chân tay tôi vụng về, thật sự không được đâu."
Lục Bác Dịch đứng dậy, nhàn nhã đút tay vào túi quần.
"Đừng viện cớ."
Sau đó thì bỏ đi.
Thẩm Ninh:"..."
Số cô khổ lắm rồi được chưa?
.....
Thẩm Ninh hôm sau dậy từ sớm, nhìn người của Lục Bác Dịch đến mà không sao vui vẻ cho được.
Chiếc xe rất nhanh dừng lại trước cổng biệt thự Lục gia.
Nơi này...Quả thật chỉ là nơi dành cho những người vừa có tiền vừa có quyền như Lục gia.
"Thiếu phu nhân!"
Một dàn người hầu và bảo vệ cúi người chào cô vô cùng kính cẩn.
Thẩm Ninh cười gượng, xách va li nhanh chóng vào trong.
"Cô Thẩm, Lục phu nhân sắp về.Cô nên xuống bếp chuẩn bị bữa trưa đi."
Người quản gia không quên nhắc nhở cô khi thấy Thẩm Ninh đang ngồi xem phim.
"Ồ?"
Thẩm Ninh mông lung đứng dậy, theo lời quản gia mà lon ton xuống bếp.
........
"Tiểu Lạc, con thật là lợi hại a!"
Tiếng nói cười từ ngoài truyền vào, là Ninh Thiết Lạc và mẹ ruột của Lục Bác Dịch.Hai người nói chuyện vui vẻ trông rất hợp nhau.
Người quản gia khi nãy mặt mày hớn hở ra đón tiếp bà Lục.
"Lục phu nhân, cô Ninh.Hai người tranh thủ nghỉ ngơi, Thiếu phu nhân sắp chuẩn bị xong bữa trưa rồi ạ."
Ninh Thiết Lạc ngây người, nụ cười trên môi ban nãy cũng tắt lịm.
"Thiếu phu nhân?Cô ta là ai?"
Bà Lục nghe Ninh Thiết Lạc nói vậy cũng bị làm cho ngạc nhiên.Bà ta đang rất vừa ý Ninh Thiết Lạc, muốn cho cô ta trở thành Thiếu phu nhân của Lục gia.
Vậy còn Thiếu phu nhân mà quản gia nói?
"Bác gái, bác thay đồ nghỉ ngơi trước đi.Để con đi xem xem."Ninh Thiết Lạc cười nhẹ, vỗ vỗ tay bà Lục.
Thẩm Ninh đang loay hoay cắt hành.Phía sau đột nhiên truyền tới tiếng người nói.
"Thiếu phu nhân? Là đang nói Thẩm Ninh cô sao?"
Thẩm Ninh quay lại, Ninh Thiết Lạc đang đi vào, bộ dáng khinh thường.
"Một đứa như cô mà cũng xứng làm Thiếu phu nhân nhà họ Lục? Lại còn muốn làm cơm tiếp đãi mẹ chồng. Thẩm Ninh, cô là đang mơ giữa ban ngày à?"
Phập!
Con dao phay trong tay Thẩm Ninh cứ thế mà ghim chặt vào mặt thớt, lưỡi dao sắc bén phản chiếu gương mặt không chút biểu cảm của cô...