Thẩm Niên bị tiếng động lớn làm cho giật mình, khẽ nhăn mày, lát sau lại là một bộ mặt chán ghét.
Thẩm Ninh di chuyển tầm mắt, Thẩm Phách ở chân đã băng bó, bình dịch mới truyền được một nửa.
"Bà ra đây!" Thẩm Ninh kéo tay bà ta sang phòng bên cạnh, vô cùng tức giận.
"Cô lại định làm ầm ĩ cái gì đấy hả?" Bà ta có chút run sợ, Thẩm Phách mới nhập viện hai hôm, sao Thẩm Ninh đã biết chuyện rồi?
"Tôi mới là người hỏi bà mới đúng, các người đã làm gì ba tôi?" Đáy mắt hiện lên tia lạnh lẽo, khí tức bức người.
"Ha, làm gì? Tôi thì còn làm được gì nữa hả? Công ty bị thu mua, từ hôm cô đả thương con gái tôi chúng ta đã không phải là người một nhà nữa rồi!" Chống tay, khí thế hung hăng. "Nếu cô còn coi ông ấy là ba mình, sao lúc đó không ngăn cản Lục Bác Dịch? Chừa cho Thẩm gia một con đường sống? Ha, tôi thấy cô là muốn ép cho ba cô tức chết mới hả dạ!"
Thẩm Ninh nheo mắt, nhìn thẳng vào mắt bà ta. Thẩm Niên lảng tránh, phủi tay về phía cô, âm điệu đã thấp hơn khi nãy rất nhiều. "Cô về đi, Thẩm gia không có người nào như cô nữa."
Thẩm Ninh nhếch môi, túm gọn cổ tay bà ta. "Ép tức chết? Thẩm Niên, bà không có quyền lên giọng xua đuổi tôi! Tôi muốn biết, vết thương ở chân ba tôi từ đâu mà ra?"
Thẩm Niên nhìn theo, tròng mắt đảo tròn, cổ họng khô khốc. "Ông...ông ấy vì mệt mỏi quá độ nên đi không vững, lúc xuống cầu thang trượt chân..."
"Vô lý! Mẹ con các người có phải muốn ba tôi chết đi để lấy hết tài sản không hả?"
"Thẩm Ninh, cô đừng có ngậm máu phun người!"
"Tôi nói trúng tim đen rồi chứ gì? Thẩm Niên, bà to gan thật, còn muốn hại chết chồng mình. Bà muốn ngồi tù có đúng không?"
Thẩm Niên thoáng chốc sợ hãi, nếp nhăn trên mặt càng lúc càng hiện rõ. "Thẩm Ninh, mày không có chứng cứ, đừng có ở đây mà nói láo!"
Thẩm Ninh buông tay bà ta, hừ lạnh rồi quay đi. Đúng là cô chỉ khích bà ta để xác nhận, không có chứng cứ, không thể bắt bà ta nhận lỗi, đồng ý ly hôn với ba cô được.
Thẩm Ninh lẳng lặng nhìn ba mình, sống mũi cay cay.
Mẹ cô đã mất, cô không thể mất luôn cả người ba này được. Lúc mẹ cô còn sống, bà rất tôn trọng ông, yêu thương ông, càng không mong gia đình mà bà ngày đêm vun đắp trở thành như vậy. Cô chính là trái ngọt, là đích đến đẹp nhất của hai người họ, là kết quả của một tình yêu chân chính.
Mẹ cô đã không còn nữa...Cô vẫn muốn tham lam núi giữ chút tình thương ít ỏi này.
Hai má nóng hổi, cô đã khóc từ bao giờ.
"Cô à, cô là người nhà của bệnh nhân sao?"
Người y tá đi từ ngoài vào, khẽ hỏi.
Thẩm Ninh gạt nước mắt, quay sang y tá bên cạnh, giọng điệu cứng rắn, chỉ là thanh âm bật khỏi cổ họng đã có chút khàn.
"Phải. Tiền viện phí của ba tôi tôi sẽ trả." Ngưng một lát. "Tôi muốn ba tôi có bác sỹ riêng chăm sóc."
.........
Cốc...cốc...
"Vào đi!"
"Tổng giám đốc, tổng kết sơ bộ của tháng này!" Lillan bước vào, đặt tài liệu sang một bên.
Lục Bác Dịch khẽ gật đầu, vẫn chuyên tâm gõ phím. Thấy Lillan vẫn chưa rời đi, thấp giọng hỏi.
"Còn việc gì sao?"
"Tôi nghe nói hôm nay là lễ Thất Tịch."Lillan ậm ừ. "Một vài nhân viên muốn về sớm, không tăng ca."
"Lễ Thất Tịch?" Anh nhíu mày.
Lillan nhận thấy biểu cảm không vui của anh, vội xua tay giải thích.
"Vâng. Hay còn gọi là ngày lễ tình nhân...Mỗi năm vào ngày này, người yêu sẽ đi chơi với nhau..." Lillan gãi đầu, cô vẫn chưa biết hết văn hóa của người Trung Quốc, lúc nãy là nghe nhân viên yêu cầu như vậy cô mới đánh bạo lên đây xin.
Liệu anh có cho không?
Lục Bác Dịch lại cúi đầu gõ phím, nhưng thao tác tay đã chậm hơn khi nãy.
"Được."
.........
Thẩm Ninh đi dọc con phố, dòng người đông đúc, mọi ngõ ngách đều đã sáng đèn.
Lại một ngày Thất Tịch nữa đến.
Vào ngày này những năm trước, gia đình cô đều quây quần ăn tối, vừa dùng bữa vừa hướng ra ngoài ngắm pháo hoa.
Thẩm Ninh còn nhớ, khi đó, mẹ cô đã cầu nguyện rất nhiều.
Gia đình vui vẻ, vợ chồng hòa thuận, mãi mãi không chia lìa...
Thẩm Ninh ngửa cổ lên trời, hít một hơi thật sâu.
Dẫu sao cũng đã qua nhiều năm, cái gì đến thì vẫn đến, cái gì qua vẫn sẽ qua. Trăng đổi sao rời, có bắt được thì cũng không thể giữ được.
Thẩm Ninh mò trong túi xách, gọi đi một cuộc điện thoại, đầu bên kia rất nhanh đã bắt máy.
"Alo?"
"Lục Bác Dịch...Lục Bác Dịch..."
Người đàn ông ở đầu bên kia, khẽ nhíu mày, lúc này mới nhìn điện thoại, hơi thở đã có phần gấp gáp.
"Thẩm Ninh?"
"Ừm."
"Có chuyện gì rồi?"
"Không. Chỉ là muốn nghe tiếng của anh, gọi tên anh..."
"Ngoan, nói đi, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?" Anh khẽ thở dài, vơ áo khoác rồi chìa khóa xe, bước nhanh về phía cửa.
Thẩm Ninh nhìn lên, cảm giác cảnh vật trước mắt đã mờ sương.
Cô không muốn khóc, không muốn bản thân trở nên yếu đuối, nhưng khi nghe giọng nói của anh, tất cả đều tan thành mây khói. Nhất là khi nghe từ "ngoan" đó, Thẩm Ninh rất muốn ngay lập tức gục vào lồng ngực anh.
"Hôm nay em đến thăm ba, đã gặp Thẩm Niên." Cô khịt mũi. "Họ làm ba em bị thương."
"Còn em? Có bị thương không?"
"Sao có thể chứ?" Thẩm Ninh cười hì hì. "Em còn cảnh cáo bà ta rất nhiều, còn đe dọa sẽ cho bà ta vào tù nữa..."
Lục Bác Dịch một tay giữ chắc vô lăng, tay kia vẫn giữ điện thoại, kiên nhẫn nghe cô nói, lát sau chỉ thở dài, giọng điệu đầy sự dung túng.
"Đừng khóc. Đang ở đâu?"
"Bên ngoài."
"Ở yên đấy!"
Thẩm Ninh cúp máy, đánh mắt nhìn xung quanh. Người dân đã xuống phố đi dạo rất nhiều, còn có cả những đôi tình nhân khoác tay nhau nữa. Có vài người chú ý đến cô ngồi thu lu một góc, còn có vẻ rất buồn, gương mặt lộ vẻ thương xót.
Thẩm Ninh nhìn thấy, bĩu môi, quay ngoắt đi, bóng lưng tiêu sái.
||||| Truyện đề cử:
Ông Xã Là Chiến Thần |||||
Hừ, bà đây cũng có đấy nhé!
"Chị gái xinh đẹp, chị có muốn mua hoa không?"
Thẩm Ninh nghe tiếng gọi liền xoay người lại, một cô bé xách giỏ hoa hồng, nụ cười tươi rói. Cô nhìn cô bé một hồi, lát sau lục trong túi, móc ra vài tờ tiền đỏ chót.
"Bé gái, giúp chị làm thành một bó được không?"
"Đương nhiên ạ."
Cô bé rất vui vẻ, từ chiều đến giờ chưa bán được bông nào, chị gái này một lúc đã mua nửa giỏ, cô bé rất kích động.
Thẩm Ninh cầm bó hoa trong tay, đưa lên mũi ngửi.
"Chị gái, chị mua để tặng ai vậy ạ?"
"Chồng chị."
Cô bé thắc mắc. "Sao lại thế ạ? Phải là chồng chị tặng chị mới đúng chứ?"
Thẩm Ninh lè lưỡi...Lão Lục á? Tên mặt tiền đó có biết hôm nay là lễ tình nhân không nhỉ?
"Thẩm Ninh!"
Cô quay ra. Vừa nhắc đến tào tháo là tào tháo đến liền.
"Lục Bác Dịch!"
Cô phấn khích chạy nhào về phía anh, quấn đôi chân dài ngang hông anh, liên tục cọ dụi.
Cũng may sức lực của anh quá tốt, nếu không với cái đà này người thường chắc chắn sẽ không đỡ nổi.
Anh đỡ lấy cô, thuận thế xốc cô lên cao.
"Không sợ mất mặt sao?"
"Gì cơ?"
Thẩm Ninh quay ra, giờ mới để ý hai người đang ở ngoài, mà hành động của cô ban nãy thật sự rất khoa trương.
Tụt xuống, đưa bó hoa trước mặt anh.
"Lục Bác Dịch, Thất Tịch vui vẻ!"
Anh nhíu mày nhưng vẫn nhận lấy.
"Này, em đã tặng hoa cho anh rồi, anh không định tặng lại sao?" Thẩm Ninh xòe tay, bộ dáng hờn dỗi.
"Anh đi gấp, không mang theo."
"Giảo biện!"
"Thật sự không có. Sợ em xảy ra chuyện nên lập tức đến đây."
"Hừ, tạm tha cho anh. Không có lần sau đâu đấy."
Bùm...bùm...
"Nhìn xem, bắn pháo hoa rồi!" Tiếng người hò reo, hai người đồng loạt nhìn nên. Bầu trời đen được sắc màu sặc sỡ thắp sáng một vùng.
Thẩm Ninh chạy đi, lát sau quay lại trên tay đã có một cái máy ảnh.
"Đừng chạy loạn!" Nhóc con chạy nhanh quá!
"Xùy, không hiểu gì hết." Thẩm Ninh đột nhiên ghé sát anh, giữ máy ảnh. "Nhanh lên, họ chỉ cho mượn một lúc thôi đấy!"
Lục Bác Dịch ngớ người khiến cô phát cáu.
"Một câu thôi. Có hôn hay không?"
"Hôn." Lúc này người đàn ông mới hiểu ra, đặt môi mình lên môi cô.
Một, hai, ba...
Thời gian trong tấm ảnh dừng lại.
Cùng lúc đó, anh nói.
"Ninh Ninh, Thất Tịch vui vẻ!"