Giọng Tần Xán khẽ run: "Anh, trước tiên anh phải tỉnh lại đi, không thể ngủ mãi như thế này được."
Nếu không phải vì thấy ngực của Tạ Dĩ Tân còn nhấp nhô theo nhịp thở, và đôi vai anh đang hơi run lên thì Tần Xán đã lập tức gọi cấp cứu rồi.
Theo lẽ thường, Tần Xán biết tình trạng của Tạ Dĩ Tân bây giờ không ổn chút nào. Nếu cứ để anh tiếp tục sốt cao mà mê man thế này, rất có thể sẽ có hậu quả nghiêm trọng.
Tần Xán ngồi xuống bên giường, nhẹ nhàng nắm lấy vai Tạ Dĩ Tân, kéo anh ôm vào lòng. Dưới ánh đèn mờ ảo bên giường, cậu cuối cùng cũng thấy rõ khuôn mặt của đàn anh.
Tạ Dĩ Tân nhắm chặt mắt, môi dưới bị anh cắn chặt, tóc trên trán đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Anh dường như không cảm nhận được bất cứ kích thích nào từ bên ngoài, nên những lần trước Tần Xán gọi anh đều không nghe thấy.
Trước đây, Tạ Dĩ Tân dù có sốt khi trời mưa thì người vẫn sẽ còn tỉnh táo, cơ bản là vẫn còn minh mẫn, thậm chí còn chủ động đưa ra những yêu cầu bạo dạn đầy khiêu khích với Tần Xán.
Đây là lần đầu tiên cậu thấy Tạ Dĩ Tân yếu ớt đến mức như chẳng còn chút sức sống nào.
Bàn tay của Tần Xán run rẩy khi chạm vào khuôn mặt của anh. Ngay khi chạm vào, cậu suýt nữa rụt lại——nóng rực như lửa, đến mức bỏng tay.
Môi dưới của Tạ Dĩ Tân gần như bị anh cắn rách, viền môi tím tái.
Tần Xán lo lắng đến mức một tay giữ vai anh, tay kia nâng cằm anh lên, dùng ngón tay ấn vào môi dưới, cố gắng ngăn anh tiếp tục làm tổn thương chính mình.
"...Tạ Dĩ Tân."
Cậu hít sâu một hơi, lại gọi tên anh lần nữa: "Đừng cắn nữa... tỉnh lại đi, anh không thể ngủ như thế này được, anh có nghe thấy không?"
Lần này, sự tác động của Tần Xán dường như có hiệu quả——người trong lòng run lên, rồi anh khẽ mở mắt.
Ánh mắt anh vẫn mơ màng, đôi tai và gò má đỏ ửng.
Trong chốc lát, Tần Xán tưởng anh đã tỉnh táo lại, nhưng khi nhìn kỹ thì nhận ra ánh mắt của Tạ Dĩ Tân không tập trung chút nào.
Anh không nhìn về phía cậu, mà dường như đang nhìn vào khoảng không xa xăm, mơ mơ màng màng cau mày, rồi quay mặt đi, cố gắng thoát khỏi bàn tay của Tần Xán đang giữ cằm anh.
Tần Xán ngạc nhiên: "Anh tỉnh rồi? Anh——"
Nhưng sức của Tạ Dĩ Tân yếu hơn nhiều so với cậu, anh không thể thoát ra khỏi bàn tay Tần Xán, thở dốc và khẽ rên rỉ vì khó chịu.
Đột nhiên, anh cúi đầu xuống và cắn mạnh vào tay của Tần Xán!
Tần Xán không ngờ Tạ Dĩ Tân lại đột ngột hành động như vậy, không đề phòng nên cậu lập tức buông tay vì đau đớn: "Anh làm gì thế——"
Như một con thú đang bị kích động, Tạ Dĩ Tân giật mạnh khỏi tay Tần Xán. Và ngay khi cậu buông ra, anh lại nằm gục xuống giường.
Tần Xán rít lên vì đau, nhìn xuống thì thấy một vết cắn lớn hằn rõ trên lòng tay mình.
Khi ngước mắt lên lần nữa, cậu thấy Tạ Dĩ Tân co người lại, trùm chăn lên người, tiếp tục run rẩy.
Tần Xán chợt nhận ra có gì đó không ổn.
Lần đầu tiên họ thân mật cũng là vào một đêm mưa lớn, dù khi đó không tỉnh táo nhưng Tạ Dĩ Tân chưa bao giờ có những phản ứng phòng thủ mạnh mẽ thế này.
Cậu cảm thấy hoàn toàn bất lực.
Người bình thường khi gặp bệnh nhân trong tình trạng như vậy, phản ứng đầu tiên sẽ là tìm cách hạ sốt.
Nhưng Tần Xán nhớ Tạ Dĩ Tân từng nói với cậu rằng, với tình trạng sốt không do đáp ứng hệ miễn dịch như thế này, thuốc hạ sốt sẽ không có tác dụng.
Cách duy nhất để giúp anh giảm bớt triệu chứng là......
Tần Xán thở dài, nhận ra rằng mình không còn lựa chọn nào khác, ngoài cách mà chỉ nghĩ đến thôi cũng đủ khiến cậu đỏ mặt——
"Tạ Dĩ Tân... mở mắt ra."
Tần Xán bắt đầu cởi áo vest, vừa nới lỏng cà vạt vừa lần lượt mở từng cúc áo sơ mi. Cậu kéo Tạ Dĩ Tân ôm vào lòng lần nữa: "Nào, anh nhìn tôi đi, không được ngủ tiếp nữa."
Cậu cầm lấy bàn tay nóng bỏng của anh, mở từng ngón tay ra, rồi chủ động ép tay anh lên ngực mình.
Dù xấu hổ đến mức giọng nói nghẹn lại, Tần Xán cố gắng nói: "Nào, anh sờ vào xem, có phải đây... là cảm giác mà anh thích nhất không?"
Tạ Dĩ Tân vẫn thở dốc.
Anh nhíu mày, khẽ mở mắt nhìn bàn tay mình đặt trên ngực Tần Xán, nhưng anh không còn chút sức lực nào, lại rơi vào trạng thái mê man trong vòng tay cậu.
Dựa trên những gì Tần Xán biết về Tạ Dĩ Tân, cùng với sự ham muốn mà anh đã thể hiện với cậu trong những ngày mưa trước đây, cậu đã chuẩn bị tinh thần cho một màn "đòi hỏi" nồng nhiệt rồi.
Nhưng điều khiến Tần Xán kinh ngạc là bàn tay của Tạ Dĩ Tân chỉ lướt qua ngực cậu rồi buông thõng xuống bên giường, không chút sức lực nào.
Tần Xán cúi xuống nhìn, nhận ra Tạ Dĩ Tân... đã nhắm mắt lại.
Cậu hoàn toàn không thể tin nổi.
... Đến ngực mà cũng không thèm sờ nữa sao?
Đây là cơ ngực không bị che đậy bởi bất kỳ trang phục nào của cậu mà!
Chính là phần cơ ngực mà vào đêm mưa Tạ Dĩ Tân dùng đôi tay anh thoải mái hết nắn rồi xoa, yêu đến mức không rời tay khỏi nó. Lần này, Tần Xán chủ động đến thế mà Tạ Dĩ Tân... không nán tay lại dù chỉ một giây cơ đấy?
Lúc này Tần Xán chợt nhận ra, tình trạng của Tạ Dĩ Tân tệ hơn cậu tưởng rất nhiều.
Trái tim Tần Xán như lạnh hẳn đi, cậu cắn răng kéo cổ áo rộng thêm một chút, sau đó dứt khoát đặt mặt của Tạ Dĩ Tân vào ngực mình——
"Úp vào thì sao? Hửm? Trước đây không phải anh thích úp mặt thế này nhất sao? Anh... anh mở mắt nhìn tôi đi."
Đây là lần đầu tiên Tần Xán chủ động dí ngực mình lên mặt Tạ Dĩ Tân, cảm giác xấu hổ không thể diễn tả bằng lời.
Nóng quá. Tần Xán im lặng thở ra một hơi.
Má của Tạ Dĩ Tân dường như nóng hơn cả lòng bàn tay cậu. Khi tiếp xúc gần hơn, ngực Tần Xán cảm nhận rõ rệt nhiệt độ cơ thể đang sôi sục của người trong vòng tay mình.
Cậu cảm nhận hơi thở nóng hổi của anh phả lên làn da, đôi môi nóng rực cọ lớt phớt lên ngực cậu, còn chóp mũi cứ không ngừng lướt qua từng đường nét cơ bắp nhấp nhô.
Cơ ngực ngay lập tức căng chặt lại, Tần Xán cố gắng điều chỉnh nhịp thở, tai bắt đầu nóng bừng, nhưng cậu không thể để ý nhiều hơn vào lúc này được.
Cậu cúi xuống nhìn người trong lòng.
Tạ Dĩ Tân vẫn run rẩy, hơi thở nóng rực.
——Nhưng đúng lúc mặt tiếp xúc với cơ ngực mềm mại và rắn chắc, Tạ Dĩ Tân cuối cùng cũng mở mắt ra, đôi mắt ướt át yếu ớt nhìn lên khuôn mặt của Tần Xán.
Tần Xán mừng rỡ.
Cậu nghĩ rằng đó là dấu hiệu Tạ Dĩ Tân đã lấy lại một phần ý thức, nên một tay đặt lên đầu anh ấn nhẹ vào ngực mình, muốn anh cảm nhận rõ hơn: "Anh, anh úp vô thêm chút nữa đi, có cảm thấy dễ chịu hơn không——"
Nhưng lời nói chưa kịp dứt, giọng Tần Xán nghẹn lại trong cổ họng.
Vì ngay giây sau đó, Tạ Dĩ Tân thở hổn hển nghiêng đầu.
——Anh cúi mắt, hơi hé miệng, cắn mạnh xuống phần cơ ngực sung mãn và chắc nịch nhất của Tần Xán!
Tần Xán: "......??!"
Trong một khoảnh khắc, Tần Xán đau đến mức suýt nữa là đi chào hỏi bà cố nội mình luôn.
Cắn tay và cắn ngực là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Tay là bộ phận thường dùng của cơ thể, da dày thịt chắc, cắn một cái thì chẳng sao.
Nhưng những chỗ như ngực thì lại cực kỳ nhạy cảm——Đôi môi nóng bỏng của Tạ Dĩ Tân phủ lên da, nước bọt ấm trong miệng anh tiếp xúc với làn da mát lạnh của Tần Xán, đồng thời hàm răng cắm vào cơ bắp căng mọng, sự kết hợp giữa mơ hồ gợi cảm và đau đớn khiến hơi thở của Tần Xán bỗng nghẹn lại trong lồng ngực.
Và không chỉ là một vết cắn. Anh ấy còn... cắn sâu rồi giữ chặt không chịu nhả ra nữa.
"Đàn anh, anh——"
Tần Xán vừa sợ vừa đau, cố vùng vẫy để tạo khoảng cách giữa hai người nhưng lại sợ làm anh ngã xuống giường, nên không dám buông tay đang giữ chặt vai Tạ Dĩ Tân: "Anh, anh nhả ra trước đã!"
Tạ Dĩ Tân có hiểu hay không thì không rõ, nhưng anh im lặng một lúc rồi cũng chịu nhả miếng thịt trên ngực Tần Xán ra.
——Nhưng ngay giây tiếp theo, anh lại hé miệng, cắn thêm một cái vào vai cậu!
Tần Xán suýt hét lên: "Anh thật là——"
Ánh mắt của Tạ Dĩ Tân vẫn vô hồn, ý thức mơ hồ, nhưng theo phản xạ, hành động giống như một kiểu phòng thủ hoặc chống trả.
Tần Xán bị cắn đến tê rần, liền nắm lấy vai anh và đẩy mạnh anh——
Cả hai người cùng nhau ngã xuống giường.
Trong lúc hỗn loạn, cuối cùng Tạ Dĩ Tân cũng chịu nhả ra.
Tần Xán không dám để anh cắn thêm lần nào nữa, vội vàng dùng tay khống chế cánh tay Tạ Dĩ Tân, tạo khoảng cách an toàn giữa hai người.
Chỉ để chắc chắn, cậu còn do dự một chút rồi dùng đầu gối kẹp giữa hai chân anh, không để anh có cơ hội vùng vẫy hay cắn tiếp.
"Đừng cắn nữa... anh tỉnh lại đi."
Tần Xán thở dốc: "Tạ Dĩ Tân, nhìn tôi đi, xem ai đây này!"
Tư thế này thật sự quá áp đảo, Tạ Dĩ Tân vốn không còn sức lực, cuối cùng cũng miễn cưỡng ngoan ngoãn lại, nghiêng mặt, thở hổn hển.
Cục yết hầu của Tần Xán khẽ di chuyển.
Tư thế của họ lúc này quá kỳ lạ.
Trên giường, Tạ Dĩ Tân nằm dưới, Tần Xán ở trên, cậu khống chế hai tay anh, còn bắp đùi thọt giữa hai chân anh nữa.
Cà vạt của Tần Xán vẫn chưa được tháo ra, lỏng lẻo treo nơi cổ áo, đầu cà vạt rủ xuống cạnh cổ của Tạ Dĩ Tân. Áo sơ mi thì đã cởi hết cúc, nhưng trên vai và ngực lại in dấu hai vết cắn.
... Đặc biệt là vết cắn trên ngực, dấu răng sâu và đỏ bừng, khiến Tần Xán cảm thấy nóng rát, như thể sắp sưng lên vậy.
Tạ Dĩ Tân thở gấp, đôi mắt trống rỗng, như lại chìm vào thế giới nửa tỉnh nửa mê của riêng mình, căn phòng bỗng chốc rơi vào im lặng.
Tiếng mưa nặng nề ngoài cửa sổ liên tục rơi xuống, xen giữa những âm thanh mưa rơi là một tiếng sấm trầm buồn, Tần Xán cảm thấy Tạ Dĩ Tân khẽ run lên.
Cậu nghe thấy giọng anh thì thầm rất khẽ: "Không muốn..."
Tần Xán ngẩn ra: "Không muốn gì cơ?"
Tạ Dĩ Tân không nói thêm gì nữa, ánh mắt vẫn hướng về khoảng tối xa xăm.
Cùng lúc đó, đầu óc Tần Xán bắt đầu hoạt động nhanh chóng.
Đây là cơn mưa lớn đầu tiên mà họ gặp kể từ khi bắt đầu "thoả thuận hỗ trợ trong ngày mưa". Tạ Dĩ Tân đã từng nói trước với Tần Xán rằng anh "sẽ mất kiểm soát vào những ngày mưa lớn".
Nhưng Tần Xán không ngờ rằng, mất kiểm soát đến mức đốt cháy cả ý thức và cắn người loạn xạ.
Tình hình hiện tại thực chất là một vòng luẩn quẩn. Nếu mưa mãi không dứt thì Tạ Dĩ Tân sẽ mãi mắc kẹt trong trạng thái này. Muốn giúp anh giảm bớt triệu chứng thì phải tiếp tục tiếp xúc thân mật như trước.
Nhưng vấn đề là Tạ Dĩ Tân không chịu chạm vào, cũng không muốn dán người vào cậu, còn khi Tần Xán đến gần thì anh lại cắn. Thành ra, triệu chứng của anh mãi không thuyên giảm.
... Chẳng lẽ lại để mặc anh ngủ tiếp như lúc trước sao?
Nhớ lại cảnh tượng khi vừa bước vào phòng, tim Tần Xán bất giác siết lại, cậu biết đó không phải là một phương án khả thi.
Trong lúc đầu óc Tần Xán vẫn quay cuồng trong vô vọng, lo lắng một hồi, cậu cúi xuống nhìn lại thì phát hiện ánh mắt của Tạ Dĩ Tân đã bất ngờ hướng về phía mình từ bao giờ.
Anh đang chăm chú nhìn vết cắn trên ngực phải của cậu, có lẽ vì sốt quá cao nên đã mất hết sức lực, cuối cùng anh đã ngừng vùng vẫy rồi.
Đôi mắt anh dại đi, như đang cố nhớ lại điều gì, nhưng cũng có thể chỉ là hoàn toàn trống rỗng.
Tần Xán thở phào nhẹ nhõm một chút, định mở lời để nói chuyện với anh, cố gắng giao tiếp với anh để anh không tiếp tục chìm vào cơn mê như trước.
Nhưng ngay khoảnh khắc đó, cậu kinh hoàng nhận ra Tạ Dĩ Tân đang cong người lên, cố gắng ngồi dậy, đôi môi hơi hé mở, hướng về phía ngực trái của mình——
Coi bộ là chuẩn bị cắn tiếp!
Tần Xán trợn tròn mắt: "... Đừng mà!"
Không chịu thôi đi đúng không?
Tạ Dĩ Tân không phải kiểu người chỉ cắn đùa cho vui, mà là cắn thực sự, lần trước cắn một miếng đến giờ Tần Xán còn chưa hồi phục nổi.
Bản năng mách bảo cậu không thể để anh cắn thêm lần nào nữa, nếu không lần này chẳng những gặp bà cố nội, mà có khi cậu còn có cơ hội gặp cả tổ tiên mười tám đời của mình.
Thật ra trong khoảnh khắc đó, Tần Xán có rất nhiều lựa chọn để ngăn "Tạ Dĩ Tân cắn vào ngực mình"——
Cậu có thể đẩy anh ra ngay lập tức.
Cũng có thể giơ tay lên che ngực mình lại, dù động tác đó có hơi mất vẻ nam tính nhưng ít nhất cũng có tác dụng phòng thủ nhất định.
Còn nếu quá đáng hơn, vì Tạ Dĩ Tân đang là một bệnh nhân mất tỉnh táo, sức mạnh giữa hai người cũng rất chênh lệch, cậu thậm chí có thể đè cổ anh xuống, chỉ cần không cho miệng anh đụng vào ngực mình là được.
Nhưng có lẽ nỗi đau ở ngực đã kích thích thần kinh trung ương của Tần Xán, khiến đầu óc cậu bỗng trống rỗng, không thể suy nghĩ một cách lý trí.
Cậu nhìn chằm chằm vào người bên dưới mình, hơi thở trở nên gấp gáp, và trong vô số lựa chọn ấy, cậu lại vô tình chọn một cách mà chính cậu cũng không hiểu nổi——
Lấy bạo chế bạo vậy.
Tần Xán hít sâu một hơi, khi Tạ Dĩ Tân chưa kịp cắn vào ngực mình, cậu đã cúi xuống trước, trực tiếp hôn lên môi anh.
Tác giả có lời muốn nói
Cái gì đây, Neko*, cắn một miếng!
Cái gì đấy, bờ môi, hôn một cái!
*奈子【Nàizi】Neko là một từ tiếng Trung mạng xã hội phổ biến, thường dùng để thể hiện cảm xúc hoặc tình huống hài hước, dễ thương, hoặc bất ngờ. Nó có thể xuất phát từ cách nói chơi chữ hoặc phát âm giống với "Neko" trong tiếng Nhật, có nghĩa là "mèo". Khi dùng trong các câu chuyện hay bình luận trên mạng, "奈子" mang sắc thái thân thiện, tinh nghịch, thường được dùng để bày tỏ sự dễ thương hoặc biểu cảm ngộ nghĩnh, giống như cách người ta nhắc đến một chú mèo con dễ thương trong các tình huống đáng yêu hoặc bất ngờ.