• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thứ sáu, trời âm u.

Trước bàn thí nghiệm, Tạ Dĩ Tân lại ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Bầu trời bị mây đen dày đặc bao phủ, cảm giác ngột ngạt đè nén khiến người ta khó thở.

Một lát sau anh lại cúi xuống, dùng ngọn lửa đèn cồn khử trùng que cấy vi sinh* trên tay rồi nhúng vào dung dịch vi khuẩn nuôi sẵn, cẩn thận vạch những đường thẳng song song trên môi trường nuôi cấy.

Những ngày chờ mưa bão thường rất khó chịu.

Ban đầu Tạ Dĩ Tân mong mưa đừng đến, nhưng nghĩ lại thì kiểu gì cũng mưa, nên cuối cùng lại muốn nó tới sớm hơn cho nhanh vì cái cảm giác chờ đợi thật sự quá mệt mỏi.

Cũng may hôm nay anh phải đối mặt với cơn bão đã được dự báo từ trước và——

"Phần cơm chiên trong hộp cơm trưa hôm nay ngon thật đấy." Tiếng nói tươi cười của Tần Xán vang lên bên cạnh.

Tạ Dĩ Tân ngẩng lên thấy Tần Xán đang cài khuy áo thí nghiệm đứng bên cạnh mình.

Tạ Dĩ Tân đáp "Ừm" nhẹ, tay vẫn tiếp tục công việc: "Chỉ là cơm thừa từ tối qua thôi."

Tần Xán ngạc nhiên hỏi: "Đơn giản vậy à? Nhưng em nhớ tối qua bọn mình ăn cơm trắng mà?"

Tạ Dĩ Tân: "Anh cho thêm một quả trứng, ít muối và thịt nguội, rồi xào lại thôi."

"Bảo sao thơm thế, em thấy chắc tối nay khỏi ăn cơm cũng được."

Tần Xán vừa cảm thán vừa liếc nhìn tiến độ cấy của Tạ Dĩ Tân.

Cậu nhặt màng Parafilm* để sẵn bên cạnh, cẩn thận cắt sẵn kích cỡ phù hợp đưa cho Tạ Dĩ Tân: "Nhưng hai đứa mình vừa xử lý vi khuẩn vừa nói chuyện đồ ăn nghe gu hơi mặn."

Tạ Dĩ Tân nhận lấy màng Parafilm từ Tần Xán rồi niêm phong môi trường nuôi cấy xong mới bảo: "Thật ra E. coli cũng là thức ăn của tuyến trùng."

"..." Tần Xán tròn mắt nể phục với suy nghĩ độc đáo của anh: "Quả đúng là thế."

Tạ Dĩ Tân cúi xuống đặt môi trường nuôi cấy vào tủ ấm ở 37 độ ở bên cạnh.

Nhưng ngay khi đứng lên, khuỷu tay anh vô tình chạm vào một lam kính trên bàn thí nghiệm.

Tiếng vỡ loảng xoảng vang lên, cả hai sững lại một lúc.

May mà lam kính này đã chụp xong ảnh vào buổi sáng rồi. Tần Xán thở phào, nửa đùa nửa thật phá tan bầu không khí: "Không sao, chụp xong rồi mà, coi như giúp nó vô thùng rác trước vậy."

Tạ Dĩ Tân nhìn chằm chằm vào mảnh kính vỡ dưới đất rồi cau mày.

"Thôi nếu anh lo thì tối nay khỏi đi ăn luôn cũng được."

Tần Xán để ý nét mặt anh, như đoán được điều gì: "Để em tìm cớ nói với mọi người, ai cũng sẽ hiểu thôi mà."

Tạ Dĩ Tân lắc đầu: "Đã hẹn rồi, giờ hủy giữa chừng chắc mọi người sẽ hụt hẫng lắm."

Tần Xán suy nghĩ một chút rồi gật đầu: "Được."

Xử lý xong đống mảnh kính vỡ trên mặt đất, Tần Xán sang phòng Tạ Dĩ Tân viết bài luận suốt buổi chiều.

Đúng vậy, chỉ đơn giản là viết luận suốt cả buổi chiều.

Vào những ngày không mưa, có vài điểm ở Tạ Dĩ Tân khiến Tần Xán rất ngưỡng mộ, đó là khả năng tập trung và hành động quyết liệt của anh.

Hết giờ làm là anh tuyệt đối không nán lại thí nghiệm dù chỉ một giây, nhưng ngược lại, khi làm việc thì anh vô cùng chuyên tâm, kể cả là chiều thứ sáu cũng hiếm khi lười biếng.

Mà tất nhiên, điều này chỉ đúng trong những "ngày không mưa."

Tạ Dĩ Tân vốn dĩ luôn cẩn thận trong nghiên cứu, nhưng một khi đã ham mê sắc đẹp thì lại chẳng hề kiêng nể gì, anh thật sự là một người đặc biệt kỳ lạ.

Họ hẹn nhau 6 giờ tối sẽ đi bộ đến nhà hàng Ý cạnh trường U. Thấy sắp đến giờ, Tần Xán hỏi: "Anh đi không?"

Tạ Dĩ Tân gật đầu.

Anh vừa chuẩn bị đóng máy tính thì điện thoại reo.

"Thế anh cứ nghe máy đi," Tần Xán đứng dậy nói, "Em qua phòng mình lấy áo khoác rồi quay lại ngay."

Tần Xán vừa bước ra khỏi phòng Tạ Dĩ Tân, ngẩng đầu lên thì thấy Hác Thất Nguyệt đang lén lút thập thò ở hành lang nhòm ngó từng phòng một, rõ là đang rình mò.

"Đang làm gì thế?"

Tần Xán bị cô nàng làm cho giật mình hỏi: "Bí mật thế, ai không biết lại tưởng em định chôm cái thiết bị gì ra ngoài bán đấy."

Hác Thất Nguyệt ngập ngừng hỏi: "Anh Tần này, hôm nay sinh viên Tiểu Hạ vẫn chưa tới ạ?"

Tần Xán ngẫm lại một chút: "Sáng nay lúc làm thí nghiệm hình như không thấy. Bảo sao hôm nay yên ắng hơn mọi khi?"

"Lạ ghê." Cô nàng kể, "Hôm qua cậu ấy còn hẹn tới xem em làm PCR* mà chờ mãi không thấy đâu, cuối cùng phải tự mình làm luôn."

Tần Xán: "Không thể nào, mấy hôm nay cậu ấy ngày nào chẳng đến sớm nhất?"

"Đúng rồi ạ, chị Gia Gia nhắn mãi không được mà trên WeChat cũng im ru không trả lời luôn."

Hác Thất Nguyệt lo lắng: "Chẳng lẽ bị bệnh rồi? Khoan đã, thế tối nay cậu ấy có tới ăn được không nhỉ?"

"Thế mà trong đầu em lại chỉ nghĩ tới ăn thôi hả?" Tần Xán thở dài, "Nếu không được thì phải gọi điện trực tiếp hỏi xem như nào, biết đâu cậu ấy gặp chuyện gì."

Cô nàng đành ngán ngẩm đáp: "Vâng ạ, để em thử lần nữa vậy."

Thời tiết London sang thu hơi se lạnh, Tần Xán trở về lấy áo khoác rồi đi tới văn phòng của Tạ Dĩ Tân.

Vừa đến cửa, cậu thấy Tạ Dĩ Tân đứng một mình bên cửa sổ.

Tay anh nắm chặt điện thoại. Dù không lộ vẻ gì lạ nhưng không biết là do ánh sáng phòng hay vì trời u ám ngoài kia mà gương mặt anh trông hơi... nhợt nhạt.

Tần Xán có linh cảm có gì đó không ổn bèn lên tiếng: "Sao thế anh?"

"Không có gì đâu." Tạ Dĩ Tân đáp, xoay người lại sau một lúc lâu, "Anh vừa nhận cuộc gọi quấy rầy thôi."

Tần Xán nói: "Thế à."

Tần Xán không nghĩ ngợi gì thêm, cúi đầu khoác áo, lúc ngẩng lên lại thấy Tạ Dĩ Tân vẫn đứng yên bên cửa sổ: "Sao đấy anh? Không đi hả?"

"Anh vừa nhớ ra là còn mấy dữ liệu Jonathan nhờ mà chưa xử lý xong."

Tạ Dĩ Tân nói: "Thứ hai tuần sau là họp rồi nên ông ấy đang cần dùng đến, mà anh hứa sẽ đưa trước cuộc họp rồi."

Xử lý dữ liệu?

Tần Xán ngẩn người, "Nhưng hôm nay là thứ sáu mà, cả buổi chiều anh bận rồi còn gì, chẳng lẽ không nghỉ chút à? Để cuối tuần làm nốt cũng được mà."

Tạ Dĩ Tân lặng thinh không hé lời.

Tần Xán cảm thấy có gì đó không ổn bèn hỏi thẳng: "Hay là..."

"Ừ, anh nghĩ có lẽ anh vẫn hơi sợ." Tạ Dĩ Tân đáp.

Anh nhìn vào mắt Tần Xán: "Dù trời báo mưa lớn vào khuya nhưng ra ngoài ăn tối thế này vẫn có vẻ nguy hiểm, có lẽ... tốt hơn là anh nên ở nhà chờ mưa đến."

Vẻ mặt của Tạ Dĩ Tân rất điềm tĩnh.

Lý do này nghe có lý hơn nhiều so với "xử lý dữ liệu," nhưng không hiểu sao vẫn khiến Tần Xán có cảm giác kỳ lạ.

Bởi trước đó cậu đã hỏi đi hỏi lại xem liệu tối nay có đi được không, và lần nào Tạ Dĩ Tân cũng chắc chắn đáp "Không sao" hết.

Sao giờ sắp đi thì lại... thay đổi ý định thế này?

"Được thôi." Tần Xán ngập ngừng nói, "Vậy anh về nghỉ trước đi, để em đi ăn với mọi người xong rồi mua phần về cho anh nhé?"

Tạ Dĩ Tân gật đầu: "Được."

Tần Xán khoác áo rồi đi ra khỏi văn phòng.

Tạ Dĩ Tân cũng cúi xuống tiếp tục nhìn vào dữ liệu trên màn hình, nhưng chỉ một lát sau, anh nghe Tần Xán gọi tên mình: "Tạ Dĩ Tân."

Anh ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt màu nâu ấm áp của chàng trai lai.

Cậu đứng ở cửa nghiêm túc nói: "Em muốn anh biết rằng, dù có chuyện gì đi nữa thì anh luôn có thể nói với em."

Cả người Tạ Dĩ Tân cứng đờ.

Anh khẽ hé môi định nói gì đó, nhưng rồi dạ dày anh lên cơn co thắt dữ dội.

Anh nhận ra từ sâu trong cuống họng mình không phát ra được chút âm thanh nào. Thành ra cuối cùng anh chỉ có thể nhìn Tần Xán rồi gật đầu.

Tần Xán chăm chú quan sát gương mặt Tạ Dĩ Tân.

"Vậy thôi nhé." Một lúc sau Tần Xán quay người rồi nói: "Em sẽ cố ăn với họ xong sớm, nhất định về trước khi trời mưa, anh chờ em về nhé?"

Tạ Dĩ Tân đáp: "Ừ, được."

Tần Xán rời khỏi văn phòng.

Mười phút sau, Tạ Dĩ Tân nghe thấy tiếng bước chân và tiếng trò chuyện vọng lại từ hành lang. Hác Thất Nguyệt nhốn nháo kêu: "Anh Tần, lát nữa em muốn ăn pizza nấm truffle nhé!" Hác Ngũ Chu thì đáp lại: "Thứ mùi đấy ngon nổi thì lạ lắm." Chắc hẳn là Tần Xán đã rời phòng thí nghiệm cùng mọi người rồi.

Tạ Dĩ Tân lại ngẩng đầu ngắm nhìn bầu trời xám xịt bên ngoài cửa sổ.

Tạ Dĩ Tân bắt taxi về nhà, nhưng vào đến cửa thì đứng ngẩn ra một lúc rồi lại cầm ô rời khỏi.

Khi anh đến địa chỉ căn hộ của Hạ Gia Trạch thì trời đã xế chiều tối. Mây xám xịt cùng sắc trời tối hòa làm một không phân rõ trời đang đẹp hay xấu.

Nhưng bầu không khí oi bức nặng nề này thì Tạ Dĩ Tân đã quen rồi. Đây là dấu hiệu của một trận mưa bão lớn.

Anh dùng mật khẩu Hạ Gia Trạch cho để vào chung cư, lên tầng năm rồi bấm chuông cửa.

Mãi một lúc sau cửa mới được mở ra từ bên trong.

Người mở cửa là Hạ Gia Trạch.

Khác với dáng vẻ tự tin, phong trần khoác áo da ở phòng thí nghiệm, lúc này cậu ta trông thật thảm hại: dấu lệ chưa khô trên mặt, một bên má còn sưng húp lên như bị ai đó tát vào.

Vừa nhìn thấy Tạ Dĩ Tân, Hạ Gia Trạch khựng lại như không tin rằng anh sẽ thực sự đến.

Cậu chàng bật ra một tiếng "hức" nức nở với đôi mắt lại đẫm lệ: "Anh hai..."

Từ lúc gặp Tạ Dĩ Tân đến giờ, Hạ Gia Trạch không phải chưa từng khóc. Nhưng lời gọi "anh hai" mà cậu nhóc đã cố nén thật lâu, cuối cùng cũng buột miệng thốt ra trong khoảnh khắc cậu cảm thấy tủi thân nhất.

Tạ Dĩ Tân không nói gì, ánh mắt lướt qua phía sau Hạ Gia Trạch.

Trên ghế sô pha là một người phụ nữ mặc đồ sang trọng với mái tóc rối tung, gương mặt cũng còn dấu vết của nước mắt. Ngay khi nhìn thấy Tạ Dĩ Tân bước vào, biểu cảm của bà ta trở nên phức tạp không thể tả.

Giận dữ, chấn kinh, ghen tỵ, và sau cùng tất cả biến thành oán hận không che giấu.

Vẻ mặt này thì Tạ Dĩ Tân quá quen thuộc. Từ bé đến lớn, Hạ Mẫn chỉ bớt lạnh nhạt khi có Tạ Phong bên cạnh và khi bà đang vui vẻ thôi.

Nhưng khi ông không ở đó hoặc lúc bà ta có tâm trạng không tốt, thì ánh mắt của Hạ Mẫn dành cho anh vẫn luôn chứa đầy vẻ khinh bỉ như vậy, chưa bao giờ thay đổi.

"Hạ Gia Trạch?"

Hạ Mẫn chỉ tay vào Tạ Dĩ Tân, gằn giọng đầy khó tin: "Tao nói xem ai cho mày cái gan dám đi một mình đến London? Ra là có chỗ dựa rồi nên tự tin đấy nhỉ? Ở nhà sống không đủ sung sướng sao? Thà chạy tới nơi khỉ ho cò gáy thế này với một người ngoài còn hơn nghe lời mẹ ruột à?"

Bà ta vừa thét lên vừa giơ tay lên, quen thói định tát Hạ Gia Trạch thêm cái nữa.

Hạ Gia Trạch theo phản xạ nép vào sau Tạ Dĩ Tân, bật khóc nức nở: "Không phải đâu... thậm chí anh hai còn không biết là con đến đây, tất cả đều là tự con quyết định..."

Cú tát của Hạ Mẫn lỡ vào không trung, nghe Hạ Gia Trạch gọi Tạ Dĩ Tân là "anh hai" thì càng tức đến run người, tay chỉ thẳng vào cậu nhóc không nói nổi câu nào.

"...Được lắm., anh hai, anh mày cơ đấy!"

Rồi bà ta hướng ánh mắt sắc lạnh sang người đàn ông đứng bên cửa sổ, chế nhạo: "Tạ Phong, chẳng lẽ anh cũng biết mấy trò vặt này của thằng con anh? Hai cha con, à không, phải nói là ba cha con các người có phải đã sắp xếp mọi thứ từ lâu rồi không? Cả đám đều giấu tôi? Coi tôi là con ngốc à? Hả?"

Tạ Dĩ Tân nhìn theo bàn tay còn lơ lửng của Hạ Mẫn, rồi lặng lẽ chuyển ánh mắt về phía người đàn ông đứng bên cửa sổ.

——Người đàn ông lặng thinh điềm nhiên phả khói thuốc, một bộ thái độ hoàn toàn đứng ngoài cuộc.

Vẻ mặt của ông luôn rất dửng dưng.

Trông ông ta đã quen thuộc với kiểu kịch gia đình này, cứ thế ẩn mình sau làn khói thuốc, như thể tất cả đều không liên quan gì đến mình nên chẳng mảy may quan tâm đến trận cãi vã dù chỉ một chút.

Nhưng trong khoảnh khắc nhìn thấy Tạ Dĩ Tân ở cửa, tay ông thoáng run, và dưới cặp kính, ánh mắt có chút dao động rõ rệt.

Ông đăm đăm nhìn Tạ Dĩ Tân, bỏ ngoài tai hoàn toàn những lời mắng nhiếc của Hạ Mẫn mà từng bước từng bước tiến tới trước mặt anh.

Tạ Phong chăm chú nhìn gương mặt của Tạ Dĩ Tân, thấp giọng gọi: "Tiểu Tân..."

Ông giơ tay lên như muốn đặt tay lên vai anh.

Nhưng ngay trước khi ngón tay chạm vào vai Tạ Dĩ Tân thì anh đã lùi lại một bước, giọng nhẹ nhàng cất lên——

"Giáo sư Tạ."

Cả người Tạ Phong chấn động.

Bàn tay ông dừng lơ lửng trong không khí. Ông nghe anh nói với giọng điềm nhiên: "Tôi không chịu được mùi thuốc lá. Ông làm ơn dập nó trước đi."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK