Nhưng Tạ Dĩ Tân nghĩ rằng, chỉ cần khéo léo giữ biến số này ngoài đời sống của mình và Tần Xán thì mọi thứ vẫn có thể tiếp tục vận hành theo quỹ đạo vốn có.
Chỉ cần duy trì được hiện tại là đủ, anh nghĩ vậy.
Tuy nhiên, ba ngày sau khi Hạ Gia Trạch chính thức gia nhập nhóm nghiên cứu, Tạ Dĩ Tân nhận ra có lẽ mình đã suy tính quá đơn giản về cuộc sống này.
Người chịu trách nhiệm hướng dẫn Hạ Gia Trạch làm đề tài là Lạc Gia Gia.
Lạc Gia Gia vốn là một phụ nữ hùng hùng hổ hổ nhanh nhẹn và dứt khoát, mọi chuyện đều làm gọn ghẽ và rõ ràng: "Tiểu Hạ, hôm nay chị sẽ dạy nhóc vài kỹ thuật transfer* mẫu đơn giản nhé."
(*Transfer = chuyển)
Hạ Gia Trạch liền đáp: "Vâng, vâng."
Lạc Gia Gia ngồi trước kính hiển vi, thao tác tay thuần thục và nhanh nhẹn: "Đây, như thế này, nhóc nhìn vào kính hiển vi để xác định vị trí của sợi bạch kim, rồi chấm một chút dung dịch vi khuẩn, tìm trùng cần chuyển, chấm nhẹ một cái rồi chấm thêm cái nữa, rồi chuyển sang đây... Như vậy là xong. Đơn giản lắm, nhóc hiểu chưa?"
Hạ Gia Trạch: "..."
Hạ Gia Trạch khẽ nuốt nước bọt: "Hiểu, hiểu rồi."
Lạc Gia Gia vỗ vai cậu ta: "Tốt lắm, nhóc thử luyện tay với mấy đĩa này trước nhé. Chị phải đi họp một chút, lát nữa quay lại."
Tạ Dĩ Tân vừa ngồi xuống trước kính hiển vi của mình thì nghe được cuộc đối thoại như thế.
Dù Lạc Gia Gia cũng là nghiên cứu sinh hậu tiến sĩ, nhưng điều khoản hợp đồng của cô có đôi chút khác so với Tạ Dĩ Tân. Cô thường xuyên phải dạy học cho sinh viên của Jonathan và không ở lại phòng thí nghiệm lâu mỗi ngày.
Với những sinh viên đại học mới vào phòng thí nghiệm như Hạ Gia Trạch, chắc chắn cần có người hướng dẫn trực tiếp một thời gian mới có thể làm quen được.
Mà Hạ Gia Trạch khá ngại ngùng, biết Lạc Gia Gia cũng bận rộn nên không muốn gây phiền hà gì. Nên dù thật ra có hiểu hay không thì cũng chẳng thể hiện ra ngoài. Thành ra cậu nhóc chỉ đành phải cắn răng đồng ý thôi.
Nhưng Tạ Dĩ Tân không muốn chú ý đến chuyện của họ.
Anh cầm pipet hút dung dịch và cẩn thận chuyển một chút vào tấm giếng sâu* để chuẩn bị cho thí nghiệm buổi chiều.
Vài phút sau, anh nghe thấy tiếng thở dài của Hạ Gia Trạch ngay bên cạnh.
Tay Tạ Dĩ Tân hơi dừng lại, nhưng vẫn tiếp tục chuyển dung dịch vào các ô còn lại.
Song, ngay khi vừa hút được một ít dung dịch, bên cạnh anh lại vang lên một tiếng thở dài nặng nề.
Tiếng thở quá lớn khiến tay Tạ Dĩ Tân khẽ run lên. Anh nhíu mày nhìn bọt khí trong đầu pipet, cảm thấy rất khó để hoàn toàn phớt lờ người bên cạnh.
Anh quay sang thì thấy Hạ Gia Trạch đang đăm đăm nhìn vào đĩa môi trường trước mặt mình.
Đĩa NGM* đáng lẽ phải là dạng gel trong và bằng phẳng, nhưng đĩa trước mặt Hạ Gia Trạch giờ đã có vài lỗ lớn dễ thấy do cậu ta dùng sợi bạch kim chọc vào.
Hạ Gia Trạch cảm nhận được ánh mắt của Tạ Dĩ Tân, lập tức đưa tay che lại đĩa môi trường: "Anh, anh nhìn gì mà nhìn."
Tạ Dĩ Tân quay đầu, lạnh nhạt nói: "Đừng cố dùng sợi bạch kim để gẩy trùng, mà hãy dùng dung dịch vi khuẩn để chấm trùng."
Hạ Gia Trạch đáp: "... Tôi biết mà!"
Tạ Dĩ Tân bình thản tiếp lời: "Đĩa NGM thường rất dễ vỡ, nếu tạo lỗ, dù có chuyển trùng thành công thì chúng sẽ sớm trốn vào các khe nứt của môi trường, điều đó sẽ ảnh hưởng đến kết quả thí nghiệm cuối cùng."
Nghe vậy, Hạ Gia Trạch càng thêm căng thẳng, nhưng vẫn cố gắng cứng miệng: "Anh, anh không cần lo cho tôi!"
Thật ra Tạ Dĩ Tân cũng không hứng thú gì mà lo chuyện của cậu ta hết.
Anh cúi xuống đặt tấm giếng sâu đã chuẩn bị xong từ bên cạnh, lấy điện thoại ra và nhắn cho Tần Xán đang chụp ảnh trong phòng chụp xem tiến độ thế nào rồi.
Một lúc sau, Tần Xán đáp lại: "Còn một nhóm nữa thôi là xong rồi, chuẩn bị quay lại tìm anh đây ^_^."
Khi ngẩng đầu lên lần nữa, Tạ Dĩ Tân thấy Hạ Gia Trạch đang nhìn mình với ánh mắt ngóng trông.
Trong vài phút ngắn ngủi đó, đĩa môi trường trước mặt cậu nhóc đã lại xuất hiện vài lỗ mới.
Tạ Dĩ Tân: "..."
Hạ Gia Trạch mím môi, mặt đỏ bừng, trông y hệt vẻ mặt hôm trước khi cậu nhóc đối đầu với Tạ Dĩ Tân ngoài hành lang——báo hiệu cơn tức giận sắp bùng phát.
Hạ Gia Trạch nói: "Lúc nãy chị Gia Gia nói nhanh quá, tôi... tôi không bắt kịp..."
Tạ Dĩ Tân thở dài: "Tránh ra."
Hạ Gia Trạch mím môi, ngoan ngoãn đứng dậy.
Khi Tần Xán từ phòng chụp ảnh quay lại, cậu trông thấy ngay cảnh Hạ Gia Trạch đứng bên cạnh Tạ Dĩ Tân đang ngó nghiêng đầy tò mò, hết nhìn bên này lại hỏi bên kia.
Tạ Dĩ Tân ngồi trước kính hiển vi, tay cầm sợi bạch kim, dáng vẻ điềm tĩnh, thao tác thì tinh tế lại khéo léo.
Hạ Gia Trạch tò mò hỏi: "Anh làm cách nào mà chỉ cần chạm nhẹ là có thể gẩy lên được vậy? Em mà không dùng chút sức thì chẳng gẩy nổi con nào."
Tạ Dĩ Tân: "Đầu tiên đốt nóng sợi bạch kim để khử trùng, lúc nó hơi nóng thì chấm vào dung dịch vi khuẩn, lúc này dung dịch sẽ tạo thành một giọt nhỏ dính ở đầu rồi mới gẩy tuyến trùng, khi đó sẽ dễ lấy hơn."
Hạ Gia Trạch: "Vậy làm thế nào mà anh không làm thủng cái đĩa nào hết vậy? Em thấy động tác của em với anh cũng tương tự mà, dùng lực nhẹ lắm rồi vẫn cứ——"
Tạ Dĩ Tân: "Có nghĩa là vẫn chưa đủ nhẹ."
Hạ Gia Trạch: "..."
Hạ Gia Trạch mím môi đầy hào hứng, đưa tay định lấy sợi bạch kim trong tay Tạ Dĩ Tân: "Em nghĩ là em hiểu rồi, anh cho em thử lại đi."
Nhưng trước khi tay cậu ta kịp chạm vào cổ tay của Tạ Dĩ Tân thì một bàn tay khác đã từ phía sau xuất hiện giữ chặt lấy tay cậu nhóc.
Hạ Gia Trạch là một cậu trai vóc dáng khá to khỏe, nhưng sức của người kia cũng ngang ngửa với cậu nhóc.
Hạ Gia Trạch cố gắng giằng ra nhưng không tài nào động đậy nổi.
Quay lại với vẻ kinh ngạc, cậu ta thấy Tần Xán đang đứng ngay sau mình.
"Người khác đang chuyển mẫu trùng thì tốt nhất đừng động vào. Đĩa thạch rất dễ vỡ, chỉ cần cổ tay hơi rung là có thể tạo lỗ trên đĩa ngay."
Tần Xán không có biểu cảm gì trên mặt, buông tay ra: "Tuyến trùng rất thích bò vào các lỗ, mà điều này sẽ ảnh hưởng đến kết quả thí nghiệm."
Những lời này gần như giống hệt điều mà Tạ Dĩ Tân vừa nói khiến Hạ Gia Trạch không khỏi giật mình.
Cậu ta ngượng ngùng rút tay về, lí nhí nói: "Xin lỗi, nhưng bọn tôi chỉ đang... tập luyện thôi mà, đâu phải làm thí nghiệm thực sự."
Tần Xán không đáp lại.
Tạ Dĩ Tân đứng lên, đưa sợi bạch kim cho Hạ Gia Trạch, chỉ ngắn gọn: "Làm lại lần nữa như tôi đã nói."
Dù bị cả hai người cùng nhắc nhở làm cậu nhóc hơi không thoải mái, nhưng biết mình có lỗi nên Hạ Gia Trạch chỉ đành ngoan ngoãn ngồi xuống lại.
Sau đó cậu nhóc nín thở thử lại theo hướng dẫn của Tạ Dĩ Tân.
"Ba con!"
Một phút sau, cậu nhóc phấn khởi ngẩng đầu lên, sự hân hoan của thành công lần đầu che lấp mọi cảm giác khó chịu: "Lúc nãy năm phút em còn chưa gẩy được con nào, giờ một lần mà gẩy lên được ba con!"
Tạ Dĩ Tân gật đầu.
Anh không nói gì thêm, trở về bàn thí nghiệm của mình và tiếp tục làm thí nghiệm dang dở.
Tần Xán thì liếc qua kính hiển vi của Hạ Gia Trạch, sau một lúc mới chậm rãi nói: "Ừm, nếu ba con đó không bị nóng quá mà chết thì tốt rồi."
"Không thể nào!" Hạ Gia Trạch ngẩn ra, "Ban nãy nó vẫn còn sống mà, đuôi vẫn còn động đậy!"
"Đó là trùng trưởng thành ngày thứ bảy. Nếu bình thường thì chúng sẽ vận động theo một quy luật. Còn nếu chỉ có đuôi động đậy nghĩa là tế bào và protein ở những phần khác đã bị vô hiệu hóa do nhiệt độ cao rồi."
Tần Xán nhún vai: "Cậu có thể tự nhìn lại."
Hạ Gia Trạch nhìn qua kính hiển vi, cậu ta phát hiện ba con trùng quý giá mà mình vừa chuyển qua giờ đã nằm ngay đơ giữa đĩa môi trường không nhúc nhích.
Hạ Gia Trạch"..."
Là một cậu trai da mặt mỏng, dù biết mình sai, cậu ta vẫn cố giữ chút tự trọng chống chế: "Tôi không giỏi mấy việc tỉ mỉ này lắm, phải mất thời gian mới quen. Nhưng nếu nói về thể thao với mấy thứ khác thì tôi lên cơ rất nhanh..."
Vừa nói cậu nhóc vừa liếc sang Tạ Dĩ Tân đang ngồi bên cạnh.
Nhưng anh vẫn bận rộn với thí nghiệm mà không để ý đến chuyện bên này.
Tần Xán thì hứng thú hỏi tiếp: "Ồ? Cậu hay tập thể thao à?"
Hạ Gia Trạch liền đáp ngay: "Tất nhiên rồi."
"Sao, anh cũng hay tập chứ?" Như chợt nhớ đến chuyện gì, Hạ Gia Trạch nhìn Tần Xán từ đầu đến chân rồi hỏi với vẻ thờ ơ: "Anh... mỗi tuần đến phòng gym bao nhiêu lần?"
"Anh hả? Cũng thường thôi." Tần Xán đáp bâng quơ, "Mỗi tuần nhiều nhất chỉ hai ba lần, thật ra dạo gần đây còn ít đi nữa."
"Không thể nào!"
Hạ Gia Trạch tròn mắt nhìn chằm chằm vào bắp tay và ngực Tần Xán, kinh ngạc: "Với độ nét và săn chắc cơ bắp như anh mà chỉ tập hai lần một tuần á? Anh nghĩ ai tin nổi chứ?"
Tần Xán mỉm cười: "Có người có thể làm chứng cho anh mà."
Đúng lúc ấy Tạ Dĩ Tân đang ghi ngày tháng lên lam kính*. Lúc anh ngẩng đầu lên thì nhận ra cả Tần Xán lẫn Hạ Gia Trạch đều đang nhìn mình.
Hai người đứng cạnh nhau như hai bức tường vững chãi, cảnh tượng này thật sự gây ấn tượng thị giác siêu mạnh. Tay Tạ Dĩ Tân khựng lại một chút, ngạc nhiên rồi ngập ngừng hỏi: "Có chuyện gì thế?"
Tần Xán: "Lần gần nhất tụi mình đến phòng gym là khi nào anh nhỉ?"
Tạ Dĩ Tân không nghĩ ngợi nhiều, vừa đặt ống nghiệm đã pha xong vào máy ly tâm vừa hồi tưởng: "Khoảng một hai tuần trước thì phải."
Tần Xán quay sang mỉm cười với Hạ Gia Trạch.
Hạ Gia Trạch mở to mắt, vẻ không tin nổi.
Rồi cậu nhóc nhận ra có điều gì đó hơi lạ lẫm, liếc nhìn cổ tay mảnh dẻ của Tạ Dĩ Tân mà ngạc nhiên hỏi: "Hai người cùng đi... phòng gym hả?"
Tần Xán hơi ngừng lại: "Đàn anh thì không thích vận động lắm, nhưng cũng nhiệt tình hỗ trợ khi cần, thỉnh thoảng giúp anh tập các bài như nằm đẩy tạ đồ đấy."
Hạ Gia Trạch bán tín bán nghi.
Không phải vì lý do gì khác mà vì cái từ "nhiệt tình" xuất hiện ở Tạ Dĩ Tân nghe thật quái.
Nhưng các bài như nằm đẩy tạ thì thực sự cần có người hỗ trợ để đảm bảo an toàn.
Hạ Gia Trạch cảm thấy hơi sai sai nhưng khi thấy Tạ Dĩ Tân không nói gì thêm, cuối cùng cũng đành ngần ngừ gật đầu.
Dằn lại cảm giác kỳ quặc, cậu nhóc tiếp tục hỏi: "Vậy còn chế độ ăn của anh chắc chắn phải cực kỳ nghiêm ngặt, không ăn nhiều dầu mỡ và muối đúng không?"
Tần Xán: "Tối qua anh vừa quất cái pizza, sáng nay thì vừa ăn xong một chiếc burger phô mai."
Hạ Gia Trạch: "..."
Hạ Gia Trạch thở mạnh: "Vậy... vì là người cùng sở thích, có dịp chúng ta đi tập cùng một buổi nhé, vừa có thể hỗ trợ giám sát cho nhau."
"Tất nhiên rồi." Tần Xán nhìn thẳng vào cậu nhóc đáp nhẹ nhàng, "Thật trùng hợp, chiều nay tan làm anh cũng định ghé qua phòng gym gần trường cho đổ chút mồ hôi đây."
Tạ Dĩ Tân không chú ý đến gió tanh mưa máu ở bên này.
Xử lý thí nghiệm gần xong, anh đang tính toán trong đầu tối nay nên ăn gì.
Tạ Dĩ Tân thích nấu ăn, nấu ăn với anh cũng giống như một thí nghiệm nhanh vây, không cần xử lý dữ liệu gì phức tạp, cho vào nồi là nhanh chóng có kết quả ngay.
Kể từ khi sống chung với Tần Xán, mỗi bữa ăn của họ giống như một thí nghiệm mới đầy thử thách với việc phải dung hòa khẩu vị và phối hợp món ăn sao cho hợp lý.
Và Tạ Dĩ Tân vốn luôn thích những thử thách.
Sau khi viết dòng "Canh chua cay" cuối cùng vào sổ ghi chép, Tạ Dĩ Tân chợt nhận ra xung quanh trở nên yên lặng lạ thường.
Anh ngẩng lên liền thấy hai ngọn núi cao lớn đang đồng loạt nhìn mình.
Tạ Dĩ Tân: "Sao thế?"
Hạ Gia Trạch mím môi, im lặng không nói.
"Cũng không có gì đâu anh." Tần Xán đáp, "Em và Gia Trạch đang chia sẻ chút kinh nghiệm tập luyện, định chiều nay cùng đến phòng gym tập thử ấy mà."
Tạ Dĩ Tân sững lại.
Anh không ngờ chỉ vì mình bận chút xíu mà hai người này trò chuyện với nhau vài phút đã thân thiết hẳn lên.
Dù rất muốn đi xem Tần Xán tập nhưng Tạ Dĩ Tân lại chẳng thích ở gần Hạ Gia Trạch cho lắm.
"Được thôi." Tạ Dĩ Tân nhặt lam kính đã sắp xếp xong, "Vậy hai người đi đi, anh——"
Nhưng hai người bên cạnh gần như cùng lúc thốt lên: "Không, anh cũng phải đi."
Tạ Dĩ Tân: "..."
Hạ Gia Trạch liếc sang Tần Xán rồi nghiến răng nhìn Tạ Dĩ Tân, cuối cùng miễn cưỡng thốt ra ba chữ: "Anh phải đi."
Tần Xán tiến đến gần Tạ Dĩ Tân, vẻ mặt trông bình tĩnh hơn Hạ Gia Trạch nhiều.
Nhưng nếu nhìn kỹ sẽ thấy trong mắt cậu ánh lên tia sáng mạnh mẽ và mãnh liệt... thứ mà Tạ Dĩ Tân chưa từng thấy trong mắt Tần Xán bao giờ.
——Giống như một khát khao chiến thắng cháy bỏng sắp trở thành hiện thực vậy.
Thế nhưng ánh sáng ấy chỉ lóe lên trong khoảnh khắc, khiến Tạ Dĩ Tân nghi ngờ liệu mình có nhìn nhầm hay không.
Tần Xán ghé sát vào tai Tạ Dĩ Tân nhẹ nhàng thì thầm: "Hôm nay em định nằm đẩy tạ đòn*, kiểu mà lần trước anh chưa thấy bao giờ ấy."
"Em nghĩ là anh sẽ thích đấy." Cậu mỉm cười, "Đến xem thử nhé."
Tác giả có lời muốn nói
Tiểu Tạ (suy tư): Ừm, quả nhiên đàn ông cùng sở thích thì dễ thân nhau hơn.