Nhưng nhóm ba người như họ vẫn thu hút khá nhiều ánh nhìn: hai chàng trai cao lớn, cơ bắp săn chắc, một là người lai, một tóc vàng, bị kẹp giữa lại là Tạ Dĩ Tân - một người trông hoàn toàn không có dấu vết của việc rèn luyện thể hình.
Với cái tổ hợp kỳ lạ này, ai nhìn vào cũng tưởng Tạ Dĩ Tân thuê hai huấn luyện viên riêng để kèm cặp mình.
Hạ Gia Trạch: "Anh thường khởi động thế nào? Chạy bộ hay nhảy dây?"
Tần Xán: "Hít đất*, vận động khớp, với vài động tác kéo dãn cơ bản."
"Hay chúng ta bỏ qua bước khởi động đi?"
Hạ Gia Trạch nôn nóng nhìn quanh, muốn lao ngay đến khu dụng cụ, sợ đợi lâu người khác sẽ chiếm mất chỗ: "Giờ vẫn còn vắng, sợ lát nữa nhiều người chiếm chỗ mất nền thôi mình đi thẳng tới khu tạ đẩy luôn đi."
Tần Xán: "Tùy cậu thôi."
Nhưng nhìn cả hai vừa bước được vài bước về phía các thiết bị tập, Tạ Dĩ Tân thở dài bèn mỗi tay kéo hai người lại: "Khởi động đi đã."
Sau màn khởi động làm nóng người dưới sự giám sát của Tạ Dĩ Tân, cuối cùng hai chàng trai cũng tiến vào khu tập tạ để bắt đầu buổi tập.
Hạ Gia Trạch phấn khởi: "Anh thường tập theo trình tự nào? Bắt đầu với tạ đẩy nhé? Tạ tay hay tạ đòn*?"
Tần Xán mỉm cười: "Nếu cậu cần khởi đầu nhẹ nhàng với tạ tay thì anh có thể cùng tập vài hiệp."
Nghe Tần Xán nói khéo như vậy, Hạ Gia Trạch lập tức cáu: "Từ khi lọt khỏi bụng mẹ, tôi chưa bao giờ đụng đến thứ gì như tạ tay cả!"
Tạ Dĩ Tân: "..."
Hạ Gia Trạch nghiến răng nói: "Đi thôi, chúng ta qua khu ghế đẩy ngực đi."
Tần Xán gật đầu, hai người đến trước giá đỡ thanh tạ, nơi đặt các đĩa tạ có trọng lượng cùng kích cỡ khác nhau.
Hạ Gia Trạch: "Anh thường bắt đầu với bao nhiêu kg? Tôi thường tập với 60-70kg."
Tần Xán: "Không khác cậu mấy, có thể thêm khoảng 20kg nữa."
Hạ Gia Trạch: "Anh——"
Tạ Dĩ Tân đứng bên, không hiểu sao mà hai người họ lại biến buổi tập này thành một trận so tài đầy căng thẳng nữa.
Có lẽ do khát vọng chiến thắng giữa những chàng trai trẻ? Hoặc bản tính muốn chứng tỏ giữa những người đam mê tập thể hình sao?
Anh đoán hôm nay cả hai sẽ tiêu hao không ít năng lượng nên sau một lúc đắn đo liền ra mua sẵn hai chai nước điện giải.
Khi Tạ Dĩ Tân quay lại thì cuộc thi giữa hai người đã đến hồi gay cấn.
Hạ Gia Trạch mồ hôi đầm đìa, có vẻ vừa hoàn thành một lượt đẩy tạ và giờ thì đến lượt Tần Xán.
Tần Xán nằm xuống ghế, Hạ Gia Trạch đứng bên cạnh do dự giúp cậu thêm tạ rồi hỏi: "Anh có chắc là muốn tăng tạ lên 90kg chứ? Tôi sẽ để thêm tạ thật đấy?"
Tần Xán: "Thêm đi."
Đẩy thanh tạ là một trong những bài tập tác động mạnh mẽ lên cơ ngực nhất.
Người tập nằm trên ghế, tay nắm thanh tạ, đẩy lên trong tư thế tự nhiên.
Đồng thời cần siết chặt cơ xương vai để thanh tạ chạm đỉnh ngực.
Tạ Dĩ Tân cầm chai nước điện giải mà bất giác siết chặt tay.
Anh cảm thấy Tần Xán rất hiểu anh.
Anh rất thích nhìn, còn là kiểu thích ngắm đến mức ánh mắt mình khó mà rời khỏi Tần Xán.
Tần Xán dồn sức vào phần ngực căng chặt, uốn cong eo và hít thở nhịp nhàng khi nâng tạ. Từng động tác nhấc thanh tạ đều được thực hiện cực kỳ chuẩn xác và đẹp mắt, thể hiện sự kiểm soát tối đa sức mạnh và cơ bắp của mình.
Ánh mắt của cậu luôn tập trung, trông có vẻ tự tin và thuần thục.
Hạ Gia Trạch đổ mồ hôi đầm đìa đứng bên cạnh Tạ Dĩ Tân, ban đầu còn nhìn Tần Xán với tâm thế "để xem anh chịu được bao lâu."
Nhưng chỉ sau ba mươi giây cậu nhóc đã phải nuốt nước bọt, thì thầm với Tạ Dĩ Tân: "Cái anh đàn em này của anh... thực sự có chút bản lĩnh đấy."
Tạ Dĩ Tân: "Ừ."
Giọng nói của họ không lớn, mà nhạc nền trong phòng tập lại sôi động ồn ào khiến cho Tần Xán ngồi ở phía bên kia của ghế đẩy tạ không nghe được cuộc trò chuyện của họ. Chỉ có hai người họ có thể nghe thấy giọng của chính mình.
Nhìn một hồi, Hà Gia Trạch dần dần rơi vào một trạng thái hoàn toàn khác.
Cậu nhìn chằm chằm vào động tác của Tần Xán, không kìm được mà thì thầm khen ngợi: "Chuẩn quá, tạ 90kg mà mỗi động tác đều chạm ngực, cách phát lực cũng không có gì để chê cả."
Tạ Dĩ Tân: "Ừ."
Đến những hiệp cuối, Hạ Gia Trạch vừa ghen tị vừa thở dài: "Anh ta đúng là có tố chất trời ban. Nếu tập toàn thời gian trong một hai năm thì chắc chắn có thể thi đấu được. Tôi... tôi không tài nào so được."
Tạ Dĩ Tân liền bắt lấy từ khóa trong lời cậu ta: "Vậy nên các cậu đang thi đấu với nhau à?"
Hạ Gia Trạch hơi khựng lại: "Đây là một cuộc trao đổi thân thiện thôi, cũng là cách mà những người tập thể hình như bọn tôi bảo vệ lòng tự trọng của mình, anh không hiểu đâu!"
Có phải đây là tâm lý chung của những người yêu thích tập gym không?
Tạ Dĩ Tân lại nhìn về phía Tần Xán đang nằm trên ghế tạ đẩy, hơi cau mày: "Nhưng tôi thấy cả hai đều đã đủ cao lớn và rắn chắc rồi."
"Anh không hiểu đâu, chuyện tập thể lực này chẳng bao giờ có giới hạn, giống như nghiên cứu khoa học vậy."
Hạ Gia Trạch nhớ lại điều gì đó, bèn thấp giọng thì thầm: "Nhưng hồi anh đi ấy, tôi còn chưa đô được thế này, thậm chí còn thấp hơn anh nữa."
Tạ Dĩ Tân hơi sững người.
Hạ Gia Trạch mím môi nhìn anh hỏi tiếp: "Anh thực sự không định về nhà nữa sao? Hết hợp đồng nghiên cứu hậu tiến sĩ rồi mà cũng không về, cứ thế... cả đời không về sao?"
Tạ Dĩ Tân không nói gì, chỉ nhìn Tần Xán phía xa.
Sau một lúc, anh khẽ nói: "Nhà của tôi là ở đây."
Hạ Gia Trạch nhíu mày, cho rằng Tạ Dĩ Tân vẫn còn giận dỗi.
Trong mắt cậu ta, Tạ Dĩ Tân mới đến London làm việc một thời gian ngắn, sao có thể xem đây là nhà được chứ.
"Vả lại cậu cũng biết, kể cả khi tôi về thì áp lực từ mẹ cậu hay những gì người trong nhóm nghiên cứu của Tạ Phong nghĩ về cậu cũng sẽ không thay đổi."
Tạ Dĩ Tân điềm tĩnh nói: "Chỉ có cậu mới thay đổi được hoàn cảnh của mình thôi."
Hạ Gia Trạch mở to mắt, vô thức định phản bác lại anh.
Nhưng cậu nhóc hiểu rõ hơn ai hết rằng từng lời anh nói đều là sự thật nên chỉ cắn môi im lặng.
So thể lực thì không bằng người ta, lại còn bị anh trai chọc vào nỗi lòng. Mắt bắt đầu long lanh ánh nước, cậu ta dụi mũi đứng lên quay lưng lại, giọng bẽn lẽn: "...À, tôi... tôi mới nhớ ra chị Gia Gia đưa tôi đống tài liệu tôi chưa xem hết, chắc về trước."
Tạ Dĩ Tân: "..."
Hạ Gia Trạch đi rất nhanh, bóng lưng gần như biến mất trong phòng thay đồ chỉ trong tích tắc.
Tạ Dĩ Tân hơi sững sờ.
Một lát sau anh quay lại nhìn, thấy Tần Xán đã kết thúc hiệp tập nằm trên ghế tạ đẩy nghỉ ngơi.
Anh bước tới đưa khăn cho Tần Xán: "Em đổ nhiều mồ hôi quá."
Tần Xán nhận khăn, vẻ mặt có chút khó tả.
Cậu lau mồ hôi trên trán, ánh mắt bâng quơ như đang suy nghĩ điều gì, một lát sau mới khẽ "Ừm" một tiếng: "Hạ Gia Trạch... đi rồi à?"
Tạ Dĩ Tân: "Cậu ấy về xem tài liệu, vừa đi rồi."
Tần Xán nhẹ nhàng thở phào: "Thế thì tốt."
Tạ Dĩ Tân nhìn cậu chăm chú: "Em còn định tập tiếp không?"
Lát sau, Tần Xán khàn giọng đáp: "Em muốn nghỉ thêm chút nữa, lâu rồi không tập... nên hôm nay hơi mệt."
Tạ Dĩ Tân: "Ừm."
Anh đứng bên cạnh chờ một lát, tranh thủ mở điện thoại kiểm tra email.
Vài phút sau, anh tắt máy, lại ngẩng đầu nhìn Tần Xán đầy nghi hoặc: "Em vẫn chưa nghỉ đủ sao?"
Tần Xán không trả lời.
Bỗng dưng Tạ Dĩ Tân cảm thấy có gì đó không ổn.
Anh cau mày nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đẫm mồ hôi của Tần Xán: "Sao em lại ra nhiều mồ hôi thế này?"
Tần Xán vẫn im lặng, vành tai hơi đỏ, hơi thở gấp gáp.
Dù mới dùng khăn lau mồ hôi rồi nhưng chỉ sau một lát trán cậu lại lấm tấm những giọt mồ hôi mỏng.
Tạ Dĩ Tân chợt nhận ra đây không phải là mồ hôi do vận động.
Mà là mồ hôi lạnh do đau đớn.
Tạ Dĩ Tân: "Em——"
"Ngực em... có lẽ bị kéo căng rồi."
Tần Xán đổ mồ hôi lạnh, gần như rít qua kẽ răng: "Giờ khó mà ngồi dậy được, anh giúp em... một tay nhé?"
-
Tần Xán suýt nữa xấu hổ đến chết.
Sau bao năm tập luyện, cậu hiểu rõ rằng điều tối kỵ trong tập thể hình là ép bản thân quá sức trong các bài tập sức nặng.
Nhưng vừa nhìn thấy cái tên nhóc loi choi Hạ Gia Trạch là cậu liền phát bực. Thậm chí thấy cậu nhóc này vừa nâng tạ vừa thỉnh thoảng liếc Tạ Dĩ Tân lại càng khó chịu hơn, rồi chứng kiến cả hai thì thầm to nhỏ càng khiến cậu bứt rứt.
Vì thế cậu đã lơ là khi tập tạ đẩy, không đặt đúng điểm phát lực của cơ, lại thêm đã lâu không tập nặng như vậy, đến lúc nhận ra thì mồ hôi lạnh đã rịn đầy.
Tần Xán hoàn toàn tin những gì Tạ Dĩ Tân đã nói với cậu.
Cậu tin mình là người đầu tiên của anh, nhưng cũng nhận ra mối quan hệ giữa Hạ Gia Trạch và Tạ Dĩ Tân không chỉ đơn giản là "đàn anh đàn em từng gặp nhau tại hội thảo học thuật."
Nghe đau đầu, đau chân, đau khớp thì nhiều rồi, chứ chưa nghe qua kiểu đau ngực thế này.
Kiểu chấn thương này thật phiền phức, không phải đau dữ dội nhưng lại hiện diện khắp nơi: nhấc tay sẽ đau, áo chạm vào cũng đau, ngay cả thở cũng nhói lên từng cơn.
Đang nằm trên giường nhìn lên trần, Tần Xán chợt cảm thấy một luồng hơi lạnh trên ngực, suýt nữa bật dậy như con cá chép.
"Chườm lạnh." Cậu nghe Tạ Dĩ Tân nói, "Phải xử lý ngay sau khi bị chấn thương, chịu đựng một chút."
Tần Xán nhìn túi chườm lạnh trên ngực mình, cố gắng hít thở điều hòa lại.
Tạ Dĩ Tân kéo một chiếc ghế đẩu ngồi cạnh giường.
Anh im lặng không nói gì, chỉ cúi mắt, tay cầm túi chườm lạnh di chuyển trên ngực Tần Xán, thay đổi góc độ để giúp cậu giảm đau.
Thật ra Tần Xán có thể tự cầm lấy túi chườm, cậu biết rõ vị trí bị chấn thương của mình nhất.
Nhưng cậu không lên tiếng, Tạ Dĩ Tân cũng chẳng thắc mắc, cả hai cứ thế duy trì tư thế ấy, căn phòng chìm vào sự im lặng có phần ngượng ngùng.
Tần Xán cảm thấy sự im lặng này còn khó chịu hơn cả cái túi chườm đá đang đè lên ngực cậu.
Cậu nuốt nước bọt hỏi: "Em cần chườm bao lâu nữa?"
"Ít nhất hai mươi phút."
"Anh mà thấy chán thì cứ tìm gì đó làm đi, vừa làm vừa chườm cũng được." Tần Xán gượng gạo nói: "Ví dụ như lướt điện thoại chẳng hạn... anh không cần ở bên cạnh lãng phí thời gian thế này đâu."
Tạ Dĩ Tân nhìn cậu: "Được."
Năm phút sau, Tạ Dĩ Tân quay lại giường, tay cầm một xấp tài liệu.
Tần Xán nhìn kỹ hơn: "Tài liệu nghiên cứu à?"
Tạ Dĩ Tân đáp "Ừm".
Anh cúi đầu rồi lật sang trang mới. Từng mép giấy lướt nhẹ qua vùng bụng Tần Xán gây cảm giác nhồn nhột.
Tay còn lại của Tạ Dĩ Tân vẫn đều đặn giữ túi chườm đá trên ngực cậu, nhẹ nhàng di chuyển: "Là nghiên cứu mới nhất từ nhóm nghiên cứu đại học H, hướng đi là về đảo ngược lão hóa và liệu pháp gen* ở chuột. Cũng khá thú vị."
Tần Xán: "..."
Tạ Dĩ Tân có vẻ rất giỏi làm hai việc cùng lúc.
Trong khi mắt anh dán vào trang giấy thì túi chườm trong tay vẫn khéo léo thay đổi vị trí, thỉnh thoảng đầu ngón tay anh còn khẽ lướt trên da Tần Xán.
Đầu ngón tay ấm áp còn túi chườm lạnh căm làm Tần Xán nổi hết da gà.
Nhưng người gây ra tất cả cảm giác này lại đang chăm chú nhìn tài liệu.
Năm phút sau, Tạ Dĩ Tân ngước mắt lên.
"Em cứ nhìn anh mãi." Anh nói.
Tần Xán vội quay mặt đi: "...Em đâu có."
Tạ Dĩ Tân không nhìn tài liệu nữa, chỉ điều chỉnh lại túi chườm: "Trước giờ có lần nào bị căng cơ thế này chưa?"
Tần Xán khẽ đáp: "Chưa bao giờ."
Tạ Dĩ Tân: "Em không biết giới hạn của mình ở đâu sao?"
Tần Xán hít sâu một hơi, bịa đại một lý do: "Biết chứ, chỉ là hôm nay khởi động chưa kỹ, với cả lâu rồi không tập nên mới thế này——"
Tạ Dĩ Tân lặng im như đang cân nhắc xem lời cậu nói là thật hay chỉ là cái cớ.
Rồi đột nhiên anh buông xấp tài liệu, lấy túi chườm ra và nhẹ nhàng đỡ lấy ngực Tần Xán.
Anh cúi sát mặt, phả hơi nhẹ lên vùng da ngực cậu.
Hơi lạnh từ túi chườm khiến một lớp hơi nước ngưng tụ lại trên da, và khi hơi thở của Tạ Dĩ Tân phà vào, Tần Xán lạnh toát đến nổi cả da gà, giật mình kêu lên: "Anh làm gì đấy?"
Tạ Dĩ Tân không trả lời, chỉ dùng tay xoa nhẹ lên ngực cậu rồi đặt túi chườm trở lại.
"Thả lỏng đi. Cơ của em đang căng quá, chườm lạnh như này sẽ không đạt hiệu quả tốt nhất đâu."
Anh nhìn ngực cậu rồi hỏi tiếp: "Có phải túi chườm lạnh quá không? Anh cảm thấy vùng ngực trên của em hơi căng, khác với ngực giữa và dưới."
Tần Xán ngạc nhiên: "Anh chỉ sờ thôi mà cũng nhận ra sao?"
"Tất nhiên rồi." Tạ Dĩ Tân gõ ngón tay lên trang tài liệu, tay kia lại ép túi chườm lên ngực cậu: "Mỗi lần em tập xong thì toàn bộ cơ ngực cũng to hơn một chút."
"..."
"Có thể là do mạch máu giãn nở khi tập, lưu lượng máu tăng lên. Nếu hôm nay em không bị căng cơ thì thực ra anh cũng muốn thử——"
"... Tạ Dĩ Tân, anh nhanh xem tài liệu đi."
Việc cậu gọi tên đầy đủ của anh thay vì "đàn anh" khiến Tạ Dĩ Tân hiểu là cậu rõ ràng đã xấu hổ đến cực điểm.
Tạ Dĩ Tân đành đáp: "Được."
Cơ thể của người trẻ tuổi có nhiệt độ cao, nên mặt tiếp xúc của túi chườm nhanh chóng tan ra.
Thành ra trước khi lật trang tiếp theo, Tạ Dĩ Tân nhấc tay lên, đổi mặt túi chườm và tiếp tục đặt lên ngực Tần Xán.
Những viên đá va chạm nhau phát ra âm thanh trong trẻo.
Giây phút ấy, Tạ Dĩ Tân nghe thấy Tần Xán nằm trên giường khẽ nói rất nhanh và nhẹ, như thể thì thầm với chính mình——
"Vậy... của ai to hơn?"
Tác giả có lời muốn nói
Tiểu Tần (lảng tránh, liếc mắt chỗ khác): Em chỉ... em chỉ hỏi chơi thôi.