Đây đúng là một chiếc mặt nạ tốt, có thể được xưng tụng là bảo bối.
Tất nhiên, cái này chỉ đánh giá theo tiêu chuẩn cá nhân của Kế Duyên.
Dù sao đi nữa, hắn có sở thích và tiêu chuẩn đánh giá theo một quan niệm riêng của bản thân hắn.
Nếu đổi thành lão Long hoặc những người tu hành chăm chỉ một chút, ắt hẳn sẽ nghĩ rằng chiếc mặt nạ này là vô dụng, cùng lắm là một món đồ chơi nhỏ mà thôi.
Nhưng phải nói ngược lại, đây xem như là tác phẩm đầu tay của Hồ Vân.
Kế Duyên đã hồi đáp bằng một thái độ tích cực, sau đó trả mặt nạ lại cho Hồ Vân rồi động viên nó:
“Dù ngươi tặng một chiếc mặt nạ bình thường, Doãn Thanh cũng sẽ thích, huống chi đây thật sự là thứ tốt.
Lần đầu tiên luyện chế mà đã tạo ra vật có hiệu quả như vầy, không uổng công ngươi tu hành những năm nay!”
Hồ Vân lập tức học động tác ưỡn ngực như một con người, dùng móng vuốt nắm lấy mặt nạ, do dự một hồi rồi nói:
“Đó là bởi vì ta đã tiêu tốn rất nhiều linh lực, còn cố công tìm ra một số sợi lông dày đặc linh tính trên cơ thể mình mới có thể thành công đấy.
Thực tế, ta đã thất bại vài lần trong lúc luyện chế, giờ ra thành phẩm thế này cũng là nhờ may mắn á.”
Suy nghĩ thêm một hồi, Hồ Vân lại nói:
“Hơn nữa, mặc dù chiếc mặt nạ này rất hiệu quả, nhưng khuyết điểm khá rõ ràng, vì tuyệt đối kén người sử dụng.
Đầu tiên, người dùng nó phải rất thông minh.
Hơn nữa, kẻ đó phải suy nghĩ thông suốt trong lòng, có thể khắc họa ra một hình tượng hoàn chỉnh trong tâm tưởng để biến hóa.
Bằng không, vậy chỉ có thể xem đây là một món đồ chơi đơn thuần rồi.”
“Biết khiêm tốn cũng là một tiến bộ lớn!”
Kế Duyên mỉm cười, sờ vào đầu của con hồ ly lông đỏ.
Hai cái tai của con hồ ly cứ bị đè xuống rồi vểnh lên liên tục sau từng cái vuốt ve của Kế Duyên.
Hồ Vân thấy rất ngượng ngùng khi được Kế Duyên khen ngợi; bộ lông vốn dĩ đỏ rực nay càng ánh lên một sắc màu đỏ thẫm óng ánh.
Dường như từ lúc có ký ức cho đến nay, Kế tiên sinh đáng kính chỉ mới khen nó được vài lần, hoặc hầu như chưa bao giờ khen nó kiểu đó cả.
“Ta, ta lại đi chuẩn bị một chút, lát nữa sẽ dành một điều bất ngờ cho Doãn Thanh!”
Nói xong, Hồ Vân cầm chiếc mặt nạ chạy đi như bỏ trốn.
Thấy vậy, Kế Duyên gật đầu mỉm cười, sau đó trở người tiếp tục chiến đấu với bàn cờ một mình này.
Đến chạng vạng tối, Doãn Triệu Tiên và Doãn Thanh cùng ngồi một chiếc xe ngựa như thường lệ.
Cả hai được hộ vệ và gia nhân tháp tùng từ bộ Thượng thư trở về gia phủ.
Và vì hôm nay là ngày nghỉ học, Doãn Trọng cũng đi theo phụ thân và huynh trưởng cùng về.
Sau khi hai cha con thay quần áo bình thường vào, họ cùng nhau bước ra mảnh sân nhỏ của khu nhà khách.
Nghe thấy tiếng bước chân từ xa, Hồ Vân đã hét lên.
“Doãn Thanh! Doãn Thanh! Món quà mà ta định tặng cho ngươi cuối cùng cũng hoàn thành rồi! Đến đây nhanh lên!”
Nghe thấy giọng nói này, Doãn Thanh bèn mỉm cười, lập tức tăng nhanh tốc độ bước chân.
Doãn Trọng bên cạnh còn phấn khích hơn cả huynh trưởng mình, cùng chạy sang bên kia với y.
Đến nhà khách, Hồ Vân đang ngồi trong sân vẫy đuôi.
Gương mặt hồ ly nở một nụ cười thật tươi, nhìn hai huynh đệ vừa rẽ khỏi hành lang, đi đến trước mặt.
“He he, Doãn Thanh, ngươi đoán thử xem, ta sẽ tặng gì cho ngươi? Hổ Nhi cũng có thể đoán một lần!”
Doãn Trọng đoạt quyền đoán trước.
“Hẳn là thứ tốt lấy từ núi Ngưu Khuê, đúng không?”
“Không phải, ngươi đoán sai rồi.
Giờ đến lượt Doãn Thanh đoán, mỗi người chỉ có thể đoán một lần!”
Hồ Vân hơi sợ hai huynh đệ này cứ đoán liên tục rồi sẽ ra đáp án chính xác, vậy là không còn bất ngờ nữa.
Nghe nó nói xong, Doãn Thanh ngẫm nghĩ một lúc rồi nói:
“Đó hoặc là món ngon, hoặc là một món đồ thú vị.
Ngươi bận rộn nhiều ngày như vậy, hẳn là một thứ gì đó rất thú vị, phải không?”
Hồ Vân tỏ vẻ không phục.
“Ngươi nói vậy là không tính đoán đúng nha, phải nói rõ là cái gì mới được!”
Doãn Thanh xòe hai tay ra.
“Trên đời có hàng vạn đồ vật thú vị.
Mà Hồ Vân đại gia như ngươi lại là hồ tiên, tầm nhìn vượt xa những người phàm trần chúng ta nha.
Doãn Thanh ta có kiến thức nông cạn, làm sao đoán được.
Hay ngươi rủ lòng từ bi, nói ra xem nào?”
“Ha ha, ngươi nói rất có lý! Vậy ta sẽ nói cho ngươi biết!”
Hồ Vân khá đắc ý, thò bộ vuốt vào chiếc đuôi đang xõa tung rồi lấy một chiếc mặt nạ hồ ly đỏ rực ra.
Thậm chí, trên vật này còn ánh lên một vệt huỳnh quang.
Doãn Trọng vừa nhìn thấy là có cảm giác thích thú ngay lập tức.
Cậu bé vừa nhìn huynh trưởng mình rồi nhìn sang chiếc mặt nạ, cả bộ mặt đều ngập tràn vẻ hâm mộ.
Không nói đến Doãn Trọng, Doãn Thanh cũng vui mừng khó tả khi nhìn thấy chiếc mặt nạ này.
“Đây là quà cho ta sao?”
“Ừ, cầm lấy đi.
Vốn dĩ là tặng cho ngươi đó.”
Hồ Vân tiện tay đưa sang cho Doãn Thanh, tựa như đưa một món đồ chơi hết sức phổ thông vậy.
Sau khi Doãn Thanh đưa tay cầm lấy cẩn thận, chợt có tiếng bước chân của Doãn Triệu Tiên chậm rãi vọng đến từ hành lang.
Vừa liếc sang chiếc mặt nạ, Doãn Triệu Tiên lập tức trông thấy một luồng ánh sáng huỳnh quang sắc lửa hiện ra trên mặt nạ, đồng thời còn có một mùi vị đặc thù của Hồ Vân vội vã bỏ trốn.
Trước Hạo Nhiên Chính Khí, dĩ nhiên là loại đồ vật này không hề có tác dụng đối với Doãn Triệu Tiên.
Nhưng ông cũng không phản cảm vì hiểu được đây hẳn là một món bảo vật, sau đó còn tò mò hỏi thêm:
“Ồ, chiếc mặt nạ này đẹo quá, do Hồ Vân luyện chế ra à? Thật lợi hại nha.
Có nhiều thợ thủ công lành nghề cũng chẳng khéo tay như ngươi đấy!”
“Đúng vậy, mặt nạ này đẹp quá, con cũng muốn...”
Giọng nói của Doãn Trọng chứa đầy sự hâm mộ.
Rõ ràng Doãn Thanh đã ở độ tuổi xây dựng sự nghiệp, thế mà lại rất yêu thích chiếc mặt nạ này, cứ lật qua lật lại liên tục.
Từng chi tiết trên đó trông rất tinh xảo, bộ lông cứ phiêu đãng theo gió, cầm vào rất êm tay.
Hôm nay được khen nhiều như vậy, dường như bộ lông của Hồ Vân lại càng đỏ sẫm hơn.
Nó dùng móng vuốt gãi đầu, nhón chân sau đứng lên đối mặt với Doãn Thanh, nói:
“Doãn Thanh, chiếc mặt nạ này không phải là một món đồ chơi bình thường đâu.
Nó có chiêu trò ẩn giấu bên trong đấy.
Kế tiên sinh cũng từng khen ngợi vật này rồi.
Giờ ta sẽ dạy cho ngươi cách chơi nhé!”
Hồ Vân nói hết các điểm đặc biệt của chiếc mặt nạ cho Doãn Thanh nghe, bao gồm các vấn đề thực tế liên quan đến cách sử dụng, những điều cấm kỵ, đâu là điểm giới hạn trong quá trình mô phỏng,...
“Thế nào, phức tạp lắm, đúng không? Vậy nên, mấy ngày tới ta phải hướng dẫn kỹ càng cho ngươi.
Bằng không, ngươi không dùng được, vậy cũng lãng phí công sức của ta rồi!”
Hồ Vân nói rất thành khẩn, sau đó nhìn thấy Doãn Thanh ngập ngừng đeo mặt nạ vào.
“Cố gắng tưởng tượng ra hình ảnh thực của người mà mình muốn mô phỏng, từ khí chất đến vẻ bề ngoài và cả tính cách nữa, đúng không?”
Chỉ vài nhịp thở sau khi đeo mặt nạ vào, dường như có một vầng lửa huỳnh quang mơ hồ lưu động quanh người Doãn Thanh vậy.
Vầng sáng ấy rung động như sóng nước, để rồi cơ thể y cũng rung động như bọt sóng trước khi mơ hồ hẳn như mặt nước bị dao động mạnh.
Mãi đến khi rõ nét trở lại, y đã thay đổi hẳn về mặt ngoại hình.
Doãn Trọng càng hoảng sợ hơn, sau đó trợn tròn đôi mắt.
“Du, Du thúc thúc?”
Trong mắt Doãn Trọng, người huynh trưởng đứng bên cạnh mình nay đã biến thành Du Hải Sơn, phủ doãn của Kinh Kỳ phủ.
Chỉ là, quần áo vẫn là của Doãn Thanh.
“Hả?”
Hồ Vân cũng rơi vào trạng thái đờ đẫn.
Doãn Thanh thật sự thành công dù mới thử đúng một lần ư? Hồ Vân vốn dĩ cũng biết rõ, mình còn chưa giải thích nhiều chi tiết bên lề mà!
Ở một bên, khi thấy bộ dáng hiện tại của Doãn Thanh, Doãn Triệu Tiên cũng híp mắt, vuốt râu.
Vừa thoạt nhìn, ông cũng trông thấy Du Sơn Hải nơi đó.
Tuy nhiên, ông có thể cảm nhận được “mùi của Hồ Vân” trên người Doãn Thanh, nhìn kỹ hơn còn có một vầng yêu quang mơ hồ.
Nhưng không thể không thừa nhận rằng, mặt nạ này rất thần kỳ.
“Doãn phu tử, cứ để bọn trẻ tự đùa nghịch với nhau đi.
Qua đây cùng ta đánh một ván cờ nhé?”
Doãn Triệu Tiên mỉm cười rồi đi về phía chiếc bàn mà Kế Duyên đang ngồi ở nội viện xa xa.
“Ha ha ha, ta cũng đang có ý đó!”
Đến gần bàn đá, ông thấy Kế Duyên đã bày sẵn một ván cờ tàn*.
Thực ra, ông đã trông thấy ván cờ tàn này nhiều lần.
Mặc dù mỗi lần đánh đều có điểm khác biệt, nhưng chắc chắn đây là chung một ván.
(Cờ tàn/tàn cuộc: là giai đoạn cuối cùng của ván cờ.
Khi cuộc chiến diễn ra trên bàn cờ, lực lượng đôi bên tiêu hao dần và thế cờ được đơn giản đi, trận đấu tiến vào giai đoạn quyết định cuối cùng, đó là cờ tàn/tàn cuộc.
Cụ thể còn lại bao nhiêu quân thì chưa có sự nhất trí rõ rệt giữa những nhà nghiên cứu lý luận về cờ, nhưng mặc nhiên người ta cũng thừa nhận mỗi bên chỉ còn một vài quân ít ỏi để chiến đấu lẫn nhau.)
“Kế tiên sinh lại bày ra ván cờ này à?”
“Ừ, bày không khéo nên nhớ không rõ lắm, thế thôi.”
Kế Duyên mỉm cười, lấy từng quân cờ trở lại hộp đựng cờ.
Doãn Triệu Tiên cũng ngồi xuống, nhặt các quân cờ mang màu còn lại.
...
Khoảng nửa giờ sau, trên Vinh An Nhai, một đội hộ vệ chỉnh tề đang tiến từng bước đến Doãn phủ.
Phía sau họ là hai chiếc xe ngựa hoa lệ, xung quanh là một số thị vệ và người hầu trong với dung mạo và trang phục vô cùng xinh đẹp.
Cả đội ngũ nhanh chóng đến trước cổng Doãn phủ rồi dừng lại.
Trước tình hình này, thị vệ canh cổng biết rõ đây hẳn là một vị nhân vật tai to mặt lớn nào đấy.
Tuy nhiên, nhóm hộ vệ này cũng không nhìn ra nguồn gốc của khách đến thông qua mấy bộ trang phục này, trên xe ngựa cũng không in rõ ký hiệu, thế nên cũng không đoán được khách viếng là ai.
“Không biết là vị đại nhân nào đến thăm, để chúng ta thuận tiện vào bẩm báo lão gia!”
Người hộ vệ trực ban nơi cửa không dám lơ là, dẫn người đi xuống khỏi bậc thang Doãn phủ rồi tiến đến trước mặt đội ngũ nọ, chắp tay hỏi thăm cẩn thân.
Tại cỗ xe dẫn đầu, cách nhóm người ngựa đằng sau khá xa, có ai đó từ bên trong đưa tay vén lên tấm rèm tơ dày.
Nhìn từ trên xuống dưới, kẻ vừa xuất hiện mặc áo đen, đội mũ cao.
Vừa thấy thế, thủ vệ canh cổng chợt giật thót cả tim.
Đây là một tên thái giám; vậy, người trong xe ngựa chắc chắn hoặc là đến từ nội cung, hoặc cũng là hoàng thân quốc thích!
Tên thái giám kia lúc nào cũng cúi nhẹ đầu khi bước đi, giống như đang bước từng bước nhỏ.
Trên thực tế, tốc độ của gã cũng không hề chậm, nhanh chóng vượt qua đội ngũ thị vệ hiện tại trước khi đi đến trước mặt nhóm thị vệ của Doãn phủ.
Giọng nói the thé của gã thái giám vang lên:
“Chào vị hộ vệ của tướng phủ này, ngươi cứ vào thông báo với Doãn công một tiếng, nói rằng Tam công tử dẫn theo phu nhân và con gái đến thăm.
Như vậy là Doãn công đủ biết chúng ta là ai rồi.”
Tam công tử ư?
Thị vệ gác cổng cau mày nhưng cũng không dám lơ, lập tức cúi đầu chào.
“Ta sẽ đi thông báo cho lão gia ngay, mong ngài chờ một lát!”
“Ừm, làm phiền ngươi rồi.”
Nói xong, gã thái giám bèn xoay người đi về phía xe ngựa.
Người thị vệ canh cổng cũng không dám lơ là, vội vã chạy vào bên trong phủ.
Không lâu sau, tại hậu viện của khu nhà khách trong Doãn phủ, Trần A Viễn cũng đã phi nhanh đến đây.
Trên đường đi, gã vô thức liếc qua khu vực Doãn Thanh, Doãn Trọng và con hồ ly lông đỏ đang nói chuyện phiếm, sau đó bước nhanh đến nơi mà Kế Duyên và Doãn Triệu Tiên đang ngồi đánh cờ.
Trong mảnh sân này, cho dù có việc khẩn cấp, Trần A Viễn cũng bước chậm lại, đi nhẹ nhàng hơn, tiếp theo mới chắp tay khom người.
“Lão gia, Kế tiên sinh, quấy rầy hai người chơi cờ rồi.”
“Có chuyện gì thế?”
Doãn Triệu Tiên hạ cờ, quay đầu hỏi gã người hầu trung thành nhất của mình.
“Bẩm lão gia, bên ngoài có một đội xa giá vừa đến.
Trông quy mô cũng không nhỏ đấy, còn có một thái giám trong đội ngũ nói với thị vệ rằng, chính là Tam công tử cùng phu nhân và con gái đến thăm.”
Doãn Triệu Tiên nhướng mài.
“Tam công tử ư?”
“Phụ thân, là hoàng thượng đến ư?”
Doãn Thanh phía bên kia cũng nghe thấy cuộc nói chuyện vừa rồi, bèn mở miệng suy đoán với một giọng điệu khẳng định.
“Ừ đúng, hẳn là hoàng thượng đến! Kế tiên sinh, xem ra ván cờ giữa ta và tiên sinh khó phân thắng bại được rồi!”
Kế Duyên mỉm cười rồi chọc ghẹo ông ta:
“Ngươi đấy nha, ván cờ này khó phân thắng bại à? Ta chắc chắn sẽ thắng trong vòng chưa đến hai mươi nước đi nữa đấy.”
“Này này này, sao ngài có thể nói như vậy được? Làm sao ngài biết ta không có hậu chiêu? Nhưng giờ hoàng thượng đến rồi, ta phải đi tiếp đãi.
Hôm sau đấu lại, hôm sau đấu lại nhé!”
Doãn Triệu Tiên đứng lên, sau đó vội vàng đi cùng Trần A Viễn, cũng dẫn Doãn Thanh và Doãn Trọng theo.
Hoàng đế đích thân đến, dĩ nhiên là cả gia đình ông phải ra nghênh đón đủ mặt.
Danh Sách Chương: