Dịch: Minh Nguyệt Châu Sa
Biên: Thương Khung
Kế Duyên nằm trên tảng đá lớn, ngắm nhìn những ngôi sau trên bầu trời, thỉnh thoảng ánh mắt liếc nhìn con hạc giấy nhỏ một cái. Lúc này, hạc giấy nhỏ đã bay đi đâu không thấy. Tiểu gia hỏa này có bản sự ẩn nấp rất tốt, đầu óc cũng rất lanh lợi, hơn nữa còn có một loại linh giác đặc biệt. Vì thế, Kế Duyên cũng chẳng thấy lo lắng chút nào.
Tinh quang sáng lấp lánh trong tầm mắt, rồi dần dần trở nên mơ hồ. Nơi đây nổi lên những đám mây, dần dần hình dáng của tinh không thay đổi.
Sau nửa đêm, những hạt tuyết nho nhỏ bắt đầu rơi xuống, chắc hẳn là những trận tuyết cuối cùng trước khi mùa xuân tới.
Trong hoàn cảnh này, Kế Duyên dĩ nhiên cũng thấy hơi buồn ngủ. Hắn quyết định lấy trời làm chăn, lấy đất làm chiếu, sau đó cứ như vậy mà nghiêng người gối lên cánh tay rồi ngủ thiếp đi. Ở hòn đá bên cạnh, Kim Giáp vẫn duy trì tư thế ngồi xếp bằng, lưng thẳng tắp, một đôi mắt không giận mà uy vẫn nhìn thẳng về phía trước. Dường như dù cho gió tuyết thế nào cũng không hề ảnh hưởng đến gã.
Ở bên kia, hạc giấy đương nhiên đang bay tới Nam Đạo huyện thành. Con người là đối tượng quan sát tốt nhất của nó, và cũng là đối tượng mà nó thích quan sát nhất. Nhất là mấy nơi có nhiều người tụ tập, lúc nào cũng có chuyện thú vị để nhìn.
Thị trấn Nam Đạo được coi là thành trì tương đối phồn hoa trong phạm vi mấy trăm dặm xung quanh đây. Tuy điều này cũng chỉ là tương đối nhưng dù sao nó vẫn có dáng vẻ của một thành trì.
Bây giờ đã là giữa đêm khuya, những người dân bình thường của thị trấn Nam Đạo đều đã sớm đi nghỉ. Nhưng cái này không có nghĩa là huyện Nam Đạo sẽ hoàn toàn yên tĩnh. Mà trái lại, bất kể nơi nào, chỉ cần có một lượng lớn nhân khẩu tụ tập sinh sống thì chắc chắn sẽ có người sinh hoạt không theo giờ giấc của người bình thường.
Trong Nam Đạo huyện thành, ở đoạn giữa gần tường thành phía Nam, có một tòa trạch viện tương đối lớn. Nơi đây có tường viện bao quanh, có vài phòng ốc, thậm chí còn có một từ đường chuyên biệt.
Lúc này, tuy rằng trong trạch viện không đốt đèn nhưng thực ra tất cả mọi người trong nhà đều chưa đi ngủ. Mọi người đều nằm trên giường, chỉ cởi áo khoác ngoài. Nhưng bây giờ, tất cả đều nhao nhao ngồi dậy từ trên giường, mặc lại áo khoác rồi đi ra cửa.
Dường như đồng thời, mọi người đều đi ra khỏi phòng.
Nửa đầu hôm đêm nay còn tinh quang xán lạn, sau nửa đêm thì trời chuyển nhiều mây, giờ bắt đầu có tuyết. Ở bên ngoài, tầm nhìn không được tốt lắm. Mấy người kia mò mẫm đi vào từ đường. Đợi đến khi tất cả mọi người đã bước vào, người cuối cùng tranh thủ đóng khẽ cánh cửa từ đường lại.
“Nhanh, cầm đèn.”
“Ài.”
Một người trẻ tuổi lấy ra cây đốt lửa, thổi lên ngọn lửa nhỏ, sau đó châm lửa lên một ngọn nến trên giá bên trong từ đường. Ngay lập tức, toàn bộ nơi này đã được ánh nến chiếu sáng. Vì từ đường này đóng kín hết các cửa sổ nên bên ngoài hầu như không thể nhìn thấy chút ánh sáng nào, chỉ có ở khe cửa mới lộ ra chút tia sáng.
“Đi, đi ra phía sau.”
Người ra lệnh chính là một lão giả tráng kiện khoảng chừng sáu, bảy mươi tuổi. Ông lão dẫn mọi người đứng vây quanh phía sau bức tường linh vị trong từ tường. Sau đó, lão giả lấy một cái xẻng ở bên cạnh, xúc vào một khe hở ở trên mặt đất, nhét nó xuống rồi ấn mạnh. Toàn bộ khối gỗ cứng lập tức buông lỏng.
“Tới đây giúp một tay đi!”
Lão đầu và một hán tử trung niên khác cùng ngồi chồm hổm xuống, cầm lấy hai bên của tấm gỗ. Sau đó hô lên “Một hai ba” rồi hợp sức nhấc tấm gỗ nặng nề kia qua một bên.
Khi tấm gỗ được dời đi, trước mặt đám người xuất hiện một cái lỗ màu đen sâu hun hút. Người trẻ tuổi cầm lấy ngọn đèn chiếu vào bên trong, có thể nhìn ra đây là một đường hầm hẹp dài.
“Tùng tùng...”
“Ai, bên trong, có thể lên đây!”
Lão đầu cầm lấy cái xẻng gõ hai cái lên vách tường của đường hầm. Thanh âm truyền xa xa vào chỗ sâu trong đường hầm. Cũng không lâu sau, phía dưới truyền đến một hồi âm thanh tích tích thừng thừng. Tiếng động này bao gồm thanh âm kéo vật nặng và tiếng bước chân rất nhỏ.
Dưới ánh nến chiếu rọi xuống của từ đường, vật đầu tiên xuất hiện ở cửa động là một chiếc hộp gỗ cỡ trung bình, rộng bằng sải tay, có tiếng động phát ra từ phía dưới.
“Giúp một tay, giúp một tay, nặng lắm!”
“Mau mau cột vào cây côn này.”
Lão đầu ở bên cạnh vội phân phó người khác. Vị phu nhân đứng gần đó lập tức thả xuống hai vòng dây thừng to đã chuẩn bị sẵn. Có người nhanh chóng tìm đến một cây côn tròn.
Lão đầu đưa dây thừng vào trong động. Trong lúc chờ đợi, người ở phía dưới liên tục vươn tay vào cổ áo để gãi ngứa. Thấy dây thừng đã được đưa tới, người này mới nhanh chóng cột dây thừng vào hai cái móc ở trên rương. Người phía trên dùng côn gỗ xuyên qua cái vòng trên dây thừng.
“Được rồi, kéo lên đi.”
“Ừ!”
Lão đầu lớn tuổi nhưng sức lực không nhỏ. Lão cùng với một gã trung niên đứng ở của động, lần lượt ngồi xổm xuống rồi đặt côn ngắn trên vai.
“Một hai ba, lên...”
“Rồi lạp lạp...”
Trong thanh âm dây thừng được kéo căng, lão đầu và hán tử trung niên chậm gãi đứng thẳng dậy. Cái rương cũng từ từ rời khỏi cửa động, rồi được đặt lên mặt đất. Người ở phía dưới cẩn thận giữ sợi dây thừng phòng ngừa tình huống bị rơi xuống. Hai người ở phía trên giữ chặt lấy cái rương, đặt sang một bên trên mặt đất.
“Bịch…”
Cái rương đáp xuống đất với một tiếng trầm đục. Hai người lúc này mới có thể thở ra một hơi.
“Đúng là nặng thật đấy, chút nữa là đứng dậy không nổi!” “Đúng vậy, chắc là có không ít thứ tốt!”
“Không phải, có rất nhiều thứ tốt!”
Người ở đường hầm phía dưới cùng bò lên trên. Không phải một mà lại bốn người lần lượt bước lên. Rõ ràng là có ba người khác cũng đang đứng chờ ở trong đường hầm nhỏ hẹp kia.
Khi tất cả đều đã đi lên, mọi người cùng vây quanh chiếc rương này. Người trẻ tuổi giơ ánh nến lại gần, cẩn thận từng chút một mở nắp hòm ra.
“Oa...” “Thật nhiều tiền ...”
“Đúng vậy, đời này của ta chưa bao giờ thấy qua nhiều thứ đáng giá như vậy…”
Hiện ra ở trước mắt mọi người là một cái rương chứa đầy đồ tốt. Có các loại trang sức trâm hoa, cùng có rất rất nhiều đồng tiền và bạc, còn có những bộ y phục vải hoa được gấp gọn gàng, cùng với một vài đai lưng được khảm nạm ngọc thạch mã não. Ngoài ra còn có một ít thứ đẹp đẽ nhỏ xinh, đa số được chế bằng ngọc, bằng đồng hoặc bằng bạc. Thậm chí còn có một vài thanh đoản kiếm tinh xảo.
“Thật sự là mở mang tầm mắt, thật sự là mở mang tầm mắt!”
“Khà khà, đừng nói là các ngươi, ngay cả chúng ta cũng vậy. Nghe nói đây không phải là một vụ cướp nhà phú hộ bình thường, có vài nhóm người cùng chia chác với nhau, nên mới có đầy một rương này!”
Người nói chuyện chính là gán tử đã treo dây thừng vào móc lúc trước, sau đó lại gãi gãi thật mạnh lên cổ.
Trong ánh mắt mọi người đều tỏa ra ánh sáng, không khỏi thò tay lấy một vài bảo bối trong rương ra để sờ vuốt. Vị phu nhân ở bên cạnh cũng lấy một cái trâm cài đầu khoa chân múa tay, nét tươi cười trên mặt không thể thu lại được.
“Hai ngày nữa đoán chừng lão Lý có thể lại mang đến thứ gì đó, cẩn thận tiếp ứng. Chúng ta phải tìm mội vài xe ngựa thích hợp trong thành, đi tới thành lớn phía Bắc để bán đồ, tốt hơn hết là đổi thành tiền mặt. Những đồng thông bảo Đại Trinh này, chúng ta tự đúc một phần nhỏ, còn lại giấu thật kỹ.”
“Vì sao?”
Lão đầu thuận miệng hỏi một câu. Một trong bốn người chui lên từ đường hầm, nhìn ba người còn lại, rồi mới đáp.
“Lý thúc, nghe lão Lý nói chiến sự hình như có chút bất lợi. Thực ra không riêng gì chúng, cũng có những người khác vụng trộm đi lấy những thứ đồ như thế này…”
Nam tử nói xong, lại đưa tay gãi phía sau cổ. Lão đầu đứng một bên nhìn ba người khác, phát hiện ra hai người cũng đang phải ngứa, một người còn thò tay vào trong áo để gãi bụng. Sau đó, người thứ ba cũng đưa tay gãi đùi, ngại chưa đủ ghiền, cuối cùng còn đưa tay vào trong quần bông để gãi.
“Các ngươi bị ngứa lắm à?”
Động tác gãi ngứa của ba người dừng lại, hán tử đầu lĩnh đang vui vẻ cũng phải thu liễm lại.
“Gần đây trên người cứ bị ngứa, không chỉ có mình ta, mà mọi người đều vậy, giống như có bọ chét cắn ấy.”
Lão đầu thấy hán tử nói vậy, lại thấy bàn tay gã không chạm được đến chỗ ngứa nên đi đến gần một bước.
“Lại đây, để ta gãi giúp ngươi.”
Nói rồi kéo áo ra, thò tay vào từ phía sau. Khi đưa tay đến gần giữa lưng, lão cảm nhận được một vùng da cộm cộm rậm rạp, tựa như đám mụn nhỏ li ti.
“Là đây à?”
“Đúng đúng, chính là chỗ đó, ôi, đúng rồi,…. Đã quá…”
Lão đầu gãi một lúc mới rút tay ra, kết quả ngửi thấy trên tay mình, đặc biệt là các móng tay, có một mùi tanh tưởi.
“Ái ôi!!! Thúi vậy. Các ngươi phải tắm rửa sạch sẽ một phen. Nếu như đã tới đây, cũng không vội trở về, đợi trời sáng thêm chút, ta nói bọn A Ngọc nấu nồi nước ấm cho các ngươi tắm. Phía bên kia đại doanh chắc không sao chứ?”
“Không sao không sao. Trong quân doanh loại người nào cũng có, quản lý cũng chẳng nghiêm lắm. Ta tạm thời rút về đây nghỉ ngơi và hồi phục cũng không sao. Nếu có điểm danh thì đã có lão Lý yểm hộ rồi. Đúng rồi, Lý thúc chuẩn bị chút rượu và thức ăn ngon nha!”
Lão đầu cười vỗ vai hán tử.
“Vậy còn phải nói? Lần thứ hai có lẽ còn tốt hơn, phải không?”
“Với năng lực của lão Lý thì chuyện gì cũng thành chuyện nhỏ cả; về phần Lý thúc thì phải chuẩn bị kỹ càng hơn nha, dù sao đi nữa thì chúng ta cũng cần phải kiếm chác tí tiền.”
“Ha ha ha, đó là tất nhiên, còn tiểu tử nhà ngươi nữa, cũng nên cưới A Ngọc rồi đấy?”
“Cái này, khà khà khà…” “Khà khà khà…”
“Ai nha phụ thân ~~ “
Các hán tử bên cạnh đều cười xấu xa. Lão đầu nhìn thoáng qua ba hán tử còn lại, cũng cười nói một câu.
“Ta cũng sẽ tìm giúp cho mấy người các ngươi nữa. Hiện tại có tiền thì không cần phải lo. Đi nào, đầu tiên xử lý xong nơi này, rồi qua phòng bếp. Có rượu thịt nóng đấy!”
Vào lúc này, trên xà nhà của từ đường, hạc giấy nhỏ chẳng biết đã chui vào từ lúc nào. Nó ngồi đó, nhìn chằm chằm phía dưới. Vốn dĩ nó khá hiếu kỳ mấy người nhà này lén lút đi vào từ đường làm gì, cảm thấy rất vui vẻ. Nhưng đợi đến khi bốn người kia đi lên, sự chú ý của hạc giấy nhỏ chủ yếu tập trung trên người bọn họ.
Ở phía dưới, cả đám người lại thả cái hòm xuống cửa đường hầm, hợp lực giấu kín chỗ này lại, sau đó thổi tắt nến rồi lần lượt rời khỏi từ đường.
Trước khi cánh cửa bị đóng lại, hạc giấy nhỏ đã bay vèo đi. Nó lướt qua cánh tay của ông lão như một cơn gió, vỗ nhẹ đôi cánh - một sợi dây nhỏ màu đen đặc lập tức bị đôi cánh của nó quạt bay ra ngoài.
Nhìn thấy sợi dây nhỏ này bắn vào góc tường trong bóng tối, hạc giấy giống như một chú chim phát hiện ra một con côn trùng nhỏ, thế là lập tức đuổi theo. Sau khi bay lượn trong góc một lúc, nó nhào xuống đám cỏ nhỏ như tia chớp. Hai cánh giấy ép vào nhau về phía trước, trông giống như con mèo đang bắt con chuột nhỏ.
Dưới hai cánh của hạc giấy nhỏ, có một thứ gì đó to bằng ghèn mắt đang không ngừng vặn vẹo. Mặc dù hai cánh của hạc giấy nhỏ được làm bằng giấy, phía dưới tuy là đất mềm nhưng trong từng đợt ánh sáng trắng lóe lên yếu ớt, bóng đen không thể thoát ra được.