Ngay lúc này, Kế Duyên và Thường Dịch cưỡi mây bay tới với tốc độ không chậm, nhìn về phía xa thấy được tử khí trải dài trên một khu vực rộng lớn, nên chỉ có thể bay đến chỗ gần nhất để tìm hiểu thực hư.
Chờ đến khi lại gần một chút, hai người đã có thể nhìn thấy thành trấn cùng thôn xóm gần đó, nhưng nhân hỏa khí lúc này lại yếu hơn so với lúc bình thường không ít.
Gió đêm trên không trung liên tục gào thét.
Trong đêm tối, có một đám mây ngũ sắc bay qua vụt qua phía chân trời.
Trên đám mây đó, hai người sử dụng pháp nhãn quan sát khắp mặt đất, đương nhiên cũng nhìn ra các loại quỷ vật đặc thù trốn trong u quang kia.
Về phương diện này thì hiểu biết của Thường Dịch rộng hơn Kế Duyên một chút, nên có thể đoán ra tình hình lúc này.
“Không tốt rồi Kế tiên sinh.
Nơi này bị sát khí trong trời đất ảnh hưởng nên mới sinh ra quỷ vật.
Hơn nữa, nơi đây lúc trước có không ít hài cốt, lại không được Âm Ti tiếp nhận, nên những quỷ vật này đã thành tai họa rồi!”
Ở cùng đất phía xa xa kia, mỗi một mảng u quang đều đại diện cho một loại quỷ vật tàn ác.
Thậm chí, bọn hắn còn có thể nhìn thấy quỷ sai và quỷ thần của Âm Ti đang thi pháp, nhưng số lượng hai bên lại chênh lệch quá xa.
Có thể nhìn thấy toà thành trước mắt đang tràn ngập một tầng sương mù màu xanh lục, chỉ nhìn sơ qua cũng khiến cho người ta có cảm giác không bình thường.
Bên trong thành còn có quỷ vật đi xuyên qua, thỉnh thoảng lại lấy đi một chút dương khí của người sống.
Đồng thời, bọn chúng không ngừng phát ra những tiếng thét chói tai.
Âm thanh ấy giống như đang vui mừng, lại giống như đang rất thống khổ.
Vào ban đêm, ráng mây ngũ sắc kia cực kỳ dễ thấy.
Mặc dù người dân bình thường không thể nhìn thấy, nhưng quỷ thần lại rất nhạy cảm, nên đã có vài tên ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, ngoại trừ một đám mây nhiều màu trên bầu trời thì không thấy rõ thứ gì cả.
Kế Duyên và Thường Dịch dạo một vòng trong phạm vi thành trấn.
Sau khi hiểu đại khái về tình huống của loại quỷ vật này, hai người không do dự nữa.
“Kế tiên sinh cứ đứng ngoài quan sát, chuyện này để Thường mỗ ra tay!”
Nói xong, Thường Dịch đã bấm niệm pháp quyết bắt đầu thi pháp, cánh tay cùng cổ tay uyển chuyển đảo qua đảo lại.
Chỉ trong chốc lát, từng đạo hà quang chuyển động ở giữa không trung phóng thẳng xuống bên dưới, những nơi nó đi qua đều có rất nhiều Dịch Quỷ bị thiêu cháy.
Vốn dĩ một đội âm sai dưới sự dẫn dắt của Phán quan đang chém giết từng đàn Dịch Quỷ đông nghịt cả một vùng, khi trên trời có một đám mây ngũ sắc tiếp cận, tuy đám quỷ thần vẫn tỏ ra bình tĩnh nhưng kỳ thật trong lòng cũng thấp thỏm lo âu, không biết rõ tình hình như thế nào.
“Phán Quan đại nhân, ráng mây ở phía chân trời kia là cái gì vậy? Có phải là có người đến giúp đỡ hay không?”
“Không biết nữa, tuy pháp quyết là quang minh nhưng chưa hẳn là chính tu, yêu vật cũng có thể thi triển nên phải hết sức cẩn thận”
Phán quan vừa trả lời, vừa cầm Phán Quan bút càn quét, vung vẩy đầu bút đập từng con Dịch Quỷ, đánh đến nỗi thần hồn bọn chúng chấn động không ngớt.
Sau đó, một tên âm sai cầm đao nghiêng qua chém chết Dịch Quỷ.
Số lượng Dịch Quỷ quá lớn, không những thế còn tà dị lạ thường, lệ khí trên người cực kỳ nồng nặc.
Thường thì mỗi khi Dịch Quỷ bị giết chết thì lệ khí lại không tan biến, ngược lại còn truyền đến cơ thể con Dịch Quỷ khác, thậm chí có khả năng sẽ sinh ra một con Dịch Quỷ cường đại.
Thế nên, việc đối phó với bọn cúng phải cẩn thận mười phần.
Mặc dù Dịch Quỷ bình thường cũng không tính là khó giết, nhưng nếu còn kéo dài thêm nữa, thì cho dù là quỷ thần của Âm Ty đều sẽ cảm thấy mệt mỏi.
Tất cả bọn họ đều biết Dịch Quỷ rất khó chơi, thế nên cũng không có dư sức để khống chế cục diện này rồi.
Nhất là khi hoả khí của phàm nhân sống trong cùng một khu vực không còn ảnh hưởng lớn đối với Dịch Quỷ nữa, hoặc có thể nói bên trong lệ khí còn xen lẫn bệnh khí, mà hoả khí của phàm nhân đối với chúng có tác dụng không lớn.
Một khi bệnh khí sinh ra, rất có thể ôn dịch sẽ kéo đến.
Mà dương khí trước khi chết của những loại người này có thể sẽ bị dịch quỷ cắn nuốt, giúp cho đông đảo Dịch Quỷ phấn khởi hơn.
Đồng thời, nếu người sau khi chết mang bệnh khí trên thi thể quá nặng, có khả năng vùng đất đó sẽ bùng phát ôn dịch, cho dù không có Dịch Quỷ thì cũng có thể lây nhiễm cho người khác.
Những việc như thế này chỉ cần một thời gian ngắn là có thể hiểu rõ.
Nhưng bây giờ Âm Ty không còn dư sức để lo quá nhiều, ngoại trừ việc báo mộng cho một ít đại phu cùng quan viên, các hộ gia đình chịu trách nhiệm tại các thôn làng trong vùng về phương pháp điều trị dịch bệnh.
Bởi vì, trọng điểm vẫn là chú ý vào việc chém giết Dịch Quỷ.
Nếu như không thể giết hết Dịch Quỷ, tất cả lời nói đều là lo bò trắng răng.
Cũng có một ít Quỷ thần cùng Âm sai đang bàn tán về những ráng mây trên trời; nhưng lúc này, từng vàng hào quang đột nhiên bay đến, luồn lách xung quanh Quỷ thần.
Ngoại trừ tất cả Dịch Quỷ bị thiêu đốt, quỷ thần vẫn bình yên vô sự.
“A…” “Ách a…”
Trước đó, bất luận chém giết như thế nào, tiếng kêu gào của Dịch Quỷ cũng chẳng hề có thay đổi gì.
Nhưng tại giờ phút này, chúng lại thống khổ giãy dụa chạy tán loạn, thêm vào đó còn phát ra tiếng gào thét chói tai khó mà kiềm hãm nổi.
Dù có con không bị thiêu chết ngay lập tức, nhưng trong quá trình bị thiêu đốt ấy đã dẫn lửa lan sang những con quỷ khác, khiến càng nhiều Dịch quỷ bốc cháy hơn.
Chứng kiến cảnh này, nhóm quỷ thần lập tức dừng tay theo bản năng, kéo nhau rời khỏi đám Dịch Quỷ.
Sau đó, họ ngẩng đầu nhìn lên trời, lúc này có thể nhìn thấy hai tiên nhân đang đứng trên đám mây cao.
Một người trong đó đang kết ấn thi triển pháp quyết, từng tia hà quang sặc sỡ lóa mắt mà lại ẩn chứa nguy hiểm cùng cực phóng ra từ tay y.
Rất nhanh sau đó, đại đa số Dịch quỷ trong thành đều nhiễm lên hỏa diễm do vàng hà quang kia gây ra.
Cũng chính ngay lúc này, thủ pháp của Thường Dịch đột nhiên biến đổi, nhấc nhẹ tay lên.
Ầm…
Bên dưới, hỏa diễm trên người của tất cả Dịch Quỷ bỗng nhiên bùng phát, tất cả Dịch Quỷ đều bị thiêu thành tro tàn chỉ trong khoảng hai hơi thở.
Dù đang quan sát Dịch quỷ bên dưới, Kế Duyên cũng không bỏ sót toàn bộ quá trình Thường Dịch thi pháp.
Trông sơ qua thì Thường Dịch thi pháp có vẻ rất đẹp, khá vui mắt, quả thực đúng là một loại nghệ thuật.
Nếu không phải đang trong tình huống cấp bách như này, nói không chừng Kế Duyên sẽ hỏi một chút, cũng muốn hiểu rõ nhiều hơn.
“Đa tạ tiên trưởng thi pháp tương trợ, không biết hai vị là tiên nhân nơi nào? Chúng ta là Âm ti quỷ thần ở nơi này, đã cùng chiến đấu với đám Dịch quỷ mấy ngày nay, nhưng địa phương này chỉ là một trong những nơi mà Dịch quỷ gây ra thảm cảnh, thế nên bọn chúng vẫn còn hoành hành ở nhiều khu vực khác nữa...”
Phán quan chắp tay đối với hai tiên nhân đang cưỡi mây đứng trên bầu trời, còn không quên kể ra tình hình lúc này, cũng hy vọng hai người bọn họ có thể ra tay tương trợ.
Đúng như y dự đoán...
Cùng Thường Dịch đơn giản đáp lễ lại, sau đó Kế Duyên nói rằng:
“Danh xưng Dịch Quỷ cũng rất phù hợp, mà nguyên nhân xảy ra rất có thể là do sát khí trong địa mạch thoát ra.
Chúng ta đương nhiên sẽ tìm cách để giải quyết.
Kính mong Âm ty quỷ thần tìm kiếm kỹ lại, xem thử còn có cá lọt lưới hay không.”
Nói xong, Kế Duyên quay người lại, nói với Thường Dịch.
“Thường tiên sinh, hai người chúng ta chia nhau ra hành động, tìm đám quỷ vật rồi tận lực diệt trừ chúng.
Đám quỷ quái hóa thân từ dịch bệnh này gây ra tổn thất đối với thế nhân phải lớn hơn rất nhiều so với yêu ma quỷ quái phổ thông khác.”
Kinh nghiệm kiếp trước nói cho hắn biết, loại quỷ vật này thật ra là tương đối khó giải quyết.
Yêu ma bình thường bị diệt trừ xong thì mọi chuyện cũng ngừng lại ở đó, nhưng loại quỷ vật này dù có bị diệt trừ thì ôn dịch cũng có khả năng đã phát tán ra bên ngoài.
Thậm chí, còn có thể đã bị người khác mang đến những nơi xa hơn, từ nguồn lây nhiễm ban đầu là do quỷ, chuyển sang do con người.
“Cứ theo lời tiên sinh mà xử lý vậy!”
Thường Dịch nói xong, sau một khắc thì cùng Kế Duyên lập tức hóa thành hai tia sáng, bay về hai hướng khác nhau, căn bản là không rảnh nói chuyện cùng quỷ thần bên dưới.
Tây Bắc bộ là một khu vực nhỏ của nước Nguyên Triệu, ôn dịch hiển nhiên cũng đã lan truyền ra ngoài, Dịch quỷ cũng nhiều hơn không ít.
Thủ đoạn diệt trừ Dịch quỷ của Kế Duyên không nhẹ nhàng thoải mái như Thường Dịch, nhưng hắn cũng có biện pháp riêng với hiệu suất cao.
Những nơi hắn đi qua, bèn kiếm khí từ tiên kiếm trực tiếp phóng ra đuổi giết Dịch quỷ.
Mặc kệ việc có phải mình đang dùng đại pháo để bắn mũi hay không, hắn chỉ biết loại phương thức này tuyệt đối hiệu quả.
Phạm vi hoành hành của Dịch quỷ thực sự vượt xa tưởng tượng của đám Liêu Đại Khâu.
Trong thời gian này, tin tức mà bọn họ nghe thấy đều là được truyền đến từ “huyện khác” hoặc “vùng lân cận”, nghe qua cứ như phạm vi mấy huyện.
Nhưng từ lúc Kế Duyên và Thường Dịch bay ngang đến nay, phạm vi hoành hành phải lấy phạm vi của phủ để tính.
Mặc dù không hiểu rõ tên gọi từng địa vực của quốc gia này, nhưng Kế Duyên cứ có cảm giác, thậm chí là hoài nghi rằng, liệu có phải bản thân đã trảm diệt quỷ vật suốt cả chặng đường rộng hơn một nửa diện tích của Kê châu hay không.
Nhưng may mà Kế Duyên có pháp nhãn đặc thù, giờ phút này lại lấy tinh thuần pháp lực gia trì, thế nên mọi lúc đều có thể quan sát khắp các nơi trong trời đất.
Chỉ cần nơi nào có chút hư hư thực thực thì hắn sẽ lập tức bay đến, sau đó rút kiếm chém vài cái.
Dưới làn kiếm khí càn quét, sẽ chẳng có bất cứ một con Dịch quỷ nào có thể sống sót cả.
Ban đầu gặp Quỷ thần còn có thể dừng lại nói chuyện vài câu, nhưng càng về sau thì Kế Duyên lại dứt khoát không thèm để ý đến nữa.
Không phải vì hắn lạnh lùng, mà là không rảnh nói chuyện cùng bọn họ.
Gần nửa đêm, pháp quang trên trời bắt đầu hiện lên.
Lần này, Kế Duyên đã đến huyện Đại Hà, thấy rõ Dịch quỷ của huyện này cũng giống mấy huyện trước.
Hắn mặc kệ Âm Ti quỷ thần đang nhìn chằm chằm, trực tiếp rút kiếm ra chém.
“Keng...”
Một âm thanh trong trẻo từ thanh kiếm vang lên, Kế Duyên cầm kiếm chém ba mươi lăm lần.
Tất cả quỷ thần và Dịch quỷ lúc này đều nhìn thấy bạch quang bay đầy trời, cảm nhận được phong mang uy áp lạnh thấu xương.
Không bao lâu sau, tất cả đều kết thúc một cách nhanh chóng.
Đám Dịch quỷ lúc nào cũng kêu gào rên la ồn ào lúc này đã biến mất không thấy đâu nữa.
Nơi đây đã là khu vực biên giới của động thái tàn sát bừa bãi dưới tay bọn Dịch quỷ, hẳn là sắp kết thúc.
Kế Duyên đứng trên đám mây, liếc mắt nhìn bốn hướng, thông qua Pháp nhãn đã không còn nhìn thấy nơi nào có quỷ khí của Dịch Quỷ ngưng tụ.
Ngay lúc vừa định thả lỏng người, hắn bỗng dưng phát hiện một chỗ từng luồng sáng âm u chiếu lên.
Nơi này cũng giống như mấy huyện trước, huyện Đại Hà cũng không có Thành Hoàng.
Trong huyện lúc này chỉ có hai Dạ Du Thần cùng một đội Âm sai, vì nhìn thấy Kế Duyên thi triển kiếm quyết giết quỷ nên họ bèn chắp tay hành lễ.
“Đa tạ tiên trưởng, chúng ta chính là...Hở…”
Dạ Du Thần còn chưa nói xong, Kế Duyên đứng trên đám mây đã hóa thành ánh sáng biến mất ngay lập tức, không nói một lời nào.
Vùng sáng âm u cuối cùng xuất hiện trong mắt Kế Duyên chính là ở thôn Mao Than.
Hắn cưỡi mây rất nhanh, sau đó đã tiếp cận được thôn làng ấy, lại còn nghe thấy từng đợt hò reo giết chóc.
Trước đây, khi quỷ sai của Âm Ti cùng quỷ vật chém giết lẫn nhau, đa số đều không gây ra quá nhiều tiếng động, mà có kêu thì cũng đều là Dịch quỷ thét gào.
“Quân hồn ư? Không đúng, không hoàn toàn là vậy!”
Sau khi đến gần thôn Mao Than, hắn mới phát hiện ra, bên trong thôn xóm nho nhỏ này vậy mà lại không có một con Dịch quỷ nào hoành hành.
Tất cả bọn Dịch quỷ kia đều bị ngăn cách ở ngoài thôn bởi một đội nhỏ các quỷ hồn binh sĩ đang chiến đấu bằng phong cách vô cùng đồng điệu nhau.
Mặc dù Dịch quỷ ở nơi này so với thành trấn trước đó thì tựa như đám mèo nhà và bầy sư tử vậy, nhưng cục diện nơi đây cũng làm cho hắn có chút không thể tượng nổi.
Nhất là khi Kế Duyên còn chứng kiến nhóm quỷ hồn binh sĩ kia sử dụng trận pháp trên chiến trường nữa.
“Giết! Các huynh đệ tỷ muội đừng sợ, chúng ta đã chết qua một lần, đối với cái chết còn có gì phải sợ chứ!”
“Giết…”
“Cung thủ phía sau, nếu như bắn hết tên thì ném cung đi, cầm đao lên mà chiến!”
Hậu phương bên trong chiến trận rõ ràng có nam quỷ và nữ quỷ.
Vốn dĩ, quỷ khí của bọn chúng phải là loại âm trầm, nhưng khi nghe vị chỉ huy kia hạ đạt quân lệnh, từng luồng khí âm u ấy lại thẩm thấu ra một cỗ khí phách anh dũng, thà tiến không lùi.
“Giết..”
Nhóm cung thủ nối đuôi nhau ném cung trong tay đi, rút đao ra hoặc nhặt trường thương từ dưới đất lên, sau đó lao về phía đầy rẫy nguy hiểm trước mặt.
Một bên khác, Thổ Địa Công thấy vậy cũng tranh thủ thời gian thi pháp hỗ trợ.
Mặc dù Dịch Quỷ đã không còn liên tục kéo đến như trước, nhưng số lượng Dịch quỷ bên ngoài thôn vẫn còn hơn mấy trăm con.
Chính vì còn rất nhiều Dịch quỷ như thế, e rằng nhóm quỷ hồn khu nghĩa một còn sót lại đây cũng khó mà chống cự nổi.
Không những thế, pháp lực của Thổ Địa công cũng đã tiêu hao gần hết rồi.
“Keng...”
Tiếng kiếm truyền khắp mọi nơi, sau đó kiếm quang chợt hiện ra.
Không ít quỷ hồn vô thức nheo mắt lại; lúc bọn họ thấy rõ cảnh vật xung quanh lần nữa, Dịch quỷ đã biến mất không một dấu vết, chỉ còn sót lại từng sợi u quang đang từ từ tan biến.
Thổ Địa Công cũng sững sờ nhìn quang cảnh trước thôn, nhất thời không thể hiểu rõ tình hình như thế nào.
Tiếp theo, giống như cảm nhận được thứ gì đó, bỗng nhiên ông ngẩng đầu nhìn lên trời, chỉ thấy trên trời có một đám mây trắng, bên trên đám mây có một vị tiên nhân áo trắng đang cầm kiếm đứng yên.
Danh Sách Chương: