Kế Duyên và lão ăn mày rất nhanh đã bay tới Pha Tử sơn, đáp xuống đỉnh của ngọn núi đang trấn áp hồ yêu.
Kim Giáp Lực Sĩ dưới núi hiện thân, chắp tay hành lễ về phía hai người, sau đó lại ẩn thân một lần nữa.
Với cảm ứng của Kế Duyên và lão ăn mày, Đồ Tư Yên cũng chưa biết hai người đã quay về nơi này.
Giờ phút này, nàng vẫn còn đang trầm tư suy nghĩ kế sách thoát khốn.
Đồ Tư Yên nhất định phải cân nhắc tới tình huống không có hồ ly nào ở Ngọc Hồ Động Thiên biết nàng bị tiên nhân trấn áp, không có sự giúp đỡ từ bên ngoài nào.
Nàng thực sự không muốn bị vây khốn ở đây một trăm năm đâu.
Một trăm năm đối với người bình thường còn dài hơn cả một đời, dù đối với hồ yêu thì cũng không ngắn.
Lúc này đây, toàn thân nàng không thể nhúc nhích, chỉ cần cử động một chút là cực kỳ thống khổ.
Bất luận kẻ nào cũng khó mà chịu được tình huống này.
Mới trôi qua mấy ngày, Đồ Tư Yên đã không chịu nổi loại áp lực khốn cảnh hiện tại, nhưng lý trí bắt nàng phải giữ tỉnh táo.
Nhất định sẽ có biện pháp, nhất định sẽ có biện pháp.
Sơn Thần kia dễ xử lý, nhưng gã Thần tướng khó chơi quá, không chịu nói chuyện với ta, không thể hiện cái gì qua nét mặt, căn bản là không đoán ra gã đang nghĩ tới cái gì.
Ngay cả Sơn thần còn sợ gã, dầu muối không vào, lạnh lùng thờ ơ, loại người khó đối phó nhất....
Hay là cầu xin Kế Duyên và lão ăn mày tha thứ nhỉ? Bọn hắn nhất định sẽ quay trở lại, không thể bỏ mặc ta ở nơi này một trăm năm được, nhưng chẳng hay lúc nào mới quay lại.
Đáng tiếc là sợi tóc của lão tổ tông bị Kế Duyên lấy đi rồi, nếu vẫn còn thì...
Đồ Tư Yên có chút ảo não.
Lúc trước nàng cậy mạnh đấu pháp với lão ăn mày, giá như chịu nhịn một chút thì tốt, chỉ tự trách mình đã đánh giá thấp lão ăn mày đột nhiên xuất hiện kia.
Không đúng! Không thể nói là đánh giá thấp lão ăn mày được, căn bản là do Kế Duyên thiết lập bố cục.
Ta đánh giá thấp hay không thì có tác dụng gì?
Ở trên đỉnh núi, Kế Duyên và lão ăn mày nhìn xuống phía dưới, dường như có thể nhìn xuyên thấu qua cả ngọn núi để rồi nhìn thấy Đồ Tư Yên lúc này.
“Quả nhiên đã tỉnh.
Không hổ là Bát Vĩ hồ yêu, không thể theo thủ đoạn thông thường.
Kế tiên sinh, ta tranh thủ thời gian đi gặp nàng ta, sau đó nhanh chóng đi tìm một nơi thanh tĩnh ở Cửu Phong Sơn tiếp tục thảo luận nhé.
Hơn nữa, chúng ta còn phải đi tìm vật thổ linh phù hợp, lại còn phải phân luyện một phần Ngũ hành trước.
Khá nhiều chuyện phải làm đấy!”
Kế Duyên nhìn lão ăn mày, có chút mơ màng không hiểu, rốt cuộc bản thân hắn muốn luyện pháp bảo chứ đâu phải lão ăn mày, sao lão còn hưng phấn hơn cả Kế mỗ vậy.
“Chúng ta đi xuống xem trước đi.”
Nói xong, Kế Duyên đi trước một bước, chậm rãi bay từ đỉnh núi xuống tựa như một chiếc lá rơi rụng.
Cuối cùng, hắn đáp xuống chân núi đang phong trấn Đồ Tư Yên, ngay tại vị trí khe hở ở thân núi lúc trước.
Sơn thần Thạch Hữu Đạo vẫn luôn lưu ý tình hình của ngọn núi lớn, tất nhiên cũng phát hiện ra Kế Duyên và lão ăn mày đã đến.
Gã hiện thân thi lễ rồi lại thối lui, bởi vì lúc nãy gã thấy Thần tướng đại nhân cũng làm y chang như vậy.
Gã dập tắt luôn ý định nói chuyện làm quen, sợ cao nhân thấy không vui.
“Đồ cô nương đã tỉnh rồi?”
Thanh âm của Kế Duyên truyền vào trong núi, làm cho nàng ta càng hoảng sợ hơn.
Nhưng hoảng loạn chỉ xảy ra trong chớp mắt, sau đó nàng lập tức lấy lại bình tĩnh, dùng thanh âm quyến rũ đặc trưng của mình đáp lại.
“Đúng vậy.
Một ngọn núi lớn như vậy đè lên khiến cho ta sắp bị nghiền nát thành thịt vụn rồi, còn có thể không tỉnh sao.
Tiên sinh thật ác độc, vậy mà cũng hạ thủ được.
Một kiếm kia đã làm cho Tư Yên đau tận tâm can...”
Đồ Tư Yên càng nói càng đau thương.
Chỉ là Kế Duyên và lão ăn mày chỉ lộ vẻ mặt mỉm cười, nhìn mà không nói, không hề có bất kỳ phản ứng dư thừa nào.
Lúc trước, Kế Duyên cũng đã sớm giải thích với lão ăn mày về tình huống của Đồ Tư Yên, lần chạm mặt lúc đầu ở Đại Trinh, cùng với hồ yêu Ngọc Hồ động thiên hư hư thực thực.
Lão ăn mày đã hiểu tiền căn hậu quả về mối quan hệ giữa hai người.
Đây nhất định không phải là bạn bè.
Còn nếu nói là kẻ địch thì dường như nàng ta không có tư cách làm kẻ thù của Kế Duyên, chỉ có thể coi là xém xém mà thôi.
“Hừ, vẫn là Chân tiên cao cao tại thượng nhỉ, đúng là tâm địa sắt đá! Nói đi, muốn hỏi cái gì, chỉ cần các ngươi đáp ứng thả ta ra ngoài, ta nhất định biết gì nói nấy, không biết không nói.”
Kế Duyên còn chưa nói chuyện, lão ăn mày đã lên tiếng trước.
“Là Kế tiên sinh muốn hỏi chuyện.
Còn ngọn núi này là do lão ăn mày ta để lại.
Hắn hỏi là việc của hắn, còn ta mới là người phong núi đấy, ngươi trả lời không có nghĩa là sẽ thả ngươi ra.
Như vậy đi, nếu Kế tiên sinh đồng ý, ta sẽ không trấn ngươi trăm năm, giảm còn sáu mươi năm, thế nào?”
“Cái gì? Lão ăn mày, ngươi đừng quá đáng!”
Đồ Tư Yên căm hận quát một câu.
“Được rồi.
Đồ Tư Yên, Kế mỗ hỏi ngươi lúc trước ở Đại Trinh, vì sao ngươi lại dùng phù chú ác độc như thế với công tử Tiêu gia.
Ngươi cũng biết là nếu mặc kệ sự tình phát triển thì có khả năng làm loạn triều cương, dao động nhân đạo của Đại Trinh đúng không?”
Đồ Tư Yên không trả lời ngay.
Đợi qua mấy nhịp thở, nàng mới lười biếng mở lời.
“À, Kế tiên sinh nói chính là tiểu tình lữ rồi.
Tư Yên phải nghĩ thật kỹ mới nhớ ra được.
Thiếp thân cũng là thấy bọn họ có chân tình, rất cảm động, nên mới giúp bọn họ một tay.
Còn phần phù chú kia, tiên sinh có nói quá lời không? Nào có lợi hại như vậy...!Mặc dù thật sự có chút ảnh hưởng, cũng chỉ có thể nói là thiếp thân có ý tốt nhưng làm chuyện xấu.
Ban đầu là tâm tốt, thiếp thân còn chủ động thay nàng ta hầu hạ đám nam nhân ở thanh lâu hoa thuyền, chỉ là...”
Đồ Tư Yên nói đến đây thì nở nụ cười.
“Chẳng qua, nếu không như thế thì sao có thể bất ngờ gặp được Kế tiên sinh ở trên thuyền hoa chứ.
Một đêm ở chung dù rất ngắn nhưng ký ức ấy vẫn còn như mới ngày hôm qua.”
Lão ăn mày nghe vậy nhìn Kế Duyên.
Dù biết rõ lão ăn mày giả bộ hồ đồ nhưng Kế Duyên chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu.
“Còn có ngày đó, cũng là do bọn họ làm tổn thương Hồ tộc của ta trước.
Ừ, ít nhất ta nhìn thấy như thế, trong lòng tức giận nên thủ đoạn hơi quá trớn.
Nếu hai vị tiên trưởng không vui, thiếp thân thực lòng xin lỗi.”
Kế Duyên khẽ cười, thanh âm bình tĩnh nói.
“Khua môi múa mép như bôi mỡ, đúng là Đồ cô nương ngươi rồi.
Đừng đánh tráo khái niệm.
Ngươi giả mạo thần linh mê hoặc Tiêu gia công tử, lưu lại huyết chú ác độc.
Người phàm bình thường ý chí không mạnh, sao có thể nhịn không dùng huyết chú được.
Đạo huyết phù kia của ngươi đã bị Chính thần thủy trạch Thông Thiên giang lấy đi rồi, nếu là người thường thì chỉ e là đã bị rút khô tinh huyết.
Ngươi lại hóa thân thành nữ tử thanh lâu thu thập nguyên khí của con người, thậm chí còn muốn trộm Thanh Đằng kiếm của ta.
Còn nữa, lúc Kế mỗ ở nước Tổ Việt cũng từng gặp một con hồ ly, mà hồ ly kia nhận ra ta, chắc chắn do ngươi truyền tin tức.
Ngọc Hồ Động thiên ở phía xa Tây vực Lam Châu, mà ta có thể gặp được hai con hồ ly ở nơi hẻo lánh của Đại Trinh như vậy.
Các ngươi, hay là nói Ngọc Hồ Động thiên có mưu đồ gì?”
“Oan uổng quá Kế tiên sinh ơi, ngài đội cho chúng ta một cái mũ quá lớn rồi.
Chúng ta chỉ đang đi du ngoạn mà thôi.
Tiên kiếm huyền bí, thuở nhỏ thiếp thân đã mê kiếm.
Ngài nhìn thử xem, không phải sau khi đụng phải ngài, bọn ta đều trốn đến Bắc Cảnh Hằng Châu sao.
Chuyện của Tiêu gia cũng là ngoài ý muốn.
Thiếp thân sống ở thế ngoại động thiên, không hiểu thế sự, nào biết được phàm nhân suy nhược như thế...!Còn về chuyện trên thuyền hoa...”
Thanh âm của Đồ Tư Yên lại trở nên nhu hòa kiều mị.
“Kế tiên sinh, chẳng lẽ ngài cảm thấy việc thiếp thân vuốt ve an ủi đám phàm nhân rồi lấy đi một chút Dương nguyên vì đại giới là không đáng sao?”
Lão ăn mày nhịn không được hừ lạnh một tiếng.
“Hừ, hồ ly lẳng lơ!”
“Kế tiên sinh, ta thấy nàng ta sẽ không nói gì đâu, cũng không cần lãng phí thời gian nữa.
Một trăm năm sau rồi nói tiếp.”
Nói xong, lão ăn mày lạnh nhạt nhìn Đồ Tư Yên.
“Hồ ly lẳng lơ kia, ngươi cũng đừng mong dùng mánh lới gì.
Lão ăn mày ta nói thật cho ngươi biết, ngay cả Cửu vĩ thiên hồ đích thân đến đây thì ngươi cũng chạy không thoát được đâu!”
Đồ Tư Yên vốn định dùng lời nói nhu hòa, lá mặt lá trái nói chuyện, nghe được lão ăn mày nói tới lão tổ tông của mình, nàng lập tức nổi giận.
“Lão ăn mày hôi hám kia! Chỉ một sợi tóc của lão tổ tông nhà ta mà đã làm cho ngươi sợ đến mức không đối phó được.
Ngươi đừng mạnh miệng ở đây!”
Lão ăn mày chỉ đơn giản là nhắm mắt dưỡng thần, không hề tranh cãi với Đồ Tư Yên.
“Kế tiên sinh, ngươi nên trả lại tóc của lão tổ tông cho ta đi, không thì lão tổ tông nhất định sẽ không vui.
Ta bị trách phạt chỉ là chuyện nhỏ, lão tổ tông hiểu lầm tiên sinh có địch ý với Ngọc Hồ động thiên của chúng ta mới là chuyện lớn.
Thật ra, mọi chuyện đều là hiểu lầm.
Thiếp thân cũng nguyện ý nhẫn nhịn lại, ngoan ngoãn suy nghĩ về những chuyện đã qua...”
Đồ Tư Yên này hoàn toàn không có bất kỳ lời nào đáng tin cậy.
Kế Duyên và lão ăn mày nhìn nhau, người sau truyền âm nói: “Giảm nhuệ khí của nàng đi.”
“Thật tốt khi thấy ngươi vẫn còn có tinh thần mạnh mẽ như vậy dù bị trấn áp dưới chân núi.
Thôi thì chúng ta sẽ nói chuyện lại lần nữa sau khi đại hội Tiên đạo kết thúc nhé.”
Kế Duyên vừa nói xong, một làn gió nhẹ quét tới từ xung quanh; hắn và lão ăn mày đã từ từ bay lên khỏi mặt đất.
Cho đến giờ khắc này, Kim giáp thần tướng mới hiện thân lần nữa, hành lễ về phía Kế Duyên trên không trung; dĩ nhiên là Sơn thần Thạch Hữu Đạo cũng học theo như thế.
Đồ Tư Yên khẽ cau mày.
Nàng ta biết, đó là kế lạt mềm buộc chặt của Kế Duyên.
Nhưng sau một thời gian ngắn, nàng đột nhiên nhận ra rằng, mình đang nói chuyện với một nhân vật ở cảnh giới Chân tiên có đạo tâm thông minh và tâm cảnh tự nhiên.
Loại người này ưa thích tiêu dao, vô câu vô thúc, hễ nói là làm, nói đi là sẽ đi thật.
“Kế Duyên? Lão ăn mày? Kế Duyên? Trở lại đây! Trở lại đây nha!”
Đồ Tư Yên thét lên và nhưng không được đáp lại, thế là tức giận đến mức đấm mạnh một quyền xuống đất.
“Hừm! Tức chết ta!”
Không thể dự liệu được độ dài ngắn của khoảng thời gian diễn ra đại hội Tiên đạo.
Có khả năng là mấy tháng, nhưng có khi vì luận đạo cao hứng đến mức qua mấy năm mà chưa xong.
Ngay khi Kế Duyên rời đi, Đồ Tư Yên, người vẫn còn trong trạng thái ảo não, chợt nhìn thấy một đôi mắt thờ ơ đang nhìn mình với vẻ khinh miệt qua khe núi.
Thấy thế, nàng căm hận đến mức nghiến răng nghiến lợi, cay đắng nói thầm: “Có kỳ chủ, tất có nô tài y hệt vậy.”
Ngay chính tức giận, Đồ Tư Yên đột nhiên cảm thấy lòng mình máy động một chút.
Nàng mơ hồ có thể cảm giác thấy một luồng khí tức quen thuộc, thế là trong lòng lập tức vui sướng ngay.
Đó không phải là yêu khí hay tà khí gì, cũng không phải linh khí, mà thuần túy là một mùi rất nhạt, rất nhạt.
Đây là khí tức của con hôi hồ trước đây.
Trước khi Đồ Tư Yên và lão ăn mày giao đấu nhau tại đây, nàng đã thi pháp để ném con hồ ly kia đi.
Cứ tưởng tiểu súc sinh này đã tự bỏ chạy, ai ngờ là còn lá gan trở về.
Mặt trời dần lặn, sắc trời từ từ tối đi.
Dưới ngọn núi lớn phong ấn nằm sâu trong dãy Pha Tử sơn, thấp thoáng có tiếng ca vọng ra.
“Bóng trăng trong nước...!Trải lòng với minh nguyệt, tay vỗ về mặt trăng trong nước kia; nước gợn tựa lòng ta, vừa cô đơn, vừa bi sầu, thật đau lòng...”
Sơn thần yên lặng lắng nghe dưới lòng đất, chỉ cảm thấy tiếng hát vừa thánh thót, lại vừa thê lương.
Nhưng chưa kịp hát được bao lâu, Kim Giáp thần tướng trực tiếp hiện thân, nghiêng người tung một quyền về phía ngọn núi kia.
“Đùng...!Rì rầm rì rầm...”
Ngọn núi phong ấn lại càng đè xuống nặng hơn.
“A a a...!tên cẩu nô tài nhà ngươi, ngươi cứ chờ đó...!Ta...!a a...”
Nỗi đau vì phong ấn chỉ là tạm thời; nhìn qua khe hở hẹp kia, nàng cười lạnh một tiếng, sau đó đóng kín mọi khí tức.
Bây giờ, Đồ Tư Yên không còn lo là không có người biết mình bị trấn áp rồi.
Dù thế nào đi nữa, chắc chắn nàng có thể thoát khốn.
Danh Sách Chương: