Mgoài miệng mặc dù là Từ Tử Kỳ nói như vậy, thế nhưng ngày hôm nay vẫn không có thời gian nghỉ ngơi, có chuyện cần phải làm. Nghĩ đến chuyện ngày hôm qua, vùng xung quanh lông mày vẫn gắt gao nhíu chung một chỗ.
Nguyên Họa nhìn đôi mi thanh tú của Từ Tử Kỳ nhíu chặt, muốn đưa tay giúp Từ Tử Kỳ xoa nhẹ, đột nhiên Từ Tử Kỳ nghiêng thân lên, dán chặt đôi môi của Nguyên Họa.
“Ngô...” Nguyên Họa trợn to hai mắt kinh dị nhìn Từ Tử Kỳ, muốn nói cái gì đó, nhưng vì miệng bị Từ Tử Kỳ chặn lại, không có biện pháp nói ra miệng.
Từ từ chìm đắm vào nụ hôn này, Từ Tử Kỳ đương nhiên là cảm thấy Nguyên Họa khẩn trương cùng xa lạ, trước an ủi cảm xúc của Nguyên Họa, mới chậm rãi đem đầu lưỡi của mình vào trong khoang miệng của Nguyên Họa, quét qua mỗi một tấc ở nơi có thể quét đến.
Nguyên Họa cảm thấy một vật mềm mềm gì đó đang ở trong miệng của mình lộn xộn, cảm giác nói cho nàng biết, chính là đầu lưỡi của Từ Tử Kỳ, có chút hốt hoảng muốn chạy trốn, thế nhưng bị Từ Tử Kỳ ôm chặt, thân thể cũng mềm nhũn không có một chút khí lực. Không làm được gì, tượng trưng mà đẩy người Từ Tử Kỳ một cái, sau đó hai tay dần dần lại treo trên cổ Từ Tử Kỳ, đem Từ Tử Kỳ kéo lại gần mình một chút.
Nguyên Họa chậm rãi đổi từ bị động thành chủ động, đưa ra đầu lưỡi của mình cùng đầu lưỡi của Từ Tử Kỳ cùng nhau chơi đùa, sau đó duỗi vào trong miệng của Từ Tử Kỳ, học động tác trước đó của Từ Tử Kỳ lập lại một lần. Trên một số việc, con người có tiềm lực vô hạn, ví dụ như Nguyên Họa chỉ mới nếm thử một lần, lại học cực nhanh, thậm chí có xu thế trò giỏi hơn thầy. Nếu Từ Tử Kỳ không biết rõ trước đây nàng chưa từng trải qua, mà những thứ này đều là tự tay mình dạy, nhất định sẽ hoài nghi Nguyên Họa chính là một lão thủ.
Hai người không biết hôn bao lâu, dù sao đến khi cảm thấy đầu óc choáng váng, đến lúc không thể hô hấp mới song song rời khỏi môi đối phương.
Nguyên Họa nhìn môi đỏ mọng của Từ Tử Kỳ bị mình hôn hơi có chút sưng lên, trong lòng một trận đắc ý. Nàng chính là vui vẻ muốn chết rồi, mới sáng sớm liền được đãi ngộ tốt như vậy, mặc dù mình vẫn còn muốn tiếp tục, chỉ là ban ngày mà làm chuyện như vậy, dường như có chút không tốt. Cảm giác giống như bị rình coi.
Từ Tử Kỳ thấy bộ dạng đắc ý của Nguyên Họa, trong đầu cảm thấy buồn cười, không phải là hôn một cái thôi sao, người này có cái gì phải đắc ý. Sau đó lại thấy cặp mặt gian tà của Nguyên Họa đảo một vòng, thỉnh thoảng còn nhìn về phía nàng, không cần nghĩ cũng biết nhất định là đang suy nghĩ chuyện xấu gì. Từ Tử Kỳ tiến lên nhéo tai trái của Nguyên Họa gắt giọng “Dưa leo ngu ngốc, em lại đang tính toán chuyện xấu gì?”
Nguyên Họa nào biết Từ Tử Kỳ lại đột nhiên xông lên nhéo lỗ tai nàng, không có một chút chuẩn bị, vừa vặn bị nhéo, đau đến nàng nhe răng trợn mắt mà cầu xin tha thứ “Tử Kỳ, chị mau buông tay, đau, đau... Em không có suy nghĩ cái gì!”
Từ Tử Kỳ thấy Nguyên Họa thực sự đau đến nước mắt đều phải chảy ra, cảm thấy đau lòng, vội vàng buông tay. Thế nhưng vẫn còn rất bất mãn nói “Ai bảo em suy nghĩ chuyện không đứng đắn gì đó, coi như cho em một bài học.” Vừa nói vừa giúp Nguyên Họa xoa lỗ tai.
Nguyên Họa nhưng thật ra rất muốn phản bác, sao chị biết em chính là đang suy nghĩ chuyện không đứng đắn a, thế nhưng mình thực sự cũng là đang suy nghĩ đến chuyện YY*. Huống hồ lỗ tai của mình còn đang trong tay Từ đại mỹ nữ tay, vẫn nên nhịn một chút đi, người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu. Thế nhưng cái này rõ ràng là phòng của nàng, nói như thế nào cũng là Từ Tử Kỳ ở dưới mái hiên Nguyên Họa nàng nha, thế nào thì đến phiên nàng cúi đầu chứ? Thời thế thực sự đã thay đổi a! Nguyên Họa ở trong lòng vô hạn cảm khái.
*tự sướng trong tư tưởng:))
Hai người âm ĩ một chút, Nguyên Họa mới xuống lầu mua bữa sáng cho Từ Tử Kỳ, nàng tuy rằng Từ thị biết hôm nay không có làm, thế nhưng Từ Tử Kỳ vẫn có việc phải bận rộn. Nguyên Họa đột nhiên có chút không muốn Từ Tử Kỳ làm cái gì Từ thị tổng tài, một nữ tử như thế, tại sao có thể gánh nhiều trọng trách trên người như vậy, Nguyên Họa lo lắng thân thể Từ Tử Kỳ sẽ chịu không nổi. Trước đây chỉ thấy nàng liều mạng làm việc, trong công ty luôn luôn là nàng đến sớm nhất, hơn nữa bình thường nàng luôn tăng ca đến đêm khuya. Làm sao một chút cũng không giống những tên phú nhị đại trên bản tin a! Nguyên Họa cảm thấy Từ Tử Kỳ này làm phú nhị đại làm đến thật sự là quá mệt mỏi.
Sau khi ăn điểm tâm xong, Từ Tử Kỳ ra khỏi phòng trọ của Nguyên Họa, mới đón xe đến khách sạn Quốc tế lấy xe của mình, rồi mới lái xe đến công trường.
Lúc Từ Tử Kỳ đến công trường, Tiêu Tiểu Dao và Lý Đông Hải đều đã ở đó. Hạng mục này là do ba công ty đang hợp tác, tối hôm qua không chỉ có Từ Tử Kỳ mời nhóm quan viên kia ăn cơm và tặng lễ, Tiêu thị và Lý thị cũng đều vì thế mà bôn ba, vừa tặng lễ, vừa mời khách, còn phải phòng ngừa truyền thông viết bậy. Lúc này mới giải quyết xong cuộc phong ba này, thế nhưng công trình lại không dừng được, nhà thầu phụ trách công trình lần này sau khi xảy ra sự cố kia liền bị ba công ty hủy bỏ hợp đồng. Hiện tại phải tìm chính là một nhà thầu có thể đảm đương nổi công trình phòng ở khổng lồ này. Suy đi nghĩ lại, cũng chỉ có Vạn Lý Công Trình của thành phố B, ba người tương đối yên tâm.
Trên thực tế yên tâm chính là Từ Tử Kỳ và Tiêu Tiểu Dao, Lý Đông Hải căn bản là chỉ nghe theo quyết định của hai đại mỹ nữ mà định, các nàng nói gì cũng tốt. Trong ba công ty, luận thực lực, Lý thị nhà hắn cùng Từ thị và Tiêu thị căn bản cũng không phải là một cấp bậc. Lần này có thể có cơ hội hợp tác, thật đúng là trèo cao hai công ty này. Sáng sớm hôm nay nếu không thể nhìn thấy hai đại mỹ nữ như thế, hắn làm sao có thể sẽ cam lòng rời khỏi mỹ nhân trong lòng hắn mà bò dậy chứ?
Lý Đông Hải để ý Từ Tử Kỳ hơn nửa năm, hiện tại lại thêm một Tiêu Tiểu Dao, trong lòng đã sớm vui đến quên cả trời đất. Hai cực phẩm nữ nhân như vậy nếu như đều đoạt tới tay, đó mới thực sự xem như sống không uỗng phí.
Loại ánh mắt này của Lý Đông Hải, hai vị mỹ nữ vừa nhìn liên minh bạch là có ý gì, đều có chút khinh thường, trong lúc đó cùng nhau nghĩ đến tên tiểu tử Nguyên Họa kia. Mà bản thân Nguyên Họa ở trong phòng trọ nhảy mũi vài cái, xoa mũi buồn bực nói “Có phải tối hôm qua ngủ sô pha bị cảm không, làm sao nhảy mũi nhiều như vậy a!”
Sau khi ba người thương lượng xong việc, lại trấn an công nhân trên công trường một chút mới chuẩn bị rời đi, Lý Đông Hải làm sao có thể bỏ qua cơ hội tốt như vậy chứ, phi thường ân cần mời hai vị mỹ nữ nói “Tử Kỳ, Tiểu Dao. Hai cô trưa nay rãnh không? Chúng ta cùng nhau ăn bữa cơm đi.” Còn đặc biệt phong lưu bày ra một tư thế, thế nhưng Tiêu Tiểu Dao nghe Lý Đông Hải gọi tên của mình thân thiết như vậy, rõ ràng là chán ghét càng thêm chán ghét, nét mặt vẫn là không thể biểu hiện ra ngoài, vẫn rất có lễ phép cự tuyệt nói “Ngại quá, Lý tiên sinh, ngày hôm nay tôi có hẹn.”
Lý Đông Hải có chút thất vọng, thiếu đi một mỹ nhân bồi bạn, thế nhưng vẫn còn vừa cười vừa nói “Không có việc gì không có việc gì, lần sau vẫn còn có cơ hội.”
Tiêu Tiểu Dao rất muốn nói, tôi chính là cả đời này đều không muốn có cơ hội như vậy.
Lý Đông Hải lại quay đầu nói với Từ Tử Kỳ “Tử Kỳ thì sao?”
Từ Tử Kỳ cười nhạt nói “Tôi cũng có hẹn.” Mặc dù là cười nói, thế nhưng trong giọng nói khách khí rõ ràng còn băng lãnh cùng xa lánh hơn so với Tiêu Tiểu Dao.
Lý Đông Hải một phen xấu hổ, vẫn để giảm bớt bầu không khí nói “Vậy lần sau đi. Ha hả.”
Từ Tử Kỳ và Tiêu Tiểu Dao đều suy nghĩ giống nhau, tôi tình nguyện cả đời này cũng không muốn có cơ hội như vậy.
Từ Tử Kỳ đi đến ngồi trên xe của mình, nghĩ đến Nguyên Họa, nhếch miệng lên. Lái xe chạy đến phòng trọ của Nguyên Họa, Tiêu Tiểu Dao nhìn Từ Tử Kỳ lái xe đi xa, trong tay càng nắm càng chặt, nàng cũng không phải không thấy được nụ cười hạnh phúc của Từ Tử Kỳ trước khi lái xe đi, nàng phi thường hiểu rõ tươi cười như vậy đại biểu cho cái gì?
Hơn nữa lúc nãy nàng gọi điện thoại đến Nguyên gia, Nguyên mẹ nói với nàng Nguyên Họa đã dọn về ở phòng trọ của nàng, thế nhưng Nguyên Họa không phải đã không còn làm việc ở Từ thị sao? Tại sao còn muốn một mình dọn về phòng trọ chứ, chỉ có một loại khả năng... Tiêu Tiểu Dao càng nghĩ càng giận, toàn thân tản ra một cổ khí thế người khác không nên quấy rầy, chấn động đến Lý Đông Hải ở bên cạnh, Lý Đông Hải nhìn mặt của Tiêu Tiểu Dao dần dần ám đen, lập tức leo lên xe của mình, nghênh ngang mà đi.
Tiêu Tiểu Dao không biết suy nghĩ kế hoạch gì, khóe miệng cũng chậm rãi giơ lên, bất quá lại làm cho người khác nhìn đến đều cảm thấy run rẩy. Có chút cảm giác nụ cười rất âm hiểm, lạnh lẽo.
Từ Tử Kỳ lái xe, về tới phòng trọ của Nguyên Họa, cầm chìa khóa sáng sớm Nguyên Họa cho nàng mở cửa, nhìn thấy Nguyên Họa mặc tạp dề một mình trong phòng bếp chạy tới chạy lui, tiếng động còn thật lớn.
Từ Tử Kỳ không phải là không tin Nguyên Họa, chỉ là, ách... Các ngươi hiểu được. Cũng không phải lần đầu tiên biết lực phá hoại của Nguyên Họa, phòng trọ của Nguyên Họa cho tới nay chỉ dùng qua một lần, chính là lần trước mời bọn Từ Kiều đến chơi, lần đó Từ Kiều và Minh Minh xuống bếp. Từ nay đó sau thì không có động tới. Đơn giản mà nói, phòng bếp này nha, chính là để trang trí.
Thế nhưng Nguyên Họa chưa bao giờ xuống bếp, hiện tại đầu óc bị điên cái gì, làm sao lại cùng nhà bếp cùng nàng không hợp bát tự mà giằng co chứ? Còn không phải là vì Từ đại mỹ nữ sao, không có khả năng Nguyên Họa vì chính mình, nếu không thì đã sớm biết nấu ăn rồi, còn đến nỗi rửa một cái chén cũng làm vỡ sao?
Nhưng mà hôm nay Nguyên Họa thật là dị thường cô gắng, vừa cầm sách vừa dựa theo nội dung trong sách mà xào rao, quyển sách này chính là Nguyên Họa đặc biệt đến nhà sách Tân Hoa mua, còn ở đây hăng hái học nấu ăn đây! Căn bản cũng không có chú ý tới động tĩnh ngoài cửa, càng không chú ý tới Từ Tử Kỳ lúc nào đã đến sau lưng nàng.
Sợ tạc dầu đến, lui về phía sau môt bước thì đụng phải trên người của Từ Tử Kỳ, Nguyên Họa cả kinh thiếu chút nữa thét chói tai. Quay đầu nhìn một chút, thì ra là Từ Tử Kỳ a, vội vàng lôi kéo Từ đại mỹ nữ ra khỏi phòng bếp nói “Tử Kỳ, chị đừng vào, ở bên ngoài chờ em.”
Từ Tử Kỳ nhìn Nguyên Họa dịu dàng cười, mặc dù vậy nha, nội tâm vẫn là cực kỳ thấp thỏm bất an, bởi vì nàng biết Nguyên Họa này làm cơm nhất định là cho nàng ăn. Nghĩ tới đây, Từ Tử Kỳ đã cảm thấy dạ dày một trận quặn đau, thế nhưng lại không thể làm cho Nguyên Họa mất hứng. Hơn nữa Nguyên Họa còn là riêng vì nàng mà học xuống bếp, cái này ít nhiều cũng làm Từ Tử Kỳ cảm động.
Từ Tử Kỳ ngược lại cũng ngoan ngoãn ngồi trên sô pha chờ, nhìn Nguyên Họa bên trong phòng bếp bận rộn đến gà bay chó sủa, vốn là khóe miệng hơi giơ lên, càng ngày càng tăng thêm độ cong, thỉnh thoảng còn che miệng cười trộm.
Bộ dạng chật vật của Nguyên Họa đều rơi vào trong mắt của Từ Tử Kỳ, đương nhiên chính nàng ấy lại không hề hay biết. Vẫn còn một bên vung cái giá vừa nhìn sách hướng dẫn.
Bất quá, biểu hiện hôm nay của Nguyên Họa vẫn tương đối tốt, chí ít người ta không có làm vỡ bất cứ chén bát, thìa, thau gì trong bếp. Công lao vĩ đại như vậy vẫn là đáng giá để chúng ta biểu dương, về phần món ăn nàng nấu phải chờ Từ đại mỹ nữ tự mình thưởng thức qua sau đó mới biết.
Dù sao người bình thường cũng không dám ôm hy vọng quá lớn, người quen biết Nguyên Họa nhất định sẽ không ôm hy vọng, thật đáng thương Từ đại mỹ nữ của chúng ta, một nữ nhân như hoa như ngọc thế này phải ăn thức ăn Nguyên Họa làm.
===============================
Poor Tử Kỳ =)))
Hy vọng ko bị ngộ độc thực phẩm:))