• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi Từ Tử Kỳ rên khẽ một tiếng thì đứng sững sờ ngay tại chỗ, ông nội của nàng ra tay đánh nàng, từ nhỏ đến lớn cho dù lão gia tử đối xử với nàng nghiêm khắc cỡ nào, ông nội cũng chưa từng ra tay đánh nàng, ngày hôm nay lại đánh nàng.

Tất cả ủy khuất của Từ Tử Kỳ, chẳng biết mình rốt cuộc làm gì để lão gia tử quyết tâm tàn nhẫn mà đánh nàng. Mím môi cùng Từ Vạn Hồng nhìn nhau.

Từ Vạn Hồng giận dữ đem những tấm hình của Lý Đông Hải vứt ra trước mặt của Từ Tử Kỳ, phẫn nộ quát “Con xem việc tốt mà con làm một chút, con muốn đem thể diện của Từ gia vứt sạch con mới chịu ngừng tay phải không a!”

Từ Tử Kỳ ngồi xuống lấy ảnh chụp ra, mắt nhìn chằm chằm mấy bức ảnh, thân thể thoáng chốc cứng đờ. Lập tức mặt lạnh xuống, nhìn Từ Vạn Hồng lạnh lùng nói “Ông phái người theo dõi con?”

Từ Vạn Hồng dường như cũng không ngờ Từ Tử Kỳ sẽ phản ứng như thế, chống gậy, lại muốn đánh Từ Tử Kỳ một trận, Lưu thẩm vội vàng chạy đến, để chắn giữa hai người, khuyên giải nói “Lão gia, ngài đừng tức giận, cẩn thận tức giận hại thân.” Vội vàng xoay người nói với Từ Tử Kỳ “Tiểu thư mau xin lỗi lão gia.”

Từ Tử Kỳ vẫn trừng mắt nhìn Từ Vạn Hồng, mắt một cái cũng không chớp. Bộ dáng tức giận đùng đùng, làm cho khí thế của Từ Vạn Hồng hạ xuống nói “Đây là do Đông Hải làm. Ta mặc kệ con ở bên ngoài chơi đùa như thế nào, thế nhưng nếu tổn hại và uy hiếp đến lợi ích của Từ thị. Ta tuyệt đối sẽ không cho phép.”

Từ Tử Kỳ trào phúng lại kinh ngạc nhìn Từ Vạn Hồng, nàng không phải là không biết địa vị của Từ thị ở trong lòng lão gia tử, chỉ là vào giờ khắc này, lòng của nàng vẫn chua xót, vẫn đau lòng. Xưa nay nàng đều biết ở trong mắt của Từ Vạn Hồng bản thân mình vĩnh viễn không sánh bằng Từ thị, nhưng biết cùng với chính tai nghe thấy không giống nhau, sau khi chính tai nghe được, tim giống như mãnh liệt mà vỡ nát, đau đớn, máu chảy đầm đìa.

Từ Vạn Hồng nhìn Từ Tử Kỳ hai mắt dần dần trống rỗng thất thần, biết hành động cùng lời nói của mình làm tổn thương cháu gái mà hắn yêu thương nhất, thế nhưng hắn tuyệt đối không cho phép bất luận kẻ nào làm hại đến Từ thị, Từ thị là thành quả hắn cùng vợ cực khổ dốc sức cả đời mới làm ra được, làm sao có thể để người khác phá hoại? Cho dù là cháu gái ruột cũng không được.

Thái độ của Từ Vạn Hồng rất cứng rắn, hiện nay Nguyên Họa không thể động đến, trước không nói đến thế lực gia tộc khổng lổ của Nguyên Họa làm cho hắn kiêng kỵ mà không dám đơn giản động thủ, chủ yếu nhất là hiện tại Nguyên Họa bây giờ là người của Tiêu thị, hắn biết Nguyên Họa đảm nhiệm chức vụ giám đốc ở Tiêu thị, mà hiện tại Tiêu thị cùng Từ thị có quan hệ hợp tác, đương nhiên là không thể đắc tội.

Từ Vạn Hồng đột nhiên cảm thấy có điểm may mắn trước đây Nguyên Họa bị Tiêu thị đoạt đi, nếu không hiện tại Nguyên Họa còn đang làm việc ở Từ thị, với hắn mà nói thật đúng là không biết làm sao xử lý tốt chuyện này. Đuổi việc sao, người này đối với mình còn có tác dụng. Không đuổi sao, lại phải cả ngày lo lắng quan hệ giữa nàng và Từ Tử Kỳ lại bị chụp được.

Hắn cho phép Từ Tử Kỳ vui đùa, thế nhưng giới hạn do hắn nắm chắt được, chuyện như lần này hắn không hy vọng lại xuất hiện lần thứ hai.

Từ Tử Kỳ hiển nhiên không tập trung nghe lời của lão gia tử, nàng để bụng, là thật để bụng. Từ nhỏ đến lớn, nàng vẫn luôn vì Từ thị hi sinh, thời điểm những đứa nhỏ khác còn đang chơi đùa, nàng phải tiếp nhận hình thức giáo dục đầy đủ mà lão gia tử đặt ra để chuẩn bị cho người thừa kế tương lai của Từ thị.

Có thể nói Từ Tử Kỳ chưa từng có tuổi thơ của chính mình, nếu có cũng chỉ là học tri thức bất tận cùng với thủ đoạn, cũng tạo ra tính tình lạnh lùng hiện nay của nàng.

Từ lão gia tử nói ra ý nghĩ của mình xong liền quay sang nói chuyện kết hôn của Từ Tử Kỳ. Việc này làm Từ Tử Kỳ thật sự nổi điên. Nhìn Từ Vạn Hồng liền nói “Ông nội, hôn nhân đại sự của con không cần ông nhúng tay, ta tự biết xử lý.”

Nàng có thể cho phép lão gia tử quấy rầy cuộc sống của nàng, nhưng mà tuyệt đối không đồng ý lão gia tử nhúng tay vào cuộc đời của nàng, đây là vấn đề nguyên tắc. Từ Tử Kỳ nàng có sinh mệnh, có linh hồn, có tư tưởng cùng với tôn nghiêm của mình, chứ không phải con rối của lão gia tử, trước giờ không phải, sau này lại càng không phải.

Hai người vì chuyện này làm cho rối bời, phương thức kết thúc ngàn lần giống nhau chính là Từ Tử Kỳ mang theo vẻ mặt lãnh đạm rời khỏi Từ trạch. Không khí xung quanh trong lúc đó cũng thấp xuống vài độ.

Từ Tử Kỳ lái xe trong tình trạng càng ngày càng tăng tốc độ, phóng xuất nội tâm bị đè nén. Nàng không có đến phòng trọ của Nguyên Họa, nàng vẫn nhớ cảnh cáo của lão gia tử, cho dù hiện tại biết bối cảnh của Nguyên Họa rất cường đại, nhưng cũng lo lắng bức đến lão gia tử sẽ làm những chuyện tổn thương Nguyên Họa. Ở điểm này Từ Tử Kỳ tin tưởng không hề nghi ngờ, dù sao người kia cũng là ông ruột của mình, e là không ai hiểu rõ lão gia tử hơn bản thân mình.

Từ Tử Kỳ trở lại về nhà, đưa thân thể mệt mỏi thả vào bồn tắm, ở phòng trọ nho nhỏ kia của Nguyên Họa cũng không có bồn tắm lớn cho nàng tắm rửa và thư giản. Thân thể đặt bên trong bồn tắm, từng chút hạ xuống, nước dần ngập qua đầu, nín thở, qua hồi lâu sau mới trồi lên mặt nước, cả gương mặt tinh xảo ngộp đến mức có chút phiếm hồng, ra khỏi bồn tắm lớn, lau sạch da thịt bóng loán nhẵn nhụi. Bọc một cái khăn tắm màu trắng, trăn trở ra khỏi phòng tắm, vừa đi vừa dùng khăn mặt lau tóc còn đang ướt, ra ban công, gió thổi nhẹ, để khăn mặt trong tay xuống, sợi tóc theo gió nhẹ lay động giữa không trung, cố ý không lấy tay hất đi sợi tóc che khuất tầm mắt, mặc nó tùy ý phất phơ.

Ánh trăng buồn tẻ bao phủ toàn bộ thành phố rực rỡ, Từ Tử Kỳ hơi ngước đầu, không có tâm tư quan tâm phố xá huyên náo dưới lầu, những đám người bận rộn như bầy kiến kia.

Đi vào phòng ngủ, tay cầm điện thoại lơ lửng giữa không trung, từ đầu đến cuối không có để xuống, hoặc là làm một động tác khác. Một mình ngơ ngẩn hồi lâu mới nhấn nút tắt máy, ngã trên giường lớn. Trước khi chưa có Nguyên Họa, bản thân mình chỉ độc lai độc vãng, cùng cô đơn làm bạn, cũng không cảm thấy mình có bao nhiêu cô độc, hôm nay thể xác và tinh thần đã quen với tiểu rùa đen kia làm bạn, đêm đến không có nàng, không có hương vị của phòng nàng, không có giường ấm áp của nàng, tất cả đều làm Từ Tử Kỳ không quen. Không chống lại được nổi tương tư xâm lấn. Quanh người cũng cảm thấy lạnh lẽo, vô cùng lạnh lẽo, chăn mền phủ kín cũng không có một chút cảm giác ấm áp, sớm đã quen với thân thể nho nhỏ kia sưởi ấm cho mình. Thói quen thật là đáng sợ, Từ Tử Kỳ cười tự giễu, nhắm chặt hai mắt, ép buộc mình không nên suy nghĩ nữa.

Sau khi Nguyên Họa làm xong việc ở công ty, liền chạy vội về phòng trọ của mình. Không thấy được thân ảnh của Từ Tử Kỳ, trong lòng có chút mất mác, nhưng mà hiểu rõ tình cảnh của Từ Tử Kỳ, dù sao người ta cũng là người thừa kế của công ty lớn như Từ thị, nhất định là không thể giống mình có nhiều thời gian rãnh rỗi để lãng phí như vậy. Buồn thì buồn nhưng Nguyên Họa cũng đang cố gắng theo kịp Từ Tử Kỳ, chuyện cần làm bây giờ là rút ngắn khoảng cách giữa hai người với nhau.

Nguyên Họa cũng không có gọi điện thoại cho Từ Tử Kỳ, hai người dính lấy nhau hơn một tháng, đối với Nguyên Họa mà nói cũng không phải là không thu hoạch được gì, chí ít nàng hiểu được tính tình của Từ Tử Kỳ, bề ngoài tuy rằng lạnh như băng, thế nhưng trong lòng đối xử với nàng rất tốt. Mà Từ Tử Kỳ nếu như không gọi điện thoại cho nàng tức là có hai nguyên nhân, một là đang làm việc, lúc này tuyệt đối không thể làm phiền đến Từ Tử Kỳ. Nguyên Họa nhớ rõ lần trước Từ Tử Kỳ đang làm việc, gọi một cú điện thoại cho nàng, Từ Tử Kỳ cũng nghe máy, lúc nghe điện thoại cũng không cảm thấy được có cái gì không đúng, đến lúc Nguyên Họa trở về phòng trọ, Từ Tử Kỳ đã trở về, còn nấu một bàn thức ăn ngon chờ Nguyên Họa, Nguyên Họa thụ sủng nhược kinh* a! Chỉ kém đắc ý đến nhảy nhót, nhìn Từ Tử Kỳ đặc biệt tình cảm nói “Tử kỳ, hôm nay là ngày đặc biệt gì sao? Thế nào nấu nhiều món ngon như vậy.”

*được cưng nhưng lại vừa mừng vừa lo

Từ Tử Kỳ chỉ nhìn nàng cười nhẹ, làm cho Nguyên Họa nhìn đến u mê, một hồi lâu mới hoàn hồn, cầm lấy đôi đũa gắp thịt kho tàu trước mắt mình, lúc vừa ăn vào, Nguyên Họa thiếu chút nữa phun ra ngoài, oa, làm sao có thể mặn như vậy a! Tử Kỳ bỏ bao nhiêu muối vào đây? Nguyên Họa ở trong lòng oán trách, thế nhưng sau khi nhìn thẳng vào đôi mắt nhu tình như nước của Từ Tử Kỳ thì không dám nói ra khỏi miệng. Từ Tử Kỳ còn không ngừng gắp thức ăn cho nàng, Nguyên Họa làm sao lại không biết xấu hổ mà từ chối ý tốt của vợ yêu đây, nhắm mắt cũng phải giải quyết hết những món này chứ?

Thế nhưng trong lòng ai oán, vô cùng ai oán a! Tại sao nàng không biết hôm nay đã làm gì chọc cho vợ yêu không vui. Luôn luôn duy trì khoảng cách với Tiêu Tiểu Dao mà nha, hơn nữa Từ Tử Kỳ cũng sẽ không chờ đến giờ phút này mới tính sổ chuyện này với nàng, suy trước nghĩ sau vẫn không thể nào nghĩ ra mình chọc gì đến Từ Tử Kỳ. Gươnng mặt khổ não nhìn Từ Tử Kỳ, cuối cùng đem thức ăn giải quyết xong, Từ đại mỹ nữ mới thản nhiên nói một câu “Sau này lúc tôi đang làm việc, không có chuyện trọng thì không cần gọi điện thoại cho tôi, chuyện như ngày hôm nay, tôi không muốn xảy ra lần thứ hai. Còn có, em dọn dẹp bàn ăn, rửa chén. Em xem, những thứ này đều là em ăn.”

Nguyên Họa khổ sở nhìn một bàn cơm thừa, trong lòng ớn lạnh. Ai có thể nói cho nàng biết đây là tại sao không? Sau khi bản thân phải ăn đồ ăn khó nuốt như vậy còn bị đày làm cu li.

Sau khi Từ Tử Kỳ dạy dỗ, bạn nhỏ Nguyên Họa rốt cuộc có thể rửa chén. Không còn kị với nhà bếp nữa, thế nhưng Từ đại mỹ nữ vì sinh mạng cùng với dạ dày của bản thân sau này còn có thể hoạt động êm đẹp, vẫn không để Nguyên Họa học nấu cơm.

Nguyên Họa oán hận vì việc này rất nhiều, bản thân mình dễ dàng lắm sao? Chỉ là muốn nấu cho người mình yêu ăn, còn bị vợ yêu chê bai, thực sự quá tổn thương tự tôn. Đối với việc Nguyên Họa oán giận, Từ Tử Kỳ một mực không thèm để ý.

Mà nguyên nhân thứ hai chính là lúc này Từ Tử Kỳ không muốn Nguyên Họa quấy rối nàng, nếu Từ Tử Kỳ không muốn, như vậy Nguyên Họa cũng tự nhiên sẽ không làm phiền Từ Tử Kỳ. Chẳng qua là bản thân sẽ tự khổ sợ cùng với suy nghĩ nhiều một chút.

Nguyên Họa chờ đến bảy giờ, vẫn đang không thấy Từ Tử Kỳ về, điện thoại cũng không gọi. Đương nhiên sẽ biết tối nay Từ Tử Kỳ sẽ không tới chỗ của nàng, nàng kích động muốn đi tìm Từ Tử Kỳ, lại không được phép kích động mà làm như vậy.

Cầm điện thoại gọi cho Từ Kiều, nàng và Từ Kiều cũng đã hơn một tháng không có liên lạc. Thậm chí Nguyên Họa cảm thấy từ khi Từ Kiều biết chuyện của nàng và Từ Tử Kỳ thì cố ý hoặc vô ý mà trốn tránh nàng, điều này làm cho Nguyên Họa cảm thấy đau khổ. Có thể nói Từ Kiều chính là người bạn mà Nguyên Họa coi trọng nhất, nàng không muốn cứ như vậy mà mất đi tri kỷ cùng mình lớn lên này.

Điện thoại được kết nối, Nguyên Họa vẫn cảm thấy có chút áp lực, hình như hơn một tháng không có liên hệ, xa lạ cùng với khoảng cách tăng rất nhiều, hai người đều không nói gì, nghe tiếng hít thở trong điện thoại truyền đến. Cuối cùng vẫn là Nguyên Họa mở miệng nói trước “A kiều, buổi tối có rãnh không? Kêu anh Hà với Minh Minh ra chơi một chút, mấy người chúng ta cũng đã lâu không có tụ họp.”

Đợi nửa ngày cũng không thấy Từ Kiều bên kia điện thoại có phản ứng gì, Nguyên Họa thậm chí hoài nghi Từ Kiều đã cúp điện thoại. Đến lúc Nguyên Họa chờ đến không nhịn được nữa, Từ Kiều mới thản nhiên nói “Ừ, được. Gặp ở chỗ cũ đi.” Nói xong liền trực tiếp cúp điện thoại của Nguyên Họa, Nguyên Họa nhìn chằm chằm điện thoại bị Từ Kiều cúp trong tay, còn có thể nghe bên đầu kia truyền đến âm thanh đô đô máy bận, chẳng biết phát ngốc bao lâu, mới cầm điện thoại gọi cho những người khác. Sau khi hẹn gặp ở Bắc Môn mới mặt một cái áo khoát màu xanh lam đi xuống lầu.

Gọi xe chạy đến nhà hàng ở Bắc Môn, chào hỏi mọi người mới ngồi xuống.

Lần thứ hai Nguyên Họa thấy Dương Bồi Nhiên, đã sớm quên mất người ta, còn đặc biệt lễ phép hỏi “Cậu là?”

Người ta lúng túng gãi đầu, cuối cùng Hà Gia Tuấn gõ đầu của Nguyên Họa nói “Nguyên Họa a, trí nhớ của em không được rồi, Bồi Nhiên chính là người lần trước đi cùng anh đến phòng trọ của em a, lúc về người ta còn muốn mời em ăn em nữa.”

Nguyên Họa lập tức đảo mắt cả buổi, rốt cục cũng nhớ ra, ngượng ngùng nhìn Dương Bồi Nhiên nói xin lỗi “Ngại quá, haha, trí nhớ của mình kém vậy đấy, nháy mắt thì quên người khác.”

Nét mặt của Dương Bồi Nhiên không chút kỳ quái nói không sao, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy có chút mất mác.

Lúc Từ Kiều đến, Nguyên Họa đứng dậy nghênh đón nàng, Từ Kiều tránh được cái ôm của Nguyên Họa, thẳng tới cái ghế bên cạnh Minh Minh ngồi xuống, Nguyên Họa vừa nhìn liền muốn ngồi chung một chỗ với Từ Kiều, nhưng Từ Kiều giống như cố ý né tránh Nguyên Họa, trực tiếp nắm Minh Minh chắn giữa hai người, Minh Minh và Hà Gia Tuấn đều cảm thấy hai người có cái gì không đúng, hoang mang nhìn Từ Kiều, Từ Kiều mặt không cảm xúc, cái gì cũng không giải thích. Bất đắc dĩ mọi ánh mắt nghi ngờ đều ném lên đầu Nguyên Họa, Nguyên Họa chỉ có thể nhìn hai người cười ha hả, kêu người phục vụ lại gọi món ăn, xóa bỏ không khí lúng túng lúc này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK