Từ Tử Kỳ hôm nay hôn mang theo nồng đậm thương yêu, Nguyên Họa cảm thấy được, cho nên nàng mới vô cùng phối hợp với Từ Tử Kỳ. Hai người hôn đến đôi bên cảm thấy sắp hít thở không thông mới dừng lại.
Nguyên Họa mở mắt ra, thâm tình nhìn Từ Tử Kỳ, không có mở miệng nói, chỉ là như vậy thật sâu mà nhìn, mãi đến thấy trong mắt đối phương đều là bóng dáng của mình mới hài lòng vùi ở trong lòng Từ Tử Kỳ.
Từ Tử Kỳ nhìn Nguyên Họa tính trẻ con như vậy, cưng chìu sờ sờ đầu Nguyên Họa, thấy bộ dáng Nguyên Họa trông rất mệt mỏi mới nhẹ giọng nói: “Nguyên Họa, đứng lên, trước đi tắm rồi hãy ngủ.”
Nguyên Họa lắc đầu, trong miệng lẩm bẩm nói: “Không đi, em muốn ngủ.”
Từ Tử Kỳ khẽ vuốt đầu Nguyên Họa nhỏ nhẹ nói: “Ngoan, đi tắm rồi ngủ tiếp, em xem em toàn thân đầy mùi rượu.”
Nguyên Họa nửa hí mắt, mắt say lờ đờ bộ dạng mê ly, làm cho trong lòng Từ Tử Kỳ nhiệt huyết sôi trào một trận, nếu ngày thường nàng chính là một người vô cùng lý trí có thể khắc chế hành vi của chính mình, thì giờ sớm đã biến thành sói đói vồ đến.
Cúi người đến bên tai của Nguyên Họa, mê hoặc nói: “Nếu em không chịu tự mình đi tắm, vậy thì để tôi giúp em vậy.”
Nguyên Họa nghe Từ Tử Kỳ nói xong, thân thể hơi cứng đờ, thần sắc có chút mất tự nhiên, hai tròng mắt khép hờ cũng mở ra, hai mắt mê ly nhìn Từ Tử Kỳ, một hồi sau lại nhắm mắt.
Từ Tử Kỳ nhìn thấy một màn này, vừa bực mình vừa buồn cười, nhéo nhéo vành tai Nguyên Họa, cũng không nỡ dùng lực, nhẹ nhàng kéo một hồi mới lên tiếng: “Nguyên Họa, em nhanh đứng lên cho tôi, đi tắm xong rồi ngủ.”
Nguyên Họa rầu rĩ đứng dậy, không nói gì, cáu kỉnh, ngay cả quần áo để thay cũng không mang liền trực tiếp vào phòng tắm.
Từ Tử Kỳ vẫn nhìn theo thân ảnh của Nguyên Họa cho đến khi khuất hẳn mới thu hồi ánh mắt lưu luyến, lại nghĩ đến tiểu rùa kia không có mang quần áo vào, đứng dậy đi đến phòng ngủ cầm một bộ áo ngủ đi ra.
Đến phòng khách ngồi trong chốc lát, cảm thấy cũng đã đến lúc, mới cầm quần áo lên đến cửa phòng tắm, đưa tay lên gõ gõ, mới phát hiện cửa phòng tắm căn bản là không có khóa. Lắc đầu, ở trong lòng mắng tiểu rùa Nguyên Họa này làm việc thật đúng là quá xung động, đến cửa phòng tắm cũng không chịu khóa.
Đi vào mới phát hiện Nguyên Họa vẫn còn đang tắm, nhìn thân thể nho nhỏ của Nguyên Họa, bởi vì hơi nước mà trở nên mông lung, thân thể Nguyên Họa có lẽ bởi vì lúc nãy uống không ít rượu lại bị nước ấm chảy qua, toàn thân đều nhàn nhạt ửng hồng, Từ Tử Kỳ nhìn thấy, cảm thấy khí huyết trên người mình bắt đầu lưu chuyển có chút không bình thường, một dòng nước ấm từ thân thể chảy qua, bình tĩnh nhìn dòng nước theo đường cong thân thể Nguyên Họa chậm rãi chảy xuống, máu trong cơ thể hơi bị sôi trào, cảm giác khô nóng từ lòng bàn chân bốc lên làm toàn thân đều vô cùng không thoải mái, cần tìm một chút phóng thích.
Bình tĩnh nhẹ nhẹ nhàng chuyển qua phía sau Nguyên Họa, nhẹ nhàng ôm Nguyên Họa vào lòng khẽ kêu lên: “Nguyên Họa...”
Nguyên Họa bị động tác đột nhiên xảy đến làm cho hoảng sợ, thân thể có chút cứng ngắc, nghe được thanh âm mê hoặc của Từ Tử Kỳ, mới trầm tĩnh trở lại. Bởi vì đang tắm, người cũng thanh tỉnh rất nhiều, tự nhiên là nghe ra được giọng nói của Từ Tử Kỳ có chút không bình thường. Thân thể trước sau như một không dám xoay qua chỗ khác. Có chút không được tự nhiên hỏi: “Tử Kỳ, sao chị lại vào đây?”
Hai tay Từ Tử Kỳ đang ôm Nguyên Họa chưa từng buông lỏng, mà là ôm chặt hơn nữa, khiến cho thân thể của Nguyên Họa càng gần kề mình. Mới lên tiếng: “Tôi lấy quần áo đến cho em thay.”
Cảm giác được động tác của người sau lưng, trong lòng Nguyên Họa nổi lên cảm giác quái dị không nói nên lời, thanh âm không được tự nhiên nói: “Tử Kỳ, chị đi ra ngoài trước, em tắm xong sẽ ra.” Nói xong liền tránh khỏi cái ôm của Từ Tử Kỳ, bởi vì động tác có chút bối rối, sàn nhà gạch men sứ có chút trợt, một cái lảo đảo liền trượt về phía trước.
Từ Tử Kỳ lanh tay lẹ mắt nắm lấy cánh tay trái của Nguyên Họa, nhưng cũng không giữ được Nguyên Họa, ngược lại hai người song song ngã xuống đất. Nguyên Họa đau đến hai hàng lông mày nhíu chặt, lại không quan tâm đau đớn trên người mình, vội vàng hỏi người té sắp ở trên người mình: “Tử Kỳ, chị có bị đau ở đâu không?”
Bởi vì Từ Tử Kỳ có Nguyên Họa làm đệm thịt, nên cũng không việc gì. Thấy chân mày nho nhỏ của Nguyên Họa nhíu chung một chỗ, lại còn quan tâm mình trươc, trong lòng ấm áp, lập tức ngồi dậy, đỡ Nguyên Họa lên nhẹ giọng nói: “Tôi không sao, ngược lại là em, có té đau ở đâu hay không?” Nói xong liền lôi kéo Nguyên Họa hết nhìn trái rồi lại nhìn phải, rất sợ vừa rồi tiểu rùa trượt ngã lại bị nàng ngã đè lên người mà bị thương.
Lúc này Nguyên Họa mới nhớ lại bản thân còn chưa có mặc quần áo, tuy rằng nàng cùng Từ Tử Kỳ thản thành tương kiến* cũng không phải lần đầu tiên, nhưng ở tình cảnh như thế này vẫn là lần đầu tiên, nhanh chóng đẩy Từ Tử Kỳ ra ngoài nói: “Em không sao, không có bị thương, chị đi ra ngoài trước chờ em đi.” Đẩy người ra ngoài xong mới đưa tay lên lau một chút mồ hôi trên trán, trong lòng thực sự bất bình, vì sao mỗi lần đều là Từ Tử Kỳ sàm sỡ nàng vậy chứ? Lại nghĩ tới việc lần trước mình bị ăn, thân thể nhè nhẹ run lên một chút.
*thản thành tương kiến = thành khẩn gặp mặt: ý nói 2 bên gặp nhau ko giấu diếm hay giữ lại chút gì. (Theo mình hiểu chắc ý nói 2 bạn thấy nhau ko che đậy gì hết rồi nhưng trong Wc là lần đầu tiên)
Nhanh chóng tắm xong, sau khi dùng khăn tắm lau khô thân thể thì mặc áo ngủ vào.
Sau khi Từ Tử Kỳ bị Nguyên Họa đẩy ra ngoài, liền đứng tại chỗ mà nở nụ cười tà mị, Nguyên Họa chắc chắn trốn không khỏi lòng bàn tay của nàng. Ưu nhã đi trở về trong phòng ngủ, nằm lên giường.
Nguyên Họa tắm xong, nhẹ nhàng mà mở cửa ra, đưa đầu ra ngoài dò xét, xem xem, thấy Từ Tử Kỳ không còn ở ngoài cửa, mới nhẹ nhàng thở ra một hơi, vỗ vỗ ngực đi ra. Đến cửa phòng ngủ liền dừng lại, rối rắm có nên đi vào hay không, do dự một lúc lại rối rắm thêm nửa ngày mới đẩy ra cửa phòng ngủ, trưng ra bộ dáng tươi cười với Từ Tử Kỳ đang nhìn văn kiện nói: “Tử Kỳ, chị còn chưa ngủ sao?”
Từ Tử Kỳ để văn kiện đang cầm trên tay lên trên bàn cạnh giường, nói với Nguyên Họa: “Nguyên Họa, đến đây, tôi kiểm tra xem trên người em có bị thương ở đâu không.”
Bộ dáng tươi cười của Nguyên Họa trong thoáng chốc liền cứng ngắc, gượng cười nói: “Không có bị thương, thật sự không có. Chúng ta đi ngủ sớm đi, ngày mai chị còn phải đi làm nữa mà? Sớm đi nghỉ ngơi đi.” Nói xong trong nháy mắt liền đi đến bên kia giường, chui vào ổ chăn. Cuộn mình chặt, giống như rất sợ Từ Tử Kỳ sẽ có ý đồ bất chính gì đối với nàng vậy.
Từ Tử Kỳ nhìn động tác liền mạch của Nguyên Họa, cũng không phản ứng, chỉ thầm nghĩ, có đôi khi trêu đùa tiểu rùa một chút cũng là một thú vui tiêu khiển, nhìn phản ứng như thế của Nguyên Họa, trong lòng ngầm vui vẻ không nói nên lời a!
Nguyên Họa nhắm mắt lại, tận lực không để cho mình nghĩ bên người còn có Từ Tử Kỳ tồn tại. Trong ấn tượng của nàng, Từ Tử Kỳ vẫn luôn là thụ, mà nàng mới là công quân. Thế nhưng gần đây làm sao vậy không biết, vì cái gì luôn là nàng bị đùa giỡn, bị ăn đây?
Trong lòng Nguyên Họa bất bình, nàng mới là công quân, địa vị này không thể thay đổi, càng nghĩ thì càng không cam lòng, xoay người một cái, lại xoay người thêm một cái, đặt Từ Tử Kỳ dưới thân nói: “Tử Kỳ, đã lâu chúng ta không có thân thiết a...”
Từ Tử Kỳ càng phát ra yêu mị nhìn Nguyên Họa cười, thấy nụ cười như vậy khiến cho Nguyên Họa cảm thấy kinh hãi, sao nàng lại cảm thấy sống lưng lành lạnh đây chứ?
Ngay lúc Nguyên Họa đang phân tâm, Từ Tử Kỳ một cái xoay người lại đặt Nguyên Họa dưới thân, tà mị nói: “Thế nào, Nguyên Họa em không vừa lòng sao? Có phải lần trước còn chưa cho em ăn no hay không, cũng đúng nha, cũng đã qua lâu như vậy, cũng nên đói bụng rồi!” Cố ý tăng thêm âm lượng ở “đói bụng rồi“.
Nguyên Họa thầm kêu không tốt, muốn giãy dụa đứng dậy, Từ Tử Kỳ lại như là đã sớm dự liệu được Nguyên Họa sẽ có phản ứng như thế dường như, đè lại Nguyên Họa hai tay, phủ đến cắn cắn vành tai Nguyên Họa mê hoặc nói: “Nguyên Họa, đừng nóng vội như thế chứ!”
Một cỗ cảm giác tê tê xông thẳng lên não, thân thể Nguyên Họa run lên, cười theo nói: “Tử Kỳ, chị biết em không phải ý này mà, chị buông em ra trước có được không?”
Từ Tử Kỳ ngẩng đầu lên, nhìn Nguyên Họa càng phát ra sáng lạn tươi cười chậm rãi nói: “Không được!”
Nguyên Họa nghe xong Từ Tử Kỳ trả lời, thiếu chút nữa phun máu, ánh mắt cầu xin. Nhưng Từ Tử Kỳ vẫn không nhúc nhích, lần thứ hai cúi người xuống, hôn cái miệng anh đào nhỏ nhắn của Nguyên Họa, tinh tế mút vào, đầu lưỡi linh hoạt khiêu mở hàm răng Nguyên Họa, nhảy múa cùng đầu lưỡi đinh hương của Nguyên Họa, hôn có chút xâm lược, không biết có phải thực sự lâu lắm không có thân thiết hay không, động tác của Từ Tử Kỳ không còn thận trọng như lần trước, ngược lại có chút vội vàng.
Nụ hôn từng chút từng chút rơi xuống trên người Nguyên Họa, áo ngủ bị cởi ra, mất trật tự rơi ở trên sàn nhà, trên giường hai cỗ thân thể đan vào cùng một chỗ.
Nguyên Họa cũng không luống cuống như lần đầu tiên, như có như không phối hợp với động tác của Từ Tử Kỳ, tuy rằng lần đầu tiên cho nàng ấn tượng không tính là quá tốt, dù sao nàng là người vô cùng sợ đau, ấn tượng của lần đầu tiên khắc sâu cũng chính là toàn tâm cảm giác đau đớn. Thế nhưng nếu như Từ Tử Kỳ muốn nàng, nàng cũng sẽ không cự tuyệt.
Cảm giác được Nguyên Họa đáp lại, Từ Tử Kỳ có chút vui vẻ, động tác dần dần thông thả, không phải nàng không cảm giác được Nguyên Họa có chút kháng cự, chỉ là quả thật mình rất muốn nàng. Vì để cho lần này Nguyên Họa có thể lưu lại ấn tượng tốt, Từ Tử Kỳ cũng bắt đầu chầm chậm thực hiện bước dạo đầu, không giống mới vừa rồi vội vàng như lang như hổ.
Theo đường cong trên người Nguyên Họa, nụ hôn của Từ Tử Kỳ chậm rãi hạ xuống, lúc nặng lúc nhẹ, cắn nụ hoa đỏ hồng trên đỉnh núi kia, đầu lưỡi đánh vòng dọc theo hình cung, ngậm cả nụ hoa vào miệng, sau lại chậm rãi nhả ra, tay đặt ngọn núi khác, nhẹ nhàng vuốt ve nụ hồng còn lại.
Nguyên Họa bị kích thích như vậy, kêu rên ra tiếng, cắn răng, ngẩng đầu lên hai mắt mê ly nhìn Từ Tử Kỳ đang vùi đầu vào trước ngực mình, ý cười trong mắt tràn đầy cưng chìu.
Nụ hôn Từ Tử Kỳ dời xuống, không nhanh không chậm, ổn định theo thứ tự. Tay theo đường cong thân thể vuốt ve, khi thì ác ý dừng lại giữ hai chân Nguyên Họa, tay như có như không mà lướt qua, Nguyên Họa kích thích khó nhịn khép lại hai chân, kẹp bàn tay đang muốn thoát đi của Từ Tử Kỳ giữa hai đùi.
Từ Tử Kỳ chuyển qua bên tai Nguyên Họa nhẹ giọng nói: “Nguyên Họa, có muốn không?”
Nguyên Họa nghe xong Từ Tử Kỳ nói, trên mặt đỏ bừng một mảnh, ngượng ngùng gật đầu, hai mắt nhắm nghiền không dám nhìn Từ Tử Kỳ, nhưng trong lòng thì vô cùng tức giận, sao lần nào Từ Tử Kỳ cũng ác ý đối với nàng như thế?
Từ Tử Kỳ thấy dáng vẻ người vợ nhỏ của Nguyên Họa, trong lòng vô cùng thích thú, cười nhẹ ra tiếng.
Nghe được tiếng cười của Từ Tử Kỳ, Nguyên Họa càng nghĩ càng cảm thấy không mặt mũi nhìn mặt Giang Đông phụ lão*, công quân như nàng thật sự là làm mất mặt phe công quân.
*ý chỉ phụ huynh, trưởng bối trong nhà
Từ Tử Kỳ dừng lại động tác, rời ra.
Nguyên Họa cảm giác được thân thể đã không có sức nặng, mở mắt ra, hoang mang nhìn Từ Tử Kỳ.
Từ Tử Kỳ cười cười với Nguyên Họa, đột nhiên tách hai chân Nguyên Họa ra, sau khi mở đến góc độ lớn nhất, mới chen đầu gối hai chân vào, động tác trên tay không có dừng lại, cúi người xuống, hôn nụ hoa nở rộ đầy xinh đẹp kia, tay nắm lấy nụ hoa khác, ngón trỏ và ngón giữa nhẹ nhàng gắp lấy nụ hoa kia, lại dùng ngón cái và ngón trỏ nhẹ nhàng xoa nắn nụ hoa, cho đến khi nụ hoa đỏ tươi không gì sánh được, tay phải mới chậm rãi dời xuống.
Đầu ngón tay phải nhẹ nhàng chạm đến từng tất da thịt trên người Nguyên Họa, trắng mịn khiến Từ Tử Kỳ yêu thích không buông tay. Hoạt động tay phải của mình, lại hôn từ đỉnh núi trái sang đỉnh núi phải. Nụ hoa đỏ tươi vừa rồi giống như đang kêu gọi người đến hái, tính tình Từ Tử Kỳ không vội, vươn đầu lưỡi liếm liếm, nhẹ nhàng cắn cắn mới ngậm vào miệng mà mút lấy.
Hai chân của Nguyên Họa bởi vì khó nhịn mà cong lên, tiếng rên quanh quẩn trong căn phòng nho nhỏ. Cảm thấy Từ Tử Kỳ chậm chạp không chịu vào, trong lòng khó chịu như mèo cào, thân thể bị kích thích không thể phát tán, thế nào cũng không cảm thấy đủ, cảm giác trống không. Nhưng cũng không tiện kêu Từ Tử Kỳ vào nội dung chính, chỉ có thể cắn răng để mình chịu đựng, có chút thống khổ.
Từ Tử Kỳ cũng chú ý tới biểu tình biến hóa cua Nguyên Họa, bộ dáng cau mày, nàng trải qua nhiều lễ rửa tội tự nhiên biết tại sao Nguyên Họa lại như vậy. Ngược lại động tác trước sau không chịu nhanh hơn, từ từ, nàng muốn làm đủ bước dạo đầu, không thể khiến Nguyên Họa giống lần trước, cảm thấy việc này rất khổ sở.
Tay lướt đến dưới thân của Nguyên Họa, vuốt ve đến nơi tư mật ướt át khiến nàng mỉm cười, làm đủ bước dạo đầu, ngón trỏ chậm rãi đưa vào, Nguyên Họa cảm giác được dị vật, bên trong cơ thể trong nháy mắt được lấp đầu, cảm giác trống rỗng mới vừa rồi mới được loại bỏ.
Từ Tử Kỳ cảm giác ngón tay của mình được một cổ ấm áp bao lấy, chậm rãi hướng vào trong, không vội không nóng nảy. Hơi cong ngón trỏ, sau khi như ý nguyện nghe được thanh âm thở mạnh của Nguyên Họa, dừng lại động tác, để Nguyên Họa thích ứng dị vật bên trong cơ thể