Sau khi Nguyên Họa nghe xong Từ Kiều nói, tinh quang trong mắt lóe lên, Từ Kiều nói không sai, nếu Từ Tử Kỳ thật lòng yêu nàng thì sẽ hiểu cho nàng, nàng làm như vậy cũng là vì tương lai của các nàng. Mặc dù trog lòng có ủy khuất bao nhiêu thì cũng là vì tương lại của nàng và Từ Tử Kỳ, nếu như mình ngay cả một chút ủy khuất cũng không chịu nổi, thì có tư cách gì đi yêu Từ Tử Kỳ chứ?
Nguyên Họa không phải là một đứa trẻ, nàng là một người trưởng thành, sau khi nghĩ thông suốt việc này, cũng tự nhiên buông xuống rất nhiều. Rời giường, cũng không giả bộ xác chết nữa, lấy ra túi văn kiện Nguyên Hữu Quốc đưa cho nàng, mở ra xem.
Từ Kiều không có quấy rầy Nguyên Họa, nàng biết bây giờ Nguyên Họa đã khôi phục bình thường. Chỉ cần Nguyên Họa khôi phục, như vậy chuyện gì đều không làm khó được nàng.
Sau khi Nguyên Họa dùng hơn mười phút xem xong, mới nói với Từ Kiều: “A Kiều, tao nhớ ngành của mày là kiểm tra kỷ luật đúng không?”
Từ Kiều buồn bực gật đầu, không biết vì sao Nguyên Họa đột nhiên hỏi nàng cái này.
Nguyên Họa nhìn Từ Kiều mờ mịt tiếp tục nói: “Tao có chuyện muốn nhờ mày.” Nói xong liền thẳng tắp nhìn chằm chằm Từ Kiều.
Từ Kiều bị Nguyên Họa nhìn chằm chằm như thế có chút mất tự nhiên, bắt đầu nói: “Có chuyện gì, mày nói ra là được, nếu có thể giúp tao nhất định sẽ giúp mày!”
Nguyên Họa rút ra một tờ giấy trong túi văn kiện đưa cho Từ Kiều nói: “Trước tiên mày xem cái này đi.”
Từ Kiều liếc mắt nhìn Nguyên Họa, tiếp nhận tờ giấy trên tay Nguyên Họa, tỉ mỉ nhìn, sau khi xem xong mới không chớp mắt nhìn chằm chằm Nguyên Họa hỏi: “Những thứ này từ đâu mà mày có được?”
Từ Kiều rất rõ ràng vật trên tay mình nặng bao nhiêu, liên lụy tới mười mấy quan chức thành phố A, nếu như chuyện trên này đều là thật, đường làm quan của những quan chức này coi như là chấm dứt. Bị giáng chức hoặc cắt chức coi như may, chỉ sợ đại đa số đều không thoát khỏi tù tội.
Sau khi Nguyên Họa chăm chú nhìn Từ Kiều vài lần mới lên tiếng: “Mày không cần quan tâm những thứ này từ đâu tới, mày chỉ cần nói cho tao biết, nếu giao những thứ trên tay mày cho người trong ngành của mày, có thể bắt những người này vấn tội hay không?”
Từ Kiều nghe xong Nguyên Họa nói, nhíu mày thật chặt, tính nghiêm trọng của chuyện này nàng hiểu rõ, liên quan đến nhiều quan chức như vậy, lĩnh vực lại rộng như vậy, muốn dùng luật pháp cũng có chút khó khăn, sau khi suy đi nghĩ lại, vẫn gật đầu một cái nói: “Có thể. Thế nhưng mày có thể nói cho tao biết tại sao phải chỉnh chết những quan chức này hay không? Mày nên hiểu được đạo lý dân không đấu với quan.” Không phải Từ Kiều lo lắng con đường làm quan tương lai của mình, dù sao nàng cũng không muốn đi xa trên con đường này, muốn leo lên cao. Mà là lo lắng nếu người khác biết những văn kiện này là do Nguyên Họa giao cho nàng, sẽ có người gây bất lợi cho Nguyên Họa. Cho dù biết cha mẹ của Nguyên Họa là quan chức của tỉnh, vẫn lo lắng, dù sao lòng của Từ Kiều trước sau vẫn trao trên người của Nguyên Họa.
Nguyên Họa nghe xong, đứng dậy, tay khoát lên vai Từ Kiều nói: “Nguyên nhân hiện tại tao không thể nói cho mày biết, nói chung làm phiền mày giao những văn kiện này cho ban ngành của mày đi, tốc độ cành nhanh càng tốt.”
Nguyên Họa cũng không có nói ra nguyên nhân tại sao mình muốn chỉnh chết những quan chức này, bởi vì hiện tại nàng làm đều là vì Từ Tử Kỳ, nàng không muốn đả kích Từ Kiều, nếu là ở trước đây nàng nhất định sẽ nói nguyên nhân cho Từ Kiều, nhưng bây giờ không được, bởi vì nàng biết rõ, Từ Kiều vẫn yêu nàng. Làm sao nhẫn tâm nói ra nguyên nhân như vậy khiến Từ Kiều thương tâm chứ?
Từ Kiều thấy Nguyên Họa không muốn nói ra nguyên nhân, văn kiện vừa rồi cũng có quan hệ với Lý thị, nếu nàng nhớ không lầm, Lý Đông Hải là đại thiếu gia của Lý thị đi. Nghĩ như thế tự nhiên cũng đoán được, chuyện này tất nhiên có quan hệ với Từ Tử Kỳ. Cười cười với Nguyên Họa, cũng không tiếp tục hỏi nữa. Nếu Nguyên Họa cho nàng bậc thang đi xuống, vì sao nàng lại không đi đây?
Nguyên Họa đứng lên đến tủ quần áo tìm ra một cái áo khoác, phủ lên người, nói với Từ Kiều: “Gọi anh Hà ra đi, cũng đã lâu mọi người chúng ta không có tụ họp. Thừa dịp bây giờ hai chúng ta đều rãnh, nhân tiện họp mặt đi.” Nói xong thì lôi kéo tay của Từ Kiều kéo Từ Kiều đi ra ngoài.
Từ Kiều bị Nguyên Họa lôi rời giường cũng không có bị Nguyên Họa lôi ra khỏi phòng, chỉ là trừng mắt Nguyên Họa khiển trách: “Tụ cái gì mà tụ a! Không phải mày còn đang bệnh sao? Ở nhà dưỡng bệnh thật tốt đi.”
Nguyên Họa tội nghiệp nhìn Từ Kiều, nhưng dường như Từ Kiều đã hạ quyết tâm, không để ý tới Nguyên Họa, bản thân tự ngồi về trên giường.
Nguyên Họa bất đắc dĩ, chỉ có thể đi tới ngồi vào bên cạnh Từ Kiều, lắc lắc tay của Từ Kiều nói: “A Kiều, mày đừng như vậy mà, không phải tao chỉ sốt nhẹ thôi sao, mày xem hiện tại tao có thể bật có thể nhảy, đã không sao. Hơn nữa, mấy người chúng ta thực sự đã lâu chưa từng họp mặt, họp mặt đi mà!” Nói lập tức liên tục lắc lắc tay của Từ Kiều.
Mà Từ Kiều vì Nguyên Họa một mực dai như đỉa, cuối cùng vẫn đồng ý đề nghị của Nguyên Họa, gọi mọi người cùng nhau họp mặt.
Lấy điện thoại gọi cho Hà Gia Tuấn và Minh Minh hẹn gặp tại quán ăn ở Bắc Môn, hai người lập tức vội vã đón xe đến quán ăn ở Bắc Môn kia. Mỗi lần bọn họ họp mặt đều gặp ở đây, ngay cả ông chủ thấy bọn họ cũng phải tính giá đặc biệt.
Lúc Nguyên Họa và Từ Kiều đến, Hà Gia Tuấn và Minh Minh còn chưa tới. Vì vậy trước tiên đặt một phòng chờ hai người bọn họ, đợi được hai người bọn họ tới đã là sáu giờ. Nguyên Họa vuốt bụng oán trách: “Hai người các cậu cũng quá lằng nhằng đi, mình và A Kiều đã chờ các cậu mấy tiếng, muốn bỏ đói mình a?”
Hà Gia Tuấn và Minh Minh chỉ là cười cười, xem ra, Nguyên Họa và Từ Kiều đã hòa thuận như lúc ban đầu, trong lòng tự nhiên cũng vui vẻ vì hai người kia. Dù sao, quan hệ bạn bè giữa mấy người bọn họ cũng là do bao nhiêu năm mới tích lũy được, chứ không phải chuyện một sớm một chiều. Ai cũng không muốn thấy chẳng biết tại sao hai người này không còn làm bạn nữa.
Lúc hai người ngồi xuống, Nguyên Họa lập tức gọi phục vụ, gọi một ít món xào, lại kêu thêm mấy tá bia, mọi người vui vẻ mà uống.
Nguyên Họa đột nhiên nói với Hà Gia Tuấn: “Anh Hà, em nhớ anh có mấy người bạn làm ở cục thuế phải không?”
Hà Gia Tuấn buồn bực nhìn Nguyên Họa, thấy Nguyên Họa chỉ lo vội vàng gắp cá mà ăn, ngay cả đầu cũng không ngẩng lên nhìn anh, cho là mình nghe lầm. Nguyên Họa là người không có việc gì căn bản cũng sẽ không hỏi vấn đề này, nên không trả lời, tiếp tục gắp thức ăn ăn.
Nguyên Họa ăn xong nửa ngày cũng chưa từng nghe Hà Gia Tuấn trả lời, ngẩng đầu lên, thấy Hà Gia Tuấn mãnh liệt gắp thức ăn, tốt tính hỏi lại lần nữa: “Anh Hà, em hỏi anh sao không trả lời?”
Lúc này Hà Gia Tuấn mới dừng đũa, nhìn Nguyên Họa hỏi: “Sao đột nhiên em lại hỏi vấn đề này a? Không phải muốn đi cục thuế làm đi?”
Nguyên Họa nghe xong câu hỏi của Hà Gia Tuấn, mồ hôi lạnh ứa ra, sao mình lại có thể muốn đi cục thuế làm việc chứ? Chỉ có thể giải thích nói: “Không phải, chỉ là có việc muốn nhờ bạn anh giúp, lại nhớ lần trước anh nói có bạn làm ở cục thuế.”
Mặc dù bộ dạng của Nguyên Họa đối với cái gì cũng không để tâm, thế nhưng kỳ thực đối với rất nhiều việc vẫn thầm nhớ ở trong lòng, nàng hiểu rất nhiều việc cần phải chuẩn bị từ trước, để đề phòng bất cứ tình huống nào.
Hà Gia Tuấn cũng giống Từ Kiều, Nguyên Họa cần người giúp? Đây cũng là tin tức xứng đáng đưa lên trang đầu, sao có thể không tra vấn kĩ lưỡng được chứ? Xấu xa chế nhạo Nguyên Họa: “Ai ui, Nguyên đại tiểu thư của chúng ta cần người giúp a? Đến, nói nghe một chút là chuyện gì a?”
Lúc này trên trán Nguyên Họa mới thực sự hiện ra ba vạch đen, ai nói nhiều chuyện chỉ là quyền lợi của nữ nhân, Hà Gia Tuấn này là một đại nam nhân, còn là hình tượng cảnh sát nhân dân vĩ đại, nhiều chuyện còn lợi hại hơn nữ nhân. Thẳng tắp nhìn Hà Gia Tuấn một lúc mới lên tiếng: “Anh Hà, anh thật sự là quá nhiều chuyện. Em hết ý kiến...”
Hà Gia Tuấn bị Nguyên Họa nói, mặt mũi cũng không còn, chỉ trừng Nguyên Họa vài lần mới lên tiếng: “Ừ, anh có một người bạn ở cục thuế, cậu ấy tên là Lý Minh, anh còn có số điện thoại của cậu ấy, em lưu lại đi.”
Nguyên Họa lấy điện thoại ra lưu lại số Gia Tuấn vừa cho, sau đó tiếp tục ăn.
Từ Kiều chỉ ở một bên nhìn Nguyên Họa, nàng đương nhiên biết Nguyên Họa muốn số điện thoại của Lý Minh ở cục thuế kia làm gì, xem ra lần này Nguyên Họa quyết tâm muốn phá đổ Lý thị.
Một bữa cơm xong, ăn thì không bao nhiêu, bia lại uống không ít, bốn người uống hết hai kết bia.
Nguyên Họa loạng choạng đi đường, toàn bộ hành trình đều là do Từ Kiều đở. Cũng may Từ Kiều và Minh Minh không uống bao nhiêu, một đại nam nhân như Hà Gia Tuấn cũng uống không ít, nhưng vẫn tốt hơn Nguyên Họa rất nhiều, chí ít không cần người đỡ mới có thể bước đi.
Sau khi Từ Kiều đỡ Nguyên Họa lên taxi, mới tạm biệt Hà Gia Tuấn và Minh Minh, đưa Nguyên Họa về phòng trọ của nàng.
Dọc theo đường đi Nguyên Họa phải dựa vào trên người của Từ Kiều, động cũng chưa từng động một chút. Nàng cảm thấy mình mệt chết đi, không thể nói rõ là thân mệt hay là tâm mệt, chỉ là mệt mỏi không muốn động đậy chút nào. Mà hôm nay uống nhiều bia như vậy cũng là có nguyên nhân, xem như là nàng tạm biệt cuộc sống hiện tại. Từ nay về sau, nàng là Nguyên Họa hiện tại. Nguyên Họa kia không để ý tới thế sự, không bao giờ có khả năng quay lại nữa. Từ nay về sau, nàng chỉ sống vì Từ Tử Kỳ.
Nguyên Họa dựa vào cánh tay của Từ Kiều, mắt hơi híp, nhẹ nhàng thở dài một hơi.
Từ Kiều nghe thấy âm thanh thở dài, tim co rút đau một chút, nàng đã sớm nhìn ra hôm nay Nguyên Họa có cái gì không bình thường, chẳng qua đây là con đường Nguyên Họa lựa chọn, ai cũng không ngăn cản được.
Đến cửa tiểu khu, Từ Kiều thanh toán tiền xe, đỡ Nguyên Họa xuống xe taxi, lên lầu. Lấy chìa khóa cửa phòng trong túi Nguyên Họa, mở cửa liền nhìn thấy Từ Tử Kỳ đang đứng đó, lạnh lùng nhìn hai người các nàng.
Hiện tại Nguyên Họa không còn sức dời khỏi người Từ Kiều, chỉ như thế sững sờ nhìn vẻ mặt dần dần biến thành màu đen của Từ Tử Kỳ.
Từ Kiều ngược lại không quản nhiều như vậy, đỡ Nguyên Họa đến sô pha, để Nguyên Họa ngồi xuống, mới xoay người nói với Từ Tử Kỳ: “Từ tiểu thư, Nguyên Họa nàng uống say, tối nay nhờ cô chăm sóc nàng. Hiện tại cũng không còn sớm, tôi về trước.”
Từ Tử Kỳ gật đầu với Từ Kiều nói: “Được, đã phiền cô đưa nàng về.”
Từ Kiều nghe xong lập tức đi ra ngoài cửa, nói với Nguyên Họa: “Nguyên Họa, mày nghỉ ngơi thật tốt, ta về trước.”
Nguyên Họa vô lực quay về phía Từ Kiều gật đầu nói: “Ừ, mày trên đường cẩn thận một chút, đến nơi nhắn tin cho tao.”
Từ Kiều gật đầu một cái liền đi ra cửa, đóng cửa lại.
Từ Tử Kỳ thở dài một hơi đi tới bên cạnh Nguyên Họa, sờ soạng đầu Nguyên Họa một chút, phát hiện Nguyên Họa đã gần hết sốt. Chỉ là sắc mặt còn ửng hồng, lại nghe thấy được cả người Nguyên Họa đầy mùi rượu, mới buồn buồn nói: “Sau này đừng uống nhiều như vậy.” Giọng nói không có chút ý tứ trách cứ nào, giống như tuyên bố, chắc chắn Nguyên Họa sẽ đồng ý vậy.
Thế nhưng Nguyên Họa lại thật ngoan ngoãn gật đầu, đưa đầu của mình đến gần tay của Từ Tử Kỳ. Tay của Từ Tử Kỳ, một năm bốn mùa đều lạnh như thế, dán lên như vậy rất thoải mái.
Từ Tử Kỳ nhìn cử động nho nhỏ này của Nguyên Họa, trái lại rất săn sóc đưa tay dán vào trên khuôn mặt nóng hổi của Nguyên Họa.
Từ Tử Kỳ không biết gần đây Nguyên Họa làm sao vậy, nhưng rõ ràng không giống trước đây, không thể nói rõ không giống chỗ nào, luôn luôn không thể nhìn thấu Nguyên Họa, cảm giác như vậy khiến cho nàng khủng hoảng.
Lẳng lặng nhìn mặt của Nguyên Họa, giống như mèo con dính ở bên cạnh nàng.
Đột nhiên Từ Tử Kỳ cảm thấy có một chút rung động, khom người xuống, hôn lên môi của Nguyên Họa.
Cơ thể Nguyên Họa đột nhiên nhè nhẹ run lên, nhưng lại chìm đắm trong sự dịu dàng này.
Từ Tử Kỳ hôn rất nhẹ rất nhẹ, giống như thương yêu một báu vật, lúc Nguyên Họa mở miệng thì cẩn thận đưa đầu lưỡi vào, hấp thu trong miệng Nguyên Họa...
Nguyên Họa từ từ nhắm lại hai mắt của mình, chuyên tâm đắm chìm trong vô hạn triền miên cùng dịu dàng do Từ Tử Kỳ tạo ra.