Đường Thuần đứng bên cạnh Phó Hạo Nguyệt nhìn vẻ mặt tuyệt vọng của đôi vợ chồng kia khi bị đeo còng tay, quả nhiên cô đã hiểu cái thứ gọi là "Tự gây nghiệp thì không thể sống".
Suốt quãng thời gian này, thật sự bọn họ có vô số cơ hội để quay đầu lại, nhưng hết lần này tới lần khác, lần nào họ cũng chọn con đường cực đoan nhất, kết cục là rơi vào tình cảnh thế này, vậy cũng không gọi là đáng thương cho lắm.
Phía xa xa, đội trưởng đội cảnh sát dẫn đội đến chào Phó Hạo Nguyệt rồi áp giải Triệu Mỹ Tuệ và Lỗ Thành Chí rời đi, Đường Thuần là người bị hại, đáng lẽ nên đi cùng cảnh sát để phối hợp điều tra, chỉ là cảnh sát đã nhìn thấy rõ ràng mọi hành vi của đôi vợ chồng này suốt thời gian qua, còn biết cực kỳ rõ ràng chân tướng mọi chuyện, câu hỏi của Đường Thuần cũng chỉ là về chuyện sau này hai kẻ tình nghi này sẽ bị khép tội ngồi tù bao nhiêu năm mà thôi, nên cũng không quá gấp gáp.
Phần lớn xe cảnh sát trên con phố đông đúc đã sơ tán đi, con đường đột nhiên trở nên trống trải hơn rất nhiều, nỗi run sợ trong lòng trên suốt quãng đường cuối cùng cũng ngừng lại, chỉ là nhịp tim vẫn đập nhanh như trước, có lẽ là do trong lòng còn sợ hãi, cũng có thể là do cảnh tượng vừa nãy quá sốc.
Cách đó không xa, hai chiếc xe màu đen có rèm che vẫn đang đứng yên, mà người vệ sĩ mặc bộ đồng phục màu đen vẫn ngoan ngoãn đứng bên cạnh xe, có vẻ như đang chờ mệnh lệnh tiếp theo của Phó Hạo Nguyệt.
Đường Thuần nhìn thoáng qua chàng trai da đen đứng ở cách đó không xa, cô nghĩ thầm, thì ra lúc nãy chính anh ta là người lái xe hổ báo như thế, đúng là không sợ làm Phó Hạo Nguyệt bị thương mà.
Nhưng mà thật ra thì đương nhiên là vệ sĩ da đen có sợ hãi chứ, dù sao nhiệm vụ hàng đầu của anh ta cũng là bảo vệ sự an toàn của ngài Phó mà, nhưng lúc nãy khi truy đuổi, ngài Phó ngồi ở hàng ghế sau cứ lạnh lùng bảo anh ta chạy vọt lên, mặc dù anh ta đã liên tục nhắc nhở rằng nếu cứ như vậy thì rất có thể sẽ gặp phải chuyện không may, nhưng ngài Phó vẫn không chịu nghe, làm anh ta sợ đến nỗi đến giờ sau lưng vẫn còn ướt đẫm.
"Chiếc xe này... vẫn sửa được chứ?" Đường Thuần nhìn thoáng qua đằng sau xe ô tô đã rơi mất một chiếc gương chiếu hậu, thân xe cũng bị trầy xước nhìn trông khác hẳn, xem ra chắc hẳn là sẽ phải tốn một khoản tiền lớn để sửa chữa đây.
Phó Hạo Nguyệt nghiêng đầu thờ ơ liếc mắt nhìn Đường Thuần ở bên cạnh: "Cô vẫn còn tâm trạng mà quan tâm chiếc xe này cơ à?"
Đường Thuần nhướng mày, nhìn lại đôi mắt lạnh lùng khác thường của ông chủ, trong đôi mắt đào hoa kia là lốm đốm những chấm nhỏ, có vẻ như anh đang tức giận.
Cô không dám lên tiếng mà chỉ thầm trả lời trong lòng: Nói thừa, chẳng phải đều là tiền cả sao, lỡ đâu sau này anh muốn tính sổ với tôi thì biết làm sao đây?
"Chỉ là tôi sợ làm phiền ngài quá thôi." Đường Thuần cúi đầu xuống, giọng điệu có hơi thất vọng.
Thật ra cô hiểu rằng nói cho cùng thì chuyện ngày hôm nay cũng khó tránh khỏi có liên quan tới cô, nếu như cô có lòng cảnh giác từ trước thì đã không rơi vào tay đôi vợ chồng kia rồi, mà cũng sẽ không có tình cảnh như lúc này.
"Cũng bình thường, chiếc xe này cũng chỉ hơn mười triệu thôi." Phó Hạo Nguyệt đáp, giọng nói nghe vẫn hời hợt như thế, nhưng lại khiến Đường Thuần sợ đến nỗi sặc nước bọt của chính mình mấy lần.
Cái quái gì cơ? Chiếc xe màu đen nhìn trông như chiếc xe kiểu dáng đại chúng ở ven đường này mà lại có giá hơn mười triệu ư?
Đường Thuần vội vàng giơ tay lên ôm con tim nhỏ bé của mình lại.
"Thưa ngài... Thật ra lúc nãy anh không cần phải đuổi theo một cách liều lĩnh vậy đâu, lỡ như xảy ra chuyện gì thì biết làm sao?" Đến giờ nghĩ lại mà không hiểu sao hai chân Đường Thuần vẫn hơi mềm nhũn ra, một màn kịch cứ như trong phim điện ảnh diễn ra vô cùng chân thực trước mắt cô như thế.
Chỉ là lúc xem phim, trong lòng cô biết rõ ràng rằng đây là giả, tất cả mọi thứ đều là giả, cho dù thế nào thì nhân vật chính cũng sẽ không chết.
Nhưng ở trong thế giới thực, sống chết cũng chỉ diễn ra trong một cái chớp mắt mà thôi.
Phó Hạo Nguyệt lắng nghe "sự quan tâm" của cô gái, bàn tay trái có đeo nhẫn ban chỉ buông trước người đã nắm chặt lại thành nắm đấm từ lúc nào chẳng hay, mà tay phải thì đang từ tốn xoay xoay chiếc nhẫn ban chỉ như thường ngày, cứ thỉnh thoảng là lại xoay.
Không hiểu tại sao, Phó Hạo Nguyệt lại sự thấy quan tâm của cô thật sự hơi chói tai.
Gặp chuyện không may rồi lại gặp chuyện không may, giờ người gặp chuyện không may chính là cô chứ ai!
Người đàn ông híp mắt lại, đôi môi mỏng mím chặt, giữa hai đầu lông mày hiện lên vẻ lạnh lùng nhè nhẹ, khiến Đường Thuần và cả vệ sĩ da đen đứng cách đó không xa cũng nhận ra có điều gì đó không ổn.
"Xin lỗi ngài." Đường Thuần nói yếu ớt.
"Đường Thuần, người cô phải xin lỗi không phải là tôi, mà là chính cô đó." Nói xong, Phó Hạo Nguyệt cũng cất bước dứt khoát đi về phía hai chiếc xe màu đen có rèm che khác.
"Thưa ngài..."
Đường Thuần vừa định chạy theo sau, nhưng dường như Phó Hạo Nguyệt đã đoán trước được hành động của cô, vậy nên anh lạnh lùng cất tiếng ra lệnh cho vệ sĩ da đen đứng cách đó không xa: "Đưa cô ấy về đi."
Quả nhiên, Đường Thuần chưa bước được một bước thì đã bị một cánh tay to lớn cản lối đi trước mặt, vệ sĩ da đen thì đứng bên cạnh cô, dùng giọng điệu ôn hòa nhưng lại không cho phép từ chối mà nói rằng: "Cô Đường, để tôi đưa cô về đi."
Đường Thuần đứng đó, nhìn bóng lưng Phó Hạo Nguyệt đi mỗi lúc một xa, chẳng hiểu tại sao mà trong lòng cô lại cuộn trào một nỗi chua xót, đang gặm nhấm chi chít trái tim cô, khiến hơi thở của cô cũng thật chua chát, rồi lan thẳng tới tận mũi.
...
Ngày hôm sau, Đường Thuần cùng tiến hành hỗ trợ điều tra với người của đồn cảnh sát, chờ tới khi việc điều tra kết thúc rồi thì Đường Thuần muốn chạy đến nhà họ Phó luôn, nhưng rồi một cuộc gọi đã ngăn cô lại.
Là ông Lý gọi tới, bảo là muốn cô cứ nghỉ ngơi ở nhà vài ngày cho khỏe đi đã, trong khoảng thời gian này không cần phải đến nhà họ Phó.
Đường Thuần tưởng rằng mình sẽ thất nghiệp từ đây rồi, nhưng ông Lý lại phủ nhận câu hỏi của cô, chỉ nói rằng trong khoảng thời gian này tâm trạng của cậu chủ không tốt, không muốn gặp người khác cho lắm.
Tuy nói là không cần phải đi làm, nhưng có vẻ như tiền lương vẫn được trả như thường lệ, một chuyện cực kỳ tốt thế này rơi trúng đầu Đường Thuần, đáng lẽ cô phải vui mừng mới đúng, nhưng không hiểu tại sao mà cô không thể cười nổi.
Đường Thuần ở nhà một mình cực kỳ buồn chán, nhưng Lục Tiểu Mạn thì ngày nào cũng bộn bề công việc, chỉ có mỗi buổi tối mới có chút thời gian để nghe cô kể chuyện phàn nàn.
Cô kể hết mọi chuyện đã xảy ra khi ấy cho Lục Tiểu Mạn, chỉ giấu vài chi tiết nhỏ, mà phản ứng ban đầu của Lục Tiểu Mạn cũng giống y hệt cô, cứ cảm thấy chuyện này cực kỳ hoang đường, nhưng sau đó cô ấy cũng không thể không chỉ trích Đường Thuần.
"Cậu nhìn cậu đi, ở trường thì năm nào cũng đứng đầu về chuyên ngành, vừa ra xã hội cái là não đã bị chó ăn luôn rồi hả? Sao cậu có thể không báo cảnh sát ngay khi bị xe đâm vậy chứ?"
"Bây giờ tớ chỉ đang ước gì có thể vặn cái đầ của cậu xuống, cũng may mà không có chuyện gì, nếu lỡ như hai vợ chồng kia bị quá khích thật xong giết cậu luôn thì sao đây? Cậu có từng nghĩ tới hậu quả này không?"
"Ngoài miệng thì cậu cứ nói đi nói lại không muốn gây thêm phiền phức cho anh ta, phủi bỏ sạch sẽ luôn, chẳng phải đến cuối cùng vẫn phải nhờ ngài Phó dọn dẹp mỡ hỗn độn cho đó sao?"
"Để tớ nói cho cậu biết, anh ta nói cũng đúng đó, người cậu cần xin lỗi không phải là anh ta, mà là chính cậu!"
...
Đây là lần đầu tiên Lục Tiểu Mạn mắng Đường Thuần, nếu là trước đây thì vẫn luôn là Đường Thuần mắng Lục Tiểu Mạn.
Qua mấy ngày hôm nay, đương nhiên là Đường Thuần cũng đã nhận ra sai lầm của mình, chỉ là hiện giờ cô đang bị đình chỉ công việc, Wechat của Phó Hạo Nguyệt chỉ như vật trang trí chẳng bao giờ trả lời tin nhắn, cô muốn chân thành kiểm điểm lỗi sai của mình với anh mà cũng không tìm thấy cánh cửa nào cả.
Trong lòng cô rối bời khủng khiếp, nhưng chẳng biết rốt cuộc là vì sao lại rối.
Mỗi đêm khi nằm trên giường, Đường Thuần cứ không kìm được mà nhớ lại tình cảnh lúc ấy, tốc độ xe cực nhanh, thân xe va chạm, cảm giác con tim chấn động, e là cả đời này cô không thể nào quên đi được.
Đường Thuần vẫn luôn nghĩ, hẳn là cô nên sống cuộc sống của một người bình thường, mỗi ngày đi làm đúng giờ, làm việc tận tâm tận tụy, kiếm tiền nuôi sống bản thân, chờ tới khi có khả năng thì sẽ mua một căn nhà ở, biết đâu cô cũng sẽ gặp được một người đàn ông mình vừa ý, sau đó có một tình yêu thật giản đơn, tiếp đó là bước vào lễ đường hôn nhân.
Cô không cầu mong giàu sang gì hết, cô chỉ muốn có một cuộc sống bình yên.
Những lời mà Triệu Mỹ Tuệ nói lúc ở trong câu lạc bộ vẫn luôn quanh quẩn bên tai cô, nối từng giọt ký ức lại thành một chuỗi, thế nên Đường Thuần dần bắt đầu nghi ngờ... Phó Hạo Nguyệt, thích cô thật sao?
Không phải đó chứ, cô chỉ là một sinh viên tốt nghiệp bình thường, cho dù cô không phủ nhận sự xuất sắc của bản thân, nhưng đối với một người tầm cỡ như Phó Hạo Nguyệt mà nói thì đúng là cô cứ như núi cao gặp núi cao hơn ấy nhỉ?
Mà với điều kiện của bản thân Phó Hạo Nguyệt thì e rằng có cả đống người xuất sắc hơn cô gấp trăm lần cho anh chọn, sao cô lại lọt vào mắt anh được chứ?
Không biết có phải vì vẻ đẹp của cô không nhỉ?
Đường Thuần nghĩ rồi giơ tay lên sờ mặt mình thử.