• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cuối cùng năm trăm nghìn này, Đường Thuần không nhận.

Lúc đó đối mặt với việc bị Phó Hạo Nguyệt gây khó dễ, cô bất đắc dĩ lắm mới dùng đến hạ sách này, cô nghĩ nếu như Phó Hạo Nguyệt thích mình, vậy có phải thỉnh thoảng làm nũng một chút cũng có thể đạt được mục đích?

Nhưng Đường Thuần không ngờ được là, cô chỉ cần dùng một cái ôm đã khiến Phó Hạo Nguyệt phải đầu hàng, càng không ngờ được là sau khi ôm xong mình còn được thêm năm trăm nghìn tệ.

Năm trăm nghìn tệ đó! Tròn trĩnh! Số tiền này đã đủ để mua được một căn hộ ba phòng ở ngoại ô thành phố rồi.

Đường Thuần thừa nhận, sức quyến rũ của tiền là rất lớn, cũng thừa nhận khi nhận được tiền cô cực kỳ cảm động, thậm chí còn có suy nghĩ phải quay lại ôm chặt đùi của anh Phó.

Nhưng cảm xúc này cũng chỉ xuất hiện trong nháy mắt, sau đó khi đã tỉnh táo lại, Đường Thuần nghĩ mình cầm số tiền này cứ bị khó xử, cho nên cô tìm quản gia Lý để đưa trả năm trăm nghìn tệ.

Quản gia Lý lại hoàn toàn không thể hiểu nổi, thế này dù gì cũng là lòng tốt của ông chủ, con số năm trăm nghìn tệ này đối với người bình thường quả thật là không nhỏ, Đường Thuần cầm lấy tiêu xài cho bản thân không phải tốt hơn sao? Hơn nữa số tiền này trong mắt ông chủ cũng chỉ là chút tiền lẻ, đưa cho Đường Thuần cũng không có gì phải hối hận, thật sự không cần phải trả lại.

Nhưng Đường Thuần lại thấy dù thế nào cũng không được dễ chịu, cùng lắm chỉ là một cái ôm mà thôi, cô coi như chút tình thú dùng để trao đổi lấy tờ giấy Tuyên Thành, ngược lại nếu thật sự trở thành một cuộc giao dịch thì dễ bị cảnh sát tóm đi lắm.

Càng nghĩ Đường Thuần càng muốn trả tiền lại.

Khi ông Lý nói cho Phó Hạo Nguyệt biết chuyện này, vẻ mặt anh không có gì thay đổi nhiều, chỉ nhìn hoa viên ngoài cửa sổ, ánh mắt u ám đi một chút, lúc lâu sau mới lạnh nhạt nói: “Vậy thì nghe cô ấy đi.”

Ông Lý nhíu mày, ánh mắt nhìn Phó Hạo Nguyệt cũng hơi kinh ngạc. Ông ấy vốn tưởng rằng ông chủ sẽ tức giận, dù sao thì người phụ nữ mình yêu không nhận tiền của mình, ít nhiều cũng sẽ khiến người đàn ông cảm thấy không cam lòng, nhưng thoạt nhìn ông chủ có vẻ rất bình tĩnh.

Ngay lúc ông Lý chuẩn bị ra ngoài thì chợt nghe thấy anh Phó đứng trước cửa sổ mở miệng nói: “Cảnh vật này nhìn nhiều cũng hơi chán.”

Ông Lý khựng lại, ánh mắt đi theo đường nhìn của ông chủ dừng lại ở cây phật thủ đang nở hoa rực rỡ trong vườn, một lát sau mới ngầm hiểu: “Ông chủ đã có loài hoa yêu thích nào chưa? Tôi đi bảo người làm vườn trồng.”

Phó Hạo Nguyệt có vẻ rất hài lòng với tốc độ phản ứng của ông Lý, gật đầu nghiêm túc nói: “Trồng hoa hồng đi.”

Ông Lý sửng sốt, lập tức gật đầu đồng ý: “Vâng, tôi sẽ sắp xếp.”

“Nhiều chủng loại một chút, dù sao cũng phải đủ để cho cô ấy hái.”

“Cô ấy” là ai không cần nói cũng biết, đôi mắt ông Lý cong cong, thầm nghĩ ông chủ theo đuổi người ta thật nhàm chán, trong nhàm chán còn hơi có chút kiêu ngạo, sợ là kém hơn một chút so với ông ấy của ngày xưa.

“Hiểu rồi, cô gái nhỏ luôn thích hoa hồng.”

Vừa dứt lời, Phó Hạo Nguyệt hơi nhíu mày, nhìn nụ cười đầy trêu chọc của ông Lý, hừ khẽ một tiếng, không thèm so đo với ông già bốc đồng này.



Ngày hôm sau, Đường Thuần lái xe đạp điện đến nhà họ Phó, từ đằng xa đã nhìn thấy một nhóm người làm vườn đang tập trung cuốc đất. Cô cực kỳ nghi ngờ, nhìn thấy ông Lý đứng bên cạnh thì không nhịn được mà chạy xe điện qua hỏi: “Đám hoa này không phải đang nở rất đẹp sao, sao đột nhiên lại đào đi?”

Ông Lý nhìn Đường Thuần hồn nhiên không biết gì, khóe mắt còn có ý cười, mở miệng đáp: “Ông chủ nói hoa này nhìn chán, muốn ngắm hoa khác.”

Đường Thuần nghe vậy, cảm thấy Phó Hạo Nguyệt đúng là kiểu người có thể làm chuyện như thế này, cho nên cũng không nghi ngờ gì. Cô nhẹ nhàng “À” một tiếng rồi quay đầu xe đi về gara, để cùng một chỗ với mọi người.

Ông Lý nhìn bóng dáng Đường Thuần rời đi, thầm nghĩ ông chủ mà yêu đương như thế này sợ là phải đi thêm một đoạn đường dài, tiếp tục như vậy nữa thì khi nào cậu chủ và cô chủ nhỏ của ông ấy mới ra đời chứ.

Ông ấy buồn muốn chết!

Mấy ngày tiếp theo, ngày nào Đường Thuần cũng đúng giờ đến phòng làm việc luyện chữ, còn Phó Hạo Nguyệt cũng không chơi tiểu xảo gì khác, thật sự nghiêm túc dạy Đường Thuần luyện thư pháp.

Lúc anh Phó đã nghiêm túc thì không hề qua loa hay lười biếng. Đường Thuần vốn tưởng rằng Phó Hạo Nguyệt muốn nhân cơ hội này để bồi dưỡng tình cảm, nhưng thoắt cái đã tới mấy ngày tiếp theo, ngoại trừ việc luyện chữ đến đau cả tay ra thì Đường Thuần cũng không thấy Phó Hạo Nguyệt có hành động gì thêm, dường như anh thật sự chỉ dạy cô viết chữ, đơn giản như vậy thôi.

Lần đầu tiên thấy kiểu theo đuổi như thế, Đường Thuần lại cảm thấy hơi mất mát, cũng có chút tức giận không thể nói rõ, chỉ là hơi có cảm giác hận không thể rèn sắt thành thép được.

Phó Hạo Nguyệt không biết được suy nghĩ của Đường Thuần, chỉ lo làm một chính nhân quân tử đúng nguyên tắc. Mấy ngày qua Phó Hạo Nguyệt đã coi Đường Thuần như học sinh của mình, tận tâm tận lực làm hết phận sự của một thầy giáo để dạy cô viết thư pháp.

Trong xã hội vội vã ngày nay, đại đa số mọi người đều cảm thấy việc luyện thư pháp rất vô dụng, nhưng không hề biết ý nghĩa thật sự của nó không phải là để viết ra một tác phẩm xinh đẹp, mà là tu thân dưỡng tính, bỏ tính nóng nảy, nuôi dưỡng ra sự bình tĩnh ổn định.

Anh vẫn luôn mong Đường Thuần có thể hiểu, cho dù hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình, một ngày nào đó khi cô thật sự sẽ rời khỏi anh để đi tìm kiếm thế giới mới rộng lớn hơn, lỡ có gặp chuyện không thuận lợi, tâm trạng bực bội, thì cây bút lông này còn giúp được nàng một chút.

Yêu cầu của Phó Hạo Nguyệt cực kỳ nghiêm ngặt, chỗ nào hơi sai quy chuẩn một chút thôi, thước mềm sẽ rơi vào mu bàn tay cô, không đau nhưng đủ khiến Đường Thuần bị căng thẳng.

Ba lần bốn lượt như thế, Đường Thuần cũng bình tĩnh lại bắt đầu chăm chỉ luyện chữ. Vài ngày sau quả nhiên cũng thấy được hiệu quả, chữ viết ra cũng ra hình ra dạng, tốt hơn rất nhiều so với những nét chữ như gà bới ngày đầu tiên.

Một ngày bình thường khi Đường Thuần vừa luyện xong một bộ chữ, đang cầm giấy Tuyên Thành để tự thưởng thức thì lại nghe thấy một tràng tiếng gõ cửa vang lên.

Một phút sau, quản gia Lý cầm thiệp mời từ ngoài cửa đi vào, lúc nhìn thấy Đường Thuần, vẻ mặt ông ấy hơi bối rối.

Đương nhiên là Phó Hạo Nguyệt nhận ra ông Lý khác thường, ánh mắt anh dừng lại ở chỗ cô gái nhỏ đang thưởng thức tác phẩm của mình, lát sau mới lên tiếng: “Giờ cũng muộn rồi. Đường Thuần, em đi về trước đi.”

Đường Thuần sửng sốt trong chốc lát, nhìn thấy ông Lý đang mỉm cười đứng bên cạnh, biết hai người nhất định là có chuyện cần bàn bạc nên cô cũng rất thức thời mà nói: “Vâng, ông chủ, tôi đi về trước.”

Cô đặt bút lông trong tay xuống, nhanh nhẹn rời khỏi phòng làm việc.

Mãi đến khi bóng dáng Đường Thuần biến mất, ông Lý mới đưa thiệp mời trong tay cho Phó Hạo Nguyệt, nói: “Ông chủ, cô Nhược Lan chuẩn bị kết hôn.”

Phó Hạo Nguyệt hơi khựng lại, một lát sau anh mới tới bên cửa sổ, nhìn vào ánh nắng ấm áp mùa đông, thầm nghĩ cuộc sống này trôi qua nhanh quá.

“Lúc nào?”

“Hết thứ ba.” Ông Lý đáp lời, trong đầu bỗng nhiên hồi  tưởng lại những ngày trong quá khứ.

Ngày trước khi ông cụ còn sống có mối quan hệ cực kỳ thân thiết với người đứng đầu nhà họ Tạ, có người còn nói hai bọn họ khi còn bé còn mặc chung quần mà lớn lên. Tuy nói hai nhà đều là những gia đình giàu có, cực kỳ có tiếng nói ở địa phương nhưng quan hệ lại tốt lạ thường. Không chỉ qua lại trên phương diện làm ăn, ngay cả bình thường có rảnh rỗi cũng ngồi lại dùng cơm với nhau. Sau này ông cụ cưới vợ, còn vị kia nhà họ Tạ cũng cưới một cô gái môn đăng hộ đối khác.

Ông chủ và cô Nhược Lan kia được sinh ra cùng năm, lúc đó sau khi Nhược Lan được sinh ra, cả hai nhà đều vui mừng vô cùng phải đính hôn cho hai đứa trẻ trước, khiến hai bà mẹ không ngừng trêu ghẹo.

Sau này ông chủ tuy là một người yếu ớt hay bệnh tật, nhưng ông cụ nhà họ Tạ vẫn luôn nhắc tới mối hôn sự này, dường như không ngại việc con gái mình phải gả cho một con ma ốm. Mà khi đó cô Nhược Lan cũng thường tới nhà họ Phó chơi, bảo là muốn chơi với ông chủ, người hai nhà rất rõ ràng, cô Nhược Lan thích ông chủ, cho dù khi đó hai người mới chỉ là trẻ con mà thôi.

Chuyện ngoài ý muốn xảy ra, ông cụ qua đời, nhà họ Phó lớn như vậy lập tức rơi vào tình thế nguy cấp, mặc dù như thế, khi tất cả mọi người chọn giậu đổ bìm leo thì nhà họ Tạ vẫn lo lắng trợ giúp, mà ngày đó ông cụ nhà họ Tạ tới nhà họ Phó, trịnh trọng nhắc tới chuyện hôn sự với mẹ của ông chủ.

Khi đó ông chủ cùng lắm mới hơn mười tuổi, mẹ ông chủ biết cơ thể mình không còn cố được bao lâu nữa, sợ tới lúc chết không ai chăm sóc cho Hạo Nguyệt, nên tự ý đính hôn thay cho ông chủ, tới khi ấy ông chủ và cô Nhược Lan mới là một đôi vợ chồng chưa cưới chân chính.

Sau đó mẹ của ông chủ qua đời, ông chủ cứng rắn gánh vác toàn bộ nhà họ Phó, trong lúc ấy người nhà họ Tạ cũng ra tay giúp đỡ.

Hình như ai cũng không ngờ được rằng ở phương diện buôn bán, ông chủ là một bậc kỳ tài, nhà họ Phó do có ông chủ quản lý dần dần đi lên, đứng vững ở địa vị ngày hôm nay. Nhưng người nhà họ Tạ kinh doanh bảo thủ, nhiều năm trôi qua cũng không tiến thêm được một bước nào, lúc nhà thông gia đang nhanh chóng phát triển, nhà họ Tạ vẫn chững lại không tiến lên, cho nên đến bây giờ trong miệng người khác, bọn họ chính là nhà giàu “lạc hậu”.

Về chuyện hôn ước, tất cả mọi người trong giới đều nghĩ nhà họ Tạ đã không còn xứng với nhà họ Phó nữa rồi, nhưng nhiều năm trôi qua ông chủ cũng chưa từng đưa ra đề nghị hủy bỏ hôn ước, mặc dù ông chủ chẳng hứng thú gì với chuyện nam nữ, hai người thỉnh thoảng gặp nhau cũng chỉ dừng lại ở mức nói chuyện phiếm.

Hai năm trước, cô Nhược Lan chủ động đề nghị hủy bỏ hôn ước, đương nhiên là ông chủ không có ý kiến gì, còn lấy ra một hợp đồng trị giá hai mươi tỷ tặng cô ấy coi như quà cảm ơn, cũng dễ dàng giải quyết được nguy cơ lung lay sắp đổ của nhà họ Tạ.

Sau đó bọn họ nghe phong thanh rằng cô Nhược Lan và một doanh nhân người Mỹ đã yêu nhau, bây giờ cuối cùng cũng chờ được tin vui từ họ.

Phó Hạo Nguyệt xoay người nhíu mày, nhìn thiệp mời trong tay ông Lý, lát sau mở miệng hỏi: “Vậy thì sắp xếp cho xong đi, không thể thiếu quà mừng được.”

Mối quan hệ trước kia giữa hai nhà cũng sâu đậm, tóm lại anh vẫn phải xuất hiện một lần, dù sao đây cũng chính là chuyện lớn.

Ông Lý nhỏ giọng đồng ý, tiếp theo lại nhớ ra chuyện gì đó, lên tiếng dò hỏi: “Bên Tiểu Đường… cứ đúng sự thật mà nói sao?”

Ánh mắt Phó Hạo Nguyệt ngây ra, sau đó anh thu ánh mắt lại, quay ra nhìn vườn hoa nhẵn bóng.

Qua mấy ngày nữa, cái vườn này sẽ trồng đầy hoa hồng mà Đường Thuần thích.

“Ừ, nếu cô ấy hỏi thì cứ nói đúng sự thật.”

Dù sao cũng không có chuyện mất hết mặt mũi nào, quan hệ giữa anh và Nhược Lan cùng lắm cũng chỉ dừng lại ở bạn bè bình thường.

Ông Lý nghe vậy, cau mày âm thầm lắc đầu, nghĩ ông chủ vẫn ngây ngô quá, không hiểu được phụ nữ.



Vài ngày sau, Đường Thuần chú ý thấy ông Lý từ trước đến nay rất nhàn nhã lại bận rộn hơn nhiều.

Phải biết rằng tuy ông Lý làm việc ở nhà họ Phó, nhưng đã quá tuổi về hưu, bình thường ngoại trừ việc đi bộ với mấy người trẻ tuổi thì chính là chăm sóc hoa cỏ, thỉnh thoảng ứng đối với lời mời của người ngoài, thời gian còn lại cực kỳ rảnh rỗi.

Nhưng kỳ lạ là mấy ngày hôm nay thường không thấy bóng dáng ông Lý đâu.

Đường Thuần nghĩ lại buổi chiều ngày hôm đó, ông Lý cầm thứ gì đi vào phòng làm việc, sau đó anh Phó bảo cô đi về, giống như có chuyện bí mật cần thương lượng.

Trong lòng cô thấy rất tò mò, mặc dù cô biết có một số việc mình không nên hỏi nhiều, nhưng có lẽ vì Phó Hạo Nguyệt nuông chiều nên cô có thêm dũng khí, vào một ngày nào đó cô đuổi theo ông Lý, hỏi:

“Mấy ngày nay quản gia Lý đang bận cái gì vậy? Trong biệt thự không thấy bóng dáng ông đâu cả.”

Ông Lý cười nói: “À, tôi chuẩn bị quà để tặng cho vị hôn thê của ông chủ.”

Ông ấy vừa dứt lời, Đường Thuần bỗng nhiên trợn to hai mắt, cô như ngừng thở mà nuốt nước bọt một cái, ho nhẹ hai tiếng rồi khiếp sợ hỏi ngược lại: “Vị hôn thê? Ngài Phó có vị hôn thê?”

Trong thoáng chốc, đủ mọi loại từ ngữ chửi bới tên cặn bã cuộn trào lên trong đầu cô, ngay khi cô không kìm được nữa mà muốn chửi ầm lên thì lại thấy ông Lý nhẹ nhàng "A" một tiếng, rồi nói xin lỗi: "Xem cái mồm lắm chuyện của tôi kìa, tôi nói nhầm, là vị hôn thê cũ."

Mây đen cuồn cuộn hòa cùng những tia chớp đùng đoàng đang sắp làm dấy lên một trận cuồng phong bão táp, lúc này nghe thấy câu trả lời của ông Lý thì lập tức tắt lửa, cô lại không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Chỉ là không đợi Đường Thuần vui mừng được bao lâu, không hiểu sao trong lòng cô lại chợt dâng lên một cơn ghen tuông, bất giác bao phủ lên cả trái tim cô lúc nào chẳng hay, khiến cho lúc này đây trong tim cô đang cuồn cuộn cơn chua xót sôi sùng sục.

Vẻ mặt cô cực kỳ tự nhiên, Đường Thuần giả vờ như đang nói đại, như thể cô chỉ muốn buôn chuyện tí thôi.

"Trước đây ông chủ có vị hôn thê sao? Sao tôi ở nhà họ Phó lâu vậy rồi mà chưa từng nghe chuyện này nhỉ?"

Ý cười trong mắt ông Lý vẫn không thuyên giảm, nếu nhìn kỹ thì ở đuôi mắt ông còn có thấp thoáng sự xấu xa, ông ấy tiếp tục giải thích: "Đó là bởi vì hôn ước đã bị hủy bỏ từ hai năm trước rồi, chuyện đã qua lâu như vậy, đương nhiên là không còn ai nhắc lại nữa."

Hai năm... Cũng không phải là một khoảng thời gian dài cho lắm mà.

Đường Thuần thầm lẩm bẩm trong lòng, cô cứ cảm thấy như mình bị người ta lừa vậy.

"Nhưng mà quản gia Lý này, chẳng phải trước kia ông nói ông chủ chưa từng yêu đương bao giờ sao? Cũng không có "bóng hồng tri kỷ" nào hết, nếu vậy chẳng lẽ vị hôn thê đó không được coi là người yêu cũ của ông chủ hay sao?" Đường Thuần nói lại một lần nữa, mặc dù cô tự thấy rằng giọng điệu của mình rất bình tĩnh, nhưng ông Lý liếc mắt cái là đã nhận ra tâm trạng của Đường Thuần, ông thầm nghĩ cô nhóc này trông thì có vẻ như chẳng có ý gì với ông chủ, nhưng mà cũng ghen tuông chẳng kém ai.

"Vậy có tính là gì chứ? Cậu chủ và cô Nhược Lan cùng lắm cũng chỉ là thanh mai trúc mã thôi, trong thời gian đính hôn, một năm hai người họ cũng chẳng gặp nhau được mấy lần, mà có gặp nhau thì cũng chỉ trò chuyện qua lại đôi câu mà thôi, cũng không được coi là người yêu cũ gì cả." Ông Lý xua tay đáp, như sợ Đường Thuần hiểu lần, ông ấy lại nói thêm một câu: "Tiểu Đường, cô đừng suy nghĩ nhiều, chẳng phải cô biết rất rõ chuyện cậu chủ đã từng yêu hay chưa sao?"

Đường Thuần vừa mới thở phào nhẹ nhõm đã nghe thấy lời trêu chọc của ông Lý lại chợt thấy căng thẳng, gương mặt nhỏ nhắn nóng bừng lên, vẻ bình tĩnh giả vờ đã bị phá vỡ chỉ trong nháy mắt.

"Quản, quản gia Lý, tôi chỉ hỏi bừa một câu vậy thôi, không có ý gì khác đâu, hơn nữa một hộ lý như tôi thì làm sao mà biết ông chủ đã từng yêu hay chưa được? Ông tuyệt đối đừng hiểu lầm." Đường Thuần nói xong thì quay người lại chuẩn bị rời đi, nhưng sau đó lại nghĩ tới chuyện gì, cô quay đầu lại dặn dò ông Lý: "Quản gia Lý, chỉ là tôi thấy dạo này ông bộn bề nhiều việc cho nên mới tới hỏi thăm đôi câu, có gì cần giúp một tay thì cứ nói với tôi, chuyện hôm nay tôi tới tìm ông... Cũng không cần phải kể lại với ông chủ đâu."

Vừa dứt lời, Đường Thuần đã biến mất không còn thấy bóng dáng đâu, bóng lưng vội vã chạy trốn trong mắt ông Lý lại càng trở nên thú vị hơn.

Khi nào mới có thể bồng đứa bé được đây...

Hai giờ chiều, Đường Thuần tới phòng sách đúng giờ, không đợi Phó Hạo Nguyệt mở miệng, Đường Thuần đã đi tới trước bàn làm việc, tự mình mài mực mà chẳng nói một lời.

Phó Hạo Nguyệt đang ngồi bên cửa sổ cầm một cuốn sách thấy vậy thì hơi nhướng mày, anh cứ cảm thấy có chỗ nào đó không ổn lắm.

Tuy rằng thường ngày Đường Xuân cũng không nói nhiều, nhưng mỗi lần trước khi luyện thư pháp cũng sẽ nói chuyện với anh một hai câu, lần lữa một hồi rồi mới bắt đầu bắt tay vào việc chính.

Đương nhiên là Phó Hạo Nguyệt cũng hiểu được những suy nghĩ nhỏ nhặt của cô, nhưng anh cũng không muốn vạch trần nên cho tới giờ cứ để kệ cô như thế.

Chỉ là hôm nay sao Đường Thuần lại nghiêm túc thế này?

Phó Hạo Nguyệt từ tốn khép sách lại, anh cất bước đi tới trước bàn đọc sách, thấy cô gái đang cầm bút lông chuẩn bị viết chữ, anh thầm nghĩ chắc hẳn là cô lại phạm phải tội lỗi nhỏ nhặt nào đó như lúc trước rồi, anh đang định cầm lấy bút thì đã thấy cô gái giơ tay lên thấm mực rồi đặt bút hành văn thuần thục, không tìm ra một tí lỗi sai nào như ngày trước.

Phó Hạo Nguyệt hơi nhướng mày, trong lòng anh có hơi bất ngờ, nghĩ cô nhóc này mà lại thật sự nghiêm túc đến thế.

"Lúc đóng bút phải dứt khoát, không được lưỡng lự chần chừ." Tiếng chỉ bảo của người đàn ông vang vọng trong phòng sách yên tĩnh.

Đường Thuần nghe vậy thì cũng chẳng cãi lại nửa câu, cô chỉ cầm lấy một tờ giấy Tuyên khác, rồi nhanh chóng viết chữ tiếp theo, động tác kết thúc gọn gàng dứt khoát, thậm chí còn có đôi chút sắc bén.

Phó Hạo Nguyệt:?

Cảm giác kỳ quái trong lòng càng ngày càng dâng cao, Phó Hạo Nguyệt quan sát tỉ mỉ Đường Thuần trước mắt mình, thấy vẻ mặt cô cực kỳ nghiêm túc, anh lại không hề cảm thấy vui mừng chút nào, mà chân mày anh cau lại, thầm nghĩ: Đừng nói là có người nào chọc giận bé mèo này nhé?

Trong phòng sách cực kỳ yên tĩnh, Phó Hạo Nguyệt nhìn Đường Thần đang miệt mài luyện chữ, trong lòng anh không hiểu sao lại cảm thấy hơi buồn bực, còn có đôi chút luống cuống.

Ngay khi Đường Thuần đang chuẩn bị thay một tờ giấy luyện chữ nữa thì Phó Hạo Nguyệt đứng bên cạnh đột nhiên chặn bàn tay đang giơ lên của Đường Thuần ở giữa không trung, ngăn cản động tác của cô, anh ngập ngừng hỏi.

"Tâm trạng không tốt sao?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK