Nghe thấy câu này, Phó Hạo Nguyệt khẽ nhíu mày, nhưng chỉ một lát đã khôi phục như ban đầu. Anh ngoảnh mặt cong môi cười nhạt, nói với nhân viên bán hàng: “Xin lỗi, tôi không hay dùng mấy thứ đó, phiền cô quẹt thẻ tính tiền.”
Có lẽ vì giáo dưỡng đã khắc sâu vào trong xương cốt, cho nên dù đối mặt với người xa lạ không quen biết, thái độ của Phó Hạo Nguyệt cũng không kiêu ngạo chút nào, ngay cả lời nói cũng mang theo đôi chút dáng vẻ của “công tử khiêm tốn”.
Nhân viên bán hàng bị nụ cười nhạt của Phó Hạo Nguyệt mê hoặc, vội vàng gật đầu nhận lấy thẻ, động tác nhanh chóng chạy tới trước quầy tính tiền, trước khi đi khuôn mặt nhỏ đỏ bừng lên, hình như vẫn chưa thể lấy lại tinh thần từ nụ cười của người đàn ông như cũ.
Thu tất cả cảnh tượng này vào mắt, khóe miệng Đường Thuần hơi co lại, cô bước hai ba bước đến cạnh Phó Hạo Nguyệt, nhỏ giọng nói: “Ông chủ, quần áo này quá đắt, hơn nữa mua hai bộ làm gì? Không phải chỉ mặc một chút ngày hôm nay sao…”
Phó Hạo Nguyệt ngước mắt lên, nhìn bộ váy liền trên người cô gái, lúc này cơn giận buổi sáng mới tiêu giảm đôi chút.
“Không ngại, không đáng bao nhiêu tiền.”
Đường Thuần:...
Hay lắm, một bộ hơn ba vạn, một bộ hơn bốn vạn, cộng lại làm tròn lên cũng mua được một chiếc xe hơi nhỏ giá rẻ rồi!
Tuy rằng hiện tại Đường Thuần làm việc ở nhà họ Phó, tiền lương mỗi tháng mười vạn, nhưng tính cách bẩm sinh của cô không phải người phô trương lãng phí, cho nên không có thói quen tiêu nhiều tiền như vậy trong vấn đề ăn mặc.
Nhưng rõ ràng Phó Hạo Nguyệt đã giàu đến mức mất nhân tính rồi, lúc này anh lại nhìn lướt qua hàng hóa trong cửa hàng, dùng ánh mắt tùy tiền chỉ vào một đôi giày cao gót thủy tinh cách đó không xa: “Đôi giày kia khá đẹp, hay là thử nhé?”
Đường Thuần nhìn theo ánh mắt của đối phương, gần như chỉ trong giây lát đã lên tiếng bác bỏ: “Không, xấu lắm, tôi không thích đi giày cao gót.”
Phó Hạo Nguyệt nghe thấy vậy, thật ra trong lòng còn có chút tiếc nuối.
Nhân viên bán hàng làm việc lưu loát nhanh chóng thanh toán xong hóa đơn, hiện tại trên mặt mang theo nụ cười cực kỳ xán lạn, đưa trả lại thẻ cho Phó Hạo Nguyệt, còn mở miệng nói: “Thưa ngài, đã thanh toán xong, ngài muốn đóng gói bộ quần áo này hay mặc luôn trên người?”
“Bộ trên người này mặc luôn đi, bộ còn lại đóng gói.” Phó Hạo Nguyệt xong, lại không hề có ý định đưa tay ra nhận lại thẻ, vẫn thảnh thơi uống trà như cũ, thầm nghĩ hương vị này đúng là hơi kém.
Tay nhân viên bán hàng giơ giữa không trung hơi xấu hổ, một lúc lâu sau cô ấy lại nhắc nhở: “Thưa ngài, thẻ của ngài.”
“Đưa thẻ cho cô ấy đi.” Nói xong, Phó Hạo Nguyệt buông chén trà trong tay xuống, cử chỉ tao nhã đứng dậy từ ghế sô pha.
Đường Thuần mở to mắt nhìn, thấy nhân viên bán hàng xoay người lại đưa thẻ qua, đầu óc cô không hiểu ra sau, lại vẫn nhận lấy theo bản năng.
“Vì sao ông chủ lại cho tôi?”
Mới đầu Phó Hạo Nguyệt vẫn chưa lên tiếng, đợi đến khi nhân viên bán hàng kia gói xong đồ chuẩn bị đưa cho Đường Thuần, anh đã vươn tay ra chặn lại giữa đường, cực kỳ tự giác xách đồ giúp Đường Thuần.
“Lát nữa thấy thứ gì thích, cứ trả tiền luôn, lấy thẻ ra quá phiền toái.” Nói xong, Phó Hạo Nguyệt đi thẳng ra cửa không quay đầu lại.
Đường Thuần sững sờ tại chỗ một lát, thấy Phó Hạo Nguyệt sắp không còn bóng dáng rồi thì cô mới vội vàng đuổi theo, bỏ lại nhân viên bán hàng kia đứng tại chỗ với vẻ mặt choáng váng, nhìn theo bóng dáng rời đi của hai người, nhất thời đầu óc hơi hỗn loạn.
Hai người này đến đây đóng phim thần tượng tổng giám đốc bá đạo cho cô ấy xem à?
...
Một tiếng tiếp theo, hình như Phó Hạo Nguyệt và Đường Thuần đã bật công tắc nào đó.
Sau khi vào cửa hàng bán đồ trang điểm, chỉ cần ánh mắt Đường Thuần dừng lại quá nửa phút, Phó Hạo Nguyệt sẽ lập tức mở miệng nói thanh toán, sau khi lui tới mấy lần, Đường Thuần chỉ có thể căng da đầu bảo “ông cố nội” Phó tém tém lại chút, sau đó bản thân mới bắt đầu nghiêm túc chọn lựa.
Thật ra Phó Hạo Nguyệt hiểu rất rõ, Đường Thuần ngại với thân phận của hai người, cơ bản sẽ không đi mua sắm với anh một cách xằng bậy, cho nên hiện tại mới dùng biện pháp này, để ép cô “đi vào khuôn khổ”.
Lần đầu tiên khi Đường Thuần chủ động nói thanh toán, ánh mắt vẫn còn khiếp sợ liếc Phó Hạo Nguyệt vài lần, thấy sắc mặt anh không thay đổi chút nào, cô mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Quen tay hay việc, sau hai ba lần, động tác tính tiền của Đường Thuần cũng bắt đầu trở nên thuần thục hơn.
Phải biết rằng, khi phụ nữ mua sắm sẽ mất đi sự sáng suốt vì kích động, đặc biệt là trong tình huống bản thân không phải trả tiền.
Có thể nói, Phó Hạo Nguyệt chắc chắn là quý ông ga lăng tận xương cốt, khi Đường Thuần mua sắm anh tuyệt đối không xen vào nửa câu dư thừa nào, khi Đường Thuần rối rắm vì không biết màu son nào đẹp hơn trong hai loại, anh sẽ chủ động mở miệng bảo cô mua cả hai, ngay cả mỗi lần nhận túi đồ sau khi tính tiền xong anh đều cự kỳ chủ động nhận lấy giúp Đường Thuần.
Nhưng mà có lẽ Phó Hạo Nguyệt đã xem nhẹ Đường Thuần, cũng đánh giá cao bản thân rồi, chỉ một lát sau, hai tay anh đã xách đầy ắp đủ loại túi mua hàng…
Ngày thường không nhìn ra được, khi mua sắm cô nhóc này còn rất điên cuồng.
Sau khi mua xong hộp phấn phủ dạng bột cuối cùng, khi quay đầu lại Đường Thuần mới giật mình phát hiện ra, hai tay Phó Hạo Nguyệt đều đầy rồi, chỉ thiếu điều treo thêm một túi nữa trên cổ. Chợt tỉnh táo lại, trên mặt Đường Thuần lập tức ngượng ngùng, thầm mắng bản thân tự tìm đường chết, sau đó vội vàng tiến đến, cực kỳ xấu hổ xin lỗi: “Xin lỗi ngài phó, khi mua sắm tôi hơi nhất thời kích động mất sáng suốt, để tôi cầm mấy thứ này đi.”
Hai tay Phó Hạo Nguyệt căng chặt, rõ ràng đã xách hơi mệt mỏi rồi, nhưng khi Đường Thuần vươn tay ra muốn lấy đồ, anh vẫn nhẹ nhàng rút về phía sau, tránh thoát động tác của cô.
“Còn dư lại một túi, cô cầm đi.” Trên mặt người đàn ông không mất kiên nhẫn chút nào, bởi vậy càng khiến cô gái áy náy hơn.
Đường Thuần a Đường Thuần, mi đúng là hồ đồ thật rồi, không phải đã quên Phó Hạo Nguyệt chính là ông chủ của mi rồi chứ?
“Còn muốn mua gì nữa không?” Phó Hạo Nguyệt mở miệng dò hỏi.
Đường Thuần lắc đầu liên tục, sợ sau khi mua xong lần này, bản thân sẽ phải cuốn gói ngay lập tức.
Đến lúc này, cuối cùng buổi mua sắm hôm nay mới kết thúc.
Phó Hạo Nguyệt bước nhanh chân về phía vệ sĩ dừng xe, mà vệ sĩ ngồi trên xe ban đầu thấy ông chủ nhà mình xách theo túi lớn túi nhỏ còn kinh ngạc một lát, sau đó mới vội vàng xuống xe, nhanh chóng chạy đến bên cạnh Phó Hạo Nguyệt, nhận lấy tất cả đồ đạc…
Ui chao, cô Đường đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong được, túi lớn túi nhỏ này, xách lên cũng nặng thật đấy.
Đợi vệ sĩ nhận lấy túi mua hàng rồi, sắc mặt căng chặt của Phó Hạo Nguyệt mới dịu đi đôi chút.
Cánh tay hơi tê mỏi, có lẽ vì mười mấy năm qua chưa từng xách vật nặng như thế, hiện tại tay đã run nhè nhẹ.
Phó Hạo Nguyệt đi quá nhanh, một lúc lâu sau Đường Thuần mới đi theo, trong lòng hoảng loạn không thôi, biết hành vi vừa rồi của mình đã đi quá giới hạn, sợ Phó Hạo Nguyệt sẽ nổi giận vì chuyện này.
“Ông chủ… tôi.” Lời xin lỗi muốn nói đã tới bên miệng lại xoay quanh một lúc lâu không biết nên nói ra thế nào, chỉ có thể yếu ớt dò hỏi một câu: “Có phải ngài đang giận không?”
Phó Hạo Nguyệt quay đầu, đối diện với đôi mắt lo sợ nơm nớp kia của Đường Thuần, anh hơi nghẹn lời, cũng không biết nên mở miệng nói với cô thế nào.
“Không, chỉ là hội chùa sắp bắt đầu rồi, cho nên đi hơi nhanh một chút.”
Đúng vậy, nếu như còn không đi nhanh, anh thật sự sẽ không xách nổi mấy thứ này.
Nếu như bỏ gánh trước mặt cô gái, kiểu mất mặt này anh không chấp nhận nổi.
Đường Thuần nghe thấy câu này, mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm, khóe mắt vẫn không ngừng dừng lại trên khuôn mặt của Phó Hạo Nguyệt, giống như đang xác nhận lời anh nói.
Ghế sau xe rất rộng, trên đường đi, Đường Thuần mở vài món đồ trang điểm ra, tốn nửa tiếng trang điểm cho bản thân.
Từ trước đến nay hàng ghế phía sau xe luôn sạch sẽ, lúc này nhìn qua lại lộ vẻ bừa bộn, nhưng Phó Hạo Nguyệt không hề cảm thấy có gì không ổn, anh giả vờ giả vịt cầm quyển sách lên, ánh mắt lại luôn rơi trên người Đường Thuần đang trang điểm, nhìn cô bôi bôi trát trát lên mặt, anh lại cảm thấy mới lạ vô cùng.
Đường Thuần vừa tô son xong, xe lập tức dừng dưới chân núi ở miếu Thiên Thành.
Phó Hạo Nguyệt nhìn lén suốt quãng đường tới đây giả vờ thản nhiên buông sách xuống, mở miệng nghe giống như không để ý: “Trang điểm xong rồi à?”
Đường Thuần hé môi, trả lời: “Vâng, trang điểm xong rồi.”
Nói xong, Đường Thuần nhìn ra ngoài cửa sổ xe, sau đó lại quay đầu nhìn về phía Phó Hạo Nguyệt: “Ông chủ, tới rồi à?”
Màu son kia cực kỳ tươi tắn, khiến làn da của Đường Thuần càng trắng hơn.
Phó Hạo Nguyệt vừa nhìn thấy, lập tức ngây người, không hiểu sao nhịp tim lại bắt đầu tăng tốc.
Ánh mắt anh hơi tối đi, lúc Đường Thuần không hề phòng bị, đột nhiên Phó Hạo Nguyệt vươn tay về phía cô, ngón tay cái lướt qua môi cô gái, lau đi vết son môi hơi lem ra ngoài.
“Ừ, tới rồi.”
Hơi thở của Đường Thuần cứng lại, ngơ ngẩn nhìn người đàn ông trước mắt, rất lâu sau vẫn chưa lấy lại bình tĩnh.
Phó Hạo Nguyệt rút tay về, nhìn qua tất cả hành động đều rất tự nhiên, giống như hồn nhiên không phát hiện ra hành vi vừa rồi của mình mập mờ đến mức nào.
Thời gian chững lại khoảng hai giây, Đường Thuần phản ứng lại đầu tiên, cô mau chóng xuống xe, giống như đang có người đuổi theo cô vậy.
So với cô thì Phó Hạo Nguyệt lại bình tĩnh quá mức, anh chỉ cúi đầu nhìn màu đỏ tươi dính trên ngón tay cái, ánh mắt hơi tối đi, sau đó dùng ngón tay trỏ chậm rãi ma sát…
Cô ấy xinh đẹp lộng lẫy quá mức rồi.