Ngay khi Tạ Nhược Lan nghĩ đến chuyện nên tìm đại một người thích hợp để kết hôn hay nên tiếp tục cô độc sống nốt quãng đời còn lại thì Peter xuất hiện cứu vớt cô khỏi sự mông lung.
Giờ đây, nhìn Phó Hạo Nguyệt đã lâu không gặp trước mắt, còn cả cô gái đứng bên cạnh anh, nhớ lại chuyện trước kia, mọi sự không cam lòng cùng hoang mang ngày đó đã tan thành mây khói từ lâu, cô cũng chưa từng thấy hối hận chút nào.
Có lẽ, Phó Hạo Nguyệt trước nay vốn không phải một người vô tâm, chỉ là khi ấy anh chưa gặp được cô gái khiến anh rung động mà thôi.
“Nhược Lan, anh Phó và cô Đường trông xứng đôi quá nhỉ!” Peter đứng một bên đột nhiên nói.
Tạ Nhược Lan bỗng rút khỏi hồi ức, ngẩng đầu đối diện với đôi mắt tràn đầy yêu thương của Peter, tức khắc khẽ cười một tiếng, đáp lời: “Đúng đó.”
Đường Thuần nghe hai người kẻ xướng người họa, lưng cô căng chặt, vô thức muốn phản bác nhưng lại bị Phó Hạo Nguyệt đứng bên người bỗng dưng cầm lấy tay, lời đến khóe miệng cũng dừng lại mất hút.
“Cảm ơn.” Người đàn ông cười yếu ớt đáp, còn vô cùng tự nhiên thêm một câu chúc: “Hai người cũng thế, tân hôn hạnh phúc.”
Lòng bàn tay lành lạnh của Phó Hạo Nguyệt khẽ cọ lên mu bàn tay cô gái, sau đó lại chậm chậm dán vào lòng bàn tay cô, thuận theo đường chỉ tay trượt xuống bên dưới, dịu dàng nhưng cũng mạnh mẽ luồn giữa kẽ ngón tay cô, nắm chặt lấy, mười ngón tay đan vào nhau.
Đường Thuần hơi đỏ mặt, mặc cho anh làm càn thế đó, còn trong lòng thì như đang sôi sùng sục vậy.
“Xem ra chẳng bao lâu nữa có lẽ chúng tôi cũng được uống rượu của hai người rồi.” Tạ Nhược Lan cười trêu chọc.
Đường Thuần quả thật có hơi chịu không nổi nữa rồi, chỉ có thể đứng bên người Phó Hạo Nguyệt làm một người câm điếc ngậm miệng không nói gì. Đôi khi ánh mắt cô ngẫu nhiên rơi trên người Phó Hạo Nguyệt nhưng thấy anh vẫn bình thản ung dung như thế, tựa như hai người họ thật sự là người yêu đã bên nhau nhiều năm vậy.
Sau đó lại khách sáo với nhau đôi câu, Tạ Nhược Lan cùng chồng mới cưới của cô ấy cũng cùng nhau đi qua nơi khác.
Dây thần kinh căng cứng của Đường Thuần lúc này mới được thả lỏng chút ít, vừa được thở phào thì lại nhớ ra hai người vẫn đang nắm tay nhau, lúc này lòng bàn tay đã dinh dính, cũng không biết là mồ hôi của ai.
Thấy hơi xấu hổ, Đường Thuần định rút tay về nhưng Phó Hạo Nguyệt lại không có ý muốn thả cô ra, ngược lại còn kéo Đường Thuần ngồi xuống cùng sau đó vẻ mặt không đổi, móc chiếc khăn tay từ trong túi, chầm chậm rũ nó ra rồi nắm lấy cổ tay cô, thong thả dùng khăn tay lau sạch lòng bàn tay ướt sũng của cô gái.
Từng động tác của người đàn ông cẩn thận vô cùng, tựa như đang lau một vật quý vậy. Chỉ thấy mí mắt anh hơi rũ xuống, hàng mi dài để lại một mảnh bóng râm, anh cầm khăn tay cẩn thận lau từng ngón tay trên bàn tay cô, dùng từng ngón tay của anh niết ngón tay cô. Rõ ràng chỉ đang lau mồ hôi mà thôi nhưng chẳng hiểu sao trong mỗi cử động của anh lại chứa đôi chút lưu luyến, như thể đang vuốt ve thứ gì đó.
Đường Thuần có hơi không quen, không phải vì cô bài xích mà chỉ đơn thuần là có chút thẹn thùng.
Hơi khẩn trương rụt tay về, Đường Thuần siết chặt nắm tay, như muốn xua tan đi cảm giác còn sót lại.
Động tác rụt tay về của cô gái quá đột ngột, lòng bàn tay của Phó Hạo Nguyệt bỗng chốc trống không, trong đáy mắt anh hiện lên một tia tiếc nuối không dấu vết, khi anh chớp mắt cũng thu tất cả cảm xúc lại, sau đó tiếp tục cầm chiếc khăn tay kia lên thong thả lau tay cho mình. Động tác của anh dù không dịu dàng như khi lau tay cho Đường Thuần nhưng lại toát ra đôi phần tao nhã, hệt một quý ngài trong những bức tranh Tây Âu.
“Xin lỗi em, tay tôi đổ mồ hôi.” Phó Hạo Nguyệt lạnh nhạt nói, tựa như đây không phải một chuyện khiến người ta lúng túng vậy.
Tay của ông chủ trước nay luôn lành lạnh, lòng bàn tay cũng rất khô ráo, Đường Thuần biết rõ, mồ hôi kia tám chín phần mười là vì mình căng thẳng nên mới có.
“Tự nhiên chút nào, không phải chúng ta đang yêu đương à?” Phó Hạo Nguyệt nhướng mày hỏi cô: “Dù gì em cũng nhiều kinh nghiệm hơn tôi mà, sao vẫn căng thẳng thế?”
Đường Thuần mấp máy môi, thầm nghĩ mặt hàng trước kia có thể so được với anh à? Tên đó chính xác là một tên đạo đức giả, thích nhất là cố ra vẻ nhưng Phó Hạo Nguyệt thì không giống vậy, một người ngoài vô hại trong nguy hiểm như anh chưa từng cố ý che giấu dục vọng của mình, anh sẽ ăn tươi nuốt sống người ta lúc thần không biết quỷ không hay. Nhưng mấu chốt nhất là! Dường như… hình như, cô cũng không chống cự.
Đây mới là chỗ chết người nhất.
“Không giống mà, trước kia là thật, lần này có phải là thật đâu…” Đường Thuần thấy hơi không phục, nhẹ giọng phản bác.
Nhưng cô vừa nói ra lời này, ánh mắt người đàn ông bỗng thâm trầm đi nhiều.
Anh đã suýt quên mất, trước kia cô nhóc từng có người yêu.
Anh nhớ tới tên nhóc lần trước, có lẽ tên đó cũng sẽ như thế này, cầm tay cô, ôm cô, thân mật với cô, thậm chí là hôn…
Cất lại khăn tay vào trong túi, tay Phó Hạo Nguyệt lại rơi trên chiếc nhẫn ban chỉ đeo ở ngón cái, chốc chốc lại xoay một cái tựa như đang đè nén thứ gì.
Ừm, cảm giác rất mới lạ, hình như anh chưa bao giờ muốn hành hạ một người tới như vậy.
Không khí xung quanh lập tức lạnh đi nhiều, Đường Thuần cũng lờ mờ nhận ra sự bất thường, ánh mắt cô thoáng nhìn qua nửa bên mặt mang theo chút ý lạnh của ngài Phó, lúc này cô mới chợt ý thức được hình như mình đã nói sai gì rồi.
Đang suy nghĩ nên nói gì để cứu vãn, nhưng cô chưa kịp nặn ra từ thì lại nghe thấy Phó Hạo Nguyệt bên cạnh dùng ngữ khí nhàn nhạt nói: “Là thật.”
Đường Thuần kinh ngạc quay đầu, đột ngột không kịp chuẩn bị đã đối diện với ánh mắt sáng rực của người đàn ông.
“Tôi đã nói rồi, từ giờ đến mười hai giờ đêm nay, quan hệ của chúng ta là yêu đương.” Dứt lời, Phó Hạo Nguyệt lại chậm rãi đưa tay, cẩn thận vén mấy sợi tóc mai rơi bên mặt cô ra sau tai, ánh mắt anh vừa nóng bỏng, vừa nhiệt liệt.
“Em cho rằng, tôi đang nói đùa sao?”
…
Hôn lễ kết thúc, bóng đêm đã trải rộng khắp bầu trời.
Hôn lễ được tổ chức rất thành công, cũng rất ấm áp, từng nghi thức được tiến hành đều thể hiện minh chứng cho tình yêu của hai người, không hề pha tạp một chút giả dối nào, đến mức khiến Đường thuần cũng thấy xúc động theo.
Người ngoài đều nói, Tạ Nhược Lan đã ba mươi lăm tuổi rồi, cũng chỉ có tên đàn ông người Mỹ vô tâm vô tư này mới tình nguyện lấy về thôi.
Rất đúng với hiện thực xã hội, luôn sẽ hà khắc với nữ giới đã qua tuổi ba mươi hơn, như thể thứ giá trị lớn nhất gắn với người phụ nữ chỉ có một, tên là “thanh xuân”.
Nhưng trên thực tế, mỗi một người phụ nữ trên thế giới này đều là sự tồn tại có một không hai, ai cùng từng có tuổi xuân xinh đẹp nhưng suy cho cùng cũng đâu thể nắm chắc được thứ hư vô như vậy, mà giá trị thực sự của họ cũng không nằm ở đó.
Tạ Nhược Lan và Peter đều rất may mắn, có thể gặp được nhau. Ba mươi mấy tuổi thì có sao? Một tình yêu đẹp từ khi nào lại liên quan tới tuổi tác của một người rồi? Nếu thật sự hạnh phúc, thì người ngoài có tư cách gì mà xen vào?
Trên đường hai người trở về, chẳng biết bên ngoài xe đã đổ tuyết từ khi nào, trận tuyết chắc còn lớn hơn cả ngày Giáng Sinh đó.
Đường Thuần nhoài người bên cửa xe nhìn khung cảnh bên ngoài, Phó Hạo Nguyệt nhàn nhạt nhìn qua, sau đó nói với lái xe cho dừng xe lại.
Chẳng biết từ khi nào, ngài Phó đã biết cách hiểu suy nghĩ của cô gái nhỏ rồi, luôn hiện thực suy nghĩ trong lòng cô trước một bước.
Đường Thuần kinh ngạc quay đầu, nhìn Phó Hạo Nguyệt ngồi bên đầu kia, trong lòng đúng thật thấy hơi xúc động.
Chiếc xe chậm rãi dừng bên một khu công viên, Đường Thuần và Phó Hạo Nguyệt cùng xuống xe, có lẽ vì hôm nay thời tiết lạnh hơn nên trong công viên không một bóng người, chỉ còn ánh đèn bên lối đi tỏa ra ánh sáng ấm áp.
Đường Thuần hưng phấn giơ tay đón tuyến, bước chân cô rất nhẹ nhàng, sau đó bỗng quay người cười hỏi Phó Hạo Nguyệt phía sau lưng: “Qua đêm nay hẳn sẽ có tuyết rơi đọng lại nhỉ?”
Phó Hạo Nguyệt đối diện với đôi mắt cong cong như trăng non của cô gái nhỏ, ánh mắt anh không khỏi dịu dàng hơn nhiều: “Ừm.”
Có lẽ vì tuyết rơi kết hợp ánh đèn bên đường khiến bầu không khí trở nên lãng mạn vô cùng, lá gan Đường Thuần cũng lớn hơn nhiều, chỉ về phía chiếc xích đu đã mang nét xưa cũ của năm tháng, cười nói: “Tôi nhớ ngày tôi còn bé, cũng vào một ngày trời có tuyết rơi như này, tôi đắp người tuyết trong công viên, có một cậu trai nhỏ tuổi cũng ngồi lặng yên trên chiếc xích đu giống thế kia, trông như muốn chết vậy.”
Gần như chỉ trong nháy mắt khi cô vừa dứt lời, ánh mắt Phó Hạo Nguyệt lóe lên, sau đó cả bước chân cũng dần dần dừng lại tại chỗ.
Mà Đường Thuần cũng không chú ý thấy sự khác thường của Phó Hạo Nguyệt, chỉ coi như mình đang chia sẻ một câu chuyện thú vị, tiếp tục kể: “Tuổi còn trẻ thế mà đã nghĩ quẩn, tôi thấy cậu ấy đáng thương thế là đưa luôn người tuyết vừa đắp cho cậu ấy nhưng lúc đưa không cẩn thận, tay cầm không chắc nên lại thành để thẳng vào mặt cậu ấy.”
Dường như nhớ tới một chuyện gì đó hay hay, Đường Thuần khẽ cười thành tiếng: “Được rồi, tôi thừa nhận mình có hơi cố ý.”
“Ai bảo cậu ấy nghĩ quẩn, rõ ràng còn trẻ thế mà, mẹ tôi nói, trên thế giới này thứ quý giá nhất chính là sinh mệnh, phải biết, thế giới này còn biết bao người đang vắt hết óc vì muốn sống sót mà…”
Đường Thuần tự nói một mình, chợt, Phó Hạo Nguyệt đứng tại chỗ bỗng lên tiếng: “Đường Thuần.”
“Ừm?” Đường Thuần theo phản xạ quay đầu lại.
Giây sau, chỉ thấy người đàn ông cùng ánh mắt cháy bỏng chậm rãi đi về phía cô.
Đi tới vị trí cách cô một bước chân, Phó Hạo Nguyệt dừng lại.
Sau đó, cô thấy anh đưa tay lên, nhẹ nhàng ôm lấy bên mặt cô, dùng lòng bàn tay vuốt ve làn da cô, anh rũ mắt nghiêm túc nói:
“Làm sao bây giờ? Tôi rất muốn hôn em.”