Tần Tiêu Nhiên nhíu mày, biểu cảm khó hiểu.
Con Samoyed trắng này… có vẻ kỳ lạ.
Cậu đi đằng sau, tự nhiên sinh ra cảm giác con chó này có nhân cách như người.
Hơn nữa, bánh bao nhỏ hoạt động miệng liên hồi, có thể đang nói chuyện với con chó này?
Nếu cậu không nghe lầm, con bé còn gọi con chó này là chú.
Con chó này không chỉ giống người mà còn mang một khí thế oai vệ kỳ lạ khi cõng em gái trên lưng, nếu nói là chó thì không phải, nó giống một con sói kiêu hãnh hơn.
Tần Tiêu Nhiên có chút nghi ngờ trong lòng, nhưng đứa nhỏ còn có thể hồi sinh thì vật nuôi của cô bé có là quái vật cũng chẳng đáng ngạc nhiên.
Mà sao con chó này mới hùng dũng bừng bừng khí thế là thế, bây giờ lại sợ hãi trốn vào một góc thế kia?
Lục Thanh Hành mỉm cười, sờ đầu Miên Miên: “Em thích thì tốt, ở Hokkaido rất lạnh, khi đi ra ngoài em nhớ đeo găng tay để không bị buốt tay nhé.”
Lục Thanh Hành chơi với bánh bao nhỏ, biết cô bé nhìn có vẻ ngoan ngoãn trầm lặng như viên bánh gạo nếp nhưng thật ra bé rất hiếu động, nhất là khi đến nơi nhiều tuyết như thế, bé nhất định sẽ hưng phấn nghịch tuyết.
Cậu bé hơi lo lắng nên mua hai đôi găng tay, một đôi tặng cô bé, một đôi cho em gái Lục Linh.
Miên Miên gật đầu, giơ đôi tay nhỏ bé: “Anh Thanh Hành nhìn này, Miên Miên đeo thử rồi, rất đẹp ~”
Lục Thanh Hành gật đầu, nhìn ra thiếu niên đứng ngoài cửa.
Tần Tiêu Nhiên không giỏi kết giao với bạn bè nhưng bé trai mười tuổi trước mặt này mang một khí chất trong trẻo lạnh lùng, có phần phù hợp với vibe của cậu?
Có lẽ những người không thích xã giao tình cờ thu hút nhau, dù sao cậu cũng hơn vài tuổi, không thể quá nhỏ nhen, chủ đụng đi lên chào hỏi: “Xin chào, tôi là anh ba của Tần Miên Miên.”
Bé trai với vẻ ngoài tuấn tú lễ phép giơ tay với cậu: “Chào anh, em là Lục Thanh Hành.”
Hai chàng trai ngượng ngùng bắt tay với nhau để thể hiện phép lịch sự.
Lục Thanh Hành nói: “Xin lỗi, người lớn trong nhà đi vắng nên không tiếp đón anh chu toàn. Bên ngoài rất lạnh, mời anh vào nhà uống ly trà nóng.”
Tần Tiêu Nhiên nhìn bé trai rõ ràng là học sinh tiểu học nhưng chín chắn hơn cả cậu, xã giao như người lớn.
Nhưng cậu không bài xích, ngược lại thích cách nói chuyện bình tĩnh hài hòa như vậy, không giống một vài người lớn cố tỏ ra khoa trương nhiệt tình khiến cậu khó chịu.
Tần Tiêu Nhiên không khách khí, vào phòng khách đợi, để hai đứa trẻ chơi với nhau.
Cậu không tưởng tượng nhiều như Tần Mục Dã, xác định rõ vị trí của bản thân là một người anh đưa em gái đi tìm bạn chơi.
Người giúp việc biết con trai út nhà họ Tần đưa em gái tới, vội vàng bưng ra đĩa trái cây và đồ ăn vặt, nói xin lỗi: “Xin lỗi cậu, tôi đang nấu cơm, ông bà chủ sắp tan tầm, tôi phải tranh thủ nốt, Tần tiểu thiếu gia cứ tự nhiên như nhà mình nhé.”
Tần Tiêu Nhiên chỉ mong người giúp việc không để ý đến mình, như vậy cậu đợi thoải mái hơn nhiều.
Lục Linh nhìn thấy Tần Tiêu Nhiên, hai mắt lấp lánh phát ra bong bóng màu hồng: “Anh là anh ba của Miên Miên ạ?”
Tần Tiêu Nhiên gật đầu.
“Oa! Anh đẹp trai quá!”
Lục Linh biết Miên Miên có ba người anh trai, nhiều hơn cô bé một người nhưng cô bé chỉ nghe sơ qua thôi, chưa từng gặp người anh ba hay ở trường này nên không hâm mộ.
Đến bây giờ cô bé mới biết anh ba của Miên Miên đẹp trai nhường này!
Tần Tiêu Nhiên bị một em gái bốn tuổi rưỡi nhìn chằm chằm… Hai gò má nóng lên.
Cũng may cô bé chỉ nhìn một lúc rồi chạy ra ngoài chơi đùa với em gái nhỏ.
Lục Linh vừa mới chạy ra, tuyết rơi dày hơn, từng bông từng bông bay xuống, hai đứa trẻ vui vẻ cực kỳ.
“Tuyết rơi nhiều quá! Mẹ chị bảo mấy năm nay ở Yến Kinh tuyết không rơi nhiều thế này đâu! Từ khi chị sinh ra chưa từng có! Miên Miên nhìn này, bông tuyết thật là đẹp.”
Đây là lần đầu tiên Miên Miên tận mắt thấy tuyết, không nhịn được giơ tay bắt lấy nhưng bông tuyết thành công tránh khỏi bàn tay nhỏ bé, lòng bàn tay không bắt được bông nào. Lục Thanh Hành nhìn một lúc lâu, im lặng duỗi tay, có thể do cậu bé đã mười tuổi nên tay to hơn, đón được một bông tuyết, giơ ra trước mặt Miên Miên.
Miên Miên ngạc nhiên, vui mừng mở to đôi mắt, đôi tay bé nhỏ đeo găng cẩn thận nhận lấy, nhìn một lúc.
“Đẹp quá, hoá ra bông tuyết được ghép từ những mảnh nhỏ.”
Lục Linh ghen tỵ, bĩu môi, nũng nịu nói: “Hừ, anh hai chỉ thích Miên Miên, không thích em, em không có bông tuyết rồi.”
Lục Thanh Hành cười dịu dàng, vỗ đầu em gái, ôn tồn nói: “Em cũng có mà.”
Cậu bé lại đón một bông nữa, đưa cho Lục Linh.
Đột nhiên tuyết rơi dày, kéo theo nhiệt độ hạ xuống.
Ba bạn nhỏ chơi ngoài sân một lúc, Lục Thanh Hành nói: “Vào nhà thôi, bên ngoài lạnh, cẩn thận không bị cảm.”
Hai bé bánh bao không muốn chia tay bông tuyết xinh đẹp nhưng vẫn nghe theo lời anh trai đi vào nhà.
Hai cô bé đều nhớ ngày kia sẽ đi máy bay đến Hokkaido, nếu bị bệnh thì không được đi nữa.
Tuyết ở Hokkaido nhất định sẽ rất đẹp.
Hai bé gái nằm trên cửa sổ ngắm tuyết rơi bên ngoài, tuyết rơi càng lúc càng nhiều, mười mấy phút đã đọng thành một đống.
Lục Linh hào hứng nói: “Miên Miên chúng ta đi chơi ném bóng tuyết đi!”
Miên Miên chớp chớp mắt: “Ném bóng tuyết là gì ạ?”
Trên tiên giới không có tuyết nên Miên Miên chưa nhìn thấy tuyết bao giờ, càng không nói đến ném bóng tuyết.
Lục Linh nói: “Chơi ném bóng tuyết vui lắm! Mùa xuân năm ngoái cả nhà chị đi Thụy Sĩ trượt tuyết, chị đã chơi cùng hai anh rồi!”
Miên Miên nghe Lục Linh kể về chuyến du lịch nước ngoài của gia đình và trò chơi ném bóng tuyết, cô bé nghe rất vui, có chút hâm mộ nói nhỏ: “Nhưng… em chưa gặp bao giờ, em không biết chơi thế nào.”
Lục Linh nói đầy tin tưởng: “Không sao, chị biết chơi, chị sẽ dạy Miên Miên, chị em đi thôi, tí nữa tuyết ngừng rơi là không chơi được đâu.”
Miên Miên nghe chị gái nói, siêu thích thú.
Hai bé gái dùng ánh mắt long lanh nhìn Lục Thanh Hành.
Giống như cậu bé là người làm chủ của cái nhà này.
Chỉ cần cậu gật đầu, hai bé có thể ra ngoài chơi.
Lục Thành Hành nhìn em gái mũm mĩm hăng hái, nhìn Miên Miên đầy tò mò và mong đợi.
Cậu bé không biết phải làm thế nào, chỉ có thể đội mũ, đeo khăn và găng tay rồi dẫn hai em gái ra ngoài.
Thật ra trẻ con dễ bị lạnh ở đầu và cổ, chỉ cần giữ ấm hai vùng ấy là không dễ bị cảm lạnh.
Lục Thanh Hành nói: “Chúng ta chơi một lúc nữa thôi, không được quá lâu nhé.”
Hai bé con vâng lời, ngoan ngoãn gật đầu.
Lục Linh hoạt bát, không đợi anh trai hướng dẫn, cúi người nặn một quả bóng tuyết, ném đi.
Trúng vào người Miên Miên.
Cô bé vô cùng ngạc nhiên.
Hóa ra đây là trò ném bóng tuyết sao?
Lục Linh thúc giục em gái: “Miên Miên nhanh lên, chính là như vậy, em nặn tuyết thành một quả bóng rồi ném lại chị!”
Miên Miên làm theo lời cô bé, hai chân ngắn chiến đấu hăng say trong tuyết.
Mặc dù chơi rất vui nhưng hai cô bé vẫn còn nhỏ, tay cũng nhỏ nên không có đủ sức mạnh.
Lượng tuyết lấy được ít, cộng thêm không đủ sức mạnh nên quả cầu tuyết không rắn, ném qua ném lại không gây cảm giác đau.
Chơi một lúc, hai bé nhận ra chỉ có hai chị em ném nhau thì khá chán.
Lục Linh nổi hứng, nói thầm vào tai bạn tốt: “Miên Miên, chúng ta hoà nhau! Ném nữa cũng không phân thắng bại được! Hay là chúng mình ghép đội cùng nhau chiến đấu với anh hai không? Mẹ chị nói anh hai lười vận động, đánh không lại con gái đâu, hai chị em mình có thể thắng anh ấy!”
Miên Miên nghe vậy, thấy thích thích.
Cô bé không cần thắng anh ấy như lời của Lục Linh.
Bé chỉ muốn chơi cùng anh Thanh Hành.
Anh Thanh Hành mặc một chiếc áo khoác dài màu đen, đứng trong tuyết, hai vai phủ một mảnh trắng xóa.
Miên Miên cảm thấy anh ấy giống như Thượng Thần trên trời, dáng vẻ thần tiên không nhiễm bụi trần.
Miên Miên chưa từng tiếp xúc với người phàm, cô bé chỉ tập trung đạt được lý tưởng tu luyện trở thành Thương Thần, chưa bao giờ nghĩ làm người phàm lại vui vẻ thế này.
Giống như cô bé và Linh Linh bây giờ, chơi đùa ầm ĩ, cười nói vui vẻ, so với việc làm Thượng Thần cao cao tại thượng thú vị hơn nhiều.
Miên Miên làm theo bản năng của trẻ con, muốn anh Thanh Hành lạnh lùng yên tĩnh cũng được tận hưởng niềm vui giống bé và Linh Linh.
Bé gật đầu, đạt thỏa thuận với Lục Linh.
Miên Miên cố gắng nặn một khối tuyết, ném về phía Lục Thanh Hành–
Vừa ném vừa kêu: “Anh Thanh Hành, Miên Miên ném anh nhé!”
Lục Linh nhanh tay nặn một quả cầu tuyết to gấp đôi quả của Miên Miên, ném về phía anh hai nhà mình: “Anh hai, anh không đấu lại em và Miên Miên được đâu, hí hí hí, tới đây, ba anh em chia hai phe chiến đấu!”
Lục Thanh Hành nhận hai quả cầu ném tới từ hai phía, gương mặt đẹp trai không hề không vui, thậm chí còn nở nụ cười cưng chiều.
Tần Tiêu Nhiên ngồi trong phòng khách đợi lâu, nghe bọn trẻ con đòi chơi ném bóng tuyết, cậu cầm tách trà dựa vào huyền quan hóng hớt.
Khi thấy em gái mập mạp ném tuyết vào Lục Thanh Hành…
Tần Tiêu Nhiên nghĩ thầm: Thế mới là hai anh em ruột chứ.
Lục Thanh Hành không chịu thua kém, cúi người nặn tuyết, ném hai bé.
Trong sân tràn ngập tiếng cười vui vẻ của hai bé gái.
Cho đến khi con Samoyed trắng không nhịn nổi nữa, sủa vang mấy tiếng, chắn trước mặt Miên Miên, ngăn cô bé tiếp tục hành vi “bạo lực”.
Bấy giờ Lục Linh mới phát hiện con chó trắng cũng tới.
Cô bé kinh ngạc nói: “Miên Miên, đây là con Samoyed nhà em mà, sao nó cũng đến?”
Miên Miên tưởng chú Ty Mệnh cũng muốn chơi ném tuyết với hai chị em.
Nhưng chú Ty Mệnh kêu rất nghiêm túc, tuy không nói ra miệng nhưng cô bé vẫn cảm nhận được chú đang khiển trách bé.
Miên Miên bối rối, không dám nói chuyện với Ty Mệnh trước mặt nhiều người, sợ dọa Linh Linh.
Ty Mệnh cuống đến phát bực, cái đầu chó sắp trọc đến nơi!
OMG, thần Thiên Quân xuống đây mà xem tiểu Đế Cơ nhà ngài đi!
Con bé dám… vô lễ với vị lão đại tôn quý này, lớn lên nhất định sẽ hối hận!